451-455

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 451: Thiếu niên nói với Tần Thần......  


Chiến công đầu!

Hơn nữa vẫn là không thể nghi ngờ đó là chiến công đầu!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều có cảm giác muốn điên!

"Mẹ nó, mẹ nó chứ, thanh máu của tôi bị Đại Hắc Đào đẹp trai chém đúng không?"

"Một đao trường kiếm, càng tháp giết người! Trừ bỏ Đại Hắc Đào còn có ai?!"

"Chờ một chút, tôi không thể dao động, tôi là tới xem Tần Thần, cũng không phải tới xem đại Hắc Đào! Tôi không thể liền như vậy trở thành fan!"

Chính là một màn này thật quá chấn động.

Từ đầu ngón tay đến chân tóc đều tê dại lợi hại.

Người của chiến đội Vân Trung trực tiếp bị giết phát ngốc, miệng giương lên, căn bản không khép lại được.

Những âm thanh hưởng ứng thật sự như muốn đem nóc nhà xốc lên!

Mỗi người đều kêu lên: "Chiến công đầu! Chiến công đầu!"

Vừa rồi còn dự đoán Hắc Đào Zsẽ sống không qua trận này, người giải thích trên mặt muốn bao nhiêu xấu hổ liền có bấy nhiêu xấu hổ.

Người giải thích Trương ở bên cạnh cười nói: "Lão Tưởng, tình huống này khác quá xa với những điều ngài nói. "

Lão Tưởng không nói gì, bởi vì hắn phát hiện vô luận hắn nói cái gì, đều giống như không đúng lắm.

Những bình luận đáng sợ ập tới, ai cũng đều không có để ý thấy sắc mặt Lăng Khiếu mỗi lúc một trầm.

Hắn an vị ở nơi đó, nhìn màn hình náy tính của mình biến thành màu đen, thậm chí không thể tin được chính mình đã chết.

Vẫn là do hắn khinh thường một người chơi mới nên mới để bị giết chết?

Nhưng thực rõ ràng Phó Cửu không muốn để cho đối phương bất luận cơ hội nào để phản ứng, lợi dụng thời gian nhắn Lăng Khiếu tử vong, một bàn tay điều khiển nhân vật trong trò chơi công kích đối phương hộ thành tháp lần thứ ba, một bàn tay ấn ở trên bàn phím, ít ỏi mấy chữ: "Tôi sẽ không chỉ có trốn tránh, mà còn sẽ tiêu diệt cậu."

Đây là đang cho chiến đội Vân Trung cơ hội hồi phục, càng là vậy như đánh vào mặt người giải thích.

Không có bất luận cái gì uyển chuyển.

Nói một cách thành thật, lão Tưởng kia sắc mặt thật đúng là...... Đủ mọi màu sắc làm người ta muốn cười.

Nhưng lực chú ý của các fan cũng không có hoàn toàn đặt trên vấn đề này, bởi vì trong thời gian ngắn ngủi, chiến đội Vân Trung cái hộ thành tháp thứ ba cư nhiên cũng đổ!

Lăng Khiếu lúc này mới ý thức được, hắn từ lúc bắt đầu liền tính sai rồi!

Đối phương căn bản không phải là trốn.

Mà là, hết thảy những điều đó đều là bôn đẩy tháp tới!

Trong nháy mắt.
Lăng Khiếu sắc mặt trở nên phi thường khó coi.

Nguyên bản còn cảm thấy bất quá đã chết một lần.

Hắn còn muốn vãn hồi cục diện, lại phát hiện vãn hồi không được.

Không chỉ có như thế.

Hiện tại giờ khắc này Hắc Đào Z đấu pháp cùng trước kia căn bản không giống nhau.

Nếu nói trước kia Hắc Đào Z vẫn luôn là trong trạng thái "Trốn "

Đây hiện tại thiếu niên giống như là một phen kiếm mạ băng, mang theo một luồng khí băng lạnh quét ngang ngàn quân, ập vào trước mặt.

Một khắc kia, mọi người mới ý thức được đây mới là chân chính chính diện đánh giá!

Hắc Đào Z.

Mọi người biết rõ đây là Hắc Đào Z.

Đã trở lại!

Không bao giờ cố kỵ cái gì, đơn thuần một cái liền giết.

Cameras trước, là bộ dáng thiếu niên điều khiển con chuột.

Theo ánh sáng màu bạc rơi xuống.

