471-475

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Chương 471: Nghèo kiết xác lại dám làm loạn  


Tiết Dao Dao nghe những lời này, biết những người này ngày thường cùng Giang Tả quan hệ không tồi, cũng không biết các cô nói như vậy, có phải hay không bởi vì Giang Tả mà chán ghét cô.

Nghĩ như vậy, trong nháy mắt, cô thật sự có chút không nhẫn nhịn được, nâng mắt lên nhìn về hướng của một cô gái trong đó.

Cô gái đó thấy Tiết Dao Dao nhìn chính mình như vậy, đáy lòng hỏa khí đều nâng lên, lập tức cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ cái gì nghèo kiết xác lại dám làm loạn, dám dùng ánh mắt này nhìn cô.

"Tới tới tới, nếu là yến hội sinh nhật muốn tìm một tiết mục trợ hứng."

Cô gái kia trang điểm vô cùng xinh đẹp, nói chuyện cũng mang theo ý cười, trong nhà có rất nhiều tiền.

Đứng ở bên cạnh cô không phải là người khác, đúng là người mê Phó Cửu nhưng mê không được Hàn Tố Tố, một vòng người các cô đều học cùng một trường, quan hệ cũng tốt, lại thường xuyên chơi ở bên nhau.

Thành thật mà nói, nếu không phải bởi vì Giang Tả, các cô đều sẽ không liếc mắt một cái nhìn Tiết Dao Dao, bởi vì ở trong lòng các cô, Tiết Dao Dao này thuộc loại người vừa béo vừa nghèo, làm cho các cô mất mặt.

"Giai giai, cậu nghĩ xem nên chơi cái gì." Trong lòng Hàn Tố Tố muốn biết rõ xem bạn tốt muốn làm cái gì, vẫn là quyết định phụ họa một chút, nhân lúc còn sớm làm heo béo kia đi, các cô ngốc cũng vui vẻ.

Nhưng hào giai lại không nghĩ như vậy, cô vẫn luôn thực thích Giang Tả, thật vất vả mới có cơ hội được đến gần Giang Tả, dựa vào cái gì heo béo này có thể mỗi ngày đều nhìn thấy Giang Tả, liền bởi vì cô ta thành em gái của anh ấy.

"Này không phải bình rượu sao, chúng ta chơi cũng đừng quá, liền chơi đại mạo hiểm, chuyển tới ai, người đó phải tìm khác phái ôm một cái." Hào giai nói liền bắt đầu chuyển bình rượu, dùng lực đạo kia rõ ràng là cố ý.

Bình rượu quẹo trái, liền nhắm ngay Tiết Dao Dao ngồi ở kia.

"Nha, thật không nghĩ tới chuyện sẽ khéo như vậy." Hào giai ra vẻ giật mình nhìn Tiết Dao Dao liếc mắt một cái, tiếp theo nở nụ cười:" Nếu bị lựa chọn, liền chơi thôi. "

Tiết Dao Dao con ngươi trầm xuống: "Tôi cũng không có nói muốn tham dự trò chơi của các người. "

"Tiết Dao Dao, hôm nay xảy ra trường hợp như vậy, cô còn tưởng cùng đại gia cãi nhau sao?" Hào giai tiếng nói thực đạm: "Một cái trò chơi như vậy còm không cho đại gia mặt mũi. "

Tiết Dao Dao muốn nói chuyện, lại thấy ở bên kia Giang Tả đã đi tới, phía sau còn có bạn tốt của hắn đi theo, những người đó đều là người có thân phận, quý khí lại tuấn mỹ.
Thực hiển nhiên, Giang Tả là nghe được cuộc đối thoại của các nàng.Nhưng là cũng không có nói lời nào.

Tiết Dao Dao tưởng, hắn có lẽ cũng cam chịu loại hành vi này của đối phương đi.

Thậm chí cũng cảm thấy cô không đáp ứng chính là.

Tiết Dao Dao thật sự không nghĩ lại bởi vì như vậy làm mẹ mình ở cái nhà này sống không tốt.

Chỉ là nàng không muốn đi tìm ai ôm......

Người đứng ở đằng sau Giang Tả cười một cái: "Cô là em gái của Giang Tả vậy thì lại đây ôm tôi một chút không phải được rồi. "

Vốn tưởng rằng Giang Tả sẽ không đồng ý, không nghĩ tới lại là nhàn nhạt "Ân" một tiếng.

