Tôi muốn tiếp tục giấc mơ này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vẫn thường hay tự hỏi bản thân mình, Deft là ai?

Deft đến cùng là một người như thế nào?

Tôi và Deft theo một cách nào đó hoàn toàn tách biệt. Với tôi, cậu ta là một thân phận do chính tôi tự tạo ra. Deft đại diện cho hình mẫu một tuyển thủ lý tưởng nhất mà tôi có thể nghĩ tới. Cậu ta như một cái máy vậy. Vào những thời điểm tôi thất bại, khi kết quả hoàn toàn đi chệch đường ray,... tôi sẽ trở thành Deft, và tôi sẽ ép bản thân mình đến kiệt quệ. Tôi sẽ luyện tập không ngừng nghỉ, scrim không ngừng nghỉ, solo queue không ngừng nghỉ. Những ngày mới bắt đầu chơi chuyên nghiệp, đó chính là cách để tôi đối mặt với bản thân, và bản thể Deft được tạo ra này gần như đã độc chiếm toàn bộ cuộc đời tôi. Tôi không còn là Kim Hyukkyu nữa. Chỉ có duy nhất Deft còn tồn tại.

Tôi nghĩ rằng tôi đã đánh mất bản thân mình. Đánh mất đứa trẻ từng một lòng một dạ yêu Liên Minh Huyền Thoại.

Và tôi nhớ đứa trẻ đó đến điên khùng. Đứa nhỏ nhạy cảm và không sợ hãi để cả thế giới nhìn thấy trái tim em, chan chứa sự khao khát ngắm nhìn thế giới và những giấc mơ vĩ đại. Nhưng Deft thì lại quá đặt nặng thắng thua, như thể những cảm xúc ngày đầu đó đã bị bóp chết trong trái tim vô cảm ấy. Thời gian ngày càng khiến khoảng cách giữa Kim Hyukkyu và Deft trở nên lớn dần. Sự khác biệt này đã khiến tôi dần héo mòn trong đau khổ và áp lực, đến mức đôi khi tôi nhớ tới hai chữ từ bỏ.

Nhưng tôi không cần phải nói với bạn rằng tôi đã không bỏ cuộc.

Bởi vì bạn biết những gì đã xảy ra trong năm nay.

Tôi có thể chia sẻ thêm với bạn điều này được không?

Tôi vẫn sẽ không bỏ cuộc. Bởi vì cuộc hành trình của tôi vẫn chưa kết thúc. Tôi sẽ trở lại vào năm tới.

Bây giờ tôi muốn cho bạn biết lý do tại sao.



­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­__________________



Thành thật mà nói, giây phút tôi nhìn thấy nhà chính hồi máu trong trận đấu với EDG... Tôi không thể tin vào mắt mình. Tôi chưa bao giờ trải qua khoảnh khắc nào như thế trong suốt sự nghiệp của mình. Tôi đã từng thấy trên mạng qua các video Youtube, nhưng để nó xảy ra với chính bản thân tôi? Ở Chung kết Thế giới? Trận Tứ kết? Và thậm chí còn là trận đấu với EDG? Tôi không nói nên lời, cũng không thể tưởng tượng được. Khoảnh khắc trống rỗng đó, đầu tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ, Mình thực sự không được phép thắng sao? Nhưng giữa giây phút thất bại đó và trận đấu tiếp theo, tôi nhận ra rằng không thể đổ tội cho vận may. Chỉ là do chúng tôi chưa đủ tốt. Là sai lầm của tôi. Đáng lẽ thế trận không nên sát sao như vậy nếu tôi có thể thể hiện tốt hơn nữa để kết thúc trận đấu một cách trọn vẹn hơn. Nếu có trách móc, tất cả lỗi lầm đều là do tôi và đồng đội, chứ không phải bất cứ vị thần nào trên cao cả. Và theo một cách nào đó, chính những suy nghĩ này đã giải thoát tôi khỏi gông cùm xiềng xích của sự thất bại. Tôi không còn than thân trách phận nữa, mà dường như đã nhận được một cú đẩy từ đằng sau. Ba ván đấu còn lại đối đầu với EDG, chúng tôi đều chơi với phong độ tốt nhất của mình. Và nghe thì có vẻ điên rồ, nhưng dường như ngay hôm đó tôi đã hình thành một niềm tin mơ hồ, rằng chúng tôi có thể vượt qua bất cứ điều gì.

