Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy thiếu nhân vật chính, nhưng bữa cơm này lại rất vui vẻ, chủ yếu là mẹ Y cùng Tả Hân Duyệt tán gẫu thật high. Hai người bọn họ hợp ý đến khó hiểu, rõ ràng tính tình thâm hết cả đít, nhưng trước nay chưa từng cãi cọ.

Mẹ Y cực thích Tả Hân Duyệt, không phải vì bà là mẹ Y Thu Thủy, mà vì người này chưa bao giờ nói lễ nghi này nọ. Còn cô cũng thích, đơn bởi vì tính tình bà sảng khoái, hợp tính nết cô.

Cho nên trong bữa ăn, chỉ thấy một già một trẻ liên tục tán gẫu luyên thuyên. Y Thu Thủy tức giận đến đau dạ dày. Bọn họ hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của nàng, không thèm liếc nhìn một cái, vài giờ sau vẫn còn chưa ra khỏi nhà hàng.

Tả Hân Duyệt trước đưa cô về nhà, sau đó trực tiếp lái xe đưa mẹ Y về Đài Trung, một đoạn thời gian dài như vậy, ngay cả một câu cũng không nói với nàng! Không nói thì không nói, so về tính nhẫn nại, Y Thu Thủy nàng cho tới bây giờ chưa từng thua ai!

Quả nhiên hơn tám giờ đêm, cửa nhà nàng liền vang lên tiếng chuông như nổi điên. Nàng chậm rãi đi qua mở cửa, nhìn người phụ nữ kia mặt xanh mét đứng ngoài, cùng tác phong nhanh nhẹn buổi chiều hoàn toàn khác nhau.

"Làm cái gì quỷ mà lâu như vậy mới ra..." Cửa vừa mở, tiếng gầm nhẹ lại xuất hiện, rống được một nửa thì dừng, "Cmn, em điên rồi, mặc như vậy mà dám ra mở cửa! Tránh cho chị vào!"

Cô nàng này cư nhiên dám mặc váy ngủ gần như trong suốt ra ngoàiLỡ đâu người ngoài cửa không phải cô ...

Chạy nhanh đẩy nàng đi vào, đứng chỗ này không cẩn thận bị ai khác nhìn đến, cô không phải sẽ gặp rắc rối lớn?

"Điên, mắt mèo để làm gì?" Nàng xoay người đi vào phòng khách, "Chị không phải có chìa khóa sao, sao lại ấn chuông?"

"Chị..." Nói đến lại giận, "Phanh" Một tiếng đóng sầm cửa, "Y Thu Thủy, em hôm nay làm cái khỉ gì!"

"Cái gì?" Nàng thoải mái ngồi trên sofa, lấy trà hoa cúc trên bàn uống một ngụm, lại cầm tạp chí tiếp tục xem.

Bộ dáng tự tại của nàng làm cô giận đến sắp dậm chân. Bước đến giật lấy tạp chí ném ra xa.

"Chị hỏi em hôm nay làm cái gì!"

Nàng vừa muốn mở miệng, lại bị cô rống trở về: "Em dám giả ngu cho chị nhìn thử xem!"

"Làm gì thì chính chị không phải rất rõ ràng sao? Gặp mặt, xem mắt a." Người phụ nữ này tính tình quá tệ, nhưng mà thật ra là khôn khéo lợi hại. Hơn nữa nàng lười hỏi cô sao không về Đài Bắc, mà lại biết nàng đi xem mắt? Nàng tin tưởng với chỉ số thông minh của Viên Ấu Ấu, khẳng định bị người nào đó nói xấu mà còn không biết.

Trách ai bây giờ, muốn trách thì cũng chỉ có thể tự trách nàng. Nếu hôm nay trước khi ra ngoài, Viên Ấu Ấu không gọi điện, hơn nữa sau đó không vì bị dò hỏi mà lỡ nói ra chuyện đi xem mắt, thì sao Tả Hân Duyệt có thể xuất hiện được.

