Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời về chiều, nắng cũng dịu bớt. Cả bọn rời khỏi biệt thự, lên chuyến xe cuối cùng về lại thành phố.

Chiếc xe có vẻ cũ kĩ, không có nhiều dịch vụ như xe hạng sang chuyên dụng dành cho du lịch, nhiều người không đặt được vé, đành ngồi ở đây, lâu lâu lại phàn nàn vì độ dằn của xe, vì sự nóng bức khi điều hoà hư, cả tiếng cọt kẹt cứ âm ỉ bên tai mỗi khi xe đi qua mấy khúc đường xấu.

Bác tài xin lỗi khách vì sự cố đột ngột, bác bảo xe đi lâu, lại hay đi đường xa, bác đã cùng nó bôn ba khắp nơi cũng được mười mấy năm rồi, sau chuyến này bác đem đi bảo dưỡng ngay rồi lại tiếp tục phục vụ mọi người.

Sau đó, không còn ai nói gì nữa, có lẽ họ đã ngủ, hoặc có lẽ họ cảm được cái tình trong giọng nói trầm khàn của bác tài khi trải lòng về người bạn mà bác đã gắn bó lâu năm.

Nobita mở cửa sổ, gió lung lây rèm cửa, lọt vào bên trong xe, phả lên mặt, lên tóc, mát rượi.

Trái với những người có yêu cầu cao, cậu lại rất thích chiếc xe này, bởi vì nó cho cậu cảm giác rất dễ chịu, rất đời.

Nobita cảm thán đeo tai nghe, đưa ánh mắt chạm khoảng không gian bên ngoài cửa sổ, lâu lâu nhìn sang người đang gác đầu lên vai mình. Dekisugi đã ngủ như vậy từ lúc vừa ngồi xuống ghế, cậu cũng không có ý từ chối, cư nhiên để anh gác lên như vậy.

Nhìn vẻ mặt anh khi ngủ an tĩnh như vậy, Nobita nghĩ cũng không nghĩ nổi anh và người lúc nãy hùng hùng hổ hổ kéo cậu ra khỏi phòng là cùng một người.

Suneo ngồi ở hàng ghế cuối, nhìn chằm chằm vào họ, vò đầu bức tóc vì mớ suy nghĩ mãi không thông. Chaien để Shizuka tựa đầu vào vai áo mình ngủ, nhìn qua Suneo, thắc mắc:

"Có chuyện gì?"

"Khi nãy tôi tới phòng Nobita hối cậu ấy mau ra để kịp xe, rốt cuộc nhìn thấy Dekisugi ở trong phòng mặt mũi hầm hầm, lấy vội mấy cái túi đồ rồi kéo Nobita xuống dưới nhà. Lúc đó tôi đúng thật là bị cậu ta doạ, nhìn bóng lưng thẳng tắp cùng kiên định đó, cứ như một núi tuyết lớn, chỉ cần tôi một tiếng la lên, không chừng sẽ bị vùi dập ngay lập tức. Thật sự quá mức đáng sợ."

Chaien nghe cậu thao thao bất tuyệt, đột nhiên vì vẻ mặt tức giận này của cậu mà buồn cười, đưa tay chạm lên quả đầu rối của cậu. Suneo bất ngờ quay qua nhìn anh, đôi mắt tròn tròn chớp chớp vài cái, đôi gò má cũng ưng ửng hồng. Chaien đột nhiên thấy khó xử, liền dụng sức xoa cho tóc cậu rối lên, phá bỏ cái không khí mờ ám này.

Mọi thứ dường như đi theo quỹ đạo cũ. Suneo tức giận chu mỏ mắng, còn Chaien thì vui vẻ trêu chọc cậu.

Mọi thứ dường như thật tốt.

Nobita tựa đầu vào ghế, nhắm chặt mi mắt nặng trĩu, tranh thủ ngủ một chút.