Trên trường đấu điện cạnh lại một lần vang lên âm hiệu quen thuộc.

Lăng Khiếu thân thể nằm xuống thật mạnh.

Không còn có bất luận cái gì ngăn cản.

Phó Cửu thả người xẹt qua, cũng không có cho Lăng Khiếu cơ hội sống lại lần thứ ba, trực tiếp dẹp thành trì đối phương.

Xong, thắng!

Bên này thời điểm hai chữ biểu hiện ở trên màn hình, còn tản ra ánh sáng màu bạc độc đáo.

Lúc này đây không chỉ là người giải thích, ngay cả Lâm Phong biểu tình đều là viết hoa chữ "ngốc".

Thắng...... Thắng?

Này cũng quá nhanh đi!?

Ai cũng không biết vì cái gì, ở trong nháy mắt kia, hiện trường thế nhưng xuất hiện một mảnh vắng ngắt.

Mỗi người đều như là bị thi triển ma pháp giống nhau, động tác đều bị đông cứng lại rồi.

Mà thiếu niên sau khi làm xong những điều này, lại chỉ là nghiêng đầu bỏ tai nghe xuống, hướng tới Tần Mạc đi tới, biểu tình nghiêm túc chỉ nói một câu: "Người này, em thật là tùy tiện thông báo "

Lâm Phong:......


  Chương 452: Ngọt ngào  



Hiện tại là lúc nói cái này sao!

Lâm Phong thật muốn kiểm tra xem trong đầu Tiểu Hắc Đào rốt cuộc chứa cái gì!

Phó Cửu nơi nào quản người khác thấy cô thế nào.

Cô đây là đang tiêu trừ sự xấu hổ trước kia của cô cùng đại thần.

Tần Mạc nghe thiếu niên nói xong, cúi người dựa vào ghế, chân dài liền tùy ý vắt chéo lên nhau, khi hắn nhìn về phía Phó Cửu, môi mỏng hướng về phía trước giơ giơ lên, cặp mắt kia có phảng phất ý cười lạnh lùng.

Cười như này cũng không nên khẩn trương.

Bị camera chụp được chiếu tới trên màn hình lớn, đó là khoảnh khắc kinh diễm tuấn mỹ.

Phó Cửu cảm thấy, cái dạng này của đại thần thật sự hẳn là nên bị dưỡng ở nhà, bằng không nếu để anh tùy ý cười nói như vậy, khẳng định sẽ say chết rất nhiều người.

Đáng tiếc, hiện tại tài lực còn chưa đủ.

Mặc dù là tài lực đủ rồi, cũng muốn tự hỏi rất nhiều vấn đề.

Tỷ như đại thần có nguyện ý hay để cô dưỡng......

Tần Mạc nhìn bộ dạng kia của thiếu niên, khóe miệng không chút để ý câu lên: "Anh biết."

Hai chữ kia mới vừa nói xong, liền vươn tay xoa nhẹ mái đầu xù xù của thiếu niên kia một chút, sườn mặt tuấn mỹ nói không nên lời: "Đánh không tồi."

Lại được khích lệ.

Phó Cửu tỏ vẻ thật cao hứng, vui vẻ nhất chính là chưa bị xấu hổ.

Một màn này, ở hiện trường nhìn qua là thập phần đáng chú ý.

Đặc biệt là ở trong mắt fan CP, quả thực cái này cùng phát đường không có gì khác nhau!

"Các người trước hết để tôi bình tĩnh, đại thần khi nào dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn người khác?"

"Thời điểm khi đối mặt với Hắc Đào Z liền hóa thân thành bộ dạng hộ đệ cuồng ma, đây lại là chuyện như thế nào?"

"Tôi chỉ nghĩ nói, hai người kia lại cùng trong một khung hình, thật soái ca!""Không coi ai ra gì phát đường, tôi chỉ phục đại thần!"

Hai người kia xác thật rất soái làm người khó mà không để mắt tới.

Mặc dù Tần Mạc chỉ đơn giản là đang ngồi, thiếu niên đứng ở trước mặt anh, liền có một loại hình ảnh và cảm giác nói không nên lời.

Nếu phải hình dung để nói về hai người kia, vậy chỉ có bốn chữ: Cảnh đẹp ý vui.

Chính là bởi vì bên này độ chú ý quá cao.

Cho nên ai cũng đều không có chú ý tới ở trên thính phòng, nhiều thêm một mỹ nhân.

