Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Tả Hân Duyệt, chị say rồi, về nhà đi." Nàng thở dốc trừng cô, trong hô hấp đều nồng đậm mùi rượu.

Người này này rất tự chủ, cho tới bây giờ chưa từng thích rượu, tại sao hôm nay lại uống thành như vậy.

Sắc mặt của nàng đột nhiên thay đổi, "Chị lái xe đến?"

"Em quan tâm sao? Nếu chị xảy ra tai nạn, không phải em sẽ càng vui vẻ, càng không có người ép kết hôn sao?!" Cô cười lạnh, vẻ mặt châm chọc.

"Rốt cuộc có hay không?" Nàng rất chú ý điều này, cô muốn nói thế nào thì tùy, nàng vẫn muốn hỏi trước cho rõ ràng.

Nàng rốt cuộc để ý cái gì? Cô chán nản trừng mắt.

Nàng hoàn toàn không sợ cô cũng trừng lại, kiên trì nói: "Trả lời em!"

Sau một lúc lâu, cô mới nổi giận cắn răng, căm giận nói: "Không phải." Biết điều nàng để ý, cô lại càng giận, bởi vì cô biết nàng đang lo lắng cho cô, mà cô vô dụng đến mức không nỡ để nàng lo lắng.

Nàng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cô là loại người yêu mạo hiểm, là người này thích kích thích, chỉ cần nàng không ngồi trên xe của cô, cô sẽ lái xe như không muốn sống, hơn nữa nếu uống rượu vào, nàng hoàn toàn không dám tưởng tượng.

Sau khi uống rượu, chẳng những không có trách nhiệm với chính mình, mà còn nguy hại đến người khác. Đó là hành vi nàng ghét nhất, may mắn cô còn nhớ.

"Nói đủ lời vô nghĩa rồi chứ? Y Thu Thủy, chị tới là muốn hỏi em, bốn ngày nay, em lo lắng thế nào?"

"Cái gì?"

"Em dám giả ngốc thứ xem."

"Tả Hân Duyệt. Đề tài này em không muốn thảo luận nữa."

"Trốn tránh không giải quyết được vấn đề." Cô rống to, cô nàng này vì sao mọi việc đều có thể xử lý thỏa đáng, vậy mà khi đề cập đến hôn nhân lại làm người ta phát cuồng như vậy?

"Em không tin tưởng hôn nhân, điều này chị cũng biết, không bằng chúng ta cho nhau một chút thời gian..."

"Cho em mười tám năm chưa đủ sao? Hay em muốn chị cho tám mươi năm? Tính cách của em vốn như vậy, cho nên chị không muốn tiếp tục kéo dài chờ đợi nữa. Hôm nay em phải cho chị một đáp án, em biết tính cách của chị rồi đó, muốn là làm, không cần là không cần."


Nếu dễ dàng như cô nói, vậy chiến tranh lạnh trong khoảng thời gian này của bọn họ vì cái gì?

Nói cô nghĩ đơn giản, cô lại cố tình thông minh quá. Nói cô thông minh đi, cô lại cố tình xử sự cực đoan.

"Cứ ở cùng nhau như vậy không tốt sao?" Vì sao nhất định phải thay đổi? Vì sao nhất định phải trói buộc? Nàng chỉ cần nghĩ đến kết hôn đã cảm thấy thực đáng sợ.

"Không." Trước kia cô thấy thỏa mãn là vì cô cho rằng nàng sẽ luôn bên cạnh cô, còn hiện tại cô hiểu trong đoạn tình cảm này, nàng tùy thời có thể sẵn sàng xoay người bước đi. Bởi vì sợ bị thương hại, cho nên cái gì cũng không cần, vấn đề này nếu không giải quyết được, bọn họ vĩnh viễn sẽ không có tương lai.

Y Thu Thủy không biết nên nói cái gì.

"Y Thu Thủy, em là kẻ nhát gan!" Nàng làm cô muốn hận nàng, nhưng vì quá yêu cho nên không thể. Nàng mang đoạn ký ức đáng sợ đó lớn lên, mặc cho hai đương sự đã quên hết, nàng vẫn cố chấp muốn nhớ.

"Tả Hân Duyệt, em không có cách." Tính cách của nàng rất giống mẹ, càng yêu lại càng muốn nắm bắt, nhưng lại luôn không nắm được, bởi vì người này không đáng tin.

Cô thật sâu hít một hơi, khống chế tính tình nắm chặt tay nàng, "Đến đây, chúng ta ngồi xuống chậm rãi nói." Chờ nàng ngồi ổn định trên sofa, cô ôm nàng vào lòng.

