Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mới đó mà đã được một học kì từ lúc mà nhóm của Nobita chuyển về ngôi trường này để học, mọi chuyện đều diễn ra rất là bình thường trừ việc Sizuka với Kyumi vẫn bám lấy Dekisugi với Jaian suốt ngày làm hai người nào đó hận không thể giết được hai cô ả nhưng mà vẫn phải nhịn, nhịn, nhịn – điều quan trọng cần phải nhác lại 3 lần. (ad: hai đứa này vẫn chưa biết cái vụ ở trong căn tin trường đâu).

Và có một tin mới đã làm mọi người vui vẻ và háo hức suốt mấy ngày nay đó chính là Lễ hội văn hóa của trường sẽ diễn ra vào ngày này tháng sau, cũng có nghĩa là chỉ còn có một tháng nữa để tất cả các lớp quyết định sẽ làm gì, diễn gì, chuẩn bị gì cho ngày đó.

Lớp Nobita sẽ làm một quán Caffé tại lớp, có quy mô tổ chức cao, tên là: Tiệm Caffé thần tượng và một vở kịch nhỏ. Đặt tên như vậy là vì trong trường có ai nổi tiếng, trai xinh gái đẹp, nam thanh nữ tú hay trai tài giá sắc thì đều tụ hội ở lớp này hết (ad: tất nhiên là không có Shizuka với Kyumi rối).

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chỉ còn đúng 3 nữa là ngày tổ chức Lễ hội văn hóa rồi, ai cũng háo hức chuẩn bị và sẵn sàng cho ngày hôm đó. Lớp của Nobita cũng đã chọn xong tiết mục cần biểu diễn rồi, trang phục cũng đã chuẩn bị xong và chỉ chờ ngày diễn nhưng chẳng ai ngờ rằng nhóm 5 người của Nobita đã đăng kí biểu diễn một tiết mục riêng cả. Rồi cuối cùng cũng đến ngày tổ chức Lễ hội văn hóa, sau tiết mục của lớp 12A2 thì đến lớp của Nobita nhưng không hiểu sao tất cả trang phục đều bị phá nát tươm, không một cái nào lành lặn cả.

Lớp phó học tập: Làm sao bây giờ. Chỉ còn có 15 phút nữa là diễn rồi...

Nghe lớp phó học tập nói vậy cả lớp nháo cả lên. Bỗng từ xa có một đám người mặc vest đen cùng với một đội ngũ make up tiến về phía họ, dẫn đầu là Akira.

Akira: Các cậu không cần phải lo đâu. Tớ có trang phục dự bị bị nè, mà mọi người trang diểm như thế là không được đâu. Tớ sẽ cho người make up cho các cậu để phù hợp với vai diễn của mình hơn.

Mọi người – trừ nhóm của Nobita: A...Cảm ơn cậu nha Akira.

Lớp phó văn thể mĩ: Nếu không có cậu thì có lẽ tiết mục sẽ bị hủy mất rồi...

Akira: Haha...Không sao đâu, đều là bạn bè cả mà. Nào, nhanh chuẩn bị đi sắp đến giờ diễn rồi kìa.

Mọi người: Được, được.

Khi mọi người đi ra hết khỏi cánh gà, nụ cười của Aki biến mất và thay vào đó là một khuôn mặt đen thui rất đáng sợ a. Nobita đến hỏi thì Aki nói là đã biết được người gây ra chuyện này và thông báo rằng Haru sẽ đến trường và tham gia biểu diễn vào tiết mục biểu diễn của họ nên là cần Nobita với Suneo nhanh nhanh chuẩn bị đồng phục, thiết bị cho buổi biểu diễn. Còn nói thêm nữa là ba và papa sẽ đến đây để xem họ biểu diễn nữa.

Tất nhiên ba mẹ của Suneo với Nobita cũng sẽ đến xem rồi, hai đứa con trai cưng của họ mừ. Không biết khi bọn họ gặp nhau thì sẽ như thế nào nhỉ? Thôi để tâm làm gì vô vấn đề chính đê!

Akira: Chỉ còn 1 tiếng rưỡi nữa thôi đấy, nhanh nhé. Và Haru nói là anh ấy sẽ đến trước 30 phút đó.

Nobita & Suneo: Vâng. Tụi em biết rồi...

Akira: Ừm. Chị lên sân thượng hóng gió một chút đây, chị sẽ quay lại khi nào Haru đến trường.

Nobita: Vâng.

--------------------trên sân thượng----------------------

Akira nhìn về phía trước – nơi mà người đã phá trang phục của họ, người đó đứng trên bậc nở một nụ cười méo mó đến đáng sợ.

