Thuyết Tam Giác Tình Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phòng đón bọn họ.

Một phút——

Hai phút——

Vẫn chưa trả lời.

Akai Shuichi dập tắt điếu thuốc, đi về hướng thang máy, ấn nút thang máy, nhìn nó đang chậm rãi đi xuống tầng B1.

Cửa thang máy mở ra, Akai Shuichi nhìn thấy tay một người đàn ông đang vòng quanh eo em họ mình, người đàn ông kia mặc một chiếc áo cổ lọ màu xám nhạt, dáng người cân đối, lại ngẩng đầu nhìn lên—— Kudo Shinichi.

Miyano Shiho làm sao nghĩ đến việc Akai Shuichi sẽ chờ mình trước cửa thang máy, nhớ đến ngày hôm qua bản thân mới nối dối anh họ mình xong, liền tức khắc hoảng sợ nhéo nheo cánh tay đang ôm mình của người "bạn bè" này. Làm sao Kudo Shinichi biết được, nên anh không nghe theo mà còn không buông tha hồ nháo, với khuôn mặt dễ thương như Samoyed anh ghé sát vào Miyano Shiho, nói là cô phải hôn anh thì mới chịu buông ra.

Bạn gái không để ý đến anh. Cho nên Kudo Shinichi theo ánh mắt nhìn về phía cửa thang máy, liền nhìn người kia đang ngậm điếu thuốc, đội một chiếc mũ len màu xám, ánh mắt người đàn ông sắc bén như một khẩu súng ngắm nhắm vào anh. Anh lặp tức ngừng lại hành động đùa giỡn, buông Miyano Shiho ra, khôi phục tư thế bình thường.

Hai người bước ra cửa thang máy, không khí có điểm xấu hổ.

Akai Shuichi không phải là một kẻ ngốc.

Anh hẳn đã đoán ra được.

Miyano Shiho là một con người mềm lòng mà có tình cảm lâu dài, rất khó ngừng thích đối với một vật hoặc là một người.

Anh nhớ đến thời gian cô vẫn còn là hình dạng Haibara Ai, luôn như hình với bóng với Edogawa Conan, gắn bó hợp tác. Chính miệng cô cũng thừa nhận quả thật thích cậu nhóc kiêu ngạo Edogawa Conan.

Anh lại nhớ đến thời gian cùng Miyano Shiho nói chuyện phiếm với nhau, sẽ luôn nhắc đến em gái của cô, mà nói: "Không biết kiểu con trai như thế nào có thể thu hút lực chú ý của em ấy" Anh đã từng thấy ảnh của Miyano Shiho khi đó, luôn mặc một chiếc áo ngoài trắng, ngoại trừ ở bên cạnh chị gái thì sẽ luôn treo nụ cười trên môi, còn bình thường thì bày ra khuôn mặt lạnh lùng.

Mà hiện tại Akai Shuichi mở ra tình hình của Miyano Shiho ở trên IG, không phải là màu sắc cổ vũ cầu thủ Higo, thì chính là đang check-in một tiệm cà phê, thư việc hoặc là nhà hàng với Kudo Shinichi. Ảnh chụp khiến ai lướt qua đều sẽ nghị họ là một đôi yêu nhau. Anh lại kéo xuống dưới, phát hiện ra em họ mình từ lâu đã không còn mặc quần áo màu trắng nữa, hiện tại cô càng yêu chuộng sắc tím cùng màu đỏ rượu vang, có đôi khi là màu xanh biếc hoặc là màu đen.

Anh thở dài, cất điện thoại.

Anh thực sự nên sớm đoán ra.

Miyano Shiho dừng lại bên cạnh xe, trước tiên lúng túng mở miệng nói: "Anh như thế nào lại đến đây"

Vẻ mặt chột dạ đều đã hiện ra ngoài.