Nhưng Tiết Dao Dao như thế nào sẽ đi ôm Giang Tả.

Người kia đã sớm nói cô nên xa cách hắn.

Đặc biệt là sự tình phát sinh lúc sau......

Tiết Dao Dao sợ hãi hồi ức sự việc buổi tối ngày đó, bởi vì bộ dáng chán ghét cảu nam nhân là rất rõ ràng.

Nếu hiện tại đi lên nói, chỉ sợ sẽ càng bị người phỉ nhổ.

Tiết Dao Dao cũng là có tự tôn của chính mình.

So với đi ôm Giang Tả, người xa lạ đại khái sẽ tốt hơn một chút.

Nghĩ như vậy, Tiết Dao Dao lấy hết can đảm đi đến chỗ người xa lạ đưa ra yêu cầu ôm trên yến hội.

Nhưng, người xa lạ kia ở bên cạnh đã sớm nhìn, căn bản là không nghĩ tranh trận này sẽ có tác hại gì, huống chi người nọ nguyên bản là quen biết hào giai ...... Báo lỗi chương Bình luận


  Chương 472: Cửu điện tới  


Hào Giai ở bên cạnh nhìn, khóe miệng cong lên, cô đã sớm liệu đến sẽ có tình huống như vậy, có ai nguyện ý nhận lời mời của một người béo như heo.

Cô nói như vậy, chính là vì muốn mang tai tiếng đến cho Tiết Dao Dao.

Cũng là để cho người kia biết, mặc dù là cô vào Giang gia môn, cũng không xứng làm em gái Giang Tả.

Xuất thân thấp kém hèn mọn từ bình dân, vĩnh viễn sẽ không cùng một cấp bậc với các cô.

Nếu đối phương lớn lên xinh đẹp, và hay đi nịnh bợ các cô một chút, còn chưa tính. Tiết Dao Dao này lâu như vậy, liền một chút động tĩnh đều không có.

Bất quá là một người nghèo, ở kia cao ngạo cái gì.

Tiết Dao Dao cũng biết đối phương là cố ý hại cô làm cô khổ sở.

Có lẽ chúng ta sẽ gặp được trường hợp như vậy.

Rõ ràng biết đối phương dùng thủ đoạn gì, tồn tại tâm tư gì.

Chính là vì so với mình người đó quan trọng hơn, không thể phản kháng, cũng không thể ầm ĩ, bởi vì nếu cô có biểu hiện gì, liền lại sẽ bị người ta nói.

Là mẹ cô dạy dỗ không tốt, bình thường một đứa con trong gia đình không biết đại sự sẽ từ từ chờ.

Bên tai ý cười thực rõ ràng.

Cô bàn chân như bị đông cứng đứng ở kia, muốn vứt đi hết thảy.

Hào Giai hai tay khoanh trước ngực cười khẽ: "Dao Dao như thế nào bất động? Mau đi a, bên kia không phải không có người đâu."

"Chính là, nếu muốn chơi liền chơi thoải mái."

"Nhanh lên đi a."

Một vòng tròn lớn người bài xích một người.

Loại hành vi này, thường thường sẽ giết người một cách vô hình.

Kẻ có tiền tam quan không thấy được so với người không có tiền tốt hơn.

Loại tam quan này, trước nay đều không phải dựa vào tuổi cùng người nghèo tới phán đoán.

Chỉ là kẻ có tiền thường sẽ đem sự giàu có trở thành vũ khí.

Mà một ít người xác thật nhìn thấy người có tiền liền nghĩ có thể đi lên.

Loại hiện tượng này là tồn tại ở loại người sau.
Cho nên mới sẽ có nhiều người giúp Hào Giai cùng nhau tới chế giễu Tiết Dao Dao như vậy.

Loại chuyện này, càng kéo dài, Tiết Dao Dao liền sẽ càng khó khăn.

Không có người muốn cô ôm, chuyện này bản thân chính là một loại đả thương tự tôn con người.

Giang Tả ngón tay nhéo chén rượu, cặp mắt đào hoa phong lưu mơ hồ có dấu hiệu trầm xuống.

Bạn tốt phía sau hắn vừa định nói chuyện, liền thấy hắn không biết làm sao lại như vậy, liền cất bước hướng tới Tiết Dao Dao.

Chỉ là, ai đều không có nghĩ đến, có một người so với hắn nhanh hơn.