Vài tiếng sau, trời cũng tối hẳn, vài người đã xuống, nhiều người vẫn còn ngồi trên xe.

Cậu khẽ mở mắt, nhận ra bản thân đang dựa vào người bên cạnh, tay người nọ cũng cư nhiên ôm eo giữ cậu không ngã, Nobita ngước mắt nhìn anh, tự hỏi, từ lúc nào mà bọn họ đã thành ra tư thế như thế này.

Dekisugi nhìn cậu, bất giác cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi cậu.

Cậu tròn mắt, vội nhướng người cao lên quan sát xung quanh, nhận ra ghế của bọn Suneo ở phía sau nên cũng yên tâm hơn.

Dekisugi nhân tiện vỗ vào mông cậu, kéo eo cậu ngồi xuống.

Nobita khi đó hung dữ bóp cổ anh, thiếu điều không chừa cho anh một con đường thở.

Được một lúc, thấy anh van nài xin tha, cậu mới thả ra, sau đó còn liếc anh một cái.

Đến trạm, tiếng chuông đánh thức lại vang lên, cả bọn theo dòng người rời khỏi xe, tạm biệt nhau ở các ngã rẻ trở về nhà.

Dekisugi đi cùng Nobita, anh nói sẽ đưa cậu về nhà. Cậu một lần nữa chấp thuận, liền cùng anh đi bộ nói chuyện.

Chỉ là không ngờ, người chỉ nói đưa cậu về lại cứ mặt dày không chịu dời đi, cư nhiên ngồi trong phòng cậu uống trà ăn bánh.

"Nè Dekisugi, cậu còn ở đây tới khi nào? Tôi còn phải đi ngủ, không rảnh ở đây tiếp cậu!" Nobita vừa tắm xong, bước tới chắn trước tầm nhìn anh, nói.

Dekisugi vừa xem tivi vừa ăn bánh, nhìn cậu một đầu ướt nhẹp, nước nhỏ xuống áo, liền nhanh chóng đứng dậy, bước vội tới chỗ cậu, thoát cái đem cậu ngồi xuống ghế. Anh đứng ở đối diện, cầm lấy chiếc khăn mà cậu vắt ở vai, nhẹ nhàng lau tóc cho cậu, còn hỏi cậu máy sấy ở đâu.

Nobita ngồi yên, tầm mắt dính chặt ở ngang bụng anh, phút chốc như xuyên qua lớp áo nhìn thấy những cơ bụng cùng múi thịt rắn chắc. Đột nhiên muốn phát sốt, hít thở không xong.

Dekisugi sau khi sấy tóc cho cậu, ở đối diện nửa ngồi nửa quỳ, hệt như muốn cầu hôn.

Cả hai nhìn nhau, khoảng không xung quanh như được tô màu hồng, không có vật cản, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lúc đó, anh hỏi cậu:

"Đêm nay, anh ngủ lại được không?"

_______________

End Chương 27

Tui sắp đăng ký môn học, bữa giờ muốn sì chét luôn á quý dị 🥲

Mà nhìn mấy cái xếp hạng, vui quá mấy mem ơi 🥲

#20 của "yeu" mà hashtag này toàn những truyện view cao không á 🥺🥺🥺

#1 Dekinobi (Rốt cuộc trở lại rồi huhu)

Còn đọc mấy lời phản hồi cổ vũ tinh thần của @sayyy8809 , Au cảm ơn nhiều lắm 😚😎

Chúc @sayyy8809 và các mem sức khoẻ, vui vẻ 🔥

Hãy viết cảm nhận của bạn vào phần phản hồi nhé ❤️ Động lực ra chương to bự của chui đó 😎

_________
Niềm vui đặc biệt ❤️‍🔥
26 | 09 | 2021

#Top1 hashtag "bl" với hơn 1.43k truyện 🔥
Quá tuyệt vời 🔥 Cảm ơn các reader 👌🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC