Q4. C13: Thôn dân làm chứng Hoàng Can đền tội, Phu Tử viện người mới vào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần thứ hai nhìn thấy thôn dân thôn Du Lâm từ già đến trẻ, tâm tình trong lòng Kim Kiền chỉ có một câu để biểu đạt:

Đồng hương gặp được đồng hương, mừng mừng tủi tủi lệ tuôn ướt đầm!

Không phải oan hồn, không phải kể chuyện liêu trai, là người sống còn đang hít thở!

Nhìn Nhan Tra Tán kìa, vẫn tràn ngập khí vị thư sinh như trước giờ, nom Tiểu Dật đó, quả nhiên vẫn là cái mặt nhăn nhó khó đăm đăm ấy, còn cả cô bé Tiểu Nha thanh mai trúc mã của Tiểu Dật, chú Trương cha cô bé, thím Vương, ông Hán… Đội ngũ này khiến người khác kích động đến cỡ nào chứ á á á…

Khoan đã, người kia…

Huyệt thái dương của Kim Kiền bỗng giật nảy lên một cái.

Cái người cúi lom lom đứng cuối cùng mặt mũi bôi trát đầy bùn đất nhọ nhem, tóc tai tán loạn, quần áo rách rưới hệt như ăn mày kia sao nhìn thế nào cũng giống cái tên Nhất Chi Mai, lười chảy thây sợ nhất là gặp phải phiền phức vậy?

Kim Kiền nghển nghển cổ, đang định nhìn cho kỹ, thì bị Triển Chiêu bên cạnh túm cổ áo kéo lại.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triển Chiêu hơi rũ mắt, sắc mặt như thường.

Nhưng Kim Kiền lại cảm thấy trên đầu kêu “tinh” một tiếng, lập tức khoanh tay cúi đầu, trưng ra tạo hình “cây cột nhà” “không hóng hớt chuyện xung quanh” đúng tiêu chuẩn.

Bạch Ngọc Đường nhìn mà chặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, nếu không phải hiện tại đang ở trên công đường, nhất định Bạch Ngọc Đường sẽ trêu chọc một phen.

Bỗng ba mươi mấy thôn dân ở dưới công đường quỳ xuống nhất tề hô vang: “Thôn dân thôn Du Lâm trấn Thanh Tập khấu kiến Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Bát vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, bái kiến Bao đại nhân, Thái sư đại nhân!”

Công đường nhất thời tĩnh lặng.

Bao đại nhân vỗ kinh đường mộc: “Các ngươi là thôn dân thôn Du Lâm trấn Thanh Tập?!”

“Bẩm đại nhân, đúng vậy”, người trả lời là Nhan Tra Tán, một thân quần áo nho nhã, mặt mày sáng sủa, chất giọng trong như suối, quỳ phía sau Hoàng Can thô lậu bẩn thỉu, thực đúng là “một người trăng sáng trên cao, kẻ kia tựa bùn đen dưới đất”, tương phản quá đỗi.

“Không thể nào!”, Bàng thái sư quát lên, “Thôn dân thôn Du Lâm kia rõ ràng, rõ ràng… Đúng, đúng rồi, không phải hôm qua Bao đại nhân đã phái người đi điều tra, huyện thừa báo lại rằng thôn Du Lâm là một thôn trống không, hôm nay bỗng dưng lại nhảy ra một đám thôn dân là thế nào? Nhất định là phường giả mạo!”

“Chúng thảo dân tuyệt đối không phải phường giả mạo!”, Nhan Tra Tán nghiêm sắc mặt nói, “Chúng thảo dân có mang theo hộ tịch chứng minh, đại nhân xin hãy xem qua!”, nói đoạn, Nhan Tra Tán rút từ trong ngực ra một cuốn sổ, đưa cho nha dịch bên cạnh. Nhân lúc Bao đại nhân đang lật xem, Nhan Tra Tán tiếp tục nói, “Mấy ngày trước thôn dân toàn thôn khởi hành đến Khai Phong để khấu tạ hoàng ân, nên trong thôn mới không có bóng người, bởi vậy mới bỏ lỡ người mà Bao đại nhân phái tới để điều tra.”

Bao đại nhân đã xem xong cuốn hộ tịch, lại đưa cho Công Tôn tiên sinh, Công Tôn tiên sinh giở ra đọc kỹ một lượt rồi bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, đây xác thực là thôn dân thôn Du Lâm trấn Thanh Tập.”

Hoàng thượng gật gật đầu, lại đưa mắt nhìn Nhan Tra Tán, ngữ khí bất tri bất giác cũng hòa hoãn đi mấy phần: “Ngươi là ai?”

“Khởi bẩm Hoàng thượng, thảo dân là Nhan Tra Tán người thôn Du Lâm.”

“Vì sao ngươi lại nói thôn dân toàn thôn tới Khai Phong là để khấu tạ hoàng ân?”

Nhan Tra Tán tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: “Ba mươi tư thôn dân thôn Du Lâm chúng thảo dân mắc phải bệnh lạ, cơ hồ phải táng mạng nơi hoàng tuyền. Nếu không phải Hoàng thượng phái khâm sai vâng mệnh trị bệnh cho thôn dân thôn Du Lâm, thì chúng thảo dân nào còn mạng để đứng ở đây? Thánh ân của Hoàng thượng còn hơn cả ơn phụ mẫu tái sinh, chúng tiểu nhân chỉ là phường dân đen, mà có thể nhận được hoàng ân quả thực được sủng mà lo, đội ơn khôn kể, trong lòng cảm động khôn xiết, chẳng thể kìm được, lại nghĩ trước suy sau, cuối cùng quyết định vượt ngàn dặm xa xôi đến Biện Kinh khấu tạ hoàng ân mênh mông! Cho dù không thể nhìn thấy Thánh nhan, dù chỉ có thể ở bên ngoài hoàng thành mà dập đầu bái tạ, cầu cho Hoàng thượng thân thể kiện khang, phúc trạch song hành, Đại Tống được quốc thái dân an, thì chúng thảo dân cũng đã cảm thấy mãn nguyện lắm lắm, đời này chẳng còn gì hối tiếc!”

Tiểu ca Nhan gia, huynh quả là cao nhân!

Kim Kiền nhìn ra Nhan Tra Tán với con mắt khác xưa, thầm phân tích:

Tay Nhan Tra Tán này quả nhiên chẳng phải người thường, nghe đoạn đối thoại này mà xem: Trong hoa mỹ có vài phần giản dị, trong giản dị lại thêm đôi phần sâu sắc, trong sâu sắc lại bỏ thêm mấy phần cảm động, cảm động rồi lại bổ sung dăm phần khí thế, từ chuyện nhỏ là trị bệnh cho thôn dân mà nói tới hoàng ân mênh mông, rồi lại đưa đến phán đoán đầy khoa trương quốc thái dân an, xã hội hài hòa, hành văn mạch lạc, trật tự phân minh, luận điểm rõ ràng, lớp lớp lang lang sâu sắc thấu triệt, tự sự trần thuật là phụ, nịnh nọt vuốt ve là chính, giác ngộ chính trị quá cao, thực đúng là bậc thầy về “vỗ mông ngựa”.

Trước đó nói Nhan Tra Tán so với tên đệ đệ Tiểu Dật “thành tinh” còn thua kém mấy phần, bây giờ xem ra, e rằng cũng là một viên ngọc quý giữa biển người.

Về phần chúng nhân trên công đường, chẳng ai là không kinh ngạc, mà Thiên tử Nhân Tông lại càng sửng sốt hơn, khuôn mặt tràn ngập vẻ cảm động, ngữ khí cũng gần gũi hơn mấy phần: “Ngươi vừa nói thôn dân toàn thôn mắc phải bệnh lạ, có khâm sai trợ giúp các ngươi trị bệnh, hãy đem chuyện này nói tỉ mỉ rõ ràng cho trẫm nghe!”

