04 (hoàn thành)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hai ngày sau đó, Hạ Thiên không có đến tìm Mạc Quan Sơn.


Mạc Quan Sơn vẫn giống như trước, đến trường học, ngủ trong lớp, tập luyện bóng rổ, tan học liền đến siêu thị làm thêm. Đầu trọc thấy Mạc Quan Sơn dáng vẻ thờ ơ, nhịn không được lặng lẽ hỏi: "Đại ca, anh...... anh thật sự không muốn đi tìm Hạ Thiên sao?"


Mạc Quan Sơn mặt vô biểu tình: "Tao tìm nó làm gì? Bộ tao đói khát đến mức đó à? Thêm nữa, người ta hiện tại bận rộn như thế, chắc có thời gian để tao xía vào." Mắt có chủ ý mà hướng qua lớp đối diện liếc xéo một cái, một nữ sinh Omega đang vô cùng ân cần ghé mông dựa vào cửa sổ lớp học, dịu dàng mà quyến rũ cùng Hạ Thiên nói chuyện phiếm.


Đầu trọc nhìn qua đó, lại nhìn qua sắc mặt của đại ca nhà mình, yên lặng mà lùi về chỗ ngồi, câm như hến —— Ra vẻ làm bộ làm tịch như thế chắc chắn cũng tốn sức lắm, lông mày hoàn toàn không nhíu lấy một inch luôn. Còn cái giọng điệu ban nãy nữa? Chua đến rụng răng rồi...... =,=''

Nhưng mà bạn học đầu trọc cũng không dám nói ra, cũng không dám hỏi lại, chỉ thỉnh thoảng nhìn bóng lưng của đại ca ngoài cứng trong mềm nhà mình, nề nà mà thở dài bất lực.


Buổi chiều tiết cuối cùng là môn thể dục, lớp bảy và lớp năm như thường lệ cùng tiết, nhưng là hôm nay không có ai ồn ào kêu hai lớp đấu với nhau để luyện tập nữa, hai người ở hai nơi. Cách hai cái sân bóng rổ, xa xa Mạc Quan Sơn vẫn có thể thấy thân ảnh cao lớn của Hạ Thiên, làn da hắn bị mồ hôi tẩm ướt, ở dưới ánh nắng mặt trời mơ hồ óng lánh lên...... 

Thỉnh thoảng nhịn không được quay đầu nhìn qua bên đó, Mạc Quan Sơn liền thất thần, bị bóng rổ bay tới đập vào mặt.


Lớp trưởng bất đắc dĩ than: "Hay là mày ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, tao sẽ đổi người khác lên chơi."


Cảm giác da đầu bị ánh nắng mặt trời rọi đến chóng mặt, Mạc Quan Sơn gật đầu, chân chậm rãi mà đi ra ngoài. Beta thay thế bổ sung đi ngang qua cậu, ý vị thâm trường mà chế nhạo một câu: "Nha, nhanh như vậy đã bị Hạ học bá chơi chán?"


Trong đầu giật mình một chút, Mạc Quan Sơn lồng ngực căng mạnh, tay nắm thành quyền vụt mạnh tới.


"Chết rồi," Trông thấy lớp bên kia ồn ào, Kiến Nhất vội vàng kêu Hạ Thiên: "Mạc Quan Sơn đang đánh nhau rồi! Mày còn không mau qua giúp?"


"Tao giúp cái gì," Hạ Thiên mặt lạnh, "Nó không phải là đại ca của một đám học sinh cá biệt sao, đánh nhau với một Beta khẳng định quá dễ dàng."


Lời còn chưa dứt, tên kia liền vung thẳng một đấm trúng vào mặt Mạc Quan Sơn. Hạ Thiên nhìn thấy lập tức nhăn mặt, chân trong nháy mắt cất bước tiến tới, không nghĩ Mạc Quan Sơn giận dữ hơn, nâng gối đá mạnh vào bụng đối phương khiến hắn ngã gục xuống đất. Đang muốn nhào lên tẩn thêm mấy cái nữa, lớp trưởng liền nhanh chạy tới đem Quan Sơn kéo ra: "Mạc Quan Sơn! Mạc Quan Sơn! Đừng có đánh, coi chừng bị thầy phạt!"