Nàng tựa vào trong ngực cô, cảm giác sự an toàn cùng ấm áp mất đi mấy ngày nay đã trở lại, nếu cô không ép nàng kết hôn, nếu bọn họ cứ như vậy mà sống, thì thật tốt.

"Thu Thủy, em nghĩ chị sẽ tổn thương em sao?" Cô nhẹ nhàng hỏi.

Nàng giật mình, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng lắc đầu, cô thương hại nàng? Nàng chưa từng nghĩ vậy, cô có thể rống giận với tất cả mọi người trên đời, cũng có thể thối tính với họ, nhưng lại vĩnh viễn sẽ không thương tổn nàng, nàng rất rõ ràng.

"Vậy em cảm thấy chị là người này không có ý thức trách nhiệm?"

Lắc đầu, nếu cô không có ý thức trách nhiệm, thì trên đời sẽ không còn người có ý thức trách nhiệm. Ở cùng nhau nhiều năm như vậy, nàng rất hiểu cô, cô không phải người sẽ lung tung nhận lời, nhưng nếu đã nhận lời thì nhất định sẽ làm được, nhất là nhận lời chuyện của nàng, cho dù không tình nguyện cũng sẽ làm.

"Tốt." Cô là người làm ăn, khi tất yếu cũng có thể rất nhẫn nại để đạt được mục đích, huống chi đối với nàng, tính nhẫn nại của cô luôn vô hạn.





TIN TỨC HOT

"Chị lại hỏi em, em cảm thấy chị với ba ... ách, người này kia giống nhau sao?"

Nàng như bị đâm muốn đứng dậy, lại bị cô dùng lực ôm chặt, chặt đến mức không giãy dụa được.

"Tả Hân Duyệt, em không muốn nói nữa.."

"Ngay cả truyện này còn không muốn nói thì những truyện khác em định thế nào?" Vết thương trong lòng nàng đã lâu, lâu đến mức cứ tưởng rằng nó đã lành, nhưng kỳ thực nó lại thối rữa, làm nàng đau, cô cũng đau.

"Em không muốn nói nữa."

"Y Thu Thủy, em đừng cho rằng chị không biết giận em." Cô cúi đầu tới gần nàng, trong lời nói mang hơi thở nguy hiểm.

"Chị không phải vẫn đang tức giận sao?"

"Y Thu Thủy!"

"Được rồi, chị một chút cũng không giống ông ta, vừa lòng chưa?"

Vừa lòng, đương nhiên vừa lòng, có thể ép nàng nói ra lời này, cô đã thực vui vẻ.

"Nếu đã không giống, chị lại có ý thức trách nhiệm, hơn nữa tuyệt đối không tổn thương em, chúng ta lại yêu thương lẫn nhau, em nói xem vì sao không kết hôn?"

Cô nói rất logic, rất đạo lý, làm cho nàng hoàn toàn không thể phản bác.

"Hay là không phải em không tin tưởng hôn nhân, không tin tưởng người này, mà là không tin tưởng chính mình?"

"Em không muốn thảo luận nữa."

"Em không tin chính mình đáng giá để yêu, không tin một người này có thể yêu em vĩnh viễn, không tin ..."


"Câm mồm!"

"Ngoại trừ không tin tưởng chị, em còn không tin tưởng chính mình, Y Thu Thủy ... "

"Câm mồm! Câm mồm!"

"Em cảm thấy mình không đáng để yêu, cha mẹ năm đó không cần em, cho nên hôm nay em mới ..."

Nàng nóng nảy, ngẩng đầu dùng sức cắn lên bờ vai cô, rất ác, rất mạnh.

Thân mình cô chấn động, nhưng không đẩy nàng, ngay cả chảy máu cũng không màng.

Nàng chậm rãi buông môi, nhìn thẳng mắt cô, "Đừng nói nữa."

"Thu Thủy, không nói không có nghĩa không tồn tại, không đối mặt không có nghĩa sẽ biến mất."

"Thật buồn cười, chị tưởng mình là triết học gia sao? Chuyện của em không cần chị quản."

"Chị mặc kệ thì ai quản?" Cô thật sự không nhịn được rống to, "Y Thu Thủy, em nghe cho rõ đây, lão tử nhất định quản chuyện của em, em là của chị! Của chị, em có hiểu không? Mặc kệ em có đồng ý không, ngày mai cũng phải cầm giấy tờ, đi đăng ký kết hôn!" Mẹ nó, muốn cưới vợ mà cũng phải lao lực, trực tiếp động thủ cho chị.