Ngày hôm đó cũng là sinh nhật thứ 26 của tôi.

Trong 10 năm qua, sinh nhật của tôi là ngày tôi ở một mình trong phòng sau trận thua ở Chung kết Thế giới. Nhưng năm nay, sau khi giành chiến thắng ở tứ kết, tôi đã đón sinh nhật của mình ở New York trong sự chúc mừng của đồng đội và người hâm mộ. Khi nhìn tất cả mọi người đang cổ vũ tôi trên sân khấu, lúc ấy tôi đã nghĩ... Giữa thế giới rộng lớn vô ngàn này, trong hàng tỷ người đang cùng tồn tại, hôm nay lại đến lượt mình trở thành kẻ hạnh phúc nhất thế gian.

Ngày hôm đó, tôi đã để Kim Hyukkyu xuất hiện trên sân khấu. Trong vài mùa giải vừa qua, khoảng cách giữa tôi và Deft đã được thu hẹp lại, nhưng tại thời điểm đó, Deft và Kim Hyukkyu đã gần như hợp lại làm một. Tôi cảm nhận được có sự cân bằng giữa hai mảnh danh tính của tôi. Tôi đã nghĩ rằng chúng tôi bây giờ có thể làm bất cứ điều gì.



Trong trận bán kết với Gen.G, tôi có một niềm tin tuyệt đối vào chúng tôi. Xuyên suốt mùa giải trong năm, thành tích của chúng tôi khi đối đầu với họ không tốt, nhưng đó không còn là vấn đề nữa. Bởi vì chúng tôi không còn là bản thân của ngày trước. Tất nhiên, tôi biết rõ Gen.G là một đội mạnh như thế nào, Chovy và Doran đã từng là những người đồng đội đáng quý của tôi, và hai em ấy cũng là những người bạn thân thiết với tôi.

Tuần đó ở Atlanta, tôi chợt nhận ra một điều về hành trình của mình năm nay: Tôi đã phải gặp lại tất cả những người quan trọng nhất trong quá khứ của mình. Hay nói cách khác, tôi đang phải đối đầu trực diện với những lỗi lầm bản thân đã gây ra, và một lần nữa nhìn nhận những thất bại của mình.

Trong trận đấu vòng loại khu vực tháng Chín, tôi gặp Rascal và Cuzz, những đồng đội cũ của tôi ở KingZone nhiều năm trước. Rồi tôi gặp lại những người bạn ở EDG trong tứ kết, cũng là vòng đấu mà tôi vẫn luôn phải dừng chân lại như một lời nguyền. Ở trận bán kết với Gen.G, mọi chuyện như được lặp lại. Rất nhiều những tuyển thủ đang ngồi bên kia sân thi đấu đã từng là người đồng đội thân thiết và trân quý nhất với tôi, đã đi cùng tôi một đoạn trên quãng đường dài đằng đẵng này. Thật khó để có thể đối diện với họ như vậy, nhưng sức nặng của họ đối với tôi là không thể coi thường. Tôi đã mang tâm trạng như vậy để bước lên sân khấu chung kết ở San Francisco.

