[101] PHIÊN NGOẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[PHIÊN NGOẠI] Tiểu Bạch hành tẩu giang hồ

* * *

Xuân tới hoa nở, chim hót líu lo.

Gió xuân đa tình, giang sơn ấm áp.

Ba mươi dặm ngoài thành Biện Kinh, có một trấn nhỏ, nhánh sông Biện Hà uốn lượn qua thị trấn, từ xưa, mọi người trong trấn nhỏ đều gọi con sông nhỏ kia là "sông Xuân Thủy". Trên sông có cầu đá vượt qua, tên là "Xuân Kiều", người có tuổi đời lâu nhất trên trấn nói, "Xuân Kiều" này đã có từ khi ông nội của ông nội của ông ấy hồi còn nhỏ, mà trấn nhỏ cũng lấy tên của cây cầu đá làm tên của thị trấn, gọi là thị trấn Xuân Kiều.

Lúc này vừa qua đầu xuân, trên sông Xuân Thủy vịt bơi lội, thuyền ghé vào, hai bờ sông liễu rũ nhả non, hoa liễu tung bay, cỏ dài chim bay, bức tranh sông cầu, cảnh đẹp lòng người.

Bên bờ Hà Nam thị trấn Xuân Thủy, có một quán rượu, tên là "Xuân Phong", là quán rượu lớn nhất ở trấn Xuân Kiều, trong quán có Nữ Nhi Hồng lừng danh, thơm khắp mười dặm, trời vừa tối, trong quán rượu nhất định là đầy ắp người, một chỗ ngồi cũng khó cầu.

Nhưng lúc này là sau giờ Ngọ, quán rượu vẫn chưa mở, đầu bếp chưởng quầy còn chưa bắt đầu làm việc, chỉ có một tên tiểu nhị trông tiệm.

Nắng xuân ấm hun, gió êm thôi miên, tiểu nhị ngồi dựa vào cánh cửa, hai tay nâng cằm, đang ngồi ngủ gật.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới một tiếng ngựa hí, khiến tiểu nhị choàng tỉnh từ trong mộng đẹp, tiểu nhị vuốt vuốt hai mắt, mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn ra ngoài, lập tức ngây ngốc tại chỗ.

Một con tuấn mã tuyết trắng không tì vết chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở cửa ra vào, từ trên lưng ngựa có một người xoay người nhảy xuống.

Người này, một thân áo trắng như tuyết, vũ y tiên sa, tóc đen phiêu dật theo gió, nhuộm xuân quang lòe lòe, dung nhan đẹp như bức tranh, mắt hoa đào ẩn tình, khá khen cho một mỹ nhân nhẹ nhàng.

Hai chân tiểu nhị mềm nhũn, trượt từ trên ghế xuống, ngã trái ngã phải, rồi vội dùng cả tay và chân bò dậy, hai mắt tỏa sáng, trừng nhìn "Mỹ nhân" trước mắt lắp bắp nói:

"Không, không biết tiên, tiên nữ đại giá quang lâm tiểu điếm, có, có gì phân phó không ạ?"

Lời vừa dứt, tiểu nhị liền cảm thấy hoa mắt, "Tiên nữ" kia trong chớp mắt đã đến gần mình, rút ra một cây quạt hung hăng đập vào trán tiểu nhị:

"Ngươi nói gì?!"

Tiểu nhị ôm trán đau nhức kịch liệt, dùng sức mở to hai mắt ứa ra kinh hoàng, lúc này mới thấy rõ "Tiên nữ" trước mắt thân hình cao lớn, mày kiếm hàm sát, tiếng nói trầm lắng, nghiễm nhiên là một nam tử.

"Tiểu, tiểu nhân mắt vụng về, vị đại gia này, trong, mời vào bên trong!"

Nam tử áo trắng hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào quán rượu, chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, một chân còn tùy tiện đạp ở trên ghế, mở cây quạt trong tay ra, hô hô lạp lạp đung đưa, trong miệng quát: "Chạy suốt một ngày đường, chết khát rồi, tiểu nhị, cho gia một bình trà ngon, một bàn thức ăn, thêm hai bình rượu ngon."