Lúc này trong đám đông lộn xộn bỗng có người nhận ra cái gì, tuỳ hứng hỏi một câu: "Này, có mùi gì vậy? Giống như mùi chanh......"


Mạc Quan Sơn vốn dĩ đang tức giận đến đỏ mắt, thình lình nghe thấy lời này, tâm trí như ở trong mộng tỉnh lại, xoay người cầm lấy cặp sách chạy thật nhanh ra khỏi sân thể dục.


...... Là phát tình.


Da đầu nóng đến không bình thường, tim đập cũng nhanh hơn một chút. Mạc Quan Sơn thở hồng hộc mà chạy dọc theo vành đai phía sau sân thể dục, đang muốn từ bờ tường leo ra ngoài trường học chui về nhà, mấy kẻ Alpha lạ mặt bỗng đuổi sát tới, cản đường Mạc Quan Sơn.


"Này, Mạc Quan Sơn, mày chạy cái gì vậy?" Mấy người này là học sinh lớp dưới cũng có tiết thể dục, trước kia có bị Mạc Quan Sơn dạy dỗ qua. Phỏng chừng vừa rồi là ở trên sân bóng thấy cậu có điểm kỳ lạ, cho nên bám theo: "Mày phát tình có phải không? Bạn tình của mày, gã học sinh xuất sắc gì ấy nhỉ, không giúp mày giải quyết sao?"


Bọn họ không có ý tốt mà từ từ tới gần phóng ra tin tức tố, ý đồ muốn tăng tốc tiến trình phát tình của Omega, đồng thời làm suy yếu đi sức chiến đấu của cậu. Mạc Quan Sơn gò má nóng lên mà lui lại vài bước, nhưng vẫn không tránh được ngửi thấy ba mùi hương Alpha khác nhau lũ lượt xộc tới. 


Mạc Quan Sơn sắc mặt đề phòng, ngực thở phập phồng kịch liệt, đột nhiên cậu thả lỏng cơ thể, nhếch miệng cười nhạo, ánh mắt coi thường dỏng mồm nói: "Trình độ tin tức tố của bọn mày...... so với Hạ Thiên kém xa."


Khi Hạ Thiên đuổi tới nơi, ở sau trường đã không còn bóng dáng của Mạc Quan Sơn.


Ba Alpha bị đánh đến mặt mũi bầm dập nằm rên rỉ thảm hại trên mặt đất, trong không khí còn tràn ngập mùi hương tin tức tố của Alpha cùng hương vị chanh cam quýt thanh mát nhàn nhạt. Hạ Thiên trầm mặt đi đến, tàn nhẫn đá một đạp mạnh vào một người trong số đó: "Mạc Quan Sơn đâu? Đi đâu rồi!"


Kẻ bị đá kêu lên thảm thiết, đáng thương mở miệng: "Nó nó nó đánh bọn tôi một trận, sau đó trèo tường leo ra ngoài!"


Ngửi được trong không khí tàn dư của Omega, Hạ Thiên nghiến răng, nhịn không được đá kẻ kia thêm một cú, trong lòng buồn bực không thôi —— Mạc Quan Sơn phát tình! Nó thật sự không cần mình giúp đỡ!


Lúc này Kiến Nhất đuổi tới: "Đù má, Mạc Quan Sơn chạy đi rồi? Nó không phải đang phát tình sao, cứ như vậy chạy ra ngoài?!"


"Mày lo lắng cái gì," Hạ Thiên hầm hầm mà dẫm một chân lên Alpha dưới đất: "Nó còn có thể đánh gục tới ba thằng Alpha, giờ là ban ngày ban mặt, nhà nó cũng ở gần trường học, có thể có chuyện gì nổi!" Nói xong liền quay đầu bỏ đi.


