Chap 1: Khởi đầu của một kí ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




- Tết năm nay tao thất thu quá chúng bay ạ! - Bạn trẻ Mộc Thanh Trà mếu máo

- Làm thao làm thao? Năm mới năm me, từ năm ngoái đến năm nay bây giờ mới thấy cái mặt mày, than vãn cái gì? - Vy Vy lườm

Bạn trẻ Mộc Thanh Trà bày tỏ với khuôn mặt đầy nghị luận:

- Em nó mới có học lớp 11, lớn đến nỗi nào mà đi chúc Tết mọi người cứ bơ em nó. Mọi người phát lì xì cho bọn trẻ mà cứ đến lượt em là lại cất lì xì đi là sao?

Vy Vy cười cười:

- Nhìn lại chính mình đi em! Em hãy nhìn em xem. Lớp 11 và mét 70 thì em nghĩ em còn suất lì xì nào nữa? Hãy thức tỉnh đi!

Trà Trà nhỏ bé:

- Mà cả bọn bay nữa... Chúng bay hãy nhìn xem... Chúng bay đã đứa nào lì xì cho tao quá 1oooođ chưa? Lũ khốn nạn!!!

- Ai bảo thế? Tao cộng Vy Vy là bằng 10500đ còn gì? - Bảo An (người yêu Vy Vy) lên tiếng phản bác.

- Dạ vâng, hai bạn song kiếm hợp bích thật hào phóng quá. Con ranh, lì xì tao 500đ. Thật không thể tin nổi. Thật không thể yêu thương bọn có người yêu mà! - Trà Trà tủi thân nói

- Thôi ngoan, chấp nhận số phận của mày đi. Cô đến rồi... - Vy Vy cười tươi rạng rỡ

Và buổi học thêm đầu tiên của năm mới diễn ra trong sự đau khổ tuyệt vọng của bạn trẻ thất thu lì xì Mộc Thanh Trà...

Cho đến khi...

- Ok, lớp nghỉ.

- Vâng, em chào cô! - Trà Trà ngoan ngoãn

- Hey, Thanh Trà, đứng lại tao bảo! - Ngọc Đăng bất ngờ gọi nó

- Hở??? Tao ý hả?? - Trà Trà mặt ngáo ngơ bất ngờ

- Lì xì cho mày này.

Bạn trẻ Ngọc Đăng tràn đầy hào phóng rút ra tờ 20000đ mới cứng đưa cho Thanh Trà.

-... *đứng hình, đầu óc tê liệt mất 3 giây* What? Cho tao? Cho tao thật hả? Godness, tao xin, tao cảm ơn!

Thanh Trà phản ứng một cách không thể không thái quá hơn, chạy khoe khắp lớp, cười tươi chói loá và biểu lộ sự biết ơn điên cuồng với Ngọc Đăng.

- Mày không thể nào bình tĩnh được à con kia? Mày làm tao thấy xấu hổ khi làm bạn mày quá đấy. Ra đường đừng nói là quen tao nhé. - Vy Vy phản ứng

- Im cho tao. Tên ấy còn tốt hơn mày và thằng người yêu mày cộng lại đấy. Mà sao nó hào phóng thế nhở? Tao với nó đủ thân thiết để nó lì xì tao nhiều như thế hả? - Bộ não của Mộc Thanh Trà bắt đầu hoạt động trở lại.

Vy Vy không tin nổi:

- Dạ thưa chị, bạn Ngọc Đăng hào phóng của chị đấy nổi tiếng keo kiệt ạ. Nhà giàu nên theo chủ nghĩa tư bản ạ.

- Hợ...

Và bộ não nhỏ bé của bạn nhỏ Trà Trà tua lại những ấn tượng về tên Ngọc Đăng này... " Xem nào, ờ, cũng ưa nhìn, da trắng một cách không chấp nhận được với một tên con trai, nhìn xinh như con gái, hình như là hàng xóm với lớp mình, ngồi học thêm trước mình, chữ xấu kinh điển, học giỏi, nói khó nghe vì nói nhanh quá trời, nghe đồn là nhà giàu các thứ các kiểu, nghe đồn là tính cách kì kì, lập dị, khó chơi, nghe đồn là bla bla..."

Khởi đầu từ tờ 20000đ, một mối quan hệ đầy bất ngờ và những điều không ngờ đã mở ra...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net