Again 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường cấp 3 Hidatsuki tắm mình trong ánh nắng đầu hạ. Cơn gió nhẹ nhàng ngang qua làm bóng cây đổ lên nền tường xao động.

Lớp 11E-3 đang trong giờ văn học. Giáo viên đứng trên bục giảng ngâm thơ bằng toàn bộ tâm huyết, giọng lúc thì trầm trầm khi thì bổng bổng của cô thành công đưa rất nhiều học sinh của mình dần chìm vào cơn mơ.

Bỗng nhiên có một cậu nam sinh đứng phắt lên như lò xo. Vì quá đột ngột không thể giữ thăng bằng mà chân đạp hụt cả người nghiêng về một bên, tay có phản xạ bám vào mép bàn nhưng bàn đơn thì nhẹ tênh, lực tác dụng về 1 góc, thế là cả người và bàn cùng đổ xuống.

'Ầm' một tiếng thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người trong phòng học. Sau đó là một tràng cười ầm ĩ.

"Nobi!!" Cô giáo mặt đỏ au vì tức giận, "Em ngủ gật trong lớp cũng thôi đi. Giờ còn phá rối giờ học! Thu dọn bàn ghế lại xuống sân chạy 3 vòng cho tỉnh táo lại ngay!"

Bạn học Nobi- Nobi Nobita xấu hổ được mấy bạn học vừa cười vừa đỡ dậy. Chân bị tê va phải bàn vừa đau vừa nhột, mất một lúc mới lấy lại được cảm giác. Thu dọn lại sách vở lộn xộn. Nhận lệnh của cô đi nhanh ra khỏi lớp.

"Cả lớp không cười nữa, chúng ta quay lại với bài thơ!" Cô giáo nạt lớp học vẫn còn đang ồn ào.

Nobita bước nhanh trên hành lang nhưng không phải xuống sân mà đi thẳng về phía nhà vệ sinh.

Đặt kính lên bệ, mở van nước, hai tay chụm lại hứng lấy tạt lên mặt. Dòng nước mát lạnh thành công hạ nhiệt gương mặt đang nóng bừng, cũng giúp cậu tỉnh táo lại.

Qua mấy lần, Nobita vuốt tóc lên, thở hắt ra, qua loa lau tay, với lấy kính đeo lại. Cậu ngẩng đầu nhìn mình trong gương. Gương mặt thiếu niên non nớt tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân.

Như chưa thể tin được, cậu trừng mắt, đưa tay véo mặt mình. Xúc cảm ở tay và cảm giác ân ẩn đau này, bỏ tay xuống Nobita nhìn xung quanh. Khung cảnh quen thuộc khiến lòng cậu rung động.

Sao lại thế này? Tại sao cậu lại trở về bộ dạng hồi cấp 3, sao cậu lại ở trường học?!

Tim Nobita đập nhanh. Đột nhiên đầu truyền đến cơ đau, Nobita cau mày đỡ chán.

Khi hết đau, Nobita mở mắt, cả cơ thể thể hiện ra sự khó tin của cậu.

Cậu không phải bị điên rồi chứ... Thế nhưng những hình ảnh vừa lướt qua trong đầu là sao?

Những hình ảnh đó không hề khớp chút nào với kỹ ức của cậu!

Tại sao cậu lại thích Shizuka được chứ, rồi tại sao thành tích của cậu lại tệ hại đến vậy? Và điều quan trọng nhất... Tại sao những kỷ niệm quan trọng lại không có hình bóng người ấy?

Đúng đây chính là điểm mấu chốt, tại nơi vừa quen thuộc mà cũng xa lạ này điểm khác biệt to lớn nhất chính là tình cảm của cậu.

Nobi Nobita - cậu khẳng định, người cậu yêu, người cậu thương rõ ràng không phải Minamoto Shizuka mà là Dekisugi Hidetoshi!

Cậu đang ở đâu đây?? Ông trời ơi! Nếu đây là một cơn ác mộng xin hãy cho con mau chóng tỉnh lại!

Đúng vậy! Phải mau chóng tỉnh lại!