Bất quá cô vẫn rất hiếu kỳ, "Hôm nay vì sao Ấu Ấu gọi điện cho chị?" Cô gái nhỏ kia chỉ cần có thể không cùng lão sếp tiếp xúc là cảm ơn trời đất lắm rồi, sao lại chủ động gọi được? Về phần Tả Hân Duyệt, càng không có khả năng.

"Đột nhiên có tài liệu khẩn cấp cần xử lý ... " Cô mạnh miệng, "Em đừng nghĩ nói sang chuyện khác, chị hỏi em vì sao muốn đi xem mắt, em coi chị đã chết à!"

Xem ra vẫn là chuyển đề tài không nổi, cô ngước mắt nhìn hắn, sau một lúc lâu mới lạnh lùng hỏi một câu: "Chị là gì của em?"

"Chị cũng thật muốn biết, chị là gì của em? Không bằng em tự nói cho chị, hử?" Lửa giận của cô càng rừng rực.

Quen biết mười tám năm, cạnh nhau mười năm, cuối cùng nàng lại hỏi cô, cô là gì của nàng??

Trái tim băng giá sao? Đúng vậy.

Tức giận sao? Đúng vậy.

Những người quen biết nàng, đều nói Y Thu Thủy tính tình ôn hòa, tính cách dịu dàng. Nhưng kỳ thực, nàng lại lạnh bạc hơn bất kỳ ai, cố tình sự lạnh bạc của nàng không phải trời sinh, mà khi nàng càng trưởng thành, hoàn cảnh càng làm tính tình nàng trở nên như vậy. Điều này làm cô muốn hận cũng hận không được. Rõ ràng tức giận, nhưng tim lại đau.

"Tả Hân Duyệt, chúng ta lúc trước không phải đã nói? Không phải tình nhân, không phải người yêu, chỉ bởi vì cần nên ở cùng nhau."

Nàng không tiếp nhận được một đoạn tình cảm xác định mối quan hệ, ngay từ đầu chấp nhận ở với  cô, là bởi vì nàng có thể nắm chắc mọi thứ trong tay. Nhưng một khi cảm thấy không ok, tùy thời sẽ rời đi.

"Cho nên hiện tại em không cần chị? Hả?" Cô tới gần nàng, gần đến mức có thể thấy rõ đồng tử trong suốt chiếu ngược ảnh cô.

Thân thể nàng nghiêng ra sau, trong con ngươi đen rõ ràng là lửa giận, cô lúc này rất giận, lại rất nghiêm túc. Nàng hiểu rõ nếu lúc này nàng nói không cần, cô sẽ lập tức xoay người bước đi. Nàng chỉ cần ...

Nhướng môi, sau một lúc lâu mới mỏng manh không cam lòng phun ra một chữ: "Cần."

Nàng không gạt người, ít nhất, sẽ không gạt cô.

Một khắc kia cô mới phát hiện, chính mình cũng có lúc không giữ được bình tĩnh, nàng vì sao luôn đáng giận như thế?

Rõ ràng người thường đều sẽ kiên cường, vậy mà nàng lại nhu nhược. Lúc nên làm nũng, nàng lại cố tình đối đầu, nhưng chỉ có sự nhu nhược chết tiệt này của nàng , mới làm cô mềm lòng, làm cô động lòng, làm cô không còn cách nào để tức giận!

Cô ôm thắt lưng nàng, mặt vùi vào cổ nàng  ngửi ngửi mùi hương quen thuộc: "Y Thu Thủy, sao em lại ép người như vậy!"

"Tả Hân Duyệt." Lòng nàng nổi lên một mảnh đau đớn, dịu dàng xoa tóc cô, mềm mại, trái ngược với tính cách của cô.

Cô ngẩng đầu hung hăng trừng nàng, "Y Thu Thủy, em có biết nhiều khi em đáng giận đến nỗi làm chị hận không thể một ngụm nuốt em vào?!"