Kiến Nhất nhìn hắn không được vui, mặt đen thui âm u, trong lòng âm thầm nói sao còn không mau đuổi theo Mạc Quan Sơn đánh nó dấu ngay đi, còn ở chỗ này giận dỗi, hậm hực để tra tấn ai chứ? Nhưng tính tình Hạ Thiên ai quen cũng biết, đã nổi giận rồi thì ai khuyên cũng đều không nghe, nói không chừng còn phản lại. Kiến Nhất không biết nên giúp thế nào, lúc này chỉ có thể im hơi lặng tiếng.


Chừng hai mươi phút sau, tiết thể dục kết thúc, cả hai lớp một bên lau mồ hôi một bên thu nhập đồ, chuẩn bị tan học về nhà. Đầu trọc đang ở khu rửa mặt dội nước, đột nhiên bả vai bị chụp lấy. Quay đầu lại liền thấy Hạ Thiên mặt hung tợn như Diêm Vương đứng ở phía sau, bộ dáng đáng sợ gặng hỏi: "Đại ca mày về đến nhà chưa?"


Đầu trọc bị dọa không nhẹ, nhanh chóng gật đầu: "Về rồi về rồi! Vừa mới gửi tin nhắn báo cho em rồi ạ!"


"...... Biết rồi." Sắc mặt hơi thả lỏng, Hạ Thiên hình như còn muốn nói thêm cái gì, nhưng chớp mắt do dự một chút, hắn khẽ cắn môi, quay đầu trở về lớp. Đầu trọc thở dài một hơi, lúc này di động rung lên, trên WeChat hiện tên "Đại ca" vừa gửi tới một tin nhắn: "Đầu trọc, hai ngày tới mày mau tìm cách giúp tao, giúp tao lấy một cái áo của Hạ Thiên."


"A?" Đầu trọc như há hốc mồm, "Làm sao được hả anh?"


"Nó buổi trưa khi tập bóng rổ đều đổi sang áo thể dục, còn cái áo thun thay ra luôn bị nhét lại ở trong ngăn bàn trên lớp."


"Dạ." Đầu trọc đồng ý, nhưng đột nhiên nghĩ thêm, quần áo bình thường mà nói thì mùi hương có lẽ sẽ không đủ để dùng nhỉ? Suy nghĩ trong chốc lát liền nảy ra một ý tưởng.


------------


Giữa trưa ngày hôm sau, đội bóng rổ lớp năm đang thực hành luyện tập, ủy viên thể dục cảm nhận rõ ràng tâm trí của Hạ Thiên đang bay ở chỗ khác.


"Ê Hạ Thiên, chưa ăn cơm à?" Có người pha trò. Hạ Thiên thở gấp không nói lời nào, xua xua tay, bước ra ngoài sân lấy điện thoại trở về lớp.


Hắn cả người đều nóng đổ mồ hôi, áo thể thao màu đen vừa ướt vừa dính vào người rất khó chịu. Một bên bước lên lầu một bên mở ra giao diện WeChat, bảy tám cái ảnh đại diện đều có rất nhiều tin nhắn gửi tới, nhưng chỉ có một cái ảnh đại diện treo bốn cái chữ "Đừng làm phiền tao" màu cam vẫn không có động tĩnh gì, giống như đối với nhau chỉ là người lạ qua đường, nửa cái tin tức về đối phương cũng không có.


Hôm nay là ngày đầu tiên Mạc Quan Sơn chính thức phát tình. Sáng sớm Hạ Thiên nhìn qua lớp bảy đối diện, chỗ ngồi của Mạc Quan Sơn trống rỗng, lang thang khắp trường cũng không tìm được cái bóng dáng tóc đỏ quen thuộc, hẳn là nghỉ ở nhà rồi. Hừ, phỏng chừng là đã tìm được một người nào đấy cùng bên nhau giải quyết nhu cầu rồi nhỉ—— tuổi càng lớn, kỳ phát tình càng mạnh mẽ hơn, Mạc Quan Sơn không thể nào tự mình trải qua được...... Chết tiệt, cũng không biết kẻ đang giúp nó là loại Alpha nào nữa!