Trán Nobita nổi gân xanh, dơ tay tát mình một cái thật đau.

Tiếng chát vang rõ trong không gian yên tĩnh. Má đau rát mà gương mặt trong gương trừ đỏ lên thì không thay đổi.

Nobita không thể nào bình tĩnh nổi, hai tay chống trên bệ, cậu cúi đầu thở dốc.

"Nobita? Cậu không sao chứ?" Giọng nói xen lẫn tia lo lắng truyền đến từ sau lưng, một bàn tay đặt lên vai cậu.

Người Nobita run lên, từ từ quay đầu lại.

Cậu nam sinh như phát sáng trong nắng ấm. Mặc dù có chút non nớt nhưng đường nét gương mặt rõ ràng mà mềm mại toát lên vẻ dịu dàng tự nhiên.

Đôi mắt đen láy sáng như những vì sao, lúc này nhìn cậu trai đang ngơ ngác trước mặt đầy lo lắng.

Ánh mắt này... làm sao Nobita không nhận ra cho được? Ánh mắt từ lúc có ký ức vẫn luôn nhìn cậu dịu dàng và tràn đầy tình cảm đặc biệt kia.

Nước mắt Nobita chảy xuống, nhào đến ôm cổ người ấy.

Nam sinh thấy nước mắt cậu bạn rơi xuống là bắt đầu lúng túng, đột nhiên bị ôm lấy càng không biết phải làm sao. Mặt hồng lên vì bối rối.

"Dekisugi Hidetoshi" Nobita nước mắt rơi như mưa gọi.

"À ừ, tớ đây.." Dekisugi vẫn chưa biết nên làm gì, đáp lời, "Nobita, thật ra mọi người cười vậy thôi chứ không nhớ lâu đâu, cậu đừng để chuyện đó trong lòng.

Hidetoshi hiểu lầm Nobita quá tủi hổ vì chuyện xảy ra trong lớp.

Nobita không nói gì, ôm chặt hơn. Trong đầu đảo lại cuộn phim bắt buộc phải xem vừa rồi. Dekisugi Hidetoshi, tại thế giới quái gở này là tình địch của cậu, không phải người bạn thân, người yêu, người chồng kia của cậu. Nhưng! Nobita nhíu mày, trực giác nói cho cậu biết, đây là người ấy, không sai được!

Nhớ lại ánh mắt vừa rồi, Nobita mỉm cười, tâm trạng được xoa dịu. Có Hide của cậu ở đây rồi thì những cái khác không còn quan trọng nữa. Mặc dù anh ấy còn nhớ gì cả...

Một lần nữa xác nhận lại quan hệ giữa cậu và Dekisugi, Nobita dụi đầu vào vai Hidetoshi hít sâu một hơi, hương thơm xả vải nơi đầu mũi làm cậu mỉm cười.

Buông nam sinh ra. Nobita cười tươi, "Tớ ổn rồi, cảm ơn Hide nhé! Tớ gọi cậu là Hide được chứ?"

Dekisugi gật đầu, "Được chứ! Cậu thích gọi như nào cũng được", anh xoa gáy, "Tớ sẽ không nói ra chuyện vừa rồi đâu!"

Nobita hơi nhướng mày, hiểu ra, cười lảng, là chuyện cậu khóc, trong ký ức vừa tiếp thu, cậu ở thế giới này chắc ít có khóc, chuyện vừa rồi là 1 trong vô số lần mất mặt thôi, "Cảm ơn Hide"

"Vậy chúng ta về lớp thôi!" Nói xong Hidetoshi xoay người, bước đi trước.

Trong ánh nắng, đôi tai chuyển hồng phấn đầy bắt mắt. Nobita chớp mắt. Hmm có lẽ chuyện sửa đổi mối quan hệ ngứa mắt hiện tại cũng không có gì là khó.

Cái thế giới chết tiệt, đã sửa cậu thích Shizuka thì cũng thôi đi, thích thầm nên giờ hai đứa vẫn là bạn thân vẫn dễ xử lý. Thế mà còn dám để Hide chồng cậu cũng thích Shizuka, chia tách chồng chồng người ta trở thành tình địch của nhau, đúng là vô nhân tính!