"Không. Không được"

"Em nói lại lần nữa xem."

"Nói vạn lần cũng thế thôi, không được, không có khả năng!"

Trong lòng cô phát hỏa, thực sự cô bị đốt chết rồi!

"Y Thu Thủy, em khá lắm!" Đời này tuy rằng cô dễ phát giận, nhưng cho tới bây giờ chưa ai làm cô giận thành như vậy, cũng không có ai dám, chỉ có nàng!

"Em quyết định vĩnh viễn không kết hôn? Chẳng quan tâm có chia tay hay không, cũng nhất định không kết hôn?"

"Tả Hân Duyệt, đừng uy hiếp em." Thanh âm nàng nhẹ hơn, thân thể bắt đầu phát run.

"Uy hiếp em hữu dụng sao?" Cô nở nụ cười, rõ ràng giận, nhưng lại không phát được, chỉ có thể thầm cười.

"Y Thu Thủy, có lẽ chỉ có chị mới để ý em, còn em chưa bao giờ để ý chị! Trên đời này luôn như vậy, kẻ yêu nhiều hơn là kẻ thua cuộc." Cô buông nàng, đứng lên, "Chúc mừng em, em thành công."

Cô không có cách đối mặt với nàng, cũng không muốn nhìn nàng, ngoại trừ vô lực, cô không còn cảm giác gì khác.

Mở cửa đi ra, cố ép bản thân không được quay đầu, bằng không cô không dám đảm bảo mình có thể động thủ hay không, bởi vì cô thực sự rất muốn đánh vào đầu cố chấp kia, để nhìn xem bên trong rốt cuộc có thần kinh quật cường thế nào.

Cô, cứ như vậy mà đi? Y Thu Thủy kinh ngạc nhìn bóng lưng cô biến mất ở cửa, đáy lòng đột nhiên dâng lên một trận sợ hãi mãnh liệt.

Cô đi rồi, có phải sẽ không trở lại?

Cô tức giận, hơn nữa lần này không giống những lần trước. Cô hình như, muốn rời xa nàng, vĩnh viễn rời xa nàng, vậy nàng ... Y Thu Thủy bật dậy khỏi sofa, đuổi theo.

Thang máy không ngừng đi xuống, nàng gắt gao tựa trên vách tường, cảm xúc lạnh như băng làm nàng phát run.

Tả Hân Duyệt, Tả Hân Duyệt ...

Bước ra thang máy, nhìn người này đang đi nhanh ra phía ngoài, nàng không chút do dự đuổi theo.

Tả Hân Duyệt bị nàng làm cho tức giận đến trúng gió, cô đi, nàng cố tình đuổi theo, nhưng đuổi đến nơi lại một câu cũng không nói, chỉ đi theo phía sau cô, rốt cuộc nàng đang nghĩ cái quái gì?

"Y Thu Thủy!" Rốt cuộc, cô nhẫn nại không được xoay người hung tợn trừng nàng, "Em rốt cuộc có ý gì?"

"Em ... " Không muốn chị đi.

Cô chưa từng giận nàng như vậy, nàng thừa nhận, nàng sợ hãi, bởi vì Tả Hân Duyệt cho dù có sủng nàng, yêu nàng, nhưng nếu quả thực chọc não cô, cô sẽ xoay người không chút lưu luyến, giống như hiện tại.

"Nói."

Nàng không biết nên nói gì, đáp ứng cô, nàng cảm thấy trái lương tâm; Nhưng không đáp ứng, nàng lại không muốn ... mất đi cô.

Cô đem một đề tài nàng không thể lựa chọn đặt trước mặt, chỉ cho phép A hoặc B, không thể từ bỏ... Nàng vẫn luôn thưởng thức cách làm việc lưu loát quyết đoán của cô, nhưng lại không ngờ có một ngày, chính mình cũng sẽ phải đối mặt.

Cô lẳng lặng chờ nàng, nhưng thật lâu sau, một câu nàng cũng không nói, xem ra cũng không định nói.

"Y Thu Thủy, hôm nay chị rất thất vọng, rất rất thất vọng." Cô nói xong câu này, xoay người bước đi.

Vừa bước được một bước, lại quay đầu nghiêm túc nhìn nàng: "Không được đi theo chị." Ngay cả giày cũng không đi, cứ coi như là mùa hè sẽ không dễ bị lạnh, nhưng nếu dẫm phải thủy tinh thì làm sao bây giờ?


