1. Chuyện tái sinh này là ác ý của ông Trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguỵ Vô Tiện có một trực giác mãnh liệt, sợ rằng lần nhắm mắt này sẽ mất nhiều năm, cho nên hắn âm thầm khấn nguyện, hy vọng lúc mình mở mắt ra, là có thể gặp lại Lam Vong Cơ. Nhưng hắn luôn cảm thấy mình ngủ cũng không lâu lắm, thậm chí là ngủ không đủ, thì đã bị tỉnh giấc, có lẽ đó gần như là những thói quen xấu hình thành từ khi hắn còn nhỏ -- quậy phá đến tận giờ sửu mới chịu lên giường, nhưng vừa chạm vào gối thì nháy mắt đã tới giờ tỵ, bị Lam Vong Cơ bước tới kêu dậy, hắn căn bản không mở nổi mắt, đành phải mặt dày mà lăn lộn trên giường.

Khi đó, Lam Vong Cơ sẽ luôn kéo hắn vào trong lòng, để mặc cho Nguỵ Vô Tiện tiếp tục nhắm mắt, ở trong ngực y cọ tới cọ lui.

Cho nên rốt cuộc là ai đang gọi hắn, không chịu để cho hắn ngủ? Trong trạng thái ngái ngủ, dường như có một bàn tay đang ôm người hắn, còn nhẹ nhàng đẩy đẩy cánh tay của Nguỵ Vô Tiện. Và những ngón tay thon dài nhưng mạnh mẽ đó thuận thế nắm lấy bàn tay Nguỵ Vô Tiện, không một dấu vết tiến vào giữa các kẽ tay của hắn mà xoa nắn, tiếp dó, một giọng nói cực kỳ quen thuộc khẽ gọi bên tai Nguỵ Vô Tiện.

"Nguỵ Anh"

Chỉ cần nghe thấy giọng nói trong trẻo như tiếng đàn này, hắn đã có thể phác hoạ được đường nét đẹp đẽ của đối phương, từng tiếng gọi triền miên kia xuyên qua khiến cho xương cốt hắn đều tê dại. Nguỵ Vô Tiện lập tức không chút nghĩ ngợi, ôm lấy gáy của người nọ, mắt chưa mở ra đã ngẩng đầu ngậm lấy cánh môi mỏng của đối phương, