Chương 37: Ta mến mộ sư tổ đã lâu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" hửm?". Đáy mắt Dược Chu Trầm lúc này rất nhu hòa, không còn dáng vẻ lạnh lẽo như băng thường ngày hâm doạ bảo bối của hắn.

".... ta.... ta... mến mộ sư tổ...". Y lắp bắp.

Hết cách, sự thật cuối cùng vẫn là sự thật, Lục Dĩ quả quyết nói, y xong liền nhắm chặt mắt, cả người nóng bừng bừng, y không dám đối mặt.

Y đã chấp nhận được mọi khả năng xấu nhất khi nói ra, Dược Chu Trầm tuy lịch kiếp với y, có thể làm những điều khó nói với y, cũng có thể dịu dàng thâm tình nhìn y, nhưng rõ ràng lịch kiếp vẫn là lịch kiếp, không thể đảm bảo được khi nghe y nói thích thì sẽ không tức giận.

Nhưng một lời đã nói ra không thể rút lại, bây giờ y cũng không muốn rút, Lục Dĩ đang nghĩ đến tương lai mình sẽ ôm trái tim rỉ máu mà dọn ra khỏi phủ.

Tuy nhiên khác với suy nghĩ của y, Dược Chu Trầm khá điềm tĩnh không tức giận.... Có lẽ mọi chuyện cũng không đến mức tệ đúng không?.

Bên tai chỉ nghe tiếng cười trầm thấp của Dược Chu Trầm, mặt y lại đỏ thêm một tầng. Y đang chờ đợi phản ứng của Hắn.

Dược Chu Trầm không đáp vội, chỉ yên lặng nhìn ngắm khuôn mặt đang nhắm chặt của người đối diện, khóe mắt có nốt ruồi, yêu dã....cũng vì đặc điểm này mà ngay từ lần lịch kiếp đầu tiên, khi chỉ là một Vương gia đã nhớ rõ.

Rất lâu sau đó, Dược Chu Trầm mở miệng:" từ khi nào?".

Từ khi nào sao? Y xém chút không nhớ rõ.

"... rất lâu rồi....khi vừa mới lên...tiên giới....".

" lâu như vậy sao?".

Lục Dĩ cắn răng gật đầu. Hai mắt vẫn nhắm chặt.

" nghe lời, mở mắt ra nhìn ta". Dược Chu Trầm giãn đuôi lông mày, thõa mãn, hắn đề nghị.

Lục Dĩ lắc đầu nguầy nguậy, y sẽ giả chết cho tới cùng, hắn  vẫn úp mở không cho t đáp án cuối cùng, y vẫn không biết mình có thể sống tiếp hay sẽ bị khai tử......

Nhưng y sao đấu lại Dược Chu Trầm quá cao tay, cuối cùng y cũng đành phải mở mắt, đập ngay vào mắt chính là khuôn mặt đang cười của Dược Chu Trầm.

Dược Chu Trầm bên này cũng đối diện với đôi mắt đỏ hoe của Lục Dĩ, bất giác nhớ lại trước kia, mang trong mình thân phận thiếu gia phủ tướng, mỗi lần bắt nạt Lục Dĩ đều khóc như thế này.

" sao lại khóc rồi?". Dược Chu Trầm dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve gò má ngay mắt của Lục Dĩ.

" không có, ta không có khóc". Lục Dĩ nhanh chóng phản bác, y không khóc thật, chỉ suy nghĩ một số chuyện, y đang nghĩ trên đời thích người khác là chuyện của bản thân, người khác không có quyền phải thích lại mình, với từ nhỏ y vốn hay xúc động hai mắt sẽ rưng rưng, không khóc thật mà.

" vậy sao?.... khự khự...". Dược Chu Trầm vốn tính trêu chọc Lục Dĩ một chút, không ngờ lại ho khan. Cổ họng tràn lên vị tanh tưởi làm hắn khó chịu nhíu nhẹ mày.

" sư tổ". Lục Dĩ nhìn thấy khóe môi của Dược Chu Trầm có vương tơ máu, vội vã hoảng loạn đỡ lấy hắn, trong mắt đều là với vàng quan tâm cùng bất an:" người làm sao vậy?".

"... khự... không sao, nghỉ ngơi vài ngày liền khỏi". Chỉ là bị tổn thương chút chân khí mà thôi.

Lần này....Lục Dĩ khóc thật, y cũng không biết Dược Chu Trầm bị gì nữa, khi lịch kiếp xong người vẫn còn khỏe mạnh mà, tại sao lại như thế, không lẽ sau khi y trở về, Dược Chu Trầm ở lại nhân giới gặp chuyện gì sao?.

"...sư tổ". Giọng Lục Dĩ nghẹn ngào. Đỡ Dược Chu Trầm lên giường ngọc, cũng vì thế mà Dược Chu Trầm thuận tay kéo theo Lục Dĩ ngã vào ngực mình.