Đủ rồi, Tả Hân Duyệt cô đúng là không có tiền đồ! Trong lòng thầm mắng một câu thô tục, cô hận chính mình giờ phút này còn lo cho nàng.

Cô thực sự sẽ đi ... Nàng quýnh lên, tiến lên giữ chặt tay cô.


"Thừa dịp chị còn chưa nổi giận, buông ra."

"Tả Hân Duyệt."

"Em biết tính chị."

"Không được ... " Y Thu Thủy nuốt một ngụm nước miếng, gian nan nói: "Không được rời xa em."

Thân mình cô cứng đờ, "Em nói cái gì?"

"Không đươc rời xa em, ở bên cạnh em."

"Lấy thân phận gì?" Cô ép hỏi.

Nàng cảm thấy choáng váng, vì sao cố chấp như vậy, vì sao? Nàng sắp đứng không yên, nhưng nàng biết, hôm nay không thể trốn tránh.

Cố gắng thật lâu, cuối cùng nàng mới mỏng manh bất đắc dĩ nói, "Chị muốn thế nào thì như thế."

"Em đồng ý gả cho chị?"

"Em..."

"Nói, chị muốn chính miệng em nói."

Nàng cố gắng nhấc môi, ngàn vạn gian nan phun ra một chữ: "Vâng."

Cô nở nụ cười, vô cùng vui vẻ, vô cùng đắc ý, lập tức dùng sức ôm lấy nàng, ở trên mặt nàng điên cuồng hôn, "Em đồng ý rồi, thật sự đồng ý rồi, chị thực sự rất vui, Thu Thủy..."

Nàng bị cô lây cảm xúc hưng phấn, muốn cười, nhưng cười không nổi.

Kết hôn đối với nàng mà nói là chuyện vô cùng đáng sợ, nhưng nàng lại vừa mới phát hiện, càng đáng sợ hơn là chuyện cô sẽ rời xa nàng...

Hôm nay khi học muội nói nếu không đủ yêu thì nên tách ra, để cô đi tìm người đáng để yêu, nàng đã biết, nàng không muốn, chết cũng không muốn, không muốn bên cạnh cô xuất hiện một cô nàng khác, không muốn cứ như vậy mất cô... Nàng muốn độc chiếm cô.

Thì ra, nàng không khác mẹ, giống nhau như đúc.

~

"Đàn chị, đàn chị, cảm giác trời yên bể lặng đúng là làm cho người ta nằm mơ cũng cười."

"Có khoa trương như vậy không?" Y Thu Thủy đang đóng dấu, hơi cười.

"Có có có, thực sự có." Viên Ấu Ấu ghé vào trước máy tính, nhìn nàng: "Từ giờ trở đi, em sẽ không cần sợ tính tình sếp không tốt nữa." Trải qua một tuần bão tố, nàng cảm thấy sếp bây giờ thật dễ thân ... ách, kỳ thực cũng không dễ thân như vậy, nhưng ít nhất buổi sáng hôm nay rất "hòa nhã".

Bởi vì sau khi người bị mắng đi ra, còn có thể vừa cười vừa nói, "Tâm tình sếp hôm nay thật tốt, chỉ mắng tôi nửa giờ nha!"

Xem đi, đã nói mọi người có thói quen bị ngược mà.

"Thật ra cô cũng không như vậy ... " Dừng nửa ngày để tìm một từ tốt hình dung mà không tìm được, cuối cùng Y Thu Thủy đành phải thừa nhận, "Được rồi, tính tình cô thực sự rất tệ."

"Đàn chị, thật sự khó cho chị khi mỗi ngày phải ở cùng sếp."

"Một chữ trừ một trăm, tiếp tục nói đi." Một thanh âm lạnh như băng bỗng truyền đến làm Viên Ấu Ấu sợ tới mức thiếu chút nhảy dựng lên.

"Đàn chị ... " Nàng nước mắt rưng rưng nhìn vị cứu tinh.

"Yên tâm." Y Thu Thủy trấn an cười cười, đẩy Tả Hân Duyệt vào văn phòng, "Chị dọa nàng ấy."

"Hừ, chị không dọa." Tả Hân Duyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn ngoài cửa.

"Em biết." Y Thu Thủy đem giấy tờ chưa ký tên cho cô, người này này vốn dĩ nói là làm.

Ngay cả xem cũng lười, Tả Hân Duyệt sảng khoái lấy bút ra ký vào. "Được rồi, việc công làm xong, chúng ta nói việc tư."