Đó là ở phía sau Tiết Dao Dao xuất hiện một bóng người thon dài cao lớn.

Một đầu tóc ngắn màu bạc hỗn độn, trên mặt còn có dấu vết tuyết trắng.

Khuyên tai kim cương màu đen kết hợp với áo khoác bên ngoài, người nọ có vẻ tuấn mỹ cao quý, giống như là mang dòng máu quý tộc.

Đứng ở trước mặt một đám con trai ăn mặc tây trang, liền trở nên độc nhất vô nhị.

Chính là bởi vì bóng người quá mức soái khí.

Cho nên mỗi người đều không khỏi quay đầu lại hướng tới bên này nhìn lại đây.

Tiết Dao Dao chỉ cảm thấy, cánh tay bị người phía sau túm một chút, ngay sau đó chính là một cái ôm phiếm lạnh.

Tiếng nói thiếu niên ôn nhu dễ nghe, liền như vậy ấm lòng vang lên: "Kẹt xe nên tới chậm, tôi mới vừa liền ở phía sau, cậu như thế nào không có mời tôi ôm cậu, hả?"

Tiết Dao Dao có cảm giác muốn khóc, là thật sự muốn khóc.

Sườn mặt vùi vào hõm vai thiếu niên, khóe miệng nâng lên tạo thành một nụ cười.

Thật là có Cửu điện, liền cái gì đều không sợ.

Phó Cửu đối đãi Tiết Dao Dao từ trước đến nay đều là vô điều kiện bảo hộ.

Hơn nữa cô tin tưởng loại sự tình bảo hộ này đều là tương đối.

Khi ở trên internet cô gặp phải bạo lực.

Trong lòng ngực nha đầu trước hết phát ra tiếng.

Con người, cả đời sẽ có rất nhiều bằng hữu.

Nhưng bằng hữu chân chính.

Lại là khi bạn đã chịu sự công kích của vạn người, cũng sẽ vì bạn đứng ra, không sợ bị liên lụy. Báo lỗi chương Bình luận


  Chương 473: Cửu gia trút giận thay Dao Dao  


Đối với cái ôm giữa hai người kia, rất nhanh sẽ bắt đầu có nghị luận.

"Các cậu nhìn xem kia có phải là Hắc Đào Z, người rất nổi tiếng trong giới Điện Cạnh gần đây hay không?"

"Mẹ kiếp, không nghĩ tới Đại Hắc Đào của tôi cũng sẽ tham gia loại tiệc sinh nhật như thế này!"

"Cậu ấy đang ôm ai vậy? Bạn gái ư?"

"Khoan đã, sao tôi cảm thấy em gái kia trông rất quen mắt, là Dao Dao nhà tôi!"

"Cái gì mà Dao Dao nhà cậu?"

"Cô ấy cũng đánh [Anh hùng] và cũng là đội viên của chiến đội Đế Minh. Tránh ra, đừng làm phiền tôi nhìn thần tượng của mình."

"Tôi muốn nhìn Đại Hắc Đào của tôi cơ."

"Có vẻ quan hệ giữa hai người bọn họ không tồi."

"Đều đã ôm nhau, cậu nói xem."

"Tự nhiên tôi cảm thấy họ thật xứng đôi."

Không thể không nói, hình ảnh như vậy nhìn vô cùng duy mĩ*.

*Duy mĩ: Chỉ có cái đẹp.

Ánh đèn chiếu xuống, khuyên tai tròn màu đen trên tai thiếu niên còn mơ hồ tản ra tạp sắc.

Đẹp trai lại oai nghiêm.

Hàn Tố Tố đứng bên cạnh nhìn, lúc đầu còn cảm thấy vui vẻ vì thiếu niên xuất hiện.

Đến khi cô thấy thiếu niên ôm Tiết Dao Dao vào trong lòng ngực, ngay lập tức cặp mắt kia không còn thân thiện nữa.

Nhưng mà không có ai chú ý tới, ngoại trừ Hàn Tố Tố còn có một người khi nhìn một màn này, ngón tay chậm rãi xiết chặt lại.

Người nọ không phải ai khác chính là Giang Tả.

Vẻ kinh ngạc trên mặt bạn bè của Giang Tả còn chưa kịp thu hồi lại.

Giang Tả vừa mới tiến lên một bước là tính toán làm cái gì?
Nhưng thật ra ánh mắt Phó Cửu luôn chú ý tới bên này, cô nghiêng đầu sang, câu môi cười: "Giang thiếu, lại gặp mặt."