Nàng cắn lên môi cô, "Có phải như vậy không?"

Nàng cắn rất mạnh, mạnh đến chảy máu, cảm giác đau đớn trên môi cùng vị tanh mặn lập tức kích thích cô, "Em điên rồi."

"Ưm, em biết chị không nỡ cắn, cho nên em thay chị cắn." Nàngcười đến ngọt ngào, vô tội tựa thiên sứ, "Em săn sóc nhé?"

"Lại săn sóc một chút, chị sẽ không đánh..." Chữ "đòn" cuối cùng còn chưa phát ra, đã bị hai bờ môi ép sát nuốt vào.

Nàng và cô đều nôn nóng giống nhau, cần giống nhau. Cần bị chiếm, cần ôm gắt gao, cần chứng minh cô ở trong thân thể nàng.

Ngón tay tinh xảo linh hoạt cởi dây lưng của cô, đầu lưỡi câu dẫn cô, cô lập tức quấn lấy nó hút mạnh, mang vài phần thô lỗ lôi kéo váy ngủ mỏng manh.

Vải dệt rất trơn, thế nào cũng không cởi được, cô thật muốn một phát xé rách.

"Không được." Nàng rất hiểu cô, khoát tay liền biết cô muốn làm gì, lập tức đưa tay ngăn cản, đây chính là cái váy cuối tuần trước nàng cùng Viên Ấu Ấu dạo phố mua về, lần đầu tiên mặc đã bị cô  xé, nàng sẽ đau lòng đó.

"Hừ, phiền toái." Cô nổi lửa lớn đẩy nó lên trên, nhàn nhạt hạ môi trên làn da tuyết trắng óng ánh trong suốt.

Quần lót mềm mại thuận lợi bị cởi, ngón tay thăm dò xuống dưới, chính là chỉ hơi ướt át. Đáy lòng  cô than thở, môi rời khỏi nàng, trượt mình đi xuống.

"Ưm, tiếp tục hôn em." Nàng không thuận theo kéo lại, bắt đầu hôn môi cô.

Em ấy, yêu kiều như vậy, non nớt như vậy, làm cô không nỡ cự tuyệt, chỉ đành hôn trở về.

Chân thon bóng loáng bò lên eo cô, ở dưới thân xao động xoay tròn, "A ... Hân Duyệt, đút vào."

"Em còn ..." Ở trong trận hôn môi dầy đặc, cô cúi đầu nói: "Không đủ ... " Cô vốn vừa mới muốn dùng miệng, bởi cô cực kì thích kiểu như vậy, mau ướt. Vậy mà kết quả nàng ...

"Không sao" Ngón tay nàng tìm được tay cô, nắm lấy ngón tay thon dài đưa vào thân thể mình, "Em muốn chị, Hân Duyệt."

"Em sẽ đau." Cô tuy gấp gáp, nhưng không muốn nàng bị thương.

"Không!" Nàng không kiên nhẫn nghiêng mình, cấm kỵ mà nhướng người lên, "Em tự đến."

Ở thời điểm tốt đẹp nhất lại khó khăn nhất trên thế giới này, cô rõ ràng cảm giác ngón tay của mình để ở chỗ nhỏ bé kia một chút lại một chút bị nuốt vào... bên trong rất chặt, thịt non nóng rực chậm rãi vây quanh.

Nàng nhíu mày,  đau, thật sự làm hắn vô cùng ... rung động.

Ai, nàng chính là mạnh mẽ như vậy, nếu lúc này còn nhẫn nại nữa, thì kia cô không phải Tả Hân Duyệt!

Xoay người đem nàng đặt dưới thân, hôn lên môi nàng, thẳng tay mà tiến vào.

"A!" 

Một cái là thích, một cái là vừa đau lại vừa thích.

"Di chuyển nha?" Cô cắn môi nàng, cúi đầu hỏi.

"Ừm."