Tiểu nhị chấn kinh không nhỏ, vội cúi đầu khom lưng vâng lệnh, chạy nhanh như chớp vào phòng bếp, không bao lâu đã bưng một bình trà đi ra.

Nhưng vừa ra khỏi cửa phòng bếp, tiểu nhị lại cả kinh suýt chút nữa quăng lun ấm trà trong tay.

Trong quán rượu lúc nãy còn không không đãng đãng, nay lại tràn đầy chật ních người, hơn nữa mỗi người đều cao lớn vạm vỡ, bội đao bên hông, hung thần ác sát, mặt đầy sát khí, mà trung tâm tụ tập sát khí kia là vị nam tử áo trắng nọ.

Mà vị nam tử áo trắng kia, lại coi như không phát hiện ra gì, vẫn ra vẻ cà lơ phất phơ, thoải mái nhàn nhã đong đưa cây quạt, ngón tay gõ gõ cái bàn, đột nhiên khẽ quay đầu, nheo mắt nhìn về phía tiểu nhị, không vui la lên: "Tiểu nhị, sao còn chưa có trà?"

Lập tức, ánh mắt của cả phòng đều bắn về phía tiểu nhị.

Tiểu nhị giật mình một cái, mồ hôi lạnh cuồng bốc lên, bắp chân chuột rút, run rẩy mang ấm trà đưa đến trước bàn nam tử áo trắng, vừa đặt ấm trà lên bàn, lại nghe sau lưng có tiếng đao kiếm binh khí rung động, vài tiếng gầm giận dữ liên tiếp:

"Nạp mạng đi!"

"Ta liều mạng với ngươi!"

"Chém hắn!"

Mấy luồng gió tanh kẹp lấy tiếng vang o o bỗng nhiên bổ tới.

Tiểu nhị hét lên một tiếng, ôm đầu lăn đất.

Năm tên đại hán mặt đen lộ lông ngực chộp lấy cương đao vọt người bay tới, bổ nhào về phía nam tử áo trắng, còn có mấy tên đại hán vây ở ngoài, kêu gào không ngừng, tùy thời mà công.

Nam tử áo trắng nhíu mắt hoa đào lại, một tay chụp xuống mặt bàn, xoay người mà dậy, áo trắng phiêu dật xẹt qua một đường cong chói mắt trên không trung, hai chiếc giày trắng luân phiên đá ra, đá vào mặt năm gã đại hán, một hồi kêu rên vang lên, năm tên đại hán đeo đao đã bị đá ra xa, đụng nát ba cái bàn lớn mới khó khăn dừng lại.

Trong nội đường im lìm tĩnh mịch, một đám đại hán hung thần ác sát lùi lại mấy bước, mặt đầy bàng hoàng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Nam tử áo trắng phiêu nhiên ngồi xuống, vẫn là một chận đạp ở trên ghế, một tay nhàn nhã đong đưa quạt, một tay nhấc ấm trà rót cho mình một ly trà, nhàn nhã thưởng thức một ngụm, quay đầu nhìn mọi người nói:

"Từ khi tại hạ vào trấn này, các vị đã đi theo tại hạ, không biết có gì chỉ giáo không?"

Hoàn toàn yên tĩnh, không ai trả lời.

Nam tử áo trắng nam tử nhướng lông mi: "A? Chẳng lẽ bị điếc hết sao?"

Vẫn không có ai lên tiếng.

Mắt hoa đào hơi nheo lại, nam tử áo trắng gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, có chút không kiên nhẫn: "Không nói? Không nói thì tại hạ sẽ không khách khí đâu!"

Một câu này, tiếng bỗng đề cao, cũng không biết nam tử áo trắng kia dùng công phu gì, mà tiểu nhị nằm sấp dưới bàn cũng cảm thấy màng tai đau đau, chứ đừng nói chi là những người khác trong quán, sắc mặt của mỗi người đều trắng bệch, toàn thân phát run.