Suốt tuần đấu chung kết ở San Francisco, tôi cho phép bản thân mình được mở cửa cảm xúc. Tôi hiểu đây là một câu chuyện đặc biệt biết bao, rằng không biết bao nhiêu khoảnh khắc kịch tính đã cùng nhau đưa tôi đến đây, và biết đâu đấy, có thể đây sẽ là mùa giải cuối cùng tôi sẽ chơi dưới tư cách tuyển thủ chuyên nghiệp. Liệu tôi có quay trở lại không? Tôi cố gắng không suy nghĩ quá nhiều về điều đó, nhưng tôi cũng không trốn chạy khỏi nó.

Đây là lần đầu tiên tôi đứng trên sân khấu chung kết với tư cách người chơi, nhưng năm 2014 tôi đã từng đến cổ vũ cho Samsung White ở Seoul vì năm đó tôi thi đấu cho Samsung Blue. Đó là sau trận thua 3-0 trước đội Trắng ở bán kết. Lúc đó, tôi nhớ mình đã nhìn lên sân khấu từ phía dưới khán đài và không thể kìm chế được sự tức giận, nỗi uất ức rằng tại sao không phải là mình đứng ở nơi đó. Khi đứng đối diện với T1, lắng nghe tiếng hò reo của người hâm mộ và theo dõi lễ khai mạc, tôi đã nghĩ rằng Cuối cùng mình đã đến được đây rồi. Hóa ra tôi có thể đi xa tới mức này, hóa ra cũng có ngày tôi được trở thành nhân vật chính. Lúc đó tôi rất xúc động nhưng phải kìm lại cảm xúc để tập trung vào trận đấu sắp tới.



Cuộc hành trình dài đằng đẵng này cũng đã đưa tôi gặp lại một trong những người bạn thân nhất của mình: Minseok. Mặc dù chỉ cùng đội với Keria một năm mà thôi, em ấy đã trở thành một người mang lại vô vàn ý nghĩa cho cuộc đời tôi. Năm 2020, tôi vẫn nhớ em ấy đã nói với tôi rằng: Em sẽ giành được Worlds cho anh trai mình. Bây giờ phải đối mặt với em ấy dưới tư cách đối thủ trong trận chung kết... Đó là một cảm giác rất phức tạp. Nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu, chúng tôi đều đã mơ về khoảnh khắc này và chạy hết tốc lực về phía nó suốt cả cuộc đời.

Có lẽ là tôi đã mơ giấc mơ này lâu hơn đôi chút.

Năm ván đấu đó có lẽ sẽ là kỉ niệm mà tôi ghi nhớ suốt cuộc đời mình. Đó chưa bao giờ là một mùa giải dễ dàng, nhưng điểm khác biệt so với chúng tôi của trước kia chính là một kỹ năng đặc biệt mà tôi và đồng đội đã rèn giũa được trong hành trình chiến đấu để có thể đến được nơi đây. Tôi chỉ có thể miêu tả nó như là một thứ sức sống mãnh liệt. Chúng tôi từ chối việc thất bại. Chúng tôi đã vượt qua quá nhiều những gập ghềnh trong mỗi trận đấu dẫn đến giờ phút này, để không gì T1 có thể làm mà khiến chúng tôi bị lay chuyển. Chúng tôi chỉ cần làm những gì chúng tôi vẫn làm và chơi hết khả năng của mình.

Tôi phải dành thật nhiều những sự công nhận cho đồng đội của mình. Họ đều tiến bộ một cách thần tốc qua từng trận đấu, và khả năng tiếp nhận phản hồi cũng như cải thiện lối chơi của họ thật sự quá thần kỳ. Đây là lần đầu tiên tôi được đồng hành cùng một đội mà có tốc độ phát triển nhanh như vậy.