"Em còn nhiều việc phải làm, ra ngoài trước."

"Thu Thủy." Cô gọi nàng lại, "Khi nào gặp cha mẹ?"

"Chị có biết gần đây công ty có rất nhiều chuyện? Chờ bận qua khoảng thời gian này rồi tính, được không?"

"Em nghĩ chị để ý?" Cô lẳng lặng hỏi nàng.

Cô không để ý! Nàng rất rõ cô khôn khéo bao nhiêu.

"Chị bảo muốn nói với bác gái, em nói chờ thêm một thời gian. Chị bảo đi gặp cha mẹ chị, em cũng nói chờ thêm một thời gian, cái gì em cũng không đồng ý, vậy rốt cuộc em có muốn kết hôn hay không?"

"Em..."

"Muốn kéo dài với chị là vô dụng, em không phải biết rõ sao."

"Em đồng ý... kết... chị cáu cái gì mà cáu?" Tuy ở trước mặt cô tính tình nàng cũng không tốt đẹp gì, nhưng thật sự không chịu nổi khí thế cô bức người như vậy. Nàng cũng muốn giận a!

Khoảng thời gian nhường nhịn này luôn làm nàng nghẹn hỏa trong lòng, hơn nữa, mẹ cô có đồng ý hay không cũng là một vấn đề.

"Chị đâu có cáu?" Cô cũng giận dữ trừng nàng.


"Chị như vậy còn nói không cáu?"

"Cũng là do em trước ... Hừ, Y Thu Thủy, em lại muốn nói sang chuyện khác phải không, không dễ vậy đâu!"

"Sang cái đầu chị!" Nàng hận chết cái tính của cô, lúc này thật muốn ầm ỹ một trận.

"Tả Hân Duyệt, em nói cho chị biết, ép em cũng vô dụng, đồng ý em cũng đồng ý rồi, chị gấp cái gì?"

"Vấn đề là em đồng ý xong lại kéo dài! Đã kéo dài thì đồng ý hay không có ý nghĩa gì? Em xem đi, ngay cả hai chữ kia cũng không nói ra được thì em bảo chị tin em thế nào?" Nàng ngay cả hai chữ "kết hôn" còn không dám mở miệng nói.

"Vậy chị cũng phải cho em thời gian chứ. Chẳng lẽ chị muốn bây giờ đi đăng ký?"

"Đúng!" Trên thực tế cô cho rằng một hôn lễ long trọng là chó má, lễ nghi rườm rà đó về sau nói sau, cô hiện tại chỉ muốn nàng mau chóng thuộc về cô, bởi vì rất hiểu tính cách của nàng, cho nên cô biết càng kéo dài thì càng không có khả năng kết hôn.

Thật sự ác bá, một chút cũng không thông cảm cho tâm tình của nàng!

Nàng tức giận đến phát run, sau một lúc lâu mới nói, "Em không gả nữa, chị thích thì tìm người khác mà kết hôn!"

"Em dám nói lại lần nữa xem?" Cô đứng dậy tới gần nàng, nổi giận đùng đùng quát.

"Nói cũng đã nói rồi." Nếu nàng sợ cô, nàng không còn là Y Thu Thủy.

"Em không gả, không gả, không ... ưm..." Hỗn đản, lại dùng chiêu này!

Nàng không dễ bị khi dễ như vậy, bàn tay muốn đẩy cô, nhưng không ngờ móng tay vừa quét qua gương mặt cô, thì một vết máu rõ ràng lại lập tức hiện ra.

"Đau!" Cô giận, một tay ép nàng lên tường, tay phải giữ chặt nàng, tay trái cởi dây lưng của mình.

"Tả Hân Duyệt, chị dám ép buộc em?Đồ điên, buông em ra!" Nàng giãy dụa, há miệng cắn lên cánh tay cô.

Cô nàng này! Nàng không tin cô dám hạ ác thủ đúng không? Cô xoay ngược nàng lại, ngực đặt sau lưng nàng, hoàn toàn chế phục giai nhân trong lòng, tiếp đó cô nhanh chóng dùng dây lưng quấn vài vòng lên cổ tay nàng, buộc chặt.

Nàng ở dưới thân cô dùng sức tránh, nhưng căn bản không thể động đậy.

Khi bị cô ép quay trở lại đối mặt, nàng đã sớm thở hồng hộc, "Tả Hân Duyệt! Chị dám ..."