Giang Tả nhìn thiếu niên đang đứng bên này, thái độ lạnh nhạt đi rất nhiều, ánh mắt nhìn Tiết Dao Dao thản nhiên ừ một tiếng.

Phó Cửu đứng bên cạnh Tiết Dao Dao, liếc mắt quét bốn phía một cái, cong mắt nở nụ cười: "Dao Dao là con gái, tùy tiện để cô ấy ôm người khác như vậy đã không còn là trò chơi nữa. Nhưng mà nhìn vẻ mặt của Giang thiếu, dường như cũng không để ý sẽ có người nào đó làm ra trò chơi ác liệt như thế trong tiệc sinh nhật."

Giang Tả nghe vậy, hai mắt híp lại.

Hào Giai lại bởi vì hai chữ ác liệt, sắc mặt biến đổi: "Ác liệt hay không ác liệt hình như không tới lượt cậu định đoạt. Dao Dao, cô có ý gì, mang theo bạn của mình tới đây gây chuyện sao?"

Tiết Dao Dao vừa muốn mở miệng, Phó Cửu đã kéo người cô lại, cảm xúc rất nhạt: "Hiểu lầm rồi. Ngày thường chúng tôi phải đánh [Anh hùng] nên rất bận, không có thời gian tới đây gây chuyện với kẻ khác. Hôm nay Dao Dao đến là vì tặng quà, dù sao cũng đều là người nhà họ Giang. Nhưng hình như vị tiểu thư này không phải họ Giang?

Ở trong địa bàn nhà họ Giang, Giang thiếu có thể cam chịu để người ngoài tới chất vấn em gái mình... Tính tình của Giang thiếu thật tốt, nhưng tôi không giống vậy, Dao Dao là đồng đội của tôi. Nếu nơi này không có người hoan nghênh chúng tôi vậy thì, Dao Dao, quà cậu mua đâu, đưa cho Giang thiếu đi. Giang thiếu rộng lượng như vậy chắc là sẽ không để ý việc cậu rời khỏi đây trước đâu."

Trong những lời nói này, nội dung rất nhiều.

Nhiều đến mức ánh mắt Giang Tả cũng thay đổi theo.

Anh ta nhìn về phía Dao Dao, đáy mắt càng thêm lạnh lẽo.

Đây là lần đầu tiên Tiết Dao Dao có thể nhìn thẳng vào ánh mắt như vậy.

Cô nghĩ từ trước đến nay cô đối với Giang Tả không quá thua thiệt.

Mặc dù trước kia là cô mơ mộng hão huyền, đã từng dùng ánh mắt yêu thích như vậy nhìn người này.

Hơn nữa đều vì mỗi lần anh ta tìm mình tâm sự mà cảm thấy bản thân mình không giống người thường.

Nếu có cơ hội, cô muốn nói cho Giang Tả rằng tôi thích anh. Nếu anh không thích tôi, có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ từ bỏ, cho dù là quá trình từ bỏ có chút khó khăn.

Chỉ là trước nay tôi đều không muốn gây trở ngại cho anh, hoặc là cướp anh khỏi tay người nào khác.

Tôi hiểu, thích cũng là muốn tự yêu bản thân.

Tiết Dao Dao không nói thêm gì nữa, lấy quà ra: "Sinh nhật vui vẻ."

Chỉ là bốn chữ bình thường nhất.

Rất có lễ phép.

Như vậy sẽ không tiếp tục có người nào nói cô và mẹ cô vì nghèo mà không được dạy dỗ đàng hoàng.

Trong lòng Tiết Dao Dao rất rõ, thiếu niên xuất hiện là vì duy trì tự tôn của cô...


  Chương 474: Ghen  


Giang Tả cũng không có đưa tay đi nhận lễ vật kia, chỉ nhìn Tiết Dao Dao, tiếng nói thực đạm: "Ngươi muốn rời khỏi đây đầu tiên?"

Tiết Dao Dao không đưa cho anh ta vì sợ món quà của mình không đủ quý trọng, thành thật mà nói món quà của cô thua xa quà của người khác tặng cho anh.

Chẳng hạn như một chiếc xe hoặc là một cái đồng hồ hàng hiệu.

Tiết Dao Dao không cần phải ở lại chỗ này. Cô không thích hợp với môi trường như vậy. Ở chỗ này đề phòng mấy người ti tiện thủ đoạn, chi bằng đi chơi cùng Cửu gia còn hơn.