Và tôi cũng muốn bày tỏ lòng biết ơn đối với ban huấn luyện của chúng tôi. Cách họ hiểu chúng tôi và hiểu đối thủ quả thực đáng kinh ngạc. Tôi vẫn nhớ, trong phòng chờ ngay trước khi Game 5 bắt đầu, thầy Ssong đã ngồi xuống bên cạnh và bàn với tôi về việc để thả Caitlyn. Nằm ở bên đỏ, chúng tôi vẫn luôn cấm cô ấy và không muốn để Caitlyn rơi vào tay đội xanh. Varus vốn luôn nắm giữ vai trò quan trọng trong suốt mùa giải, nhưng chúng tôi không nghĩ rằng T1 đã sẵn sàng để trả lời câu hỏi mà chúng tôi sẽ đặt ra bây giờ. Khi huấn luyện viên hỏi tôi điều này, tôi đã do dự và không chắc chắn, nhưng thầy ấy đã nhìn thẳng vào mắt tôi và nói, "Hãy tin thầy. Thầy sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm dù có chuyện gì xảy ra."

Tôi không nghĩ tôi có thể quên đi khoảnh khắc này.

Niềm tin của thầy vào chính bản thân mình, vào chúng tôi – chúng tôi cũng phải tin tưởng vào chính mình. Tất cả mọi người đều không tin chúng tôi có thể làm được. Họ đều giương mắt chờ đợi giây phút chúng tôi thua cuộc. Nhưng tôi nghĩ rằng chính thời điểm đó cũng là lúc chúng tôi rõ ràng nhất bản thân mình là ai.



Ván game thứ 5... Tôi nghĩ rằng nó đúng là rào cản cuối cùng tôi phải đối mặt. Tôi vẫn nhớ khi tuyển thủ Gumayusi cướp được con Baron... Dường như tất cả chúng tôi cùng chết lặng. Và suy nghĩ khi nhìn thấy nhà chính hồi sinh ở trận EDG đã quay trở lại: Chẳng lẽ vận mệnh của mình đã định sẵn phải làm kẻ thua cuộc hay sao? Nhưng rồi tôi cũng ngay lập tức nhớ lại điều tôi đã nhận ra sau chiến thắng Tứ kết ấy: vận may vốn không tồn tại. Chỉ có chúng tôi hiện đang đứng ở ngay đây. Và chúng tôi đã trải qua những ván đấu mà thế trận còn kinh khủng hơn như vậy. Tất cả chúng tôi khi đó đều lấy một giây quý giá để bình tĩnh lại, tôi nhớ mình đã nói với họ, không sao hết, chúng ta vẫn có thể thắng. Không một ai trong chúng tôi hoảng loạn hay mất tâm lý, toàn bộ tâm trí chúng tôi đều đổ dồn để kết thúc trận đấu này.

Và chỉ một vài phút sau chúng tôi đã đánh vỡ nhà chính của đối phương.

Trò chơi sắp kết thúc nhưng tôi thậm chí còn không nhận ra rằng chúng tôi đã gần giành chiến thắng. Cảm giác như tôi đang làm những gì tôi vẫn luôn làm, trong trò chơi mà tôi luôn chơi. Ngay khoảnh khắc nhà chính phát nổ, tôi nghe thấy tiếng khán giả reo hò bên tai, cùng tiếng những người đồng đội.

Chính xác vào giây phút đó, tôi chợt nhận ra, ồ, mình vô địch thế giới rồi.

Tới tận bây giờ, tôi vẫn không biết nên miêu tả cảm xúc lúc đó của mình như thế nào. Tôi nghĩ lúc đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được thứ gọi là niềm vui thuần túy. Và niềm hạnh phúc đó còn lớn lao và quý giá hơn rất nhiều vì quãng thời gian tôi đã trải qua. Tôi đã khát khao đến tuyệt vọng điều này quá lâu rồi, để mà khi thật sự đạt được nó – chiến thắng này nghĩa là tất cả đối với tôi. Tôi nhớ về những ngày tôi ghét cả bản thân mình lẫn trò chơi này, những ngày tôi đẩy bản thân đến giới hạn cuối cùng mà gục ngã. Trong vài năm qua, tôi bắt đầu cho phép mình nghỉ ngơi một chút. Nhận thức được rằng mình cũng chỉ là một con người với da xương máu thịt cũng khiến niềm đam mê của tôi với bộ môn này như được đốt lửa trở lại. Sau vô số thất bại và hối tiếc, cuối cùng tôi đã đứng ở nơi đó. Tất cả những khoảnh khắc khó khăn trong quá khứ đã đưa tôi đến với chiến thắng và tạo nên tôi của ngày hôm nay.