"Trên đời này không có chuyện chị không dám." Bên môi nhướn lên độ cong vừa lòng, cô dùng tay gạt đi vài sợi tóc hỗn độn bên má nàng ra sau tai.

Nàng há miệng định cắn ngón tay cô, cô than thở dời đi, cúi đầu hôn nàng, "Cắn nơi này, được không, ân?"

Biến thái! Người này này đúng là biến thái! Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không mặc kệ cô khi dễ! Khóe miệng chậm rãi nhếch lên, tay bị trói cũng không sao, nàng có chân.

Thừa dịp cô chưa chuẩn bị, đầu gối mạnh mẽ nhấc lên ...

"Em cái cô nàng này!" Cô phản ứng nhanh nhẹn né tránh nhất kích đòi mạng của nàng, thân mình thuận thế chen vào hai chân tách ra, bàn tay vuốt phẳng làn da tuyết nộn.

Bởi vì bị nâng, cho nên váy ngắn của nàng kéo lên cao, hơn nữa tư thế hiện tại còn giống như nàng cố ý đem đùi đưa cho cô sờ.

"Đá hỏng rồi thì về sau em dùng thế nào?" Cô dùng tay của mình cọ xát giữa hai chân nàng.

"Không có chị, còn có người khác." Nàng giận dữ cười, vẻ mặt khinh thường.

"Em dám!" Cô triệt để bị chọc giận, "Y Thu Thủy, em là của chị, chỉ có thể là của chị."

Lời này không thể nói thêm nữa, bằng không sẽ lại nói đến chuyện nàng không muốn nghe.

May mắn lực chú ý của cô rất nhanh dời đi, "Chị đã cảnh cáo em không được mặc loại váy ngắn này đi làm, tại sao em không nghe lời?" Mỗi lần nhìn nàng mặc váy ngắn siêu chặt là cô lại hỏa đại, vậy mà nàng còn cố tình không thèm để ý.

Thần kinh! Đây rõ ràng là đồ vest đứng đắn có được không? Chỉ là áo sơ mi kẻ ô đơn giản với váy trên đầu gối 3 cm thôi mà, chỗ nào có vấn đề? Rõ ràng là cô đầu óc không bình thường, suốt ngày nghĩ truyện không tưởng.

Cảm giác được ý đồ của cô, nàng ngược lại cười lạnh cổ vũ, "Làm thì làm đi. Nhưng một chút nữa em mặc váy hư ra ngoài, đến lúc đó xem ai không chịu nổi."

Đáng giận! Cô nàng này! Cô vừa định động thủ xé rách cái thứ không vừa ý đó, kết quả lại bị lời của nàng làm đông cứng, "Y Thu Thủy, sao em chẳng đáng yêu gì cả?"

Vì sao luôn muốn đối nghịch với cô, vì sao luôn muốn không nghe lời? Vì sao không thể ngoan ngoãn một chút?

"Hừ, dù sao em vốn đã không đáng yêu, chị có thể không cần yêu." Nàng lãnh đạm cúi mặt, dùng chân đá cô, "Buông ra!"

"Nếu có thể làm được, chị thật sự không muốn yêu." Cô ở bên môi nàng nói nhỏ, "Nhưng vì sao không làm được?"

Thì ra cô không muốn yêu! Nàng nén giận trong lòng, "Tả Hân Duyệt, chị buông em ra!"

"Giận?" Cô nở nụ cười, nhưng trong mắt không cười, "Em làm chị tức giận, làm sao có thể không việc gì?"

Đồ điên! Nàng dùng sức đá cô, "Chị cút cho em, cút cho em, cút xa ra!"

"Mơ tưởng!" Cô nắm chặt thắt lưng nàng, cắn răng nói: "Đời này chúng ta không chia cắt."

Giọng nói biến mất bên môi nàng, cô hôn vừa sâu lại vừa ác, sự phản kháng cùng răng nanh của nàng hoàn toàn bị kiềm chế, chân cũng không được buông tha, nàng đá, cô giữ, dây dưa đổ ghế, tài liệu rơi ào ào.

Hôn từ cạnh tường ép lên sàn, cô nằm trên người nàng thô suyễn.

"Cởi dây lưng đi... " Hơi thở của nàng rất bất ổn, "Đau."

Một chữ kia như cây châm đâm vào đáy lòng, cô lập tức cấp tốc cởi dây lưng trói chặt nàng, nâng cổ tay lên xem, làn da nàng thật sự rất non mịn, thời gian ngắn như vậy đã đỏ lên.

"Thật là, đau sao không nói sớm." Đau lòng, cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cover #gl