Có thể cử động là tốt rồi, vì thế, một hồi tình dục gió lốc lập tức cuồn cuộn mà đến.

Một cỗ xuân thủy trơn ướt theo động tác kịch liệt của bọn họ mà phun ra, ẩm ướt dính lên sofa, chân nàng vác lên vai cô, bàn tay nắm tuyết nhũ no đủ bị đâm cao thấp phập phồng, nặng tay vo vê.

"A ... " Nnàng ở dưới thân cô mền nhũn, hơi thở hỗn loạn, đôi má đỏ rực, môi đỏ nhẹ mân, sợi tóc đen bị mồ hôi ẩm ướt dính lên gò má, lộ ra yêu mĩ khác thường.

Thật sự là thế nào cũng không đủ!

Cô híp mắt, hưởng thụ một trận nối tiếp một trận co rút từ nàng, sau đó ôm nàng đứng dậy đổi tư thế, từ phía sau xông đến.

Thân thể nàng đã mềm nhũn, chỗ thịt non mềm mại kia đã bị cô chọc sảng khoái, lại không nỡ rời đi, chỉ có thể bất lực dựa vào. Cô nắm thắt lưng nàng, chống đỡ nàng khỏi ngã, động tác dưới thân vừa mạnh vừa sâu.

"Thoải mái, uh?"

"Sảng ... khoái ..." nàng nắm tay thành quyền, móng tay thật sâu ấn vào lòng bàn tay, ngăn không được khoái cảm xâm nhập.

"Ưm ... " Rốt cục cũng không nhịn được cúi đầu khóc ra.

Cô đưa tay về phía trước nắm cằm nàng, hôn sâu, hôn đến khi nàng chỉ có thể từng ngụm từng ngụm nuốt nước bọt của cô, dưới thân động tình càng thêm lợi hại.

Tiếng nước vang dội từ chỗ bọn họ kết hợp truyền tới, tay của cô càng thêm thông thuận, buông miệng của nàng ra, dùng sức cắn lên cổ, "Thật sự cứ muốn như vậy giết chết em."

"Vậy ... a ... giết em đi ... " Khoái cảm quá cường liệt, nàng sắp ... sắp ...

Một khi đã như vậy, còn cái gì phải cố kỵ?

Không cần 1 phút, sóng triều to lớn đáng sợ lại thẳng hướng mà đến, Y Thu Thủy run run xụi lơ, rốt cuộc cũng vô lực chống đỡ.

Nhưng nào có dễ dàng như vậy kết thúc.

Cô còn chưa được thỏa mãn, chỉ có thể tiếp tục.

Đêm thật sâu, sau khi kịch tính bình ổn, luôn đặc biệt an tĩnh...

Tả Hân Duyệt tinh tế đánh giá cô nàng bên người đã lâm vào giấc ngủ, ngón tay miêu tả mạt hồng hồng trên đôi mi thanh tú, mỗi lần khi kích tình đều sẽ lộ ra, càng sợ hãi càng động lòng người. Xuống dưới mi là mắt, ánh mắt nàng ngày thường là tốt nhất, ôn nhu như nước, linh động sinh huy, bất quá lúc này đã bị lông mi nồng đậm che đậy.

Ngón tay điểm chóp mũi, mượt mà khéo léo... Kế tiếp là môi nàng, cô không nhịn được cúi đầu nhẹ nhàng hôn, môi cô rất đẹp, tiêu chuẩn hình thoi, phiếm hồng nhàn nhạt...

"Ưm... " Cảm giác hơi ngứa trên môi làm nàng nhíu mày, thân thủ đi phất.

Trong đầu của cô, không hiểu sao lại hiện lên những lời hôm nay mẹ Y nói.

"Nó kỳ thực là một đứa nhỏ không có cảm giác an toàn."

Nàng không biết hôm nay khi cô đưa Bác Y về nhà, đã cùng bà thân mật nói chuyện.

"Bác gái... Lần sau không cần làm chuyện như vậy nữa."