“Nhan Tra Tán tuân chỉ…”, Nhan Tra Tán đang định trả lời, thì chúng thôn dân phía sau lại anh một câu, tôi một câu tranh nhau kể trước:

“Hoàng thượng, người toàn thôn bọn tiểu nhân đột nhiên đều mắc phải bệnh lạ, khiến cho tất cả ngày ngày cứ đần độn vô tri vô giác, sắc mặt vừa xanh lại vừa trắng, ăn không nổi uống không xong ngủ chẳng được, đúng là vô cùng thê thảm ạ…”

“Trấn Thanh Tập hồi đầu còn có mấy y quán nói có thể trị được, ai biết là bọn họ lại lừa tiền bọn tiểu nhân, cái đám thần dược khỉ gió kia càng uống càng tệ, thiếu chút nữa thì mất mạng!”

“Thế rồi Hoàng thượng phái Triển đại nhân và Kim hiệu úy của Khai Phong phủ đến!”

“Đúng đúng đúng, Triển đại nhân và Kim hiệu úy còn có cả Bạch đại hiệp tìm được hai lão đại phu tới, nói là Y Tiên, Độc Thánh gì gì đó rất nổi danh trên giang hồ chế thuốc trị bệnh cho bọn dân đen chúng tiểu nhân…”

“Sau Hoàng thượng còn phái cả khâm sai Hoàng đại nhân đến hỗ trợ, mấy ngày đó bận rộn tới mức chóng hết cả mặt mũi.”

“Sau khi thuốc chế xong rồi, bệnh của bọn tiểu nhân cũng được trị khỏi, lại nghe nói trong thành Biện Kinh cũng có người mắc phải loại bệnh lạ giống y như bọn tiểu nhân, Triển đại nhân liền xin Hoàng đại nhân mang thuốc về trước… Đúng rồi, không biết người mắc bệnh đã khỏe chưa?”

“Cái này, cái này, người trong thôn góp nhau mang mấy con gà đến, tặng cho người bị bệnh trong thành Biện Kinh bồi bổ thân thể, vừa mới khỏi bệnh, thân thể hư nhược lắm đó!”

Người trong thôn tranh nhau nói tía lia tuy có chút hỗn loạn, nhưng lại đem nguyên nhân kết quả nói ra rất rõ ràng, hơn nữa do thôn dân cứ anh một câu tôi một câu qua qua lại lại như thể đang kể chuyện nhà, so với lời của một mình Nhan Tra Tán, tự nhiên càng chân thật hơn. Có điều, tuy lời của các thôn dân này mới nghe thì thấy đều là những lời chân chất mộc mạc, nhưng nghiền ngẫm kỹ càng, lại thấy vô cùng kín kẽ, chẳng lộ chút sơ hở nào.

Đầu tiên, nói rõ thuốc giải xuất xứ từ đâu, chuyện Hoàng Can có được giải dược như thế nào… cũng chứng minh lời của Triển Chiêu là thật, lời của Hoàng Can chỉ là nhảm nhí bịa đặt;

Thứ nữa, sự tồn tại của cái vị “Nhất Chi Mai” khâm phạm quan trọng kia được xóa bỏ không chút dấu vết… Chứng minh bọn Triển Chiêu chưa từng gặp khâm phạm, tự nhiên đã loại trừ được nghi vấn bao che cho khâm phạm;

Thứ ba, “kịch độc” của Thái hậu giống như các thôn dân, theo lời bọn họ trở thành “bệnh lạ”, Thái hậu trúng độc biến thành “một vị nhân sĩ không rõ nào đó” cũng bị mắc bệnh lạ… Chứng minh đám người Triển, Kim tuyệt không tiết lộ tin tức cơ mật Thái hậu trúng độc lấy nửa phần;

Thứ tư, bọn Triển Chiêu, Kim Kiền, Hoàng Can được phái đi tìm Thanh Long châu hoặc giải dược, toàn bộ đều biến thành Hoàng thượng phái khâm sai đến cứu giúp thôn dân… Không nghi ngờ gì nữa đây chính là tìm cho Hoàng thượng một bậc thang để xuống, thuận tiện dát vàng lên mặt Hoàng thượng;

Cuối cùng, chúng thôn dân còn mang theo gà ngàn dặm xa xôi đến vì “đồng bạn có cùng cảnh ngộ” cũng chính là để Thái hậu bồi bổ sức khỏe, giương cao tấm bảng “tri kỉ thân tình”, sao có thể không khiến người khác cảm động cho được?!