"Đừng tưởng rằng công phu của ngươi cao, thì chúng ta sẽ sợ ngươi! Nay, hôm nay cho dù phải liều cái mạng này, Ngưu Đại Sơn ta cũng không thể để Thiếu Đương Gia rơi vào trong tay yêu nghiệt ngươi!"

Trong năm tên bị đạp có một đại hán có vẻ là người đứng đầu lau vết máu nơi khóe môi, gian nan bò dậy, chỉ vào nam tử áo trắng phẫn nộ quát.

Khóe miệng nam tử áo trắng rụt rụt, đặt chén trà xuống, lạnh lùng nhìn về phía đại hán tự xưng là Ngưu Đại Sơn, tiếng như lưỡi dao sắc bén: "Ngươi vừa mới nói gì?"

"Ta, ta nói muốn băm cái tên yêu nghiệt sát thiên đao thành trăm mảnh!"

Lời vừa dứt, chỉ thấy trước mắt lóe lên bạch quang, cổ của Ngưu Đại Sơn chợt lạnh, đã bị một hàn quang đặt ngang cổ.

Nam tử áo trắng chẳng biết từ lúc nào đã đến sau lưng hắn, ép ở cổ Ngưu Đại Sơn chính là cương đao của hắn.

"Ngươi nói ai là yêu nghiệt?!"

Tiếng lạnh như băng đao, cạo thẳng vào cốt tủy của mọi người.

"Là, là là là, là là..." Ngưu Đại Sơn lúc nãy còn anh dũng vạn phần nay lại run rẩy khó dừng lại được.

Cương đao lại ép sát vào cổ Ngưu Đại Sơn nửa tấc, sắp cắt thịt lấy máu.

Đột nhiên, ngoài cửa có một người vội vàng xông vào, lên tiếng hô to: "Bạch ngũ gia hạ thủ lưu tình! Đều là hiểu lầm thôi!"

Người tới mặc trường sam vải thô, thân hình khôi ngô, eo đeo một thanh cương đao, mày rậm mắt to, bộ râu quai nón, mặt đầy lo lắng.

"Ngươi là ai?" Nam tử áo trắng lạnh giọng hỏi.

Người tới ôm quyền: "Ta là Đường chủ Xuân Phong Đường La Lương, những người này là huynh đệ trong đường của ta, bọn họ có mắt như mù, đắc tội Bạch ngũ gia, xin Bạch ngũ gia đừng trách!"

Ngưu Đại Sơn bị nam tử áo trắng dùng đao kê cổ vừa nghe, mặt lập tức trắng như tờ giấy, run giọng hỏi: "Đường, Đường chủ, ngươi vừa gọi vị này, vị này là?"

La Lương thở dài một hơi, hai lông mày dựng đứng quét nhìn mọi người xung quanh, tức giận mắng: "Ta thấy các ngươi dùng bồ câu đưa tin là biết ngay muốn làm chuyện xấu, bình thường bảo các ngươi nghe ngóng một chút chuyện trên giang hồ thì không nghe, vị này chính là Ngũ đảo chủ Hãm Không Đảo, người giang hồ gọi là Cẩm Mao Thử Bạch ngũ gia Bạch Ngọc Đường, các người chẳng những không nhận ra hắn, lại còn hiểu lầm Bạch ngũ gia thành.... Ai nha nha, tức chết ta!!"

Lời vừa nói ra, mọi người trong quán nhất thời há hốc mồm, tất cả binh khí trong tay đều rơi xuống đất, loảng xoảng vang lên thành một mảnh.

Ngưu Đại Sơn bị nam tử áo trắng bắt hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, ngẩng đầu nhìn về phía nam tử, trợn mắt há hốc mồm nói: "Ngài, ngài là Bạch Ngọc Đường Bạch ngũ gia?"

Nam tử áo trắng chợt nhíu mày, mở quạt Ngọc Cốt ra.

Trên mặt quạt có câu "Phong lưu thiên hạ một mình ta" cực kỳ chói mắt.