Mỹ nhân kia mặc một áo khoác dài, mặt đã bị cổ áo che khuất, chính là từ kia lộ ra độ cung của cằm, không khó nhìn ra, đó là một khuôn mặt phi thường xinh đẹp.

Chẳng qua hiện tại mỹ nhân phi thường giật mình, thế cho nên bà không thể không đè thấp tiếng nói, hỏi giám đốc Lý đi theo phía sau bà một vấn đề: "Kia là con trai tôi, thiếu gia nhà ông sao? "

Giám đốc Lý:......

Không thể trách phu nhân hỏi tới loại này vấn đề.

Thật sự là thiếu gia trước nay đều không có cùng ai như vậy...... Thân mật quá......

Rất khó tưởng tượng có một ngày, một nam nhân luôn đạm mạc bình tĩnh kia, cũng sẽ sờ đầu người khác, này...... Xác thật rất không giống.

"Nguyên lai kia chính là Hắc Đào Z." Mỹ nhân tựa như mê muội, cười cong mắt: "Thật là đẹp trai, một chút đều không thua con trai tôi, không hổ là đi cùng đại thần con trai tôi."

Giám đốc Lý nghe vậy, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Phu nhân, tôi cảm thấy chuyện người muốn thấy Hắc Đào Z này......"

"Nhìn dáng vẻ cậu ấy dường như sắp rời khỏi. "Không đợi giám đốc Lý nói xong, tiếng nói ưu nhã của mỹ nhân vang lên liền đánh gãy lời nói ông: "Kỳ quái, thi đấu còn chưa có kết thúc, cậu ấy là muốn đi đâu."

Giám đốc Lý ngước mắt nhìn một chút, thiếu chút nữa bắt gặp ánh mặt thiếu gia quét về phía này, lập tức rũ xuống mắt.

Bất quá hắn cũng là chột dạ, thiếu gia chỉ là tùy tiện quét mắt một cái.

"Phỏng chừng là đi phương tiện." Giám đốc Lý nói hàm súc.

Mỹ nhân cười: "Như vậy sao? Nói cách khác là có cơ hội ngẫu nhiên gặp được."

Giám đốc Lý:......

  Chương 453  


Lúc này Phó Cửu còn không biết mình bị người theo dõi.

Chỉ nâng mắt lên nhìn người của chiến đội Vân Trung bên kia.

Kế tiếp chính là 2V2.

Toàn bộ người của chiến đội Vân Trung đều nghẹn một ngụm ác khí.

"Đội trưởng, anh yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đem mặt mũi của anh tìm trở về." Những lời này là đội viên trước đây từng khinh thường Lâm Phong nói: "Lâm Phong cùng Ân Sơn Lấy Bắc, hai người kia một người thì già rồi, một người thì chính là bại tướng trong tay tôi, tôi sẽ đem đả kích vừa rồi Vân Trung phải chịu, toàn bộ đều thắng trở về!"

Ánh mắt của Lăng Khiếu trầm một chút, ổn định cảm xúc của mình.

Hắn không có quên trừ bỏ cá nhân ở ngoài, hắn vẫn là đội trưởng chiến đội Vân Trung, tiếng nói thực trầm: "Chú ý động tác của bọn họ, đừng để cho bọn họ trộm tháp,thời điểm hai người đánh, còn phải chú ý đến bụi cỏ."

Người nọ gật gật đầu, lại cùng đồng đội ngồi đối diện nhìn thoáng qua nhau, hai người cùng nhau lên chiến trường,thời điểm đụng phải Lâm Phong, còn hiển nhiên là khinh thường.

Vị người giải thích họ Tưởng kia sau khi thấy một màn như vậy, như tìm về được một chút khí thế, lập tức lại nói: "Trận đầu thi đấu Vân Trung quá khinh địch, bằng không Hắc Đào Z cũng sẽ không thắng nhanh như vậy, hy vọng trận thứ hai Vân Trung có thể nghiêm túc lên."

Những lời này nhìn như là đang nói chiến đội Vân Trung nhẹ tâm, trên thực tế nghe phải ý tứ bên trong là muốn này Hắc Đào Z chỉ là may mắn mới thắng được.

Bị vả mặt liền nói như vậy.

Fan của Hắc Đào thật muốn cười vào mặt người giải thích này.

Bất quá, lúc lên sân khấu Lâm Phong thật sự không nghĩ tới cộng sự của hắn sẽ là Ân Sơn Lấy Bắc.