Nobita nghiến răng nghĩ, lại nhìn về phía người đang ngại ngùng bước đi phía trước, khóe miệng cong lên, tủm tỉm cười nhẹ bước đằng sau. Theo đuổi lại (rành) chồng mình thôi mà, cậu không tin không cưa cẩm được một cậu nhóc cấp ba.

Dekisugi đi đằng trước, trái tim bên ngực trái đập thình thịch. Vừa rồi anh cảm thấy cảm xúc khi Nobita bước ra khỏi lớp có chút không đúng, nên tìm cơ hội xin ra khỏi lớp.

Dưới sân thể dục có mấy lớp đang học nhưng không có bóng dáng quen thuộc nào đang chạy cả.

Vốn định về lớp nhưng không hiểu sao, Dekisugi lại bước về phía nhà vệ sinh nam. Ấy vậy mà Nobita thực sự ở đây chỉ là... ảnh hưởng của chuyện vừa rồi quá sức chịu đựng của Nobita? Hay Nobita gặp rắc rối nào khác?

Chiếc ôm đột ngột làm Dekisugi sững sờ, trái tim đánh thịch một tiếng rồi tăng tốc như muốn nhảy ra ngoài.

Làm sao có thể bình tĩnh được khi người mà bạn thích thầm chủ động ôm lấy bạn đây?

Dekisugi Hidetoshi! Tỉnh táo lại nào! Chỉ là lúc này cậu ấy đang rất bất ổn trong cảm xúc, nên mới có hành động này! Đừng có nghĩ linh tinh nữa!

Phải rồi, Hidetoshi hạ tay xuống khỏi ngực mình, nhớ rõ vị trí của mình, tâm tình nhộn nào được ép xuống phần nào, nhưng anh thực sự không khống chế được cái sự hạnh phúc đang chạy dọc toàn thân này xuống được!

A!! Muốn viết đôi dòng vào lá thư..

Trở về vị trí, Nobita tiếp tục nằm bò ra bàn, cậu bạn Goda Takeshin bàn dưới, dùng bút chọc chọc cũng không thèm phản ứng.

Dekisugi ngồi chéo 2 bàn về bên phải so với bàn của Nobita, vị trí này giúp anh thi thoảng nhìn lén Nobita mà không sợ bị phát hiện. Rất nhiều lần Dekisugi khinh bỉ hành động này của mình nhưng mà nó như 1 thói quen của 1 người thích thầm, không thể kiểm soát.

...

Chuông tan học reo lên, Nobita có sức sống trở lại. Nghiêm chỉnh đứng chào tạm biệt giáo viên, cậu nhanh chóng cho mọi thứ vào cặp. Một tay khoác cặp lên vai, người xoay xuống, bước hai bước đến trước bàn của Dekisugi.

"Hide! Về cùng nhau nhé~!" Nobita hớn hở mở lời, nào còn cái bộ dáng trời sụp trong nhà vệ sinh nữa.

Tất nhiên là vậy rồi, Nobita đâu phải tuýp người bi quan, khi đã xác định lại được thứ mà bản thân hướng đến, cậu sẽ nhanh chóng lạc quan trở lại thôi.

Dekisugi thấy Nobita đã vui vẻ trở lại cũng vui lây, lại có lời mời này, suýt chút nữa nói ra lời đồng ý.

Chỉ là, Dekisugi chưa kịp nhận lời thì, cô bạn cùng bàn cũng chính là Minamoto Shizuka đã mở lời trước, "Nobita, cậu quên lịch trực nhật hôm nay rồi hả?"

Nobita nghe vậy nghệt mặt, nhìn về phía bảng con cuối lớp, nay tổ Nobita trực nhật.

Takeshin đánh bốp vào vai cậu chàng, "Định trốn việc hả?"

Nobita hạ cặp xuống, nhìn mấy đứa bạn mình, "Quên xíu ấy mà!"