Lời chứng chặt chẽ trôi chảy, từng bước từng bước xác lập được lòng tin gây được thiện cảm như vậy lại được nói ra từ miệng chúng bách tính thật thà chất phác, chẳng chút tâm cơ, có quỷ mới tin!

Kim Kiền đưa mắt nhìn sang Tiểu Dật, rồi lại dời qua Nhan Tra Tán.

Mặc dù mới nhìn qua biểu hiện của hai huynh đệ nhà này không giống nhau, nhưng Kim Kiền dám lấy kinh nghiệm bản thân về sự thay đổi sát khí vi diệu của cái vị Nam hiệp giang hồ nào đó ra đánh cược, khóe môi tiểu ca Nhan gia rõ ràng nhếch lên 0,3% còn khóe mắt Tiểu Dật thì đang tản mát ra một loại ý vị tên gọi “tự hào”.

Chắc chắn là hai huynh đệ “thành tinh” này liên thủ với nhau bày cho chúng thôn dân lời chứng sao cho ăn khớp logic, xâu chuỗi rồi.

Chúng nhân trên công đường sau khi nghe xong lời các thôn dân dưới công đường nói, tất cả đều đưa mắt qua nhìn Hoàng Can.

“Hoàng Can, ngươi còn gì để nói?!”, Bao đại nhân vỗ mạnh kinh đường mộc quát.

Hoàng Can quỳ rạp cả người trên đất toàn thân run rẩy không ngừng: “Ta, ta ta… Thuốc đó… thuốc…”, thình lình, Hoàng Can dựng thẳng người lên, hai mắt phát ra ánh đỏ, hét lên the thé, “Đúng! Đúng đó! Bọn hắn nói đúng đó! Thuốc là Triển Chiêu đưa cho ta, là Triển Chiêu đã tráo thuốc, chẳng có quan hệ gì với ta, là Triển Chiêu không muốn ta lĩnh công, cho nên mới hãm hại ta! Là Triển Chiêu hãm hại ta!”

Chúng nhân trên công đường chán nản nhìn Hoàng Can, vẻ mặt tỏ ra ghét bỏ vô cùng.

Kim Kiền thầm trợn trắng mắt: Cái tên Hoàng Can này không phải có thâm thù đại hận gì với Triển Chiêu đấy chứ, sao đã đến nước này, mà vẫn còn cắn chặt lấy Triển Chiêu không buông, cho dù chết cũng phải kéo theo tấm đệm lưng vậy?

“Ca ca, sao Tiểu Dật nghe mãi mà vẫn không hiểu?”, Tiểu Dật quỳ ở sau lưng Hoàng Can đột nhiên cất tiếng, trưng ra bộ dạng ngây thơ khả ái lúc họ mới gặp nhau lần đầu, dùng chất giọng non nớt để hỏi: “Hoàng ca ca nói Triển ca ca tráo thuốc? Nhưng Triển ca ca ngay cả nắp bình thuốc còn chưa mở ra thì sao có thể tráo được?”

“Tiểu Dật, trên công đường không được nói bừa bãi”, Nhan Tra Tán nhỏ giọng nạt Tiểu Dật.

Nhưng đáng tiếc lúc này trên công đường vô cùng yên lặng, câu đối thoại kia của hai huynh đệ đều rơi vào tai mọi người.

Hoàng thượng nhíu chặt chân mày, nhìn Hoàng Can một cái, lại hướng Tiểu Dật hòa hoãn hỏi: “Người tên gọi Tiểu Dật? Điều ngươi vừa nói có phải sự thật không?”