Nghiến răng nghiến lợi mà đi đến phòng tắm, Hạ Thiên đem áo thể dục đầy mồ hôi cởi ra đẩy tới phía dưới vòi nước mạnh bạo chà chà vài cái, sau đó vắt khô, xách trong tay thong thả đi về lớp học. 


Buổi trưa trên hành lang thường rất vắng người, các bạn học phần lớn nghỉ ngơi ở ký túc xá, nhà ăn hoặc nằm lại trong lớp học. Hạ Thiên đem áo thể dục vắt lên lan can hành lang trước lớp để phơi khô, đi tới chỗ ngồi muốn thay áo thun, nhưng vừa mở khoá kéo cặp sách ra, bên trong chỉ có mấy quyển sách, áo thun đã biến mất từ lâu....... 


Hả???


Hoài nghi mà nhìn bốn phía xung quanh, Hạ Thiên cảm thấy quỷ dị, tuy rằng ở trường học hắn thực sự rất được hoan nghênh, nhưng không tới mức này chứ? Quần áo đều bị trộm đi? Chết tiệt, xem ra chỉ có thể mặc lại cái áo thể dục ước nhẹp kia......Trong lòng chửi thầm đi ra khỏi lớp, Hạ Thiên lại thấy trên lan can rỗng tuếch! Đồng phục thể dục cũng biến mất tăm!


Vội vàng vịnh lấy lan can nhìn xuống dưới, sau đó lao xuống tìm một vòng xung quanh, nhưng không hề tìm thấy áo thể dục hay người nào đáng nghi ở gần đó, cái áo giống như là không cánh mà bay! Hạ Thiên bật cười, nửa thân trên trần truồng đứng dưới lầu một, chân đá mạnh một phát vào bồn hoa gần đó.


Buổi chiều là tiết tiếng Anh.


Giáo viên tiếng Anh ôm sách giáo khoa vào lớp, liếc mắt một cái liền thấy ở ngay hàng cuối cùng có một Hạ Thiên đang trần trụi nửa thân trên, mặt vô biểu tình. Cô giáo không khỏi nheo mắt, hoang mang: "Hạ Thiên, em làm sao vậy?" Cả lớp đều cười vang lên, Hạ Thiên dường như mặc kệ, bực mình nói: "Em không thấy áo của mình đâu cả, không biết đã bị ai lấy đi mất."


"Vậy... vậy tan học em đến phòng bảo vệ xem camera an ninh kiểm tra đi," giáo viên tiếng Anh Beta lúng túng nói, xấu hổ mà xoay người lại, một bên viết bảng một bên còn nói: "Mà cái kia...... Em ngồi thấp người xuống, dùng sách che người lại nhé ấy, thế... thế này gây chú ý quá."


Các học sinh trong lớp lại cười phá lên.  (Vì em mà anh thành trò cười cho cả thiên hạ :))))


Sau khi tan học, Hạ Thiên trần trụi nửa thân trên, xách cặp lên cùng bọn Kiến Nhất Chính Hy đi đến phòng bảo vệ. Dọc đường đi tất cả mọi người đều quay mặt nhìn hắn, một thân cơ bắp rắn chắc, làn da tựa màu mật ong khoẻ khắn, giống như đang câu dẫn người ta nhào lên cắn một cái...... Kiến Nhất trộm nói: "Hạ Thiên, mày nói thử xem, rốt cuộc là ai điên đến mức đi trộm quần áo của mày? Ban phước lộc cho toàn trường nha."


Hạ Thiên dùng chân đá mạnh Kiến Nhất một cái gắt lên: "Câm miệng!"


Trong chốc lát tới phòng bảo vệ, ba người ngồi trước máy tính nhìn video camera giám sát, kinh ngạc phát hiện ra một cái bóng dáng rất là quen thuộc: "Này...... Này không phải là thằng đầu trọc bên lớp bảy kia sao?" Kiến Nhất thấy lạ lùng: "Nó lấy trộm áo của mày làm gì chứ, còn trộm được tận hai cái, đúng là nắm được thời cơ tốt thật!"