"Thật, thật sự là Bạch ngũ gia à?!"

Mấy gã đại hán trong quán đều sợ ngây người, choáng váng cả buổi, rồi lại nhìn về phía Đường chủ nhà minh.

Đường chủ Xuân Phong Đường La Lương lau mặt, đột nhiên vung cánh tay hô lên: "Bạch ngũ gia chính là hiệp khách chính nghĩa gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ nổi danh trên giang hồ, các huynh đệ, Bạch ngũ gia chính là đại cứu tinh mà trời cao phái đến cho chúng ta!!"

Giọng hô này, khiến mọi người như sực tỉnh khỏi cơn mộng, thần kinh run lên, ánh mắt cùng nhau bắn về phía Bạch Ngọc Đường, lục quang nhấp nháy, như sói như hổ.

Bạch Ngọc Đường rùng mình ớn lạnh, không khỏi rút lui nửa bước, như lâm vào đại địch: "Các người muốn làm gì?!"

"Bạch ngũ gia ơi!!"

Nhóm đại hán đột nhiên quát một tiếng, thoáng cái vây quanh Bạch Ngọc Đường chật như nêm cối, phía sau tiếp trước nhào vào bên chân Bạch Ngọc Đường, ôm đùi, kéo eo, kéo cánh tay, thậm chí còn có mấy người nắm chặt đai lưng của Bạch Ngọc Đường, trong miệng gào thét không ngừng:

"Bạch ngũ gia, ngài nhất định phải cứu Thiếu Đường chủ của chúng ta!"

"Bạch ngũ gia, ngài là hiệp khách nổi danh trên giang hồ, ngài nhất định không thể thấy chết mà không cứu!"

"Ngũ gia ới à!"

Bọn đại hán này mặc dù võ công không cao, nhưng mỗi người đều mạnh mẽ vô cùng, thân nặng như trâu, Bạch Ngọc Đường nhất thời bị khốn trụ, giãy dụa giống như trâu đất xuống biển, ngay cả nửa phần cũng không nhúc nhích được.

Vì vậy, ở trong quán rượu Xuân Phong, xuất hiện một hình ảnh quỷ dị: một đám người tráng kiện vạm vỡ vừa khóc vừa gào thét vừa ôm chặt một vị mỹ nhân áo trắng sắc mặt xanh mét, cái trán nổi đầu gân xanh.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!" Tiếng hét phẫn nộ của Bạch Ngọc Đường xông thẳng lên trời.

Sau này trên giang hồ có lời đồn, Sư Tử Hống của Hãm Không Đảo Cẩm Mao Thử đã đạt tới đỉnh cao, chỉ một lần rống, nhất định có thể làm cho người ta thất khiếu chảy máu, khí tuyệt bỏ mình.

* * *

Xuân Phong Đường, là môn phái nhỏ trên giang hồ, cả môn phái không tới năm mươi người, Đường chủ La Lương, võ công thấp kém, bài danh trên giang hồ... Chắc hẳn đứng đầu từ dưới đếm lên. Càng khỏi phải nói đến thủ hạ của hắn, đơn giản chỉ là ỷ vào dáng người khôi ngô, diện mạo hung ác, sức lực lớn nên mới miễn cưỡng có thể trấn giữ thị trấn Xuân Kiều nhỏ nhoi này, thật sự không thể gọi là đại môn phái gì, bình thường cũng gần như không giao tiếp với cao thủ cao thủ, cho nên mới gây ra chuyện không nhận ra Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường nổi danh trên giang hồ.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường đang ngồi ở trên chủ vị trong chính sảnh Xuân Phong Đường, cầm một lá thư trong tay, hai hàng lông mày nhướng cao, vừa nhìn vừa chậm rãi đọc nội dung của lá thư lên:

"Vốn nghe nói Thiếu Đường chủ La Khê của Xuân Phong Đường dung tư đầu mỹ, thanh hoa như ngọc, trên dưới Quy Vọng Các mộ danh đã lâu, nay dùng một thiếp mời, thành tâm mời La thiếu Đường chủ mùng chín tháng hai đến Quy Vọng Các thưởng trà ngắm trăng, giờ Hợi canh ba sẽ đem kiệu qua phủ đón, mong Thiếu Đường chủ đừng từ chối. Trên dưới Quy Vọng Các đều rất trông mong quân đến, quét dọn giường chiếu mà đợi."