Shizuka cười, "Nay có tớ với Dekisugi có lớp luyện đề rồi, tẹo Suneo trực nhật xong cũng đi á, nên nay không về cùng nhau được rồi"

Toàn hội anh em quen thuộc, Nobita hòa mình về tuổi 16 rất nhanh, hai tay đan nhau kê sau đầu, "Ok, ok"

"Hai đứa lén lút làm gì sau lưng bọn tớ đúng không?" Suneo nhạy bén bắt được điểm kỳ lạ, "Nobita còn gọi Hide~ đến là thân thiết!"

Mấy đứa đổ dồn ánh mắt đảo qua giữa hai người, Nobita phản ứng nhanh, đáp trả, "Hê hê, tớ tuyên bố từ giờ Dekisugi Hidetoshi sẽ là bạn thân của tớ... gọi thân mật thì có sao chứ!"

"Chả hiểu cậu xà lẹo cái gì luôn ấy" Takeshin bĩu môi, "Âm mưu đen tối gì với Dekisugi đúng không?"

"Đừng có nghĩ như thế chứ!" Nobita hừ 1 tiếng, "Dù sao thì chuyện này Hide cũng đồng ý rồi"

"Nâng cấp lên bạn thân bọn này cũng muốn!" Suneo khoác vai Jaian cũng mạnh dạn tuyên bố, "Nhóm 4 đứa mềnh nâng cấp lên 5!"

Shizuka cười, "Đồng ý 2 tay luôn!"

"Cậu đồng ý chứ Dekis.. Hide?" Takeshin cười hở răng nhìn lớp trưởng.

"Uh, tất nhiên rồi!" Từ trước tới giờ, quan hệ của cậu với mọi người cực tốt, lại chung lớp với nhóm Nobita từ nhỏ, nhưng quan hệ vẫn luôn dừng lại ở bạn bè bình thường, chỉ qua vài câu lúc này, gia nhập nhóm bạn thân một cách không thể dễ dàng hơn nữa.

"Vậy cậu phải kèm tớ học rồi đó!" Nước ấm nấu ếch, bước đầu trong kế hoạch cưa chồng của Nobita.

"Á à! Ra là muốn nhờ người ta dạy học cho!" Suneo khịa một tiếng

Shizuka và Takeshin cũng hòa vào cuộc trò chuyện.

Dekisugi vui vẻ, "Cùng nhau học!"

......

Nobita dùng 2 ngày để quan sát và sắp xếp lại các mối quan hệ của chính mình ở thế giới này.

Có một điều cậu chắc chắn, chuyện Dekisugi thích Shizuka đó là điều không thể nào! Người cậu ấy thích là cậu- Nobi Nobita này!

Nobita cũng đâu phải chàng thiếu niên chưa trải sự đời? Già đầu rồi sao còn không nhìn thấu được tình cảm ghi rõ ràng trên mặt của đám nhóc cấp 3 này chứ!

Càng nghĩ càng không khống chế được muốn cười, Nobita ôm gối lăn qua lăn lại.

Cậu không thể ngờ, anh chồng yêu dấu của mình cũng có mặt ngây thơ, dễ bị trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng. Nào có như ông cụ non trong trí nhớ? Chắc do độ tuổi với góc nhìn không giống trước.

Có một điều khác khiến Nobita thở phào, mặc dù 'cậu' vẫn luôn thích thầm cô bạn thân, nhưng Shizuka chắc chắn chưa có suy nghĩ đặc biệt nào khác vượt lên tình bạn với 'cậu' cả. Còn may, không thì khó xử lắm.

Nobita nghiêng đầu, nhìn trần nhà. Mà 'Nobita' có thực sự thích Shizuka không nhỉ? Từ nhỏ tới lớn nhóm chơi thân thiết với nhau, lại có duy nhất 1 cô gái xinh xắn trong nhóm thì xu hướng tình cảm được dẫn dắt rất lớn ấy?

Mà thôi, đây cũng không phải việc của cậu. Người cậu thích và muốn theo đuổi là Dekisugi Hidetoshi.