“Đương nhiên là thật rồi!”, Tiểu Dật phồng má, dáng vẻ giận dỗi khi bị nghi ngờ, “Ca ca đã dạy, nói dối không phải trẻ ngoan! Tiểu Dật nhớ rất rõ, hôm ấy lúc hai đại phu gia gia đưa bình thuốc cho Triển ca ca, Triển ca ca cầm lấy rồi giao ngay cho Hoàng ca ca, dặn Hoàng ca ca phải mau chóng mang thuốc hồi kinh. Hoàng ca ca nhận lời nói rằng nhất định sẽ bẩm báo công lao gì đó của Triển ca ca với Hoàng thượng đại nhân. Tiểu Dật và ca ca đều nhìn thấy mà, đúng không ca ca?!”

Nhan Tra Tán ôm quyền, nghiêm mặt nói: “Đích thực là như vậy!”

Ánh mắt sắc như dao của chúng nhân bắn thẳng về phía Hoàng Can.

“Ngươi cái tên tiểu quỷ thối này!”, Hoàng Can quay phắt người lại, túm lấy bả vai Tiểu Dật điên cuồng hét lên: “Nói hươu nói vượn! Rõ ràng là Triển Chiêu hãm hại ta!”

“Oa!”, Tiểu Dật bị dọa cho sợ mặt tái đi, bật khóc.

Nha dịch bên cạnh lập tức tách hai người ra, đè Hoàng Can xuống đất.

Tiểu Dật rúc vào lòng Nhan Tra Tán, vừa run rẩy, vừa khóc nấc lên: “Tiểu Dật không thích Hoàng ca ca, nhất định là Hoàng ca ca không nghe lời đại phu gia gia, tự mình không có bản lĩnh lại muốn thay người khác chữa bệnh, cho nên mới biến thành quỷ! Hu hu hu…”

“Không có bản lĩnh? Biến thành quỷ?!”, trong con ngươi của Bao đại nhân lóe lên tia sáng: “Đây là ý gì?”

Nhan Tra Tán vừa vỗ về trấn an Tiểu Dật, vừa trả lời: “Khởi bẩm đại nhân, lúc hai vị tiền bối đưa thuốc cho Hoàng đại nhân có nói nội công của Hoàng đại nhân không bằng Triển đại nhân và Bạch đại hiệp, nếu cứ cố ép vận công trị bệnh cho người, sẽ làm hại đến tính mạng của bệnh nhân, thậm chí còn khiến cho bản thân bị tẩu hỏa nhập ma. Cho nên cách tốt nhất là để Hoàng đại nhân mang thuốc về Biện Kinh trước, cho bệnh nhân uống để tạm thời ổn định lại bệnh tình, nội trong năm ngày tìm người có nội công thâm hậu vận công trị bệnh cho người đó, ấy mới là thượng sách.”

“Ca ca nói dối!”, Tiểu Dật quẹt nước mắt, “Rõ ràng đại phu gia gia nói là chỉ có Triển ca ca và Bạch ca ca mới có thể trị bệnh được!”

“Rốt cuộc chuyện là thế nào?”, Hoàng thượng nhíu mày.

Nhan Tra Tán vội nói: “Hai vị tiền bối không có ý này, chỉ nói thuốc kia có thể ổn định được tình hình trong năm ngày, trong năm ngày này tìm người có nội công thâm hậu vận công trị liệu là được. Nhưng nếu thực sự không tìm được người có nội công thâm hậu như Triển đại nhân và Bạch đại hiệp, thì có thể đợi hai người họ hồi kinh sau đó tiến hành vận công chữa trị cũng không muộn.”

Nói đến đây, Nhan Tra Tán đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, biến sắc nói: “Lẽ nào chưa tìm được người có nội công thâm hậu khiến bệnh tình trở nặng?! Ôi chao! Đều tại chúng thảo dân! Đều tại chúng thảo dân! Chỉ vì hai vị đại phu nói bệnh nhân ở kinh thành trong năm ngày tới tính mạng không có gì phải lo lắng, Hoàng đại nhân lại cho hay, người có nội công thâm hậu trong kinh thành rất nhiều, vận công trị bệnh chỉ là chuyện không đáng kể; mà tính mạng hơn ba mươi thôn dân toàn thôn cũng chỉ kéo dài được nửa ngày nữa là nhất định phải chết… Chúng thảo dân mới van xin cưỡng cầu Triển đại nhân và Bạch đại hiệp ở lại cứu thôn dân trước… Không, không, không, cho dù như thế, chúng thảo dân sao có thể vì tính mạng của bản thân mà không màng đến tính mệnh người khác, thật sự là không nên! Không nên! Bây giờ phải làm thế nào?! Phải làm thế nào đây?!”