Bạch Ngọc Đường đọc xong, lại lật lá thư qua, thấy sau tờ giấy tuyết trắng có phác hoạ một nhành hoa đào, ẩn phiêu mùi hương thoang thoảng, có chút lịch sự tao nhã.

"Ngôn từ phong nhã, thành ý từng quyền, có gì không ổn?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày hỏi.

"Đương nhiên là không ổn rồi!" La Lương đi lên trước, chỉ vào con dấu lạc khoản trên lá thư cao giọng nói, "Đây, đây chính là thiếp mời Quy Vọng Các đưa tới!"

"Quy Vọng Các?" Bạch Ngọc Đường khẽ động lông mày, lộ ra vẻ nghi hoặc, "Là chỗ nào vậy?"

"Ngũ gia ngươi không biết cũng không kỳ quái." Đại hán bên cạnh La Lương, thì ra là Phó Đường chủ Ngưu Đại Sơn trước đó từng dẫn đầu chém Bạch Ngọc Đường tiếp lời nói, "Quy Vọng các là môn phái thần bí mới xuất hiện ở phụ cần Biện Kinh hai tháng nay, làm việc quỷ bí, hành tung không rõ, nếu không phải sau khi nhận được thiếp mời này huynh đệ trong nội đường chúng ta phí hết tâm tư tìm hiểu ở bốn phía, thì sợ là cũng không biết trên giang hồ còn có môn phái tà đạo như này."

"Hai tháng nay?" Bạch Ngọc Đường giật mình, nâng chung trà lên, "Khó trách, hai tháng qua ta về Hãm Không Đảo ăn lễ mừng năm mới, không có ở Biện Kinh." Dừng một chút, lại hỏi, "Quy Vọng Các đã làm chuyện gì, vì sao chỉ là một tờ thiếp mời mà lại khiến các ngươi lo lắng như thế?"

Lời vừa nói ra, trên mặt La Lương và Ngưu Đại Sơn đều phun lên vẻ căm phẫn.

"Quy Vọng Các phạm phải hành vi phạm tội tày trời, quả thật chính là tội lỗi chồng chất!" La Lương cả giận nói, "Bọn họ, bọn họ lại lộ liễu cướp bóc trắng trợn phụ nam đàng hoàng!"

"Phụt...." Nước trà vừa vào miệng Bạch Ngọc Đường lập tức bị phun ra trượng, ho khan mấy tiếng mới dừng lại, mắt hoa đào trừng trừng, vẻ mặt không thể tin được, "Ngươi vừa mới nói gì? Cướp bóc trắng trợn phụ... nam?!"

"Không sai!!" Hai người đối diện đều rất tức giận.

"Khụ, khụ...." Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, "Bình thường không phải là cướp bóc trắng trợn phụ nữ đàng hoàng sao..."

"Ai!" Ngưu Đại Sơn nhíu mày lắc đầu, "Bạch ngũ gia, bây giờ khác với ngày xưa rồi, trước kia có dâm tặc yêu thích cô nương mỹ mạo, hiện nay có Quy Vọng Các thích nam tử tuấn mỹ! Ba huyện xung quanh trong trấn đã có năm công tử tuấn tú bị bắt rồi!"

"Hơn nữa Quy Vọng Các làm việc rất lớn mật, trước mỗi lần gây án, sẽ phát ra thiếp mời cho mục tiêu, còn giấy trắng mực đen viết rõ ràng bao giờ đến cướp người nữa! Quả thực là khinh người quá đáng!" La Lương vỗ mặt bàn, tức giận quát.

"Bọn họ thật sự hành án dựa vào thời gian trên thiếp mời à?" Bạch Ngọc Đường sờ cằm, nhíu mày hỏi.