Nay có hẹn đến nhà Hide học bài, hehehe chỉ có 2 đứa với nhau thôi, ý muốn đùa rỡn trai nhà lành nổi lên trong lòng Nobita. Nhìn gương mặt trắng đến phát sáng của Dekisugi ửng lên vì ngượng, Nobita cảm thấy tâm tình có chút nhộn nhạo. Cũng chỉ tầm tuổi ngây thơ này mới dễ chọc thôi, không tranh thủ lập ít chiến tích thì có lỗi với chính mình, Nobita đúng lý hợp tình giải thích hành vi không đứng đắn của bản thân.

Dựa vào ưu thế học dốt của mình Nobita thành công ôm đùi Dekisugi dạy kèm 1-1.

Ngày nghỉ mà còn phải học bài là điều không thể chấp nhận nổi với Nobita, nhưng giờ cậu biến nó thành thời gian bồi dưỡng tình cảm thì chỉ hận sao không trôi chậm lại thôi.

Trong phòng riêng của Hidetoshi, bàn học được đặt cạnh cửa sổ sát đất, gió và ánh sáng vừa đủ.

Nobita chống cằm nhìn người bên cạnh đang an tĩnh làm bài đến xuất thần.

Cậu trai trong bộ đồ thường ngày, áo phông trắng, quần lửng kaki, sạch sẽ thơm tho. Mái tóc được cắt gọn gàng, thỉnh thoảng sẽ bị làn gió thổi qua đùa nghịch khiến mấy ngọn tóc trên đỉnh đan vào nhau, cứ cong cong bên này rồi nghẹo bên kia nhìn có chút ngô ngố đáng yêu. Hàng mi dài không dày, khi cúi đầu hạ mắt chăm chú đọc sách, ánh sáng chiếu vào đổ bóng lên gò má mềm mại, không tì vết...

Khụ được rồi, nói Dekisugi đẹp hơn cả con gái cũng không có cãi được.

"Nobita" Dekisugi không thể nào tập chung làm bài tập trước mắt nổi khi có ánh nhìn rừng rực nào đó chứ chăm chú đặt lên người anh, nghiêng đầu nhìn Nobita vẫn đang thất thần, anh gọi lại lần nữa, "Nobita!"

"À hả?" Nobita chớp mắt, nuốt nước miếng đáp lại.

"Trên mặt tớ dính gì hả?" Dekisugi sờ mặt, "Cậu cứ nhìn chằm chằm.."

Nobita nhận ra cậu ngắm chuyên chú quá làm người ta mất tự nhiên luôn rồi, "Không đâu, mặt Hide khô..., mặt cậu có vết mực á" chủ ý xấu xa lóe lên, lời đến bên miệng tự động sửa chữa sự thật.

Dekisugi đưa tay lên lau mặt, "Chỗ nào cơ"

"Má bên trái gần hàm một chút" Mắt không chớp lấy một cái, lời bịa đặt ra khỏi miệng, Nobita chặn tay đang xoa linh tinh của Hidetoshi lại, hai tay bưng mặt cậu bạn, "Để tớ lau cho!"

Nói xong, Nobita dùng ngón tay cái xoa xoa như thật lên má Dekisugi, xúc cảm trên tay quá là tuyệt vời, Nobita cười thầm, ăn đậu hũ một cách quang minh chính đại. Nobita, mày là thiên tài!

Rõ là một bên má dính mực, nhưng Nobita dùng hai tay để xoa xoa nắn nắn, Dekisugi bị hành động bất ngờ này là sững lại, hai tai lập tức hồng lên, không biết phản ứng sao cho phải.

Một lúc sau, vẫn thấy Nobita véo véo mặt mình, Dekisugi chần chừ hỏi, "Chưa hết sao? Để tớ vào nhà vệ sinh dùng nước.."

"Không cần đâu, sạch rồi" Nobita cười, buông gương mặt bị mình miết đến hồng ra, cười hì hì đánh lạc hướng, "Học tiếp nào! Hide~ bài này tớ chưa có hiểu."

Theo tay chỉ của Nobita, sự chú ý của Dekisugi quay lại quyển vở tập trên bàn.

"Cậu chưa hiểu chỗ nào?"

Nobita nói đại 1 điểm nào đó, Dekisugi lấy giấy nháp và bút chì, bắt đầu cẩn thận giải thích lại cho cậu bạn hiểu vấn đề.