Hạ Thiên nghi hoặc mà nhìn hình ảnh trên màn hình, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ, trong nháy mắt giật mình: "Nó là trộm cho Mạc Quan Sơn...... Nó là muốn đưa quần áo của tao cho Mạc Quan Sơn!"


Kiến Nhất: "Hả? Sao?"


Hạ Thiên kích động đến mặt đỏ lên: "Là Mạc Quan Sơn! Nó...... Thôi đm, nói thì mày cũng không hiểu!" Đang muốn chạy vọt ra bên ngoài, cửa đột nhiên có một nữ sinh chạy vào, vẻ mặt thẹn thùng: "Hạ Thiên ~ mình đang muốn đuổi theo cậu!"


Là nữ sinh Omega quen thuộc cùng lớp với Mạc Quan Sơn. Nàng e thẹn mà nhìn nửa thân trên cường tráng rắn chắc của Hạ Thiên, mắt sáng lên: "Cái kia...... Mình bắt đầu kỳ phát tình là vào ngày 17, chính là ngày mai. Cậu có muốn hay không, hôm nay cùng mình cùng về nhà a?"


"Ngại quá," Hạ Thiên đột nhiên cười, cười đến nhẹ nhàng, vẻ mặt như được giải thoát: "Mạc Quan Sơn đã yêu cầu mình rồi, bạn đi tìm người khác đi."


"A......? Cái, cái gì a, Hạ Thiên!???" Nhìn Hạ Thiên giống như gió chạy bay đi, cô nương kia trợn mắt há mồm mà đầu óc choáng váng. Kiến Nhất lúc này cuối cùng phản ứng lại, than thở một tiếng quàng lấy cô nương kia đi ra ngoài: "Ai nha, bạn học, nghe mình khuyên một câu nhé, sau này ở chỗ tình nhân cãi nhau thì tốt nhất không nên chen vào, thừa nước đục thả câu thường không có kết cục tốt đâu, cuối cùng cũng chỉ thành chất xúc tác cho người ta thôi......"


Cô nương nghe thấy trên mặt liền đỏ một trận lại trắng bệch ra, suýt nữa nhảy dựng lên định đánh Kiến Nhất đã thấy người bỏ đi mất hút cùng một bạn trai gần đó.




-----------


Chạy một mạch không nghỉ chạy tới chung cư nhà Mạc Quan Sơn, leo nhanh lên lầu sáu đứng trước cửa nhà cậu, Hạ Thiên thở hổn hển, suýt nữa không đứng thẳng nổi eo. Qua một lúc lâu, hơi thở dần đều lại, Hạ Thiên theo bản năng mà dán lên gần mép cửa, chỉ ngửi được một chút hương tin tức tố. Ước chừng là bị ván cửa ngăn kín lại, được xây dựng rất tốt, Hạ Thiên do dự trong chốc lát, lại dán tai lên nghe ngóng một chút tiếng động...... 


Yên tĩnh, mơ hồ có một hai tiếng thở nhẹ, nhưng nghe không được rõ ràng.


Xác định bên trong không có mặt Alpha nào khác, Hạ Thiên hít sâu một hơi, duỗi tay lên bấm chuông cửa.


Thật lâu sau, bên trong nhà truyền đến một âm thanh nghiêng ngả lảo đảo. Nguồn hương cam chanh quýt thanh dịu truyền tới càng ngày càng gần, cuối cùng dừng ở bên đầu kia cánh cửa: "...... Ai?"


Thanh âm quen thuộc mà lại xa lạ nặng nề, nghe giống như đã hoàn toàn mất đi khống chế, hơi thở không đều, tán bừa ra bốn phía. Hạ Thiên trong lòng đang dậy sóng như thuỷ triều, nhưng vẫn là kiềm nén bản thân trộm phóng ra tin tức tố, đè áp lại giọng nói của mình: "Là tao, Hạ Thiên."