Dù gì trước giờ thời điểm thi đấu, vẫn luôn đều cùng Vân Hổ ở bên nhau.

Trước nay đều không có tách ra.

Nghĩ đến đây, hắn quay đầu lại nhìn gia hỏa từ khi còn nhỏ đã cùng nhau quậy một cái, rất cảm thấy có chút không quen.

Sau khi Vân Hổ nhìn thấy ánh mắt như vậy, dừng một chút, sau đó dạo bước đi qua.

Lâm Phong nhướng mày, vừa định nói anh làm cái gì.

Liền thấy người nọ rũ mắt xuống,đeo một găng tay màu đen lên tay trái của hắn, tiếng nói trầm thấp, mạnh khỏe cùng vói năm tháng: "Bảo vệ tốt tay, hảo hảo thắng. "

Lời nói của Vân Hổ rất giống con người hắn, vĩnh viễn đều là lời ít mà ý nhiều.

Lâm Phong vừa nghe đã hiểu sự an ủi trong đó, câu môi cười: "Yên tâm, tiểu gia nhất định cho anh lấy cái MVP trở về, như vậy cúp của tôi mới có thể nhiều hơn anh. "

Vân Hổ nhìn bộ dáng gia hỏa cười rộ lên trước mắt, rất muốn nói tôi lấy những cái cúp đó nếu cậu muốn cũng có thể cho cậu.Bất quá vì tránh cho người này quá kiêu ngạo, khuôn mặt tùy ý ngồi ở trước máy tính, không có nói thêm gì nữa.

Nhưng chính là một màn như vậy.

Vẫn là làm cho người ta có cảm giác được cái tốt đẹp khi làm bạn với nhau từ nhỏ đến lớn.

Cho nên trong vòng Điện Cạnh mới có thể lưu truyền một công.

Nhìn thấy hai người kia, mới có thể tin tưởng thanh mai trúc mã.

Kia không phải quan hệ tình yêu.

Mà là một đường đi tới, cùng nhau đồng cam cộng khổ, kiên trì bền bỉ.

Lâm Phong nâng mắt lên, nhìn thoáng qua chiến đội Đế Minh đang ở khu chuẩn bị chiến đấu.

Không ai có thể ở bên người nào cả đời.

Nếu có thể.

Ít nhất hắn sẽ coi Vân Hổ là một thời thanh xuân không có gì đáng tiếc nuối.

Năm trước, bởi vì bản thân mình nên bọn họ mới không thể tiến vào thi đấu cả nước.

Năm nay, hắn cần phải thắng!

Trên thực tế, nhìn đến nơi này, Phó Cửu đã không lo lắng, cho nên cô mới có thể đứng lên.

"Đi đâu?"

Thiếu niên vừa động, Tần Thần liền đưa mặt lại đây.

Phó Cửu đè thấp thanh âm: "Mua chút đồ uống, khát."

"Tiểu Hắc Đào cậu không tiếp tục xem thi đấu sao? "

"Không có gì hay."

"Hả? "

"Bởi vì Lâm Phong sẽ thắng. "

Mặc dù là thân ở trong nghịch cảnh, Phó Cửu cũng tin tưởng, sống nương tựa lẫn nhau có thể đánh bại hết thảy.


  Chương 454: Thấy bà bà tiết tấu?  

Phó Cửu chính là chắc chắn trận thi đấu này sẽ không thua.

Cho nên nhìn cũng không cần nhìn, một tay bỏ vào túi quần, đi từ bên góc ra khỏi cửa.

Đồng đội còn đang sững sờ nhìn bóng dáng của thiếu niên.

Tiếp theo, lại đem ánh mắt kéo trở về đặt ở trên màn hình đang đối chiến.

Không biết vì cái gì, ở thời điểm tiểu Hắc Đào nói chuyện, hắn tư nhiên nhớ tới một câu nói của đội trưởng, trên chiến trường cần phải tin tưởng đồng đội của cậu

.Hai người kia, ở phương diện nào đó đều giống nhau rất làm người khác kinh ngạc.

Phó Cửu cũng không có nghĩ nhiều như vậy, cô là khát thật, đi đến máy buôn bán tự động bên cạnh, sờ sờ túi tiền, tiền xu không đủ, chỉ còn lại có một cây kẹo que.

Sau khi híp mắt mở ra, liền như vậy ngậm ở trong miệng.

