V

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến nhà, cậu ta mạnh bạo kéo anh đi thẳng lên phòng. Thậm chí không chào hỏi bố mẹ, vừa đi từ xa Seokjin đã cúi đầu chào lia lịa.

"Cậu làm gì vậy?"

"Trước mặt tôi, à không phải, ngay cả trong suy nghĩ của anh cũng không được nghĩ đến ai ngoài tôi cả."

"Tại sao?"

"Tôi không thích."

"Vô lí! Cậu không thích thì có quyền cấm tôi à?"

Seokjin thực sự ấm ức, anh thích ai yêu ai đâu tới lượt cậu ta lên tiếng? Chuyện gì thế này?

"Được, để tôi xem anh còn cãi tay đôi nữa hay không."

Cậu ta chiếm lấy môi anh, kìm kẹp hai tay anh lại không cho cựa quậy, đem anh quăng xuống giường.

"Cậu tính làm gì?"

"Mỗi lần anh nhắc đến cô gái khác trước mặt tôi, à không cả thằng nào khác nữa tôi liền dùng biện pháp này với anh. Nhắc bao nhiêu chữ, phạt bấy nhiêu lần."

Cậu ta bá đạo xâm chiếm thể xác anh, Seokjin không còn cảm giác gì nữa, để mặc cậu ta thoải mái ra vào. Cảm xúc này hoàn toàn khiến anh trong trạng thái đau đớn.

Tại sao lại dính vào người này? Tại sao cậu ta lại xen vào đời sống của anh? Cuộc sống của anh từ khi nào đã do cậu ta quyết định vậy?

Lần thứ hai giao thoa xác thịt cách lần thứ nhất không nhiều, quả thật nơi đó của anh dường như tổn thất rất lớn. Lúc nằm ngủ chỉ dám úp người lại rồi cứ khó chịu như thế.

Jimin sáng hôm sau gọi bác sĩ riêng đã từng chữa trị cho cậu đến. Vị bác sĩ tên Min Yoongi, từ ngày nhỏ đã chơi cùng hai anh em nhà Park nên mức độ thân thiết phải nói trên cả thân thiết.

"Đây là ai vậy?"

"Người của tớ."

"Haha vừa mới tỉnh dậy mà đã có người trong lòng rồi à?"

"Mạng của anh ấy cũng là mạng của tớ."

"Rồi rồi, bị gì đây?"

"À... ờm... đằng sau..."

"Thôi được rồi, hiểu rồi."

Yoongi lắc đầu nhìn Jimin, mới tỉnh dậy sau cơn nguy cấp mà đã tinh lực dồi dào thế cơ à?

Một hồi lâu xem xét xong, y mới lắc đầu nhăn mặt quay sang trách móc Jimin.

"Này Park Jihoon! Cậu thật là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả... hại người ta ra nông nỗi này. Hiện tại mỗi ngày đều bôi thuốc này với uống một viên này mỗi buổi tối. Trong vòng ba tháng không được 'hành sự' hiểu chưa? Sau ba tháng muốn 'hành sự' thì hãy nhớ bao cao su và keo bôi trơn tốn kém một chút nhưng an toàn."

Min Yoongi càng nói càng khiến Seokjin ngượng chín cả mặt không dám ngẩng lên cứ thế chôn xuống dưới gối.

Vị bác sĩ và Jimin ra ngoài rồi lúc này anh mới ngẩng lên trong lòng thầm khóc than hai chữ nhục nhã một cách trầm trọng.

Yoongi khá ức chế nên đến tận cổng vẫn còn làu bàu mắng Jimin, y là con nhà gia giáo từ nhỏ đã học thuộc được bài học nhanh hơn hai anh em, đến lớn được trở thành giáo sư chuyên đi giảng dạy cho các bệnh viện lẫn trường đại học y dược.

Đợi y chạy xe đi lúc này Jimin mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ta chạy nhanh lên phòng thì thấy anh đã di chuyển khắp nơi soạn tập để buổi chiều có tiết của thầy Namjoon.

"Lát tôi chở anh."

"Không cần."

Jimin đã không còn tức giận như hôm qua, lòng đột nhiên thấy có lỗi ghê gớm nhanh đến ôm anh từ đằng sau. Seokjin hơi khó chịu nhưng vẫn để cậu ta mặc sức mà ôm.

"Xin lỗi, hôm qua là tôi quá tức giận, thực ra tôi thích anh cho nên không muốn anh thích ai khác cả... là tôi sai, anh như thế nào cũng được, miễn là anh đừng nói không cần tôi nữa... Park Jimin tôi đã chết một lần rồi, vốn dĩ chẳng sợ gì hết... chỉ sợ anh không cần tôi nữa..."

Nghe đến đây tim anh bất giác quặn thắt, đúng cậu ta đã chết rồi. Việc nhập xác là trái với luân thường đạo lí có thể sẽ bị trừng phạt rất nặng.

Anh xoay người lại, nhìn cậu ta rồi gật đầu. Jimin để anh ngồi xuống giường bảo anh đọc tên sách rồi cậu ta tìm bỏ vào cặp giúp.

Seokjin đến trường đại học, dáng đi khá kì cục. Trông anh đi được một quãng mà quá khó khăn, xót người cậu ta chạy đến cõng anh.

"Ở đây nhiều người lắm..."

"Em trai cõng anh trai, có gì sai?"

"Anh trai?"

"Người khác hỏi cứ nói tôi là em trai anh được rồi."

Nhân tiện cũng muốn thấy trường đại học ra sao, Jimin đòi cõng Seokjin đi khắp trường. Anh giới thiệu cho cậu ta từng chỗ từng ngóc ngách, lát sau cậu ta mệt nên ngồi nghỉ không quên chạy đi tới máy bán nước tự động mua hai lon cola.

"Anh sướng thật đấy!"

"Tại sao?"

"Được học đại học."

"Đại học thì có gì đáng mơ ước, cầm tấm bằng đại học mà không xin được việc cũng như không."

"Nhưng ít ra anh được học tận đại học, tôi còn chưa xong cấp hai..."

Cậu ta lại khiến anh nghẹn ngào, rốt cục là ai gây ra tai nạn này? Khiến hai đứa trẻ phải chết từ lúc mới 13 tuổi thế này chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net