4.6: Chuyện cô gái ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jasmine quẹt dấu vân tay mở cửa phòng, tiếng chuông cửa vang lên lanh lảnh, mặt trời bây giờ ngả về đằng tây, chỉ mới coi một bộ phim, ăn có một bữa trưa rồi đi dự triển lãm thôi mà thời gian trôi nhanh quá.

Umeko từ trong phòng chạy ra với vẻ mặt hào hứng.
- Này, mau mau vào đây, tớ kể cậu nghe chuyện này...
- Không phải là tớ kể sao? - Jasmine nương theo lực kéo của Umeko.
- Không, chuyện cậu để từ từ đi, chuyện này gấp hơn.

Umeko chạy đến bàn làm việc, cô thực hiện một vài thao tác đơn giản trên bàn phím, nhanh chóng trên màn hình xuất hiện hình ảnh của một người con gái. Jasmine bất ngờ, ánh mắt có chút khó hiểu nhìn Umeko.

- Cậu biết đây là ai không? - Umeko tỏ vẻ bí ẩn, cô hạ thấp giọng như muốn kể một câu chuyện quan trọng.
- Anthea... - Jasmine lạnh lùng nói. - Nghe nói là đặc phái viên của trụ sở chính, được phân công đến giám sát chúng ta.
- Sao cậu biết? - Umeko ngạc nhiên, vẻ mặt viết rõ hai chữ "thất vọng".

Jasmine bật cười, cô cởi áo khoác ngoài treo lên giá treo đặt gần tủ đồ, ánh mắt vẫn hướng về hình ảnh cô gái xinh đẹp đang nhìn về phía xa.

- Hậu bối của tớ lúc còn học luật... - Jasmine ngồi xuống ghế, tháo giày. - Nổi tiếng lắm, ai cũng biết mà.
- Còn gì nữa không? - Umeko nghiêng đầu hỏi.
- Hết rồi...

Umeko nhếch miệng cười, cô chầm chậm khoanh hai tay trước ngực, bước đến bàn làm việc như chuẩn bị cho buổi diễn văn quan trọng.

- Chuyện quan trọng này, Anthea là con gái Cục trưởng Mallison... - Umeko bắt đầu câu chuyện với phong cách của riêng mình.
- Ừ... Người ta thường gọi là "con gái Cục trưởng Cục An ninh" hơn là Anthea mà. - Jasmine vẫn giữ thái độ lạnh lùng.
- Nhắc đến Mallison thì cậu nghĩ đến ai đầu tiên? - Umeko nhướn mày.

- Ai?
- Là Chủ tịch Tomasu, bố của Hoji đấy, cậu không biết sao? - Umeko bất ngờ vô cùng, bạn của cô rốt cuộc là "tối cổ" đến mức nào rồi.
- Chuyện đó thì tớ biết... Nhưng mà liên quan gì đến con gái của ông ấy... - Jasmine cúi đầu, chau màu suy nghĩ. - À chờ một lát.
- ... - Umeko không nói năng gì, cô chờ đợi câu trả lời của Jasmine. Umeko không tin một cảnh sát như Jasmine lại không suy luận được một vấn đề đơn giản như vậy.
- Thì ra đó là lý do à... Tớ lại quên mất nhỉ! - Jasmine chớp mắt.

"Thì ra đây không chỉ đơn thuần là chuyện tình cảm của đôi trẻ mà là vấn đề giữa các bậc trưởng bối trong nhà..."

Jasmine cuối cùng cũng vỡ lẽ ra một vài thứ mà cô đã vô tình bỏ lỡ. Thì ra vị trí của Anthea đối với nhà Tomasu lại quan trọng đến thế, đột nhiên lại quên mất một tình tiết như vậy, thật là tắc trách quá. Ngoài tình cảm cá nhân ra thì còn là chuyện công việc và quyền lực trong nội bộ nữa, mà chuyện này thì sao có thể trả ơn trong một ngày hai ngày, Hoji lần này gặp chuyện lớn rồi...

- Anthea vừa nãy đã đề nghị trực tiếp với chỉ huy rằng cô ấy muốn Hoji quay trở về trụ sở chính, đó là yêu cầu của Cục trưởng... - Umeko nói.

Đang cố gắng kết nối mọi manh mối với nhau để tạo ra một sơ đồ đầy đủ nhằm đưa ra một kết luận thật chính xác, dòng suy nghĩ của Jasmine đột nhiên bị lời nói của Umeko cắt ngang.
- Thế à? - Giọng nói của Jasmine vang lên lãnh đạm.
- Nhìn vẻ mặt đó thì có vẻ quyết tâm cao độ lắm. - Umeko gật gù.