Nghèo đến cả một lon nước đáng thương đều mua không nổi, đó là cảm giác như thế nào?

Bất quá, đối phó loại máy buôn bán tự động này, Phó Cửu cũng có biện pháp của mình.

Cứ như vậy một tay bỏ vào túi quần, cong eo, ngón tay ở phía dưới máy buôn bán động một cái.

Bang một tiếng.

Tiếng nhạc được lựa chọn vang lên, tự động nhảy ra ngoài một lon.

Phó Cửu mỉm cười cầm lấy, vừa định mở ra, liền nghe phía sau truyền đến một giọng nữ trầm thấp rất dễ nghe: "Nguyên lai còn có thể mua đồ như vậy."

Phó Cửu cong tay, không chút nào có cảm giác quẫn bách khi bị phát hiện, quay đầu cười: "Không có biện pháp, quá nghèo. "

Lý giám đốc:...... Cậu đã từng dùng một trăm tệ mua một cái tạc xuyến sự, chính cậu cũng quên mất rồi sao? Phó gia thiếu gia!

Muốn nói Phó Cửu bởi vì quá làm ầm ĩ, hành vi nhà giàu mới nổi xác thật bị rất nhiều người nhìn thấy.

Lý giám đốc chính là một người trong đó.

Thời điểm xem đứa nhỏ này rải tiền, liền cảm thấy đứa nhỏ này đã không có biện pháp dạy dỗ.
So với người khác đối với Phó Cửu rất khinh bỉ, hắn càng thương hại hơn.

Nếu một người chỉ dựa vào rải tiền để tìm cảm giác tồn tại, có phải hay không nội tâm của đứa nhỏ rất cần sự quan tâm của người khác.

Bất quá...... Hiện tại lại nhìn thiếu niên nói mình nghèo.

Một chút đều không giống bộ dáng muốn người khác để ý tới.

Ngược lại làm cho người ta thấy soái khí từ trong ra ngoài.

Lý giám đốc nghĩ thầm trách không được thiếu gia sẽ cùng cậu ấy trở thành bạn tốt, này nếu là Phó thiếu trước kia ...... Phỏng chừng thiếu gia cũng sẽ không nhìn trong mắt.

Phó Cửu là một người thông minh, vừa thấy hai người này liền biết không giàu cũng quý, đặc biệt là vị phu nhân vừa hỏi cô.

Ưu nhã, xinh đẹp, quan trọng nhất chính là đối phương cười rộ lên rất đẹp, cho người ta một loại mỹ cảm thật thoải mái.

Hơn nữa cô là cái loại này, bất luận có mặc cái quần áo gì đều sẽ trở thành trào lưu lớn.

Thật là một người rất xuất chúng,

Đều nói đôi mắt sẽ không gạt người.

Phó Cửu cũng tin tưởng điểm này.

Chỉ là, vì cái gì mỹ nhân này cứ nhìn cô chằm chằm vậy nhỉ?

Có phải vì cô quá đẹp trai hay không?

Phó Cửu dừng động tác, đôi mắt nhìn lại đây.

Ảnh hậu cười lên, bên cạnh môi mỏng xuất hiện hai má lúm đồng tiền: "A, cậu phát hiện tôi đang nhìn cậu sao?"

Phó Cửu:...... Phu nhân, bởi vì quá rõ ràng, tôi thật không thể lựa chọn làm như không thấy......

Ảnh hậu cười càng thêm mê người: "Con trai, không nghĩ tới nhìn gần còn đẹp trai hơn là nhìn từ xa, tôi là fan của cậu, có thể chụp một tấm ảnh hay không?"

Fan? Không thể nào, cô vẫn luôn cho rằng tuổi tác của fan mình khẳng định khá nhỏ...... Phó Cửu nghiêng cánh tay, dùng ống tay áo lau lau môi dưới, nhẹ nhàng khụ hai tiếng, phản ứng đầu tiên chính là: "Phu nhân, xin lỗi, có phải dì nhận sai người hay không? "

"Làm sao nhận sai được, chính là cậu. "Ảnh hậu vươn tay tới nắm lấy cánh tay thiếu niên, chậm rãi nói ra một cái tên:" Hắc Đào Z. "



Vì wattpad có giới hạn chương nên mỗi quyển chỉ có thể đăng tối đa 20 chương. Các bn vào tác phẩm của mk để đọc tiếp quyển 2 nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net