"Như thế nào, nếu anh không đến thì hôm nay em ăn tối với ai"

"Không phải, anh nghe em giải thích đã"

"Dừng lại, anh biết em sẽ dùng lý do gì để dỗ anh"

"Em đối với Shiho là thật lòng, em nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy" Kudo Shinichi bỗng nhiên ném ra một câu thực sự nghiêm túc, thành công làm hai anh em đang giằng co ngây người.

"Em biết vĩnh viễn yêu cô ấy, không rời xa không từ bỏ loại hứa hẹn này rất giả dối, không thực tế. Em không đảm bảo tình yêu em dành cho Miyano Shiho sẽ kéo dài bao lâu, nhưng em cam đoan em vẫn luôn yêu cô ấy, đối xử tốt với cô ấy, chỉ có cái chết mới khiến chúng em tách ra"

Kudo Shinichi không nói dối.

Điểm này Akai Shuichi biết rất rõ ràng.

Anh dập tắt điếu thuốc, giẫm điếu thuốc dưới chân như thể đó là Kudo Shinichi, sau đó mở xe.

"Lên xe, ăn cơm"

Chú chó Samoyed cười nhe răng với Miyano Shiho, làm dấu chiến thắng.

Bữa cơm này thật nhàm chán, Akai Shuichi đổi bữa cơm tối thành ăn cơm chó liếc mắt một cái đã thấy màn rắc cẩu lương này kết thúc.

Nói là kết thúc, chính là đuổi Miyano Shiho về nhà thôi.

Sau đó anh mang Kudo Shinichi đến một quán bar với vận tốc cực nhanh.

Chuyện đầu tiên khi Kudo Shinichi mở cửa ra chính là đem tất cả đồ vừa mới ăn nôn ra, vừa nôn vừa tính toán tỷ lệ anh rể muốn đem mình xử lý là bao nhiêu phần trăm.

"Nôn sạch cũng tốt" Akai Shuichi lại rút ra một điếu thuốc, "Dạ dày rỗng mới dễ uống rượu"

Xác suất tuyệt đối là một trăm phần trăm!

Kudo Shinichi đều nhìn thấy chữ "Nguy hiểm" xuất hiện trên đầu mình.

Miyano Shiho không biết Kudo Shinichi và Akai Shuichi hai người này đã tán gẫu chuyện gì, cô chỉ biết khi Kudo Shinichi trở về nhà toàn thân đều là mùi rượu. Akai Shuichi còn đỡ, vẫn còn sót lại chút ý thức, và anh là người lái xe về nhà. Kudo Shinichi hoàn toàn mất ý thức ——cũng chính là uống không ít. Thời điểm trở về nhà dựa vào người Akai Shuichi, khi về đến nhà thì lại dựa vào Miyano Shiho, nơi không hăng hái đại khái chính là không nên trên xe Akai Shuichi.

Ngày hôm sau Miyano Shiho vừa đưa hai chén canh giải rượu vừa mắng hai người đàn ông.

Nhưng Miyano Shiho biết và hiểu rõ chuyện.

Trước hai ngày lên máy bay riêng Akai Shuichi đặc biệt gửi riêng tin nhắn cho cô.

——"Được rồi, nói với Kudo Shinichi anh giao em cho cậu ấy."

Lúc đó Kudo Shinichi đang cẩn thận sấy tóc cho cô, thấy tin nhắn liền nhanh chóng đến gần.

"Tin nhắn của ai?"

"Anh trai chú anh"

"Anh ấy nhắn cái gì?"

"Còn có thể nhắn gì giờ, bảo anh chăm sóc tốt cho em"

Kudo Shinichi đắc ý gật đầu.

"Điều đó đương nhiên"

"Vậy cuối cùng anh và Akai Shuichi đã nói gì?"

Miyano Shiho tò mò hỏi.

"Em muốn nghe sự thật à?"

Miyano Shiho cho chú cho Samoyed một ánh mắt xem thường ở phía sau, ý tứ ——

là đương nhiên.