Jasmine khẽ cười, một nụ cười có phần gượng gạo thường được Jasmine để lộ khi không biết phải nói điều gì, là một kiểu cười trừ cho qua chuyện.

Umeko nhìn Jasmine một lúc rồi lại nói tiếp.

- Buổi sáng cậu nói sẽ kể cho tớ nghe chuyện gì đấy?
- Chuyện về Anthea luôn... - Jasmine cười nhăn nhó, sao có thể trùng hợp đến như vậy?
- Lại nữa hả? - Umeko mở to mắt, cô lên giọng bất ngờ.
- Sáng nay tớ gặp Anthea ở học viện. - Jasmine đứng dậy cất giày vào tủ, chầm chậm nói.

- Sao trùng hợp thế?
- Tớ cũng không rõ... - Jasmine nhún vai tỏ vẻ ngây thơ.
- Để tớ đoán tiếp. Đến gặp Hoji à? Sau đó thì xảy ra một chuyện giống như tình tay ba.. - Umeko nhướn mày chờ đợi câu trả lời.

Câu trả lời của Umeko làm Jasmine ngạc nhiên, nụ cười của Jasmine thể hiện một sự bất ngờ xen lẫn hài lòng vì suy luận của Umeko.

- Được đấy Umeko, dùng kỹ năng tư duy này vào điều tra thì bảo đảm không có bất kỳ tên tội phạm nào có thể vượt qua được chúng ta... - Jasmine cảm thán, cô dùng cả tấm chân tình để dành lời khen ngợi hiếm hoi cho cô bạn thân có hơi thiếu kinh nghiệm trong nghiệp vụ cảnh sát.
- Này... Rốt cuộc là Anthea đã nói gì? - Umeko sốt ruột, đối với Umeko mà nói, chuyện hồng trần của loài người sao có thể bỏ qua.
- Giống như cậu đoán đấy. Thế nào nhỉ? - Jasmine bình thản nói. "Chuyện của chúng ta..." rồi "ba của anh", à còn đề cập đến chuyện Hoji được yêu cầu về trụ sở nữa, đại loại là thế. - Giọng nói của Jasmine vẫn đều đều vang lên, từng lời nói chẳng tồn tại bất kỳ một loại cảm xúc gì, dường như đang kể chuyện người khác chứ không phải chuyện của mình vậy.
- Cái gì? - Umeko thảng thốt. - Rồi sao nữa? Cậu đã làm gì lúc đó? - Umeko vội kéo ghế ngồi trước mặt Jasmine, vẻ mặt hào hứng vô cùng.
- Thì lúc đó Anthea đang nói chuyện với Hoji mà... Tớ ngồi nghe thôi. - Jasmine đáp, thái độ dửng dưng như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ừ thì đúng là không có chuyện gì xảy ra thật, nhưng nghe khẩu khí của Anthea thì người bình thường cũng nhận ra là Anthea có cảm tình với Hoji và thậm chí còn muốn khẳng định một điều gì đó với Jasmine. Thực ra vẻ mặt thờ ơ đó của Jasmine cũng không phải là quá kỳ lạ, vì đó là Jasmine mà, chẳng có chuyện gì trên đời khiến Jasmine mất đi vẻ bình tĩnh vốn có của mình đâu.

Umeko nở một nụ cười gượng gạo, cô chẳng biết nói gì hơn ngoài việc vỗ vỗ vai cô bạn của mình vài cái rồi quay người như an ủi vị thần tình yêu Cupid có nhiệm vụ se duyên cho Jasmine, có là dù là thần thánh hay gì đi chăng nữa cũng bất lực với Jasmine mà thôi.
- Này Jasmine, tớ hỏi này... - Umeko nhỏ nhẹ nói. - Lúc đó đấy... lúc mà cậu nghe Anthea nói mấy chuyện đó đấy, cậu không có một chút xíu cảm giác nào sao? Một chút xíu thôi ấy, cảm giác gì cũng được...
- Cảm giác ấy à? - Jasmine hướng ánh nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt suy nghĩ nghiêm túc. - Thật ra là có...
- Cảm giác gì? Có phải là... - Vẻ mặt của Umeko trở nên hào hứng. "Ghen không?"
- Tớ cảm thấy cô bé đó khá đáng thương. - Jasmine quay sang nói với Umeko.
- Đáng thương à? - Lại một lần nữa cô bạn này của Umeko khiến cô câm nín.
- Cậu biết tớ dễ động lòng mà, mặc dù nghe khẩu khí của Anthea có phần không hợp lý lắm, nhưng bản thân tớ vẫn thấy em ấy có chút gì đó đáng thương... - Jasmine nghiêng đầu.