Nói đến đây, Nhan Tra Tán đưa tay che mặt thầm rơi lệ.

Chúng thôn dân sau lưng cũng theo đó bật khóc lớn.

“Đều tại chúng thảo dân, đều tại chúng thảo dân…”

“Chẳng ngờ Triển đại nhân sau khi trị bệnh giúp bọn tiểu nhân, ngay cả cơm cũng không buồn ăn, vội vã lên đường giục ngựa không ngừng nghỉ mà cũng không kịp…”

“Trời ơi… sao có thể như vậy… hu hu…”

“Ớ? Khoan đã, hôm nay lúc nhập thành chẳng phải nghe nói hôm kia Triển đại nhân về đến rồi sao? Cũng tức là ngày thứ ba, vậy thì phải kịp lúc mới đúng chứ? Sao lại…”

“Đúng rồi, như thế là về kịp mà!”

Nói đến đây, chúng thôn dân đều ngẩng lên, khuôn mặt tràn ngập vẻ nghi hoặc nhìn mấy vị ngồi phía trên công đường.

Về phần chúng nhân trên công đường, hai người Triển, Bạch nghe tới đây đã chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào rồi.

Kim Kiền thì như đi giữa sương mù: Nội trong năm ngày phải trở về kinh gấp là sao? Nội công Hoàng Can yếu là như nào? Mình nhớ lúc ở thôn Du Lâm Hoàng Can vận công cứu người thì nội công cũng xem như đạt tiêu chuẩn rồi mà, hai vị sư phụ còn phán rằng lấy tu vi nội công của Hoàng Can, vận công cứu Thái hậu chẳng phải chuyện gì khó…

Sao bây giờ qua mồm tiểu ca Nhan gia, lại biến thành rõ ràng Hoàng Can công lực không bằng người lại còn thích “đú” tự mình vận công trị bệnh cho Thái hậu, cuối cùng dẫn đến hậu quả nghiêm trọng là tính mạng Thái hậu gặp nguy hiểm…

Có điều, nghe tiểu ca Nhan gia nói như vậy…

Kim Kiền đưa mắt qua Hoàng Can, lặng lẽ làm dấu thập tự giá trong lòng.

Aizzz… Chồn hôi, bây giờ ngươi có trăm cái miệng cũng không giải thích được, cho dù có nhảy xuống Thái Bình Dương cũng chẳng rửa sạch đâu… Amen.

Trái lại Hoàng thượng, Bát vương gia, Bao đại nhân cùng chúng nhân Khai Phong phủ nghe tới đây vẻ mặt đều như bừng hiểu ra, ánh mắt nhìn Hoàng Can lại càng thêm chán ghét khinh bỉ.

Mà Hoàng Can đã sớm đần người ra hệt như kẻ điên, trong miệng chỉ lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại mấy câu: “Lừa gạt, đều là lũ lừa gạt, nói láo, nói láo!”

Đáng tiếc, mấy lời này của Hoàng Can chẳng còn ai trên công đường nghe lọt nửa từ cả.

“Bao khanh, đối với loại táng tận lương tâm bại hoại xấu xa tội không thể tha này, khanh còn không mau xử trảm hắn, tránh làm bẩn mắt trẫm!”, Thiên tử Nhân Tông nghiến răng lạnh lùng quát.