Lục Dĩ không biết hắn bị thương ở đâu, lại sợ đè lên vết thương của Dược Chu Trầm nên cũng không dám động đậy.

" không sao, ngoan~ nằm im cho ta ôm một chút". Dược Chu Trầm ra sức dụ dỗ. Cuối cùng cũng có thể thoả ao ước được ôm người vào ngực.

Thỏ nhỏ Lục Dĩ mới thấy Dược Chu Trầm hộc máu đương nhiên là nghe lời, còn lo lắng gây chuyện cho người phía dưới.

Dược Chu Trầm thõa mãn nhắm chặt mắt, sống tới mấy nghìn năm, lần đầu tiên tâm động, chỉ với một bóng người làm hắn say mê tương tư.

Lục Dĩ là chấp niệm của Dược Chu Trầm, đời đời kiếp kiếp.

" Lục Dĩ, ta yêu ngươi".

" sư tổ...". Lục Dĩ tưởng mình nghe lầm.

" ta yêu ngươi ".

Lục Dĩ trong ngực Dược Chu Trầm khẽ cười. Hoá ra, bản thân y một ngày nào đó cũng có thể vui vẻ như thế.

.......

-----------------

Vài ngày sau, thương thế của Dược Chu Trầm đã tốt lên, nhưng vẫn giấu Lục Dĩ.....

Lục Dĩ có gặp sư phụ Tần Thúc Diễn của mình, và các đồng môn huynh đệ.

Không khí có chút khó xử, bọn họ cũng không biết nên gọi Lục Dĩ là huynh đệ như trước đây hay là phải đổi cách xưng hô, đến cả Sư phụ của y cũng thế.

Lục Dĩ rối rắm không thôi, y vẫn thỉnh mọi người gọi y như cũ, lúc này không khí mới trở lại bình thường, sư phụ hỏi thăm tình hình của y và Dược Chu Trầm, sau đó cũng cật lực né tránh vấn đề nhạy cảm trong môn.

Ra bên ngoài Lục Dĩ lại đầy đủ gặp sư huynh sư đệ, những người lúc trước ra khỏi phủ làm nhiệm vụ bây giờ cũng có mặt, bọn họ tất cả đều tò mò hỏi thăm, Lục Dĩ chỉ phì cười tiếp chuyện.

Sau đó... từ trong miệng Trì Khương mới biết được ngày đó Dược Chu Trầm bị thương trở về là vì bị sét phạt.

Bởi vì luật lệ không uống canh Mạnh bà sẽ bị phạt.....

Y và hắn khác nhau, lịch kiếp này là của Dược Chu Trầm, không uống sẽ phạt, y chỉ là trốn theo, luật trời không có quy xử trường hợp này.

Đáy mắt Lục Dĩ lại đỏ lên, lúc này Trì Khương mới biết bản thân đã nói sai, vội vã bụm miệng.

Muộn rồi, trong phủ ai ai cũng thống nhất nghe theo lời sư tổ giấu Lục Dĩ, bây giờ....

Trì Khương đột nhiên sợ một chốc nữa Dược Chu Trầm sẽ tìm mình tính sổ, la hét chạy đi ôm chân Tần Thúc Diễn.

Ai nấy đều lắc đầu, thật là ngốc mà...

--------------------

Lục Dĩ trở về, lúc này Dược Chu Trầm đang ngồi bên án đọc sách, y đi đến, Dược Chu Trầm liền ngẩng đầu.

Từ khi trở về, Lục Dĩ đều ở cạnh Dược Chu Trầm, viện nhỏ của y cũng bỏ trống.

Dược Chu Trầm chìa tay:" đến đây".

Lục Dĩ cũng nghe lời đi đến.

" ai bắt nạt ngươi?". Dược Chu Trầm ôm người vào ngực, liếc thấy Lục Dĩ hai mắt đỏ hoe thì nhíu mày.

Y lắc đầu:" không có ai cả, là sư tổ".

" ta?". Dược Chu Trầm chớp mắt nhìn.

" ngài bị phạt, tại sao lại giấu ta". Lục Dĩ xoa mắt, nước mắt cứ thế chảy ra càng nhiều.

" không khóc, cũng không có gì cả, ta khỏe rồi mà". Dược Chu Trầm vừa dỗ vừa nói ngọt.

" ta không tin".

" thế làm như thế nào ngươi mới tin?". Dược Chu Trầm nghi vấn hỏi người yêu trong ngực.

Lục Dĩ lại lắc đầu:" không biết".

Dược Chu Trầm lúc này cười nhẹ, không nói không rằng ôm người đến giường.

Lục Dĩ bị hoảng, tuy biết có Dược Chu Trầm ôm rồi sẽ không bị ngã nhưng theo quán tính phải ôm cổ Dược Chu Trầm.

" ngài làm gì thế?".

" ta chứng minh năng lực cho ngươi xem".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net