Sinh viên trường Đại học Tokyo tương lai, bài tập này giờ quá đỗi đơn giản đối với Nobita, sự chú ý lúc này của cậu chàng là vành tai như hồng ngọc kia cơ. Muốn cắn 1 ngụm...

Nobita! Thanh tỉnh! Hiện tại cả hai đang là trẻ vị thành niên!

Hít sâu một hơi, thanh lọc tâm hồn, để kiểm điểm lại bản thân vì có cái suy nghĩ đen tối kia, Nobita quyết định tự phạt mình tối nay không được về nhà ăn cơm bà Nobi nấu.

"Hide~ Tối nay tớ qua đêm ở đây nha?"

Ba mẹ của Dekisugi Hidetoshi không có ở nhà, bảo mẫu thì thường chỉ đến vào sáng sớm bổ sung thực phẩm vào tủ lạnh và tranh thủ dọn dẹp trong khi Hidetoshi ở trường.

Dekisugi muốn dọn dẹp phòng cho khách cho Nobita nhưng Nobita sao chịu tách phòng được?

"Không cần phải phiền phức như vậy đâu, giường của Hide rộng mà" Nobita chỉ về cái giường trải ga xám cách chỗ ngồi học của hai đứa mấy bước chân, "3 người nằm còn thoải mái í chứ."

"Nhưng..."

"Với hai đứa đều là con trai, sợ gì chứ!" Nobita không để Dekisugi kịp nói ra lời từ chối, cậu tròn mắt hơi bĩu môi nhìn cậu bạn, "Hay Hide không muốn ngủ với tớ? Có phải Hide thấy tớ học không tốt, lại còn hay mất tập trung nên ghét bỏ tớ đúng không~" Nói đến chữ cuối cùng, Nobita còn hơi kéo dài giọng.

Dekisugi nghe vậy lập tức lúng túng, "Tất nhiên là không phải rồi! Chỉ là tớ sợ cậu không thoải mái thôi, cậu muốn chung phòng với tớ, tớ rất vui vẻ!"

"Thật chứ?" Nobita chớp chớp mắt.

"Thật!" Hidetoshi gật đầu chắc nịch.

Nobita thực hiện được mưu kế, cười tươi như hoa, "Okayy! Quyết định vậy đi. Tớ không đem quần áo qua, Hide cho tớ mượn nhé!"

Dáng người của cả hai không khác biệt là bao, nên quần áo chỉ là chuyện nhỏ.

Dekisugi chuẩn bị quần áo và một số đồ dùng thiết yếu dùng một lần đưa cho Nobita. Bảo cậu tắm trước, còn mình thì xuống phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

Nobita bảo muốn ăn mì lạnh nên anh lấy đủ nguyên liệu cần thiết để lên bàn bếp.

Trong lúc chờ sợi mì mềm xuống, anh thành thạo gặt rau bỏ vào bồn để rửa.

Dòng nước mát lạnh bao lấy tay, khiến suy nghĩ tán loạn của Hidetoshi dần tập chung.

Tối nay Nobita sẽ ở lại nhà anh, dùng bữa tối cùng anh, không chỉ vậy, sẽ cùng cậu ấy ngủ chung trên một chiếc giường, hơn thế nữa, Nobita còn mặc lên người quần áo của anh...

Nghĩ đến đây, tai Dekisugi lại đỏ bừng cả lên, động tác vốn đang mượt mà trở lên cứng ngắc.

Hidetoshi! Cất tâm tư này đi, cậu ấy chỉ coi mày là bạn bè, dừng suy nghĩ bay cao bay xa lại!

Dekisugi cố gắng bình ổn lại cảm xúc không chú ý tới sau lưng xuất hiện bóng người.

Nobita mới tắm xong, mặc lên bộ pijama Hidetoshi chuẩn bị cho cậu. Cả người được bao bọc bởi mùi hương quen thuộc, cậu thoải mái hít thở sâu mấy hơi. Vui vẻ xuống lầu ngó cậu bạn đang làm bữa tối.