Akira: Tại sao mày lại làm như vậy?

Hắn: Hahahaha...Tại sao lại không? Cơ hội tốt đến vậy mà...

Akira: Mày!! Lớp tao thì có thù có oán gì với mày chứ?

Hắn: Không thù không oán? Nực cười!

Bỗng hắn ta tức giận hét lên, rồi lao đến tấn công Aki nhung chỉ với chút công phu mèo cào này của hắn thì hắn còn chẳng thể chạm tới một góc áo của Aki.

Aki quay ra phản công và đương nhiên là hắn bị Aki hành cho lên bờ xuống ruộng rồi ngất ở đó.

Akira: Yếu quá! Vậy mà cũng đòi đấu tay đôi với mình sao. Ha, thật thảm hại.

Nói rồi Aki phẩy tay gọi mấy tên thuộc hạ áo đen ra.

Akira: Xử lí vụ này đi, dọn dẹp rồi đưa hắn ta tới bệnh viện là được. À, nhơ gọi điện báo cho cha mẹ của hắn nữa đấy!

Robin: Vâng thưa cô chủ! – Quay sang đám thuộc hạ. Mấy người nghe cô chủ nói gì chưa mà còn đứng đó? Nhanh làm việc!!!

Cả đám áo đen: Vâng thưa đại ca!!!!

Haru: Aki – chan~ Anh đến rồi đây.

Akira: Đến rồi à? Sao anh không ở dưới đợi em?

Haru: Ể~ Anh nhớ em mà đừng phũ như vậy chứ?

Akira: Em đang bận, anh đừng làm phiền em.

Robin: Thưa cô chủ, tôi đã cho người đi điều tra hắn ta rồi. Là người của công ty đối thủ ạ.

Akira: Cho người đi thủ tiêu hắn ta đi, nhớ làm trong âm thầm đừng để ai biết đấy.

Robin: Yes, madam.

Akira: Đi đi.

Robin: Rõ!

Haru: Hiuhiu... Em không nhớ anh một chút nào sao? Em hết thương anh rồi...

Akira: Haizz...cái tên vô liêm sỉ này...

Aki lại gần Haru và hôn nhẹ lên má Haru.

Akira: Câu trả lời đấy, vừa lòng rồi chứ.

Haru: Ừm, ừm đủ rồi a. Anh ume em quá đi vợ ơi!!

Akira: Rồi rồi. Ba với papa đã đến chưa?

Haru: Rồi á. Bậy giờ họ đang đợi ở dưới sân trường đó.

Akira: Ừ. Đi thôi, cũng sắp đến giờ rồi, xuống cánh gà chuẩn bị biểu diễn thôi.

Haru: Anh biết rồi, đợi anh.

-----------------------Ở dưới sân trường------------------------

Boss: Ồ, đây chẳng phải là trường của Robert sao?

Boss phu nhân: Cũng hoành tráng anh nhỉ? Mà thôi bây giờ chúng ta đi tìm Aki, Su – chan và Nobi – chan đi, em thấy nhớ bọn trẻ rồi đó.

Boss: Được, ta đi thôi. Đều nghe theo em bảo bối.

------------------------Đến giờ diễn nè-------------------------

MC: Tiếp theo là tiết mục đặc biệt của một nhóm học sinh của lớp 12A1 và nhóm đó tên là The Fallen Angel. Hãy nhiệt liệt hưởng ứng nào!!!!

Tất cả mọi người: YEAHHHHHHHHHHHHHH!!!!

Tất cả học sinh: HÚUUUUUUU!!!

Akira: Hello eveybody. Sẵn sàng cho khoảnh khắc bùng cháy sắp tới chưa nào?

Tất cả học sinh: RỒI AAA!!

Karma: Nổi nhạc lên đê!!

(ad: người hát chính sẽ là Akira nhe mọi người, tên bài hát là: Shout Baby)

Itsu kara watashi konna fū ni
Gamanzuyoku narete ita n darō
Kodomo no koro kara nakimushi datte
Baka ni sareta no ni

Naisho ni shite ite ne
Nan te zankoku na kotoba
Sakebigoe kasundeku
Arifureteru hazu no mirai ni wa tōku te

Dare ni kikazu tomo wakaru

Aitsu no moto ni wa todoki ya shinai
Doko ni tadoritsuke ba ī?
Wakaranakute tada sugaritsuite

Mainichi no fuan o kakikesu hodo
Mune o kogasu akogare nado kienai
Kawaritai

Itsu kara watashi konna fū ni
Gamanzuyoku narete ita n darō
Kodomo no koro kara nakimushi datte
Baka ni sareta no ni

Naisho ni shite ite ne
Nan te zankoku na kotoba
Sakebigoe kasundeku
Arifureteru hazu no mirai ni wa tōku te

Dare ni kikazu tomo wakaru
Aitsu no moto ni wa todoki ya shinai
Doko ni tadoritsuke ba ī?
Wakaranakute tada sugaritsuite

Mainichi no fuan o kakikesu hodo
Mune o kogasu akogare nado kienai
Kawaritai

----------------Sau khi hát xong-------------------

Tất cả mọi người: HÚUUUUUUU!!! Hay quá đi!!!!!

