Chương 39: Kết - Cố Nhân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện của Ti Mệnh càng ngày càng lớn, thiên giới cũng bị náo loạn một phen, Lục Dĩ thì theo Dược Chu Trầm xuống trần giới du ngoạn rồi nên không hay biết.

Đến khi đi đã đời rồi trở về mới biết Ti Mệnh trong phút nóng giận đã đẩy người ta xuống vực Thiên Nhai......

Chuyện đó tính sau, bấy giờ mới là chuyện chính, đôi phu phu tiên giới lúc này đang ở dưới phố Nhuận Thành, cách Thừa Tướng phủ kiếp thứ ba 100 năm.

Lục Dĩ nhìn phố phường, cảnh cũ chỉ còn lại một ít, vật đổi sao dời cũng không giữ lại được bao lâu, nhưng trong miệng truyền thuyết Lạc vương phủ trước đây vẫn còn.

Tùy tiện hỏi một người ven đường là sẽ biết ngay, chuyện chỉ trong một đêm Lạc phủ trên dưới ba trăm người bị chém đầu vang dội khắp Kinh Thành, có người nói ý vua đã quyết, có người lại bảo Lạc vương gia muốn soái ngôi nên mới dẫn đến kết cục này.

Lục Dĩ và Dược Chu Trầm ngồi trong quán trà, y đang lắng tai nghe bát quái, nghe đến đoạn Lạc vương gia thì giật mình liếc nhìn Dược Chu Trầm ngồi bên cạnh.

Hắn vẫn rất điềm tĩnh đút cho Lục Dĩ chiếc bánh hoa, giống như mấy người đó kể không phải là chuyện của bản tiên vậy.

Chuyện này không ai hiểu rõ hơn Dược Chu Trầm cả, lúc đầu vì muốn cho Lục Dĩ một cuộc sống bình ổn, sau đó thì.....

Nói chung làm tất cả cũng chỉ vì Lục Dĩ, Hoàng thượng ở trong mắt Đế Quân cũng chẳng có trọng lượng gì hết.

Sau đó có người lại thả bát quái, bảo vốn dĩ mấy chuyện này là do Lạc Linh Lung của phủ Lạc vương gia giết nam sủng của Thái Thừa Tướng Thái Chu Trầm, ngay trong đêm đó máu rơi như mưa, sau cùng Thái thừa tướng cũng mất, sự việc chấn động hơn là nam sủng đó được chôn cùng với Thái Chu Trầm.

Có một người đập bàn:" các ngươi không biết được đâu, bà ngoại ta lúc trước làm người hầu trong phủ, khi còn nhỏ ta đã nghe kể lại, nam sủng của Thái Thừa Tướng sắc đẹp như hoa, phong thái ngời ngời".

" chả trách Lạc Linh Lung lại ghen tỵ". Có người chậc lưỡi.

"Thì đúng rồi".

"... ây dà...".

Dân chúng bàn chuyện vô cùng sôi nổi.

Lục Dĩ xém chút nữa bị sặc nước, nam sủng ? Sắc đẹp như hoa? Bọn họ đang nói đến ai thế, y không nghĩ mình như thế...

Bọn họ uống xong trà cũng rời đi, trước khi đi Dược Chu Trầm khẽ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó mới rời đi.

Bọn người trong quán trà không hề biết, 100 năm sau, hai vị bọn họ đang bàn tán lại trở về, đã vậy còn ngồi uống trà chung một gian.

Có lẽ người đi rồi, để lại chỉ còn là dĩ vãng của cố nhân.....

Trở lại vị trí quý phủ ngày trước, nơi đó chỉ còn duy nhất một chiếc hồ cá cạn nước khi xưa mỗi ngày Lục Dĩ hay cho cá ăn, còn lại đều bị phá đi.

Lục Dĩ vui vẻ lắm, ít ra khi trải qua 100 năm rồi, nó vẫn còn, sen trong hồ đã chết, cá cũng không còn, có lẽ sau này người chủ mới của quý phủ sẽ phá bỏ nó, vật cũ không hợp với quan niệm đổi mới, cũng nên cho nó vùi lấp.

Hoàng cung vẫn còn nguy nga, nạm vàng son thiếp nhưng chủ đã đổi ngôi mấy lần, máu cũng nhuộm rất nhiều trên thềm lát, tất cả cũng chỉ vì một chữ quân.

Lục Dĩ cười khẽ, bọn họ rời đi, y cùng Dược Chu Trầm xui xuống phía nam, ngày mai trùng hợp lại là ngày thất tịch, khắp nơi lại một lần nữa giăng đèn hoa.

" có muốn ở lại xem hoa đăng không?". Dược Chu Trầm hỏi.

" được sao?".

" tất nhiên, dẫn ngươi ra ngoài chơi, ở lại thêm một ngày đi". Dược Chu Trầm thẳng thắn nói.

Lục Dĩ cũng rất hân hoan:" vui quá".

.......

Cũng năm xưa, Dược Chu Trầm dẫn y ra ngoài xem hoa đăng đèn lồng, còn tự tay đút cho y ăn chè đậu đỏ, bây giờ cũng như thế....

Bóng tối phủ xuống, ánh sáng đèn lồng sáng lên phủ sáng cả dãy phố kinh thành, người người nô nức, Lục Dĩ rất hoài niệm, trong tâm trí Diên Dĩ, mỗi ngày đều ở cạnh Thiếu gia đã vui lắm rồi, khi đó còn tờ mò nhìn ngắm xung quanh, còn thèm một cây kẹo đường uyên ương.

Còn trí nhớ Lục Dĩ hiện tại, không vì kẹo đường nữa, nhưng lại sánh bước vì người.

Đèn hoa đăng thả khắp sông, sau khi nhìn thấy mấy ngọn đèn, Lục Dĩ cười ha hả, không nghĩ 100 năm sau hình ảnh bọn họ được in trên ngọn đèn hoa đăng thả trôi cầu tình duyên, người nhân gian hy vọng tình duyên của họ cũng ngọt ngào như Lý Thừa Tướng và Diên Dĩ.

" năm nay vẫn chưa ăn chè đậu đỏ". Dược Chu Trầm một bên nhắc nhở.

" ta không ăn đâu". Nói xong dường như nhớ đến chuyện gì đó, sắc mặt của y khẽ đỏ lên, lúc trước Dược Chu Trầm đút chè cho y, sau đó....

Lục Dĩ không ăn nữa....

Dược Chu Trầm chỉ muốn ghẹo Lục Dĩ, nghe thấy thế thì bật cười.

"... hay ta viết câu đối cho ngài nhé". Vừa vặn đi ngang qua một sạp hàng viết câu đối, Lục Dĩ nêu ra đề nghị.

Dược Chu Trầm tất nhiên là đồng ý....

Vì thế Lục Dĩ nhấc bút.....

" Chè đậu đỏ.

Rượu gạo đôi ba đồng.

Cùng cạn Uyên ương chén.

Nối tiếp Bạc đầu giai".

--------------------------------------

HOÀN CHÍNH VĂN.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net