"Thi đấu đã bắt đầu rồi, tôi phải đi luyện tập."

Tiết Dao Dao thấy anh không nhận quà, nghiêng người đem giao cho lễ tân bên cạnh.

Thấy thế, ánh mắt Giang Tả lạnh tới cực điểm: "Cô đây là đổi mục tiêu?"

Một câu làm cho sống lưng Tiết Dao Dao cứng lên một chút.

Phó Cửu nhìn thấy thế, môi mỏng cong lên, kéo Tiết Dao Dao ra chỗ khác: "Tặng một món quà, đưa cho cô tiếp tân kia là được rồi. Đi thôi, thi đấu rất bận rộn. Lần sau những việc như thế này không cần nghĩ đến, không đi cũng được." Sau đó, cô trừng mắt thật sâu, nhìn Giang Tả một cái: "Giang thiếu, chúng ta cáo từ trước."

Giang Tả không nói gì, ánh mắt thâm nhìn bóng dáng hai người kia. Cái ly tong tay nắm chặt càng chặt.

Người bên cạnh cũng đã nhận ra Giang Tả không cao hứng.

Tất cả mọi người đều nghĩ bởi vì Tiết Dao Dao.

Cho nên ý cười trên môi Giang Tả biến mất.

Hào Giai ở bên cạnh nói: "Thật là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Phó thiếu gia kia bình thường cũng không tốt lắm. Dao Dao từ khi nào quen biết người như vậy. Giang Tả cậu vui vẻ lên một chút, bọn họ không thích hợp xuất hiện ở chỗ này. Không có bọn họ, party sinh nhật cậu càng vui vẻ."

Hàn Tố Tố lập tức mở miệng: "Cái gì bình thường không tốt, cậu không cần nói bậy như vậy. Nam thần của ta chỉ vì Dao Dao ở cùng chiến đội của cậu ấy mà thôi. Vì vậy cậu ấy mới chiếu cố như vậy, chuyện này nói đến cùng cũng là Dao Dao sai, cứ thích dính lấy Cửu gia."

Một màn vừa rồi, đã làm Hàn Tố Tố thực sự tức giận.

Nàng thực sự không nghĩ đến nam thần sẽ đối với ai ôn nhu như vậy.

Nam thần đối xử tốt Tần đại ca, nàng có thể nhịn, dù sao cũng là hai người đàn ông.
Nam thần thế mà lại đối xử tốt với một cô mập ú?

(Mập thì sao. Mập có liên quan gì đến bát cơm nhà cô không)

Hàn Tố Tố không thể nuốt trôi điều này.

Trong lòng xác định Tiết Dao Dao lại quyến rũ người khác.

Trước kia quyến rũ Giang đại ca còn đủ hiện tại còn không buông tha nam thần của cô.

(Cửu gia là của cô từ khi nào vậy, hỏi ý kiến Mạc ca chưa???)

Cũng không nhìn lại xem chính mình là bộ dáng gì, xấu như vậy!

Ánh mắt Hàn Tố Tố càng trầm: "Cô ta là muốn mượn cơ hội để lợi dụng Phó Cửu."

"Tôi cũng đã nhìn thấy." Hào Giai rất khinh thường nói thầm một câu: "Đúng là mẹ con giống nhau...... "

Cô ta còn chưa nói xong những lời này, chỉ nghe xoảng một tiếng. Tiếng ly vỡ đánh gãy thanh âm nhẹ nhàng trong đại sảnh.

Trong nháy mắt, party xuất hiện một sự tĩnh lặng xưa nay chưa thấy.

Tất cả mọi người đều nhìn về hướng tiếng vang.

Bao gồm cả Hào Giai.

Chỉ thấy Giang Tả vẫn cứ đứng ở kia, cổ tay áo sơmi màu trắng dính màu máu đỏ tươi.

Không phân biệt được đâu là rượu vang đỏ, đâu là máu tươi.

Ly rượu bị cậu ta bóp nát trong lòng bàn tay.

Khuôn mặt kia lại không có bất cứ biểu cảm gì, cặp mắt sâu nhìn chằm chằm mấy đứa con gái đứng phía trước: "Đưa mấy người này đi ra ngoài."