Bao đại nhân lập tức lĩnh chỉ, vỗ kinh đường mộc trầm giọng nói: “Hoàng Can tham công đoạt lợi, giấu giếm công lao tìm thuốc của Triển Chiêu, Kim Kiền, Bạch Ngọc Đường, sau lại vì tranh công không tự lượng sức mình tự ý vận công trị bệnh cho Thái hậu, đẩy Thái hậu vào chỗ nguy hiểm, tới khi tội ác được phơi bày, lại không biết đường hối cải, đến chết cũng muốn hãm hại người khác, miệng lưỡi chỉ toàn lời bịa đặt, khi quân phạm thượng, bất trung bất tín, điên điên dại dại!”, ngưng một chút, Bao đại nhân cao giọng phán, “Bản phủ phán người tội chết, chịu trảm hình! Người đâu, đưa Hoàng Can lên trảm đao!”

Trương Long, Triệu Hổ đã chờ ở bên từ lâu liền lập tức kéo Hoàng Can sớm đã mềm nhũn cả người thần trí mơ hồ lên trảm đao.

Bao đại nhân mắt long lên, ném thẻ lệnh: “Trảm!”

“Phập!”, một luồng máu đỏ phun ra giữa không trung.

Chúng nhân trên công đường đều tỏ ra hả giận vô cùng.

Chỉ có Triển Chiêu và Kim Kiền là ngoại lệ.

Triển Chiêu nhìn vũng máu trên đất, khuôn mặt hiện vẻ không đành lòng.

Kim Kiền lắc đầu thở dài, thầm nghĩ:

Hoàng Can tuy từ đầu đến cuối miệng lưỡi toàn lời bịa đặt, nhưng trước khi chết lại nói thật, lời chứng của hai huynh đệ Nhan gia xác thựa là “nói láo”, đáng tiếc, không một ai tin tưởng y! Chậc chậc, đây chính là tự tạo nghiệt thì không thể sống được…

***

Vụ án Thái hậu trúng độc cuối cùng cũng đã khép lại, dưới sự chăm sóc tận tình của các thái y, chưa đầy mấy ngày sau Thái hậu đã bình phục như ban đầu, ăn được ngủ được, sức khỏe vô cùng tốt! Hoàng thượng long nhan vui vẻ, lại thêm lần trước oan uổng cho đám người Triển Chiêu, cho nên lần này phong thưởng cũng phá kỷ lục. Triển Chiêu, Kim Kiền chẳng những được phục nguyên chức mà còn được ban thưởng cho không ít “kinh tế”.

Triển Chiêu được thưởng hai trăm lượng vàng, Kim Kiền được thưởng tám mươi lượng vàng, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh bổng lộc tăng thêm ba lần, các nha dịch bổ khoái trực thuộc Khai Phong phủ lương bổng được tăng lên gấp đôi, ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng được thẳng ba mươi lượng vàng.

Khai Phong phủ nhất thời đã thoát nghèo tiến thẳng lên sung túc ấm no. Ba người Triển, Bạch, Kim lập tức vinh quang trở thành đối tượng để ông chủ của các ngân hiệu trong thành Biện Lương câu kéo. Trong một khoảng thời gian, chưởng quầy các ngân hiệu lớn đều đổ xô tới tận cửa liên hệ nghiệp vụ “gửi tiết kiệm”, thiếu chút nữa thì giẫm nát cửa Khai Phong phủ.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường bị làm phiền quá mức không chịu nổi, bèn chọn đại một ngân hiệu rồi đem tiền thưởng gửi vào đó.

Ngược lại, Kim Kiền phải gặp mặt các chưởng quầy sở hữu ngân hiệu một lượt, còn tính toán cẩn thận cò kè ngã giá trọn ba ngày, mới chọn được một ngân hiệu có tiền lãi vừa ý nhất để gửi tiền thưởng. Nghe đâu ngày cuối cùng, khi chưởng quầy của ngân hiệu mà Kim Kiền gửi tiền bước ra khỏi cửa lớn Khai Phong phủ, thì toàn thân nhễ nhại mồ hôi cơ hồ bị chứng mất nước, khóc một hồi rồi lại cười hàng tràng, vô cùng quỷ dị. Khi trở về, ông ta liền đem các tiểu nhị dưới tay huấn luyện một tháng trời, sau đó chuyện làm ăn của ngân hiệu này có bước phát triển nhảy vọt, nhanh chóng chiếm lĩnh thị phần, chỉ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net