"Nửa khắc cũng không kém!" La Lương nói.

"Quả nhiên là làm việc quỷ dị..." Bạch Ngọc Đường nói nhỏ, trầm ngâm trong giây lát, đột nhiên toát ra một câu, "Vì sao không báo quan?"

Nói xong, còn chưa chờ hai người đối diện có phản ứng, thì Bạch Ngọc Đường ngược lại đã cắn lưỡi mình.

Bậy bậy bậy, quả nhiên là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng! Đều do con thối Miêu kia ngày ngày ở bên tai nhao nhao "Quan phủ, quan phủ", nên mới làm hại Ngũ gia nói ra lời nói không hợp với phong phạm đại hiệp giang hồ của Ngũ gia.

La Lương và Ngưu Đại Sơn tất nhiên là không biết được cong cong quẹo quẹo trong lòng Bạch Ngọc Đường, chỉ là nghe Bạch Ngọc Đường nói, sắc mặt ngược lại càng thêm chán nản.

"Tất nhiên là báo quan rồi ! Nhưng chỉ sợ là báo quan cũng không vô dụng...." La Lương giận dữ nói, "Năm vị công tử bị bắt đi, ngoại trừ nhà thứ nhất, thì bốn nhà sau đều báo quan, nhưng những quan phủ giá áo túi cơm kia sao có thể bắt được người chứ? Nhiều lần đều là không công mà lui. Nghe nói trên trấn đã đăng báo vụ án này cho Khai Phong phủ, không biết Bao đại nhân Khai Phong phủ lúc nào mới phái người đến tra.... Lỡ như người của Khai Phong phủ chưa tới, mà Quy Vọng Các đã tới trước, vậy, vậy Thiếu Đường chủ... Ai!"

"Khai Phong phủ...." Bạch Ngọc Đường nâng lên khóe môi, vẻ mặt khinh thường, "Cho dù là người của Khai Phong phủ đến thì thế nào? Trong Khai Phong phủ cũng toàn là cả đám giá áo túi cơm thôi, nếu chỉ dựa vào bọn họ, chi bằng..."

"Bạch huynh, nói xấu ở sau lưng người khác, cũng không phải là hành vi của quân tử."

Bạch Ngọc Đường vừa nói được phân nửa, thì đã bị một giọng nói sáng sủa ngoài cửa cắt đứt, tiếng tuy không lớn, nhưng nói năng có khí phách.

Một gã sai vặt chạy vào, lên tiếng hô to: "Bẩm Đường chủ, Khai Phong phủ...."

"Thối Miêu! Nghe lén sau lưng, càng là hành vi của tiểu nhân!" Bạch Ngọc Đường lại không để gã sai vặt nói xong, như bị lửa cháy, nhảy người lên, nhe răng nhếch miệng quát vế phía ngoài cửa.

La Lương và Ngưu Đại Sơn đã choáng váng, trừng trừng bốn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường lúc nãy còn ra vẻ thế ngoại cao nhân nay lại như một con chuột trắng nhỏ bị đạp đang kêu gào với người ngoài cửa.

Ngoài cửa có một người mang theo mạnh mẽ đi vào, một bộ áo lam như tùng, đai lưng ánh trăng, thân như tu trúc, mặt như quan ngọc, con ngươi như hàn tinh, trong tay cầm một thanh bảo kiếm thượng cổ, kiếm tuệ vàng nhạt nhẹ lay động theo gió, khá khen cho một thanh niên hiệp khách tuấn mỹ.

Người áo lam tất nhiên là không để ý tới Tiểu Bạch Thử đang xù lông, đi vào phòng rồi đứng lại, hướng La Lương và Ngưu Đại Sơn ôm quyền, cất cao giọng nói: "Khai Phong phủ Triển Chiêu thụ lệnh của Bao đại nhân, đến hiệp trợ bắt Quy Vọng Các về quy án."

"Khai, Khai Phong phủ?"

"Triển, Triển Chiêu?!"