"Chuyện gì?"

"Muốn cô ấy đi xem mắt"

"Hả? Vì sao?"

"Bởi vì, em ấy là của con."

"Rốt cục cũng thừa nhận sao?"

Cô không khỏi kinh ngạc quay đầu, nhìn trưởng bối mình luôn tôn trọng.

Mẹ Y cười lạnh: "Hai người các cô cho rằng có thể giấu ta? Cho dù các cô thông minh, nhưng ta dù sao cũng sống lâu hơn các cô vài chục năm. Có nhiều chuyện không cần làm rõ, chỉ cần thấy ánh mắt là đoán được."

Cô đã hết chỗ nói, thì ra mối quan hệ bọn họ luôn nghĩ thành công giấu diếm này, cho tới nay căn bản vô ích.

Ngạn ngữ quả nhiên không nói sai, gừng càng già càng cay!

"Là lỗi của con." Cô sảng khoái thừa nhận.

"A Duyệt, ta rất thích con, biết vì sao không?"

"Bởi vì tính cách chúng ta giống nhau?"

"Hừ, người có tính cách giống nhau trên đời nhiều như vậy, ta sao chỉ thích con?" Y Ôn Ôn không cho là đúng khinh bỉ, "Ta thích con, vì con là đứa trẻ thẳng thắn, cho tới bây giờ chưa từng gạt ta, nghĩ cái gì nói cái đó, không thích sẽ trực tiếp cự tuyệt. Nhưng hôm nay vì con gái của ta, con lại nói dối ta."

"Con gái là ta sinh, chẳng lẽ ta còn không biết? Nó từ nhỏ vì tên đàn ông kia kia mà đối với tình yêu, đối với hôn nhân đã mất hi vọng. Ta nghĩ nó sẽ không còn hứng thú với đàn ông. Cho dù là phụ nữ thì sao, nó yêu thích phụ nữ cũng được, miễn là nó hạnh phúc."

Nhớ tới đoạn hôn nhân năm đó điên cuồng thất bại mà chấm dứt,mẹ Y  bây giờ đã thật bình tĩnh. Thì ra thời gian có thể xóa đi đau khổ... Tên đàn ông lúc trước bà hận thấu xương kia, giờ còn không bằng người qua đường.

"Nhưng từ con xuất hiện bên cạnh nó. Ta chỉ biết hết thảy sẽ không như vậy. Con đừng chỉ nhìn nó dịu dàng ngoan ngoãn, nói chuyện dễ nghe, kỳ thực nó là một đứa rất kiên cường, nghiền cũng không nát. Nhưng tính tình như vậy, chỉ có người thân cận nhất mới phát hiện."

"Phụ nữ họ Y chúng ta, đáng buồn như vậy. Nếu gặp được người chân chính yêu, thì tự nhiên sẽ rất hạnh phúc. Còn nếu không phải ... " Y Ôn Ôn cười khổ lắc đầu, "Chính là bắt đầu của bi kịch... Ta là ví dụ tốt nhất đây. Nhưng lại thật không ngờ, hôn nhân thất bại năm đó của ta lại ảnh hưởng sâu sắc với nó như vậy."

Cái đêm kinh hoảng như vậy, chỉ sợ cả đời Y Thu Thủy cũng không thể quên.

"Cá tính của em ấy rất kỳ quái, càng là chuyện thống khổ, thì càng khắc càng sâu, cũng sẽ vĩnh viễn không quên... Em ấy luôn tự làm khổ mình." Bên môi Tả Hân Duyệt nổi lên nụ cười yêu thương đau lòng.

"Cho nên ta nghĩ rằng, nó may mắn hơn ta. Nhỏ như vậy đã gặp con. Mà con cũng may mắn, có thể ở lúc nó nhỏ như vậy, phòng bị không sâu tiến vào thế giới của nó. Lúc ta nhìn nó phát giận với con, kỳ thực đã biết chuyện này hôm nay sẽ lộ."