Tất cả đã tạo nên nhà vô địch chung kết thế giới.

Và trong những khoảnh khắc đó, gia đình, đồng đội, huấn luyện viên và những nhân viên của đội đều có mặt ở đó để chứng kiến tất cả.



Một trong những lí do mà tôi lựa chọn quay trở lại DRX đầu năm nay là bởi vì tôi cảm thấy màn trình diễn của tôi năm 2020 là không thể chấp nhận được, và tôi muốn thay thế những ký ức đó bằng những điều tốt đẹp hơn. Bây giờ, tôi rất vui vì cảm thấy mình đã giữ được lời hứa với bản thân. Tôi cũng xin bày tỏ lòng biết ơn đến các nhân viên DRX đã cùng nhau vượt qua nhiều khó khăn trong suốt một năm qua.

Khi tôi bị chấn thương, khi tôi cảm thấy như mình đã cạn kiệt sức lực – gia đình, đồng đội, bạn bè, không một ai bỏ mặc tôi ở lại. Dù có phải đối mặt với bao nhiêu chỉ trích, tôi chưa bao giờ phải một mình. Khi về đến nhà, mở điện thoại lên và thấy tin nhắn chúc mừng từ bạn bè cùng các đồng đội cũ, trái tim tôi ngập tràn tình yêu thương như sắp nổ.

Và gửi đến tất cả những người hâm mộ đã lựa chọn theo dõi hành trình của tôi: Cảm ơn các bạn.

Trớ trêu thay, khi tôi đang làm tốt sứ mệnh của mình trong trò chơi này, sự ủng hộ của các bạn đôi lúc lại trở thành một thứ gánh nặng khiến lưng tôi oằn xuống. Tình cảm của các bạn chính là những kỳ vọng đối với tôi, mà kỳ vọng thì thường sẽ dẫn đến thất vọng. Nhưng ngay cả khi tôi chạm đáy, các bạn vẫn ở đây, vẫn gửi đến tôi những sự ủng hộ và động viên. Chính các bạn đã giúp tôi nhận ra mình không thể bỏ cuộc được. Hành trình của tôi là hành trình của các bạn, cũng như hành trình của các bạn là hành trình của tôi. Tôi hy vọng chiến thắng này sẽ khiến các bạn có thể tự hào.



Tôi mong rằng chiến thắng này có thể động viên những người đang cần một lời khích lệ, ngay cả khi quá trình bạn đang trải qua hiện tại có khó khăn và mệt mỏi, tôi vẫn hy vọng bạn có thể tiếp tục tiến về phía trước. Những trắc trở bạn đang gặp trên đoạn đường này sẽ khiến cảm giác khi bạn hái được quả ngọt vĩ đại hơn rất nhiều.

Và thành thật mà nói, năm nay là năm đặc biệt nhất, cũng là năm hạnh phúc nhất tôi đã trải qua.

Tôi đã tìm thấy những điều mà tôi vẫn luôn theo đuổi bấy lâu nay.

Tôi tìm thấy bình yên.

Tôi tìm thấy chính mình.

Vì vậy, với tấm lòng biết ơn này, tôi muốn trải qua nhiều khoảng thời gian hạnh phúc hơn với người hâm mộ và đồng đội của mình. Tất nhiên tôi biết rằng một ngày nào đó tôi sẽ rời cuộc chơi mà không còn một chút hối tiếc.

Nhưng bây giờ tôi đã quyết định tiếp tục cuộc hành trình này.

Vì vậy, tôi hy vọng sớm gặp lại bạn,

Deft.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net