Học sinh khối dưới: ÁHHH! Senpai ngầu quá trời...v.v (ad: đã lược bỏ hàng nghìn câu)

Boss: Wow. Anh không ngờ tới bọn chúng có thể làm hoành tráng đến như thế đấy.

Boss phu nhân: Ừ. Bọn trẻ thật giỏi, anh nhỉ?

Boss: Ừm. Được rồi, đi tìm bọn trẻ nào, bà xã~

Boss phu nhân: Ừ.

--------------Đến nơi nà-----------

Boss phu nhân: Aki – chan~ Con hát hay thật đó.

Akira: A! Papa, ba với papa cũng xem rồi sao?

Boss: Ừm. Làm rất tốt, mấy đứa, chúc mùng nhé.

Nobita: Cảm ơn ba.

Bà Nobi: Nobita, ông ấy là ai mà con gọi là ba vậy?

Nobita: A? mẹ...

Boss: Để ba.

Boss: Xin chào chị Nobi, tôi là Kazama Yuki, ba nuôi của Nobita và Suneo.

Boss phu nhân: Còn tôi là Ren, Ren Shuzuki, cũng có thể gọi là Ren Yuki – vợ của người đàn ông ngáo ngơ này a.

Ông Honekawa:*Kazama Yuki? Nghe quen quá...* A!! Ngài...ngài là chủ tịch của tập đoạn Black đứng đầu thế giới sao?

Kazama: Haha...ông không cần phải khách sao như vậy đâu. Dù gì thì tôi với con trai ông cũng là người một nhà rồi đi.

Ông Honekawa: Được, được. Tôi nghe ông.

Sau khi kể xong những năm qua họ đã sống thế nào với nhau (ad: ba Kazama không có kể chuyện Nobita và Suneo làm sát thủ đâu. Nhỡ mà bốn vị kia nghe xong mà ngất ra đó thì khổ) thì cũng là lúc bốn vị phụ huynh kia về nhà để chuẩn bị cơm tối, lúc 7 giờ họ ăn chung với nhau nói thêm về để tìm hiểu về nhau hơn. Nhưng mà đó là chuyện của một lát nữa còn bây giờ thì nhà Honekawa với Nobi mới về được 10 phút thôi.

Kazama: Nào nào. Con rể của ta đâu rồi nhỉ?~

Ren: Ra đây gặp chúng ta đi~

Nobita & Suneo: Nè! Hai người đùa như thế là không vui đâu nha.

Kazama: Ya. Đừng tức giận chứ.

Nobita & Suneo: Hứ!

Dekisugi: Haha...không sao đâu nobita.

Kazama: Ô. Vậy đây là con rể thứ của ta sao? Cũng ưa nhìn đấy.

...Sau 30 phút gà bay chó sủa thì họ cũng ngồi nói chuyện bình thường với nhau ở quán Caffé gần trường.

Dekisugi: Nình ngài cũng rất trẻ nha. Ngài năm nay ngài bao nhiêu tuổi vậy ạ?

Kazama: Cháu đoán xem?

Dekisugi: Hm... Vậy... 29 sao.

Kazama: Không nha.

Jaian: 30?

Dekisugi & Jaian: Vậy là 35?

Kazama: Nah. Ta không có già đẽn vậy đâu.

Dekisugi & Jaian: Haizz. Bọn cháu chị thua a. Ngài nói đi.

Kazama: Năm nay ta mới 32 thôi đó, còn Ren thì 30.

Jaian: Wow. Hai người đã 30 tuổi thật sao? Nhìn cứ như mới 20 thôi vậy.

Ren: Haha...Cảm ơn cháu.

Họ ngồi nói chuyện với nhau thêm một lúc nữa rồi về nhà của Nobita để ăn tối. Và cuối cùng là kết thúc một ngày đầy vui vẻ và ngạc nhiên.

end chương 9 nha mọi người sorry vì ra chậm hé. tại tui phải thi học kì các thứ nữa nên hơi chậm.

và chúc mọi người một buổi tối vui vẻ và hạnh phúc bên gia đình nhé!

iu mọi người nhìu lém moa~ moa~ >3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net