Jasmine hay suy nghĩ, đó là phẩm chất mà bất cứ một cảnh sát cũng cần có, nhưng lại là điểm yếu của một cô gái; những cô gái hay suy nghĩ thường rất dễ đồng cảm, giàu lòng trắc ẩn, nhưng cũng khá mệt mỏi. Dù lạnh lùng là thế, dù đối mặt với nhiều thứ xấu xa tồi tệ trên thế gian này thì Jasmine vẫn rất thương người, từ trước đến nay điều này vẫn không thay đổi. Nếu có, chỉ là Jasmine không thể hiện ra mà thôi, chôn giấu mọi cảm xúc tự nhiên, bày ra một vẻ mặt vô tình và thái độ lạnh lùng thì mới là một cảnh sát thực thụ.

Lâu dần, Jasmine nhận ra bản thân chẳng thể nào yêu thương cả thế giới, suy nghĩ nhiều chỉ khiến cô mất đi sự vui vẻ nhiệt tình trong công việc, nên Jasmine học cách buông bỏ, không phải là vô tình tàn nhẫn với tất cả, mà chính là thấy nhưng không nghĩ, và nghĩ nhưng không nhớ; chỉ có thế, một cô gái dễ xúc động và thương người như Jasmine mới có thể mạnh mẽ mà chĩa súng về phía tội phạm, cho dù ngày ngày phải đối mặt với những khuất tất trong xã hội, Jasmine mới có thể ung dung tận hưởng một ly matcha cuối giờ làm dù bản thân vừa mới còng tay một tên tội phạm nguy hiểm, và nhờ đó mà Jasmine mới có thể bỏ qua mọi lời bình phẩm từ những kẻ xa lạ xem chuyện của thiên hạ là trò vui để tiếp tục sống một cuộc đời của riêng mình.

Còn về chuyện của Anthea thì... đúng là Jasmine có suy nghĩ một chút, cũng có thể gọi là "bệnh" nghề nghiệp, Jasmine để ý nhiều như vậy cũng là vì chuyện tình cảm của con người thôi. Đối với Jasmine mà nói, tình cảm là một thứ gì đó phức tạp và đa dạng vô cùng, dù có nhìn thấy ký ức, chạm tay vào kỷ vật, trải nghiệm nhiều cung bậc cảm xúc của khá nhiều người thì đối với bản thân Jasmine cũng không thể phủ nhận rằng, tình yêu thực sự thú vị, và hầu hết các vụ án có liên quan đến tình yêu đều khiến cả phân khu Trái đất đau đầu, mà năng lực của Jasmine có vai trò hết sức quan trọng trong việc tìm ra đầu mối của vụ án, nên tích cực tìm hiểu một chút kiến thức thực tệ cũng là điều cần thiết cả.

Jasmine nhận thấy rất rõ, ánh mắt mà Anthea nhìn người đồng đội của cô, cả giọng nói có phần run run của Anthea, mặc dù có vẻ cô ấy đã cố kìm nén nhưng vẫn không thể qua mắt được người thấu hiểu con người như Jasmine.

Nhận ra đến thế rồi mà Jasmine vẫn chẳng có chút cảm xúc vướng bận nào, rốt cuộc là vì đó không phải là đối tượng của cô, hay là Jasmine không nhận ra tâm tư của chính mình?

"Tại sao thứ cảm xúc đó lại xuất hiện?"

Phóng tầm mắt xa xăm về phía ngọn núi ẩn khuất sau làn mây nhuộm đỏ ánh chiều tà, Jasmine thả mình trong dòng suy nghĩ miên man vô định. Mọi thứ vốn dĩ đã được Jasmine xếp gọn gàng vào một góc tâm hồn, nhưng vẫn còn một thứ cảm giác không tên cứ cựa quậy từ sâu thẳm trái tim cô để buộc Jasmine phải thừa nhận rằng... cảm xúc của con người không thể bị kiểm soát bởi lí trí, thứ cảm xúc đó vẫn tồn tại cho dù Jasmine có muốn hay không.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net