Chương 33 - Quyển 3: Hôn Nhược Đồng Ái.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Linh Lung đang ở ngoài ngoại ô, lúc này vẻ mặt vô cùng đắc ý, chỉ cần một chút tiền thôi là có thể khiến người khác làm việc cho mình.

Hai gã người hầu trong phủ chính là sát thủ thuê để làm việc, đồng loã với gã bắt cóc kia.

Lạc Linh Lung ngồi gác chân, nghĩ rằng nếu làm cho Lục Dĩ biến mất, Dược Chu Trầm sẽ không còn bị mê hoặc được nữa. Vẻ mặt nàng ta Hưng phấn.

Hai gã người hầu đó cũng trở lại, trên vai ôm một bọc to, người bên trong chính xác là Lục Dĩ đã hôn mê.

" sao rồi?". Vừa thấy hai gã, Lạc Linh Lung đã hỏi.

" Quận chúa, người ở đây". gã thả bao to trên vai xuống, Lạc Linh Lung như bị mê hoặc, chính tay đi đến mở bao ra xem, người bên trong chính xác là Lục Dĩ.

Lúc này ả mới vô cùng hài lòng.

" về đi, đây là số tiền còn lại". Lạc Linh Lung hào phóng lấy ra túi tiền lớn.

gã nhận tiền rời đi.

Sau khi hai gã khuất bóng, Lạc Linh Lung cho người của ả treo Lục Dĩ lên án, hất chén rượu nóng vào mặt Lục Dĩ, hả dạ cười ha ha.

Lạc Linh Lung nghĩ, khuôn mặt này phải chính tay ả hủy mới hả được dạ.

Rượu có nhiệt độ cao, Lại còn đun sôi, khuôn mặt của Lục Dĩ bị bỏng nặng, từ trong đau đớn tỉnh lại.

Lạc Linh Lung lại tạt thêm một chén rượu nữa, trong lòng thõa mãn biết bao.

Ả ghen ghét, Trầm ca ca là của ả, chỉ tại tên nghiệt súc trước mặt này giành lấy.

Lạc Linh Lung được nuông chiều từ nhỏ, xem mạng người như cỏ rác, ả lấy kiếm, cắt sống từng đường trên khuôn mặt Lục Dĩ.

Lục Dĩ đau đớn lắc đầu né tránh, lại bị ả cho người ghì chặt đầu, thấy y đau đớn, Lạc Linh Lung lại càng vui vẻ.

Y không biết, vì sao chỉ trong nháy mắt ngất đi, tỉnh dậy y lại đau đớn như vậy, tại sao lại bị Lạc Linh Lung tóm được, tại sao Lạc Linh Lung lại hận y như vậy.

Đau quá, dừng lại.... Đừng mà.....

" ....thiếu gia...".

Trong miệng khẽ thốt lên theo bản năng, Lạc Linh Lung lại càng thêm điên tiết.

" Chu Trầm ca ca là của ta, ai cho ngươi gọi bậy, ta giết ngươi, giết chết ngươi". Lạc Linh Lung nói xong liền vung kiếm chém bừa lên người Lục Dĩ, nhóm người hầu thấy ả như thế ai cũng sợ hãi, không ai dám ngăn cản.

Đến khi gã hả dạ thì Lục Dĩ cũng chết rồi...... chết trong đau đớn....

------------

Dược Chu Trầm trở về phủ, Bấy giờ người thân cận trong quý phủ là tổng quản phủ chạy hối hả ra ngoài, hộ vệ đuổi theo bắt người, nhưng mất dấu, kho quay lại kiểm tra thì Lục Dĩ đã biến mất, bấy giờ bọn họ biết đã mắc sai lầm, đã bị lừa, chia nhau ra nhanh chóng tìm người nhưng Lục Dĩ giống như bốc hơi mất.

Bị đưa ra khỏi phủ từ lâu.

Tổng quản phủ vội vã chạy đi cấp báo với Dược Chu Trầm, trùng hợp Dược Chu Trầm đang đứng trước cửa phủ.

Tổng quản phủ nói ngay cho Dược Chu Trầm biết, sau đó cả phủ đều hỗn loạn, hắn nhìn đám hộ vệ quỳ gối trước mặt mình, vẻ khát máu như muốn giết chết bọn họ, hắn nhẫn nhịn, hiện tại không muốn máu người vấy bẩn đôi tay này, kiếp trước hắn không có ký ức có thể tuỳ ý đồ than, hiện tại, hắn chỉ nên giết kẻ đáng giết.

" phân phó người nhanh chóng đi tìm, không tìm thấy liền tự kết liễu đi".

" vâng".

Dược Chu Trầm đứng ngồi không yên, tăng cường tìm kiếm, 1 canh giờ rốt cuộc tình thấy 2 kẻ đã đáng lạc hướng hộ vệ.

Chạy trời không khỏi nắng, hai gã kia bị bắt, đối diện với Dược Chu Trầm như muốn xẻo thịt hai gã, bị tra tấn đau đớn cuối cùng hai gã cũng khai ra.

Ngay khắc đó, Dược Chu Trầm cấp tốc chạy đến nơi giam giữ Lục Dĩ, Sắc khí âm u đáng sợ, y đã nói, nếu Lục Dĩ có chuyện gì thì Lạc Linh Lung không toàn thây được đâu.

Lạc Linh Lung... hắn nghiến răng nghiến lợi.

Lục Dĩ của y.... đừng có chuyện gì.... Dược Chu Trầm nắm chặt tay, các đốt ngón tay trắng bệch, y đã ẩn nhẫn rất nhiều.

Nhưng..... Lục Dĩ chết rồi.

Y đến muộn rồi....

" Chu Trầm ca ca... muội".

Dược Chu Trầm liếc nhìn Lạc Linh Lung như nhìn xác chết, cổ Lạc Linh Lung cứ thế bị xách lên.

" người chết như thế nào thì ngươi sẽ được chết y hệt như thế đấy". Sức lực bóp cổ của Dược Chu Trầm càng càng chặt hơn.

Lạc Linh Lung sắc mặt đã tím tái thở không được. Nhưng vẫn không biết sống chết mà cố nói:".... ca.... ta...sẽ.. ở bên huynh... ta sẽ thay....".

" câm miệng, ta đã nói những gì ngươi quên? Nếu ngươi quên, ta sẽ cho ngươi nhớ". Dược Chu Trầm thả Lạc Linh Lung ra, lúc này Cơ thể Lạc Linh Lung rũ rượi trên đất, ả bị người bắt lấy, còn những người hầu xung quanh đều bị Dược Chu Trầm chém đầu.

Dược Chu Trầm lau tay, đi đến trước thi thể của Lục Dĩ, tay khẽ vuốt ve trên má bị cắt rất nhiều vết, không nói không rằng, hồi sau hắn ngẩng đầu trên không trung, nói:" Đợi ta".

Bảo bối của hắn bị tra tấn rất đau đớn.

Người xung quanh rất khó hiểu với hành động này của Dược Chu Trầm, nhưng thật tế nó không hề đơn giản.

Vị trí nhìn vừa nãy của Dược Chu Trầm, vừa vặn nhìn thẳng vào Lục Dĩ đang lơ lửng trên không.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net