La Lương và Ngưu Đại Sơn sửng sốt cả buổi, mới hồi phục lại tinh thần, vẻ mặt thụ sủng nhược kinh đồng thanh nói: "Ngài, ngài là Nam hiệp Triển Chiêu?!"

"Chính là Triển mỗ." Triển Chiêu khẽ mỉm cười.

Trong nháy mắt, hai người như nhìn thấy vũ tình vân mộng, nguyệt minh phong niểu, đều thẫn thờ.

Nhưng tràng cảnh mộng ảo kia cũng không kéo dài lâu, ngay sau đó, có một con Bạch Thử không cam lòng xông ra, thở phì phì nói:

"Chuyện của Quy Vọng Các do Bạch ngũ gia ta quản, thối Miêu ngươi có thể trở về rồi!"

Triển Chiêu nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, tâm bình khí hòa nói: "Bạch huynh, đây là chuyện của quan phủ, Bạch huynh vẫn đừng nên nhúng tay vào mới đúng."

"Ngũ gia ta cứ muốn xen vào đấy!" Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm lên tiếng nói.

"Bạch huynh, ngươi đừng thêm phiền..."

"Thối Miêu ngươi mới là vướng chân vướng tay đấy!"

La Lương cùng Ngưu Đại Sơn nhìn nhau cả buổi, lúc này mới nhớ ra một "Miêu" một "Thử" dường như nổi danh không hợp nhau, vội xông lên trước, khuyên nhủ nói:

"Triển đại nhân ngài ngồi xuống nghỉ chân một chút, uống một ngụm trà đã."

"Bạch ngũ gia bình tĩnh chớ nóng, hôm nay có Triển đại nhân tương trợ, nhất định là bách chiến bách thắng!"

Bạch Ngọc Đường không nghe cũng thì thôi, vừa nghe càng nổi trận lôi đình, phẫn nộ quát: "Ngũ gia ta còn cần một con thối Miêu hỗ trợ à?! Một mình Ngũ gia ta đối phó với Quy Vọng Các là dư dả rồi!"

"Nghe Bạch huynh nói, vậy là Bạch huynh nắm chắc có thể bắt được Quy Vọng Các sao?!" Triển Chiêu ngồi xuống, hỏi.

"Tất nhiên rồi!" Bạch Ngọc Đường đặt mông ngồi trở lại, khoanh tay tràn đầy tự tin nói.

"Triển mỗ xin lắng tai nghe." Triển Chiêu nâng chung trà lên, thổi thổi lá trà, "Nếu đối sách của Bạch huynh có thể đề phòng rủi ro, thì Triển mỗ tự nhiên sẽ nhượng bộ, để Bạch huynh đại triển thân thủ."

Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng: "Chuyện này có đáng gì? Nếu kẻ trộm lớn mật đến thế, toàn bộ đều ấn theo thời gian địa điểm trên thiếp mời để làm việc, thì không bằng bố trí mai phục dày đặc ở trong và ngoài phòng của Thiếu Đường chủ nhà ngươi, đợi lúc kẻ trộm hiện thân thì dụ dỗ dành mà bắt hắn không phải là được rồi sao?"

Lời vừa nói ra, mọi người trong phòng đều thở dài.

Triển Chiêu rũ mắt, khẽ mỉm cười, chậm rãi lắc đầu.

"Thối Miêu, ngươi cười cái gì?" Bạch Ngọc Đường xụ mặt.

"Kế sách của Bạch huynh nếu là lúc bình thường, thì tất nhiên là được, nhưng đáng tiếc nếu dùng để đối phó với Quy Vọng Các thì lại không ổn." Triển Chiêu giương mắt nghiêm mặt nói.

"Có ý gì?" Bạch Ngọc Đường nheo mắt.

Triển Chiêu nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, nghiêm mặt nói: "Quy Vọng Các hai tháng gây năm án, trừ vị thứ nhất là thiếu niên nhà nông gia ra, thì bốn vị sau đều là công tử danh gia vọng tộc trong huyện, có giao tình với rất nhiều nhân sĩ võ lâm. Sau khi bốn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net