Cô thừa nhận.

"Ta luôn hy vọng nó có thể vui vẻ, mặc kệ nó ở với ai, mặc kệ nó lựa chọn thế nào."

"Bác gái là một người mẹ tốt."

"Ta không phải." Ý cười bên môi Y Ôn Ôn mang sự tự trách thật sâu, "Nếu được, thì đừng để nó tiếp tục mang theo bóng ma ấy."

"Lỗi lầm không hoàn toàn là của người."

"Nhưng do tính cách của ta tạo thành." Bà hiện tại rốt cục đã hiểu được một chút việc, "Nếu ta không cương liệt như vậy, năm đó tên đàn ông kia cũng sẽ không phản ứng mãnh liệt như thế." Đêm đó nếu bà thật sự điên cuồng, thì sẽ là rất ngốc đi? Nhưng may mắn bà không làm vậy. Bởi vì cho dù bà có chết, hắn kia cũng sẽ không hối hận, mà người hối hận, chỉ có thân nhân của chính mình.

Cố tình ở chỗ tính cách của con gái chết tiệt giống hệt bà, yêu hận rõ ràng.

Y Thu Thủy không dám yêu cầu một mối quan hệ ổn định, bởi nàng sợ sẽ đi lên vết xe đổ điên cuồng của mẹ, vạn nhất nếu người nàng yêu rời đi, nàng sẽ phải làm gì tiếp theo?

"Thật đáng buồn vì lá gan của em rất nhỏ, nhưng sao chị lại đau lòng?" Cô ở bên má nàng nhẹ hôn, "Là em không tin chị, hay chị không tin mình?"

Trong đầu vang lên lời mẹ Y nói trước khi xuống xe.

"Hân Duyệt, nếu con yêu nó, thì nên suy nghĩ tốt về chuyện tương lai. Hôn nhân mặc dù không phải vĩnh viễn, nhưng nếu ngay cả hôn nhân cũng không có, thì đừng nói đến vĩnh viễn.

"Mẹ em nói rất đúng." Thân thủ kích thích má nàng.

"Ưm... Chị làm cái gì!" Một tiếng tức giận nũng nịu vang lên từ miệng cô gái đang trầm ngủ, ủ rũ cùng khàn vì bị đánh thức, "Hơn nửa đêm không ngủ, vì sao còn muốn em không ngủ cùng?"

Y Thu Thủy tức đòi mạng, người này trên giường luôn như sói như hổ, ép nàng sắp thành nước luôn. Ok, tuy là nàng đã quen, nhưng sau đó cô đều cho nàng yên ổn mà ngủ! Hôm nay không biết phát điên gì mà luôn ở trên mặt nàng làm tới làm lui, vừa ngủ được một chút đã bị cô đánh thức.

"Y Thu Thủy."

"Tả Hân Duyệt, em cảnh cáo chị..."

"Chúng ta kết hôn đi."

"Cái gì?" Nàng trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, sau đó xoay người đưa lưng về phía cô, "Em mệt, muốn đi ngủ."

"Em trốn tránh không có nghĩa là em không nghe được, chị biết em nghe rõ."

Không để ý tới.

"Ngày mai em mang theo giấy chứng nhận cùng tư liệu, chúng ta tới văn phòng luật."

Cô nghiêm túc!

"Tả Hân Duyệt!" Nàng xốc chăn mỏng xoay người ngồi dậy nhìn cô, "Lúc trước chúng ta đâu có gì, không kết hôn, không con cái, cứ như vậy ở cạnh nhau, cho đến khi không thể tiếp tục mới thôi, không phải vẫn rất tốt sao."

"Đúng." Cô nắm vai nàng, trong con ngươi đen có sự cố chấp, "Trước kia chúng ta không có gì, không hôn nhân, không con cái, nhưng là hiện tại chị muốn kết hôn với em."