"Thiếu gia...... " Tiếp tân còn ở do dự, vì mấy người kia đều có mối quan hệ kinh doạnh. Hơn nữa bên trong còn có Hàn tiểu thư.

Khuôn mặt Giang Tả lạnh lẽo: "Tôi nói lại một lần nữa, đưa họ đi ra ngoài." Báo lỗi chương Bình luận


  Chương 475: Tần Mạc tới  


Một khắc kia.

Mọi người mới hiểu được lần này Giang thiếu thật sữ phát hỏa.

Hàn Tố Tố sắc mặt trắng bệch: "Giang ca ca, ý anh là ngay cả em anh cũng đuổi đi sao? ""

Giang Tả không nói gì, thái độ thực rõ ràng.

"Vì cái gì?" Hàn Tố Tố tức giận: "Anh vì loại người này không sợ bọn em thương tâm sao? "

Giang Tả nghe vậy, quay đầu tới, tiếng nói thực đạm: "Vì cái gì? Bởi vì nơi này là Giang gia."

Thời điểm nói những lời này, hắn lief61 mắt nhìn Hào Giai một cái.

Một cái liếc mắt kia, thân hình Hào Giai liền lay động.

Ba bốn nữ hài tử bị đưa đi ra ngoài, cũng không ảnh hưởng đến tiến trình yến hội sinh nhật.

Chỉ là Hàn Tố Tố sao có thể nuốt xuống khẩu khí này.

Quả thực chính là tức giận khó nguôi.

Nói đến cùng đều là vì nữ tử béo phì kia!

Có thể nói, khi Tần Mạc tiến vào chính là thấy một màn này.

Hàn Tố Tố giống như gặp được cứu tinh: "Tần đại ca, Giang đại ca cũng không biết là bị cái gì, một hai phải đuổi bọn em ra ngoài, rốt cuộc có lầm hay không! Bọn em cũng là vì tốt cho hắn, giúp đỡ hắn đối phó cô em kế béo phì kia của hắn, có gì sai? "

Tần Mạc bất động thần sắc nghe tiền căn hậu quả.

Cuối cùng, nhàn nhạt nói một câu nói: "Người béo phì trong miệng em, cũng là đội viên của chiến đội Đế Minh bọn anh. "

"Có ý tứ gì? "Hàn Tố Tố trợn tròn mắt.

Tần Mạc ánh mắt nhàn nhạt: "Ý tứ chính là, nếu anh là Giang Tả, cũng sẽ đuổi em ra ngoài, lễ phép mà Hàn gia dạy em đâu hết rồi? "

Liên tiếp hai lần bị người khác không cho mặt mũi, Hàn Tố Tố tức đến muốn nổ ngược.
Tần Mạc cũng không nói gì mà chỉ liếc mắt nhìn Hàn Tố Tố một cái.

Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ có tình cảm mạo nhận gì với cô ta.

Hắn cùng Giang Tả bất đồng.

Mặc dù nghĩ tới tình cũ, cũng là điểm đến mới thôi.

Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì Hàn Tố Tố sợ Tần Mạc, quá máu lạnh.

Sau khi người đi rồi, yến hội cứ theo lẽ thường.

Chỉ là người cùng Giang Tả quan hệ tốt, lại đều lên lầu.

Bị thương như vậy cũng không thể thấy máu, cho nên loại chuyện như băng bó này, cũng giao cho các huynh đệ.

Khi Tần Mạc đi lên tới, Giang Tả còn đang nhìn một phương hướng, biểu tình có chút không chút để ý, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, thấy anh đã đến, câu môi cười một chút, ý cười cũng không có đạt tới đáy mắt: "Em gái kia của tớ hình như coi trọng em trai của cậu, thế nào? Muốn hay không liên hôn?"

Tần Mạcnhìn hắn, cảm xúc không đâm không nhạt: "Hai người kia đâu? "

"Ai biết. "Giang Tả cầm lễ vật ở lòng bàn tay thưởng thức, ánh mắt vưu lãnh:" Trước tiên phải nói là, chiến đội các cậu hiện tại cũng cho phép yêu đương? "

Tần Mạc nghiêng đầu điểm điếu thuốc: "Trước kia cho phép."

Giang Tả nhướng mày: "Về sau đâu?"

"Yêu sớm đối với học sinh cao trung không tốt." Tần Mạc phun một vòng khói, tuấn mỹ sườn mặt tự phụ đạm mạc: "Nhưng thật ra là tại cậu không quản tốt em gái của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net