Nhưng có vẻ Dekisugi quá chú tâm vào suy nghĩ mà không để ý động tác rửa rau trên tay ngừng từ lúc nào. Tai đỏ bừng, mím môi, vô thức hành hạ cọng rau trên tay.

Nobita biết rõ lý do, nụ cười mang theo ý xấu, đi đến đằng sau cậu bạn. Vươn tay cứu cọng rau đáng thương, còn cố ý ghé sát vào tai Dekisugi thổi nhẹ, "Hide~ Suy nghĩ gì mà thất thần thế~?"

Hidetoshi bị Nobita làm cho giật mình, luống cuống khóa vòi nước lại.

Nobita rất tự nhiên mà dựa sát vào Dekisugi, gác cằm lên vai cậu bạn, tâm cơ dùng giọng làm nũng nói chuyện, "Tớ đói rùi~"

Hành động này thành công khiến cả người Hidetoshi trở lại trạng thái cứng đờ. Bằng mắt thường cũng có thể thấy màu hồng phấn từng chút một phủ lên chiếc cổ trắng nõn của anh.

Tim đập thình thịch như muốn phá khoá mà ra ngoài nhảy nhót. Dekisugi mở lại vòi nước, động tác nhanh chóng, liền mạch che giấu những đầu ngón tay đang nhẹ run rẩy, anh làm như trấn định, "Món này nhanh lắm, Nobita chờ tớ một chút nhé"

Thu toàn bộ phản ứng của Dekisugi vào mắt, tâm trạng Nobita cực kỳ tốt, hài lòng buông tha cho tình yêu bé nhỏ của mình. Tự nhiên rời khỏi người Dekisugi, "Để tớ phụ một tay".

"Ừm" Đè lại mất mát trong lòng khi Nobita dừng hành động thân mật, nhưng Hidetoshi cuối cùng cũng ổn định lại nhịp tim đập loạn.

(Ai đó hãy cứu Hide bé nhỏ, đến lúc đi ngủ không biết sẽ như nào đây...<⁠(⁠ ̄⁠︶⁠ ̄⁠)⁠>)

Dạo này trong đám học sinh xôn xao về một bộ phim thể loại trinh thám sắp chiếu rạp. Trailer cực kỳ cuốn, kể về vụ án giết người hàng loạt, tên sát nhân còn vờn cảnh sát quay như chong chóng. Bản truyền hình của bộ phim này được chiếu năm trước đã tạo lên cơn sốt. Cho nên trailer bản điện ảnh vừa tung ra các vé xem trước chưa đầy 5' đã bị quét sạch.

Nobita tất nhiên đã xem bộ phim này rồi. Cậu nhớ lúc đó cậu đã kéo Dekisugi đi xem không dưới 3 lần.

Nhưng cũng đã qua nhiều năm, tình tiết cậu nhớ được đã không còn rõ ràng lắm. Vì thế độ nhiệt tình với bộ phim tăng cao. Đáng tiếc là Nobita không có tranh được suất chiếu trước. Đành chờ suất chiếu sau.

Trong bữa tối này, chủ đề chính là xoay quanh về bộ phim. Thành công hẹn Dekisugi đi xem phim cùng mình, Nobita cao hứng ngâm nga câu được câu chăng điệp khúc của mấy bài hát đang thịnh hành.

Cuối cùng thì cũng tới giờ đi ngủ. Nobita tùy ý lật lật quyển sách đang đọc dở dang của Dekisugi. Tiếng nước chảy trong phòng tắm rõ ràng thu hút sự chú ý của cậu hơn so với việc đọc sách.

Nobita bĩu môi, rõ ràng là người của cậu, cậu muốn ôm, muốn hôn, muốn ngủ như thế nào thì như thế ấy. Thế mà giờ đây chỉ được nhìn chứ không được động tay động chân, quả là phiền mà!

Ở phòng bếp còn tự nhiên mà thân mật một chút nhưng trên giường ngủ cùng thì làm sao quang minh chính đại ôm ôm được. Bạn thân thì thân nhưng làm gì có chuyện hai thằng con trai độc thân làm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net