"Anh uống nhiều quá, không nhớ rõ"

Miyano Shiho không nói nên lời.

Chợt Miyano Shiho dường như đến điều gì đó, cầm điện thoại chụp một tấm ảnh gửi cho anh họ ở Vương quốc Anh như thường.

"Như vậy đủ thận trọng rồi"

"Anh bắt đầu thương cảm cậu ấy"

"Ngày ấy anh và Kudo Shinichi uống rượu anh ấy đã nói gì mà khiến anh thay đổi chủ ý?"

Akai Shuichi trả lời lại bằng hai chữ.

"Hứa hẹn"

Tuy rằng lời người đàn ông nói không đáng tin tưởng, nhưng đối với Kudo Shinchi ——Cô tin vào lời hứa hẹn kia.



















04.

Miyano Shiho nhìn hình tam giác đã được đánh dấu toàn bộ, rời vào trầm tư.

Nếu cô và Kudo Shinichi có thể bị ba chữ "tình yêu" này khái quát đơn giản như thế, cô lại cảm thấy tựa hồ tình yêu này cũng không phải là độc nhất vô nhị. Cũng không phải nhất định là tình yêu mà Kudo Shinichi dành cho cô.

Theo thuyết này thể giải thích được cô xông lên ngàn dặm, nhớ mãi không quên. Không giải thích được cô trăm ngàn kilomet quay trở về, cẩn thận từng li từng tí.

Điều gián đoạn sự trầm ngâm chính là tin nhắn không lịch sự của người nào đó đang nhắc đến.

"Shiho, buổi tối đi với anh xem kịch Sherlock Holmes nhé"

"Không muốn"

Cô một tay nhắn lại, chữ ít ý nhiều.

"Làm ơn, làm ơn, làm ơn" Đi kèm theo nó là một gói biểu cảm đáng yêu đang cúi đầu.

Cô nở nụ cười tiếp tục trả lời: "Buổi tôi mà còn dây dưa, em liền đem trứng nho khô bỏ vào nước nóng"

Đối phương dường như sửng sốt một chút, vài giây vẫn chưa trả lời.

Ước chừng qua nửa phút đồng hồ, tin nhắn lại gửi đến.

Kudo Shinchi trả lời bằng bốn chữ.

"Em không nỡ"

Đúng vậy.

Cô không nỡ.

Cô đột nhiên cảm thấy nguyên nhân bản thân từ nước Mỹ xa xôi trở về là gì, một lý cô trở thành trở lý của anh dù đã trốn tránh, đột nhiên nhớ đến lý do không kiềm được tình cảm bản thân hôn lên môi anh vào đêm đó.

Cô luyến tiếc Kudo Shinichi. Luyến tiếc người con trai nắm tay cô thoát khỏi nguy hiểm như vậy mà biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Có lẽ tình yêu bắt nguồn sự luyến tiếc không đáng chú ý.

Cô tiếp tục trả lời tin nhắn.

"Đồ tự đại"

Lần này không phải một tin nhắn gửi đến mà là một cuộc điện thoại.

Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Kudo Shinichi, cô nghe thấy được sự đắc ý trong tiếng nói của anh.

"Em cứ nói không nỡ đi"

"Đúng vậy, đúng rồi" Miyano Shiho cố gắng để giọng nói của mình trở nên thật bình thường, "Là em không nỡ"

Vào một ngày đẹp trời, Miyano Shiho lau đi tất cả nội dung trên tấm bảng trong suốt, cũng đưa nó cho người trợ lý nhỏ.

"Bác sĩ Miyano, cô không cần nữa sao?"

Cô nhìn tấm bảng trong suốt được trợ lý nhỏ ôm trong người, lại nhìn phía góc văn phòng đã đặt hoa hồng thay thế cho tấm bảng.

Cô gật đầu.

"Ừ, không cần nữa"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#déjàvu