Chương 9: Hắc Bạch Vô Thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Dĩ bay lên trời, vừa đáp xuống tầng mây thấp nhất ở nhân giới liền gặp Hắc Bạch Vô Thường.

Hắc Bạch, một người lạnh lùng còn một người nhanh nhảu, Bạch Vô Thường vừa thấy y liền bay đến.

" Lục Dĩ Tiểu Tiên, ngài lịch kiếp về rồi đấy à?". Bạch Vô Thường hớn hở.

" đúng vậy, đúng vậy...". Lục Dĩ cười vui vẻ, lại nhìn hai chiếc xích sắt to tướng trên tay Hắc Bạch Vô Thường thì buộc miệng hỏi:" hai ngài đi dẫn hồn sao?".

Hắc vô thường gật đầu, Bạch Vô Thường thủ thỉ:" đúng vậy, lần này xuống nhân giới, công việc có lẽ rất vất vả".

Bạch Vô Thường nói xong còn thở dài:" Đế Quân ngài ấy giết nhiều người quá, không biết hai cọng dây trên tay bọn có câu hết được không đây".

Nói xong còn nhìn xuống dưới xem tình hình.

Nói đùa, xích câu hồn của Hắc Bạch Vô Thường nói không câu hết là đâu dễ gì...

Lục Dĩ nhìn hai người bận rộn, trong lòng cũng ngầm thừa nhận, công việc trên tam giới chẳng hề dễ dàng gì, nhất là những người hưởng nhân khói của nhân gian.... khi y vốn định nói mấy câu động viên chẳng hạn như " làm việc chăm chỉ cuối năm sẽ được tăng bổng lộc " nhưng Bạch Vô Thường lại than thở.

Lục Dĩ nhìn theo tầm mắt của Bạch Vô Thường, y vốn tính chờ sư tổ, nhưng mà... nếu ngài mà thấy y, chắc chắn sẽ không tha cho y, bởi vì trong lần lịch kiếp đầu tiên này, y đã tự ý theo ngài xuống dưới đó, còn nói thích ngài nữa.

Lục Dĩ bây giờ không dám đối mặt với sư tổ như thế nào hết....

Y cố tìm bóng hình của Dược Chu Trầm, sư tổ.... ngài ấy đang ôm xác của y, rồi lại chém giết điên cuồng, phía dưới là một mớ hỗn độn, trận chiến vừa đi qua, xác người nằm la liệt.

" Lục Dĩ Tiểu Tiên, ngài ngồi đây đợi Đế Quân à?". Bạch Vô Thường một bên hỏi, dù sao chuyện sống chết vốn là do địa phủ bọn họ cai quản, không thể không nhúng tay.

Bạch Vô Thường không hiểu rõ hai vị trên Thiên giới làm gì ở trong lần lịch kiếp mà phải khiến cho Đế Quân chém giết nhiều như thế, biết rõ chiến trường người chết ta sống, nhưng chỉ trong chốc lát mà giết hết quân phản loạn như thế thì cũng chỉ có Đế Quân mà thôi.

Lục Dĩ bị nhắc liền giật mình:" không không, chốc nữa ta xuống âm phủ một chuyến có chút việc, không ở đây được".

Y hiện tại không dám đối mặt với sư tổ, ngài ấy.. ngài ấy có lẽ sẽ rất tức giận...

Khi Sư tổ nhớ lại hết mọi chuyện thì sao đây... y cũng không rõ....

Hình ảnh Dược Chu Trầm ôm xác rỗng mà y để lại dưới nhân giới, tẩy lên một trận mưa máu làm cho tim Lục Dĩ đau nhói. Mất kí ức...ngài như thế, sau khi lịch kiếp xong, ngài sẽ tức giận chứ?.

" vậy không tiễn ngài nhé, chúng ta không cùng đường, bây giờ phải xuống nhân giới câu hồn". Bạch Vô Thường nói.

" đa tạ, không tiễn". Lục Dĩ cũng tiễn biệt hai người.

Sau khi hai người tính nhảy xuống dưới, y sực nhớ ra liền gọi lại:" khoan đã....".

" ơ, Lục Dĩ Tiểu Tiên còn chuyện gì à?". Bạch Vô Thường nghi hoặc hỏi y, Hắc vô thường cũng dừng lại.

" à không có gì, chỉ là chút nhang khói ta thu thập được khi ở nhân gian lúc trước, vốn dĩ tặng cho hai ngài, nhưng vội lịch kiếp nên không có dịp". Lục Dĩ nói xong, trên tay Hắc Bạch liền xuất hiện mấy đốm màu xanh sáng chói.

" quý hóa quá! Quý hóa quá! Lịch kiếp là việc gấp, không nên chậm trễ việc của Đế Quân và Tiểu Tiên...hì hì". Bạch Vô Thường nâng niu nói.

" đa tạ". Hắc vô thường kiệm lời cũng nói cảm ơn.

" không có gì, hai ngài đi thong thả nhé". Lục Dĩ vẫy tay.

Hắc vô thường chào Lục Dĩ, không nói tiếng nào liền rời đi, Bạch Vô Thường cũng vẫy tay nhiệt tình lại với y rồi bay theo sau Hắc vô thường.

Y giương mắt nhìn hai người Hắc Bạch bay xuống nhân gian, xong rồi quay lại xem cảnh huyết chiến bên dưới chân, y nheo mắt tìm kiếm bóng dáng của sư tổ.

Dược Chu Trầm lúc này đã ôm y lên ngựa chạy đi, ngài bây giờ chỉ là Dược Chu Trầm, vương gia một nước.

Lục Dĩ không biết phải làm sao, yêu thích sư tổ là thật. Ngay từ đầu đã thích, nhưng lại không dám nói, y chỉ nghĩ đứng từ xa ngắm nhìn.... khi biết tin ngài lịch kiếp, Lục Dĩ cũng theo sau, khi qua cầu cũng bởi vì một chén canh mạnh bà mà quên đi kí ức, sau này lại can đảm thổ lộ... sau đó còn hôn ngài dưới hình dạng phàm nhân nữa...

Dược Chu Trầm bây giờ không biết gì, nếu ngài khôi phục kí ức, Lục Dĩ nghĩ thôi cũng thấy y xong rồi, uống một chén canh mà đã điêu tàn như thế, khổ nỗi...

Lần sau y sẽ không uống canh mạnh bà nữa.

Lục Dĩ rầu rĩ, lần sau...? ... còn có lần sau à... phải qua được lần này rồi mới tính tiếp.

Nghe loáng thoáng Vốn dĩ sư tổ đi lịch kiếp chuyến này là vì củng cố tu vi có chút bất ổn của mình, nay t lại làm cho nó nặng nề thêm.... Lỗi của y...

Lục Dĩ cảm thấy thật bi thương, y không nhìn nữa, bây giờ phải chạy thật mau, y không rõ Dược Chu Trầm sống bao lâu ở nhân giới, chỉ sợ ngồi đây một lát lại gặp ngài ấy thì nguy, ở lại thêm phút nào thì khả năng gặp sư tổ càng cao, y phải đi nhanh.

Mà nói, cảm giác cắn lưỡi thật không thể tưởng tượng nổi... y không dám cắn lưỡi lần thứ hai...

Quyết định xong, y hướng về phía bắc mà bay, hướng đó dẫn đến địa phủ, trước khi đi còn ngoảnh nhìn không cảnh điêu tàn đó ba lần không nỡ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net