Chương 100: Chẩn Đoán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jung Eunha thấp thỏm tìm lối hướng về phía cửa chính nhưng cô cứ có cảm giác căn biệt thự này tại tầng cô đang đứng được xây theo vòng trong từng phòng, cầu thang sẽ nằm khuất đi ở lối nào đó, khúc cua rất tròn, cô sờ soạng xung quanh có lúc suýt nữa làm vỡ vài món đồ được trưng bày trên hành lang rồi. Nhưng quái lạ hơn là đám người kia không tìm cô nữa, cũng không có ai quanh đây vì nơi này rất yên tĩnh ngoài tiếng động ngoài kia thi hầu như rất yên tĩnh.

Đi mãi một lúc cô cũng chạ tới một cái gì đó bằng sắt chạm vào thì rất lạnh, Eunha cố dùng hai tay để hình dung thứ trước mặt. Thì ra là thang máy, thật quá xa xỉ.

Cô tìm được nút bấm, cửa thang máy mở ra. Eunha thành công trong việc tìm đường xuống tầm một, trên nút bấm của thang máy có 5 tầng và tầng hầm, trên mỗi con số còn có những dấu chấm theo hình dạng con số trên đó nên cô có thể nhấn được tầng 1.

Đợi không bao lâu thì một tiếng Ting vang lên báo hiệu đã đến nơi.

Cô chậm rãi bước ra nhưng lại vô tình đụng phải một bức tường thịt, vì mới đỡ hơn một tí nhưng trong người cô còn rất mệt toàn thân cứ bủn nhủn, khi đụng phải người nọ cô lập tức bị đầy về phía sau.

Người nọ lập tức phản xạ nhanh kéo cô lại.

- Tiểu thư cô có sao không? Quản gia, sao ông lại để cô ấy tự mình đi xuống đây? – Oh Hongchul vừa đỡ cô vừa trách quản gia cùng đám người đang đứng sau bức tường kia.

Đám người kia cũng giật mình, lão Ri bước ra có chút xấu hổ.

- Bác sĩ Oh thật xin lỗi là tôi khôngm uốn kinh sợ đến tiểu thư Jung. – quản gia khép nép nói.

Eunha nghe từ đằng sau một loạt tiếng bước chân, thì ra không phải họ lơ là trông coi cô mà là họ biết cô đã có ý định bỏ di nhưng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ xem cô như trò hề?

Trong lòng tức giận nhưng không nói ra được, cô vùng vẫy thoát khỏi tay của người trước mặt tự mình đứng thẳng lên.

- Tiểu thư, tôi là Oh Hoangchul, là bác sĩ điều trị cho cô, cô đừng hoảng sợ. – anh ta nhận ra cô có chút khác thường thì lập tức trấn an.

Eunha nghe nhưng cũng không ơi hỡi gì cả.

- Bây giờ tôi đưa cô về phòng nghỉ ngơi nhé, sau đó cô sẽ khám lại cho cô thêm một lần nữa.

- Phải đấy tiểu thư Jung, cô trước hết nên tịnh dưỡng. – quản gia an ủi.


- Chị Eunha, em dìu chị về lại phòng nhé. – Ga In cũng nhanh nhảu nói, tay chân hướng về phía cô muốn giúp đỡ.

Eunha đều không phản kháng, chỉ có thể thuận theo bọn họ. Vì cô biết cô khó mà trốn được.

Sau khi về phòng cô an vị ngồi trên giường cho người bác sĩ kia khám bệnh cho mình.

- Tiểu thư Jung, sức khỏe cô vẫn còn chưa phục hồi hẳn, lại có dấu hiệu suy dinh dưỡng, tôi nghĩ cô cần ăn uống điều độ hơn, chú ý đến bản thân. Còn về phần đôi mắt, cô bị mù tạm thời do vết thương từ tai nạn giao thông đã lâu nếu tôi đoán không nhầm, cộng thêm việc bị chấn thương ở vùng đầu vì va chạm mạnh dẫn đến các dây thần kinh và võng mạt bị tổn thương. Làm một cuộc phẩu thuật là có thể nhìn thấy được như trước.

Bác sĩ Oh kiaq nói sơ lược về tình hình bệnh tình của Eunha, nhưng cô cứ như thế  không mở miệng cũng không quan tâm vấn đề đó. Anh ta nhìn mọi người xung quanh, ai cũng lắc đầu, cô gái này trầm tĩnh hơn những gì bọn họ nghĩ.

- Jungkook đâu? - Oh Hongchul hỏi.

- Cậu ấy đã ra ngoài từ sớm chỉ bảo là giải quyết một vài vấn đề, có lẽ sẽ về trễ. – Lão Ri nói.


- Khi cô ấy tỉnh lại đã báo cho cậu ấy chưa? – bác sĩ lại hỏi.

- Vâng! Tôi đã báo, cậu Jeon bảo cứ trông coi cô ấy như bình thường ạ!

- Làm một ít thức ăn thanh đạm mang cho cô ấy nhé, tốt nhất là nên làm cháo trắng, tôi kê cho cô ít thuốc lát nữa ăn xong độ khoảng 30 phút thì có thể uống. – Oh Hongchul dặn dò quản gia sau đó ông ấy phân phó người làm đi nấu thức ăn. – Còn cô đừng quá lo lắng, bệnh của cô không đến mức quá nghiêm trọng, tôi đi trước nếu gặp trở ngại gì thì cứ việc báo cho tôi.


Sau đó anh ta mang dụng cụ khám bệnh của mình rời đi, quản gia cũng chỉ dặn Eunha nghỉ ngơi cả đám người kia kéo nhau ra ngoài, trả lại bầu không khí yên tĩnh cho căn phòng.

Eunha trong lòng rối bời không biết làm cách nào để chạy đi, làm cách nào để cô không phải suy nghĩ về quá khứ bởi vì đối với những nguời xa lạ kia cô không cảm thấy an toàn, có lẽ vì người đứng sau họ là Jeon Jungkook và cũng là do hiện tại cô đang chìm trong bóng tối, rất lạnh lẽo, chỉ mình cô cô đơn ở đây không một chút ánh sáng.

Đêm hôm đó.

Chiếc cổng lớn của Tịch Dương viện mở ra cho chiếc Maybach của Jungkook đi vào.

Người làm trong nhà đã nghỉ ngơi, còn một vài người thì canh cửa giúp anh, căn biệt thự sáng đèn ấm áp.

Bước xuống xe thì quản gia ra đón.

- Cô ấy thế nào? – Jungkook hỏi, trong giọng nói trầm đục mang theo chút phiền não cùng mệt mỏi.

- Tiểu thư Jung đã uống thuốc và ngủ nữa ngày hôm nay, cô im lặng từ đầu đến cuối, ban đầu có chút bài xích nhưng là bác sĩ Oh khuyên nhủ nên cô ấy rất nhanh thuận theo. – Quản gia báo cáo.


- Bác nghỉ ngơi trước đi, căn dặn người làm đừng làm gì mang tiếng động lớn ảnh hưởng đến Eunha nhé! – anh vừa nói vừa nhìn lên ban công lớn ở tầng trên, rèm cửa đã được đóng lại, phảng phất ánh đèn vàng ấm áp.

Sau đó theo lời dặn của anh can biệt thự trở nên yên ắng trong màn đêm.

Jungkook về phòng tắm rửa thay quần áo, sau đó trở về phòng của Jung Eunha. Nghĩ đến hôm nay giải quyết rất nhiều việc anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#eunkook