Cô thừa nhận, chính mình ghét bị trói buộc, ghét những vật nhỏ hay khóc nháo lên, cảm thấy hôn nhân rất phiền toái, chỉ cần nghĩ đến một người tự do bị trói buộc không thể nhúc nhích là da đầu lại phát run. Cho nên cô luôn cảm thấy có thể tìm được Y Thu Thủy chung ý tưởng, là một chuyện vô cùng may mắn.

Khi đó cô rất thỏa mãn về mối quan hệ này, cảm thấy thực không sai, nhưng, đó là trước kia.

Bọn họ ở cùng nhau mười năm, tự nhiên cô đã thay đổi. Hơn nữa qua chuyện ngày hôm nay, cô đột nhiên phát hiện, thì ra Y Thu Thủy không thuộc về cô, nàng tùy thời đều có khả năng sẽ yêu thương người khác, cùng một ai khác kết hôn. Chỉ cần nghĩ như vậy, cô đã cơ hồ phát điên.

Cô phát hiện ý niệm kiên trì của mình cho tới nay hình như đã sai, là mẹ Y đánh thức cô, hôn nhân không phải vĩnh viễn, nhưng nếu ngay cả hôn nhân cũng không có, thì đừng nói đến vĩnh viễn

Cô phát hiện, cô muốn nàng thuộc về cô, luôn thuộc về cô, nếu hôn nhân có thể làm được, cô vô cùng vô cùng nguyện ý.

"Chúng ta kết hôn, ngày mai phải đi." Cô là người nói là làm, hơn nữa cô phát hiện quyết định này làm tâm tình cô vô cùng sung sướng.

Vừa nghĩ đến sau khi kết hôn nàng liền hoàn toàn thuộc về cô, sẽ ở bên cạnh cùng cô sinh hoạt, mỗi ngày có thể ôm nàng ngủ, vui hay không vui đều có nàng, cảm giác như vậy làm khóe miệng cô không nhịn được dương lên.

"Em không đồng ý." Y Thu Thủy bình tĩnh tựa như băng thủy, nháy mắt dội tắt nhiệt tình của cô.

"Em không muốn kết hôn với chị?"

"Chuẩn xác mà nói, em sẽ không kết hôn với bất luận kẻ nào." Nàng nhìn hắn, "Như vậy chị an tâm chưa?"

Nàng hiểu cô như vậy, đương nhiên biết vì sao cô đột nhiên nói muốn kết hôn. Có lẽ chuyện xem mắt đã kích thích hắn, trước kia mẹ Y  cũng nói qua sẽ dẫn nàng đi xem mắt, chính là đều bị nàng đẩy đi, lần này thật sự ngoài ý muốn. Nhưng lần duy nhất ngoài ý muốn này, lại khiến cô có thay đổi rất lớn.

"Không, chị muốn cùng em kết hôn."

"Vậy thật đáng tiếc, em không cần." Tên này cố chấp đến đáng giận, nói thế nào cũng không nghe.

Lòng nàng bắt đầu thấy phiền, vì sao nhất định phải lấy đề tài mẫn cảm nhất, chán ghét nhất làm trọng tâm?

"Y Thu Thủy, chuyện năm đó. Chẳng phải em ... "

"Không được nhắc tới chuyện đó!" Nàng cơ hồ cắn răng đem lời nói ra, "Một chữ cũng không được nhắc."

"Em không muốn đề cập không có nghĩa là nó không phát sinh." Cô hoàn toàn không để ý tới lửa giận của nàng, "Rất nhiều năm đã qua rồi, đừng để nó tiếp tục ảnh hưởng đến em."

"Buồn cười! Em không bị nó ảnh hưởng."

"Gặp quỷ mới không có!" Tính tình hắn cũng không khống chế được, cúi đầu quát: "Nếu năm đó em không chính mắt nhìn thấy ..."

"Câm mồm!" Nàng kích động đánh gãy lời cô, "Chị dám nói một chữ nữa thử xem!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cover #gl
Ẩn QC