"...... Hạ Thiên?" Trong nhà truyền đến âm thanh lẩm ẩm đầy nghi hoặc, theo sau là một vài tiếng vang nhỏ, cửa được mở ra —— Mạc Quan Sơn hai mắt ướt đẫm mơ màng, khuôn mặt đều đỏ giống như phát sốt, cả người chỉ mặc độc mỗi áo thể dục của Hạ Thiên, giữa hai chân vạt áo có một độ cong dựng lên đầy ái muội, "Sao mày lại tới đây?" Mạc Quan Sơn giống như bị thôi miên, không chút suy nghĩ liền dựa vào trong lòng ngực Hạ Thiên: "Mày không phải là đi giúp nữ sinh Omega kia sao?"


"...... Tao sao lại muốn đi giúp người ta?" Bị Mạc Quan Sơn bộ dáng không chút phòng vệ này trêu chọc đến cả người nóng lên, Hạ Thiên giữ chặt người trong ngực, một tay ôm vào trong phòng, một tay nhanh chóng đóng cửa lại: "Hôm nay áo của tao bị lấy trộm, nên phải vội vã đến tìm đầu sỏ gây tội."


"Áo bị lấy trộm?" Mạc Quan Sơn tựa hồ như mất trí nhớ, ngây ngốc nhíu mày, bị Hạ Thiên ôm vào phòng, đặt cả người nằm xuống giường, thở ra khí ấm nóng, hai mắt mê ly: "Ai lấy trộm áo của mày?"


"Mày nói xem?" Nhịn không được dùng sức cắn cắn lên vành tai Mạc Quan Sơn, Hạ Thiên ném cặp sách qua một bên, đôi tay tham lam với vào trong áo thể dục, vuốt ve đầu nhũ sưng mềm: "Mày đang mặc áo của ai?"


"Tao......" Mơ mơ màng màng mà nhớ lại, Mạc Quan Sơn theo bản năng rên rỉ, thân trên ưỡn cong lên, thèm khát cọ xát cơ thể nóng bỏng của người phía trên: "Là mày...... Là áo của mày."


"Vì sao cứ cứng đầu không muốn để tao giúp mày nhưng lại cử người đi lấy trộm áo của tao như vậy, nhóc Mạc? Quần áo lẽ nào dùng tốt hơn tao sao?" Mạc Quan Sơn không có mặc quần, giữa hai mông đều ướt ướt dính dính, cửa huyệt trước đó đã bị đồ chơi lộng đến mềm vô cùng. Hạ Thiên dùng ba bốn ngón tay không nhanh không chậm mà luồn vào, khuôn mặt dán vào đối diện thẳng Mạc Quan Sơn, đôi mắt đen nhánh như nhìn thấu tâm tư ép buộc cậu phải đối mặt với cảm xúc của chính mình. Mạc Quan Sơn sướng đến quên mất lý trí, đôi tay quơ lung tung bắt loạn khăn trải giường, hai cái đùi không ngừng đưa đẩy trên người Hạ Thiên: "Bởi vì...... Bởi vì, ah...... mày, mày muốn đi với người khác......"


"Nếu không phải là mày chọc giận tao, tao liệu sẽ thật sự muốn nói như thế sao?!" Tức giận mà tát một cái vào mông Mạc Quan Sơn, Hạ Thiên xoay nửa người lại, nhấc chân Omega tóc đỏ lên cao, lộ ra cái mông ướt, tự cởi quần ra tàn nhẫn mà đâm vào. Mạc Quan Sơn sảng khoái "Ah......" một tiếng, hai mắt nhìn về hư không, vẻ mặt thất thần, hoàn toàn không nghe được vừa rồi Hạ Thiên nói cái gì. Hạ Thiên cũng lười tra khảo cậu, bóp chặt cái eo gầy của Mạc Quan Sơn mà trực tiếp va chạm, đem đối phương làm đến giật mình, không khống chế được mà bật khóc thành tiếng.


Mạc Quan Sơn khi phát tình hoàn toàn không giống như dáng vẻ ngày thường quật cường ương ngạnh cứng đầu, giờ đây cậu giống như một con mèo nhỏ mềm nhũn như bông, hai mắt đều đỏ lên, cơ thể bất động nhưng mông vẫn nâng lên thuận theo chuyển động của hắn. Hạ Thiên lần đầu tiên thấy Mạc Quan Sơn không hề giữ lại chút gì mà kêu rên trên giường cầu hoan ái, cả người đổ mồ hôi đầm đìa, nước mắt nước bọt chảy nhiễu xuống cằm, hai đồng tử màu đỏ sậm hoàn toàn không có tiêu cự, chỉ biết ngây ngốc mà nhìn hắn, thúc giục hắn nhanh lên, dùng sức đẩy, Hạ Thiên, Hạ Thiên, chỗ đó, đúng rồi, ahh, Hạ Thiên......


Hạ Thiên nghe được mà da đầu tê dại, trong lúc nhất thời không nhịn nổi, dùng sức thao vào đến khoang sinh sản ở sâu bên trong. Mạc Quan Sơn vừa sướng vừa đau hét lên, mông tự động trốn tránh một chút, nhưng mà ngay giây tiếp theo lại hứng đến càng bạo hơn: "Bên trong, Hạ Thiên, hướng bên trong, bắn đi......"


"Mày sẽ mang thai!" Hạ Thiên nghiến răng nghiến lợi mà khống chế được một tia lý trí cuối cùng của chính mình.


"Vậy cứ mang thai...... Hạ Thiên, nhanh lên, tao muốn......" Mạc Quan Sơn không chút suy nghĩ, cơ hồ là nhắm mắt lại mà nói như vậy. Hạ Thiên như kéo căng ra sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu, tay nhanh chóng dùng sức véo mạnh vào tuyến thể sau gáy Mạc Quan Sơn, Mạc Quan Sơn đau đến kêu thảm thiết một tiếng, tỉnh táo trở lại. Hạ Thiên cắn răng nói: "Mạc Quan Sơn! Mày nghĩ cho thật kỹ, mày có thật sự muốn tao đánh dấu mày hay không!"


"Cái...... Cái gì??? Cái gì thế???" Mạc Quan Sơn đần độn mà quay đầu lại nhìn hắn, trong đáy mắt hiện ra vừa sợ hãi vừa ủy khuất. Hạ Thiên trái tim bỗng mềm đi, cúi đầu khẽ hôn lên má Mạc Quan Sơn, thanh âm khàn khàn: "Tại sao không tìm người khác, tại sao lại là tao? Là tao như thế này tốt hơn sao?"


"Thì mày, mày rất xuất sắc......" Mạc Quan Sơn rụt cổ lại mà nói năng thật cẩn thận, sợ Hạ Thiên lại véo mình nữa. Hạ Thiên sững sờ, dở khóc dở cười mà nhíu mày: "Cũng có nhiều người khác còn xuất sắc hơn tao..."


"Càng xuất sắc, tao càng với không tới."


"......" Hạ Thiên sắc mặt cứng đờ, đột nhiên rất muốn nhéo Mạc Quan Sơn một cái thật mạnh. Thấy đối phương ánh mắt tối sầm, Mạc Quan Sơn vội vàng che gáy lại, mông khẩn trương mà kẹp chặt khiến Hạ Thiên phát đau. Áp xuống cơn giận, Hạ Thiên dí sát mặt lại: "Cho nên mày ngủ với tao, tóm được tao rồi liền muốn trèo cao lên nữa?! Coi thường người khác như vậy sao?...... Mày không sợ tao sẽ bỏ chạy mất à?!"


"Tao sợ chứ," Mạc Quan Sơn hừ một tiếng, "Nên nếu mày muốn bỏ chạy với nữ sinh kia, tao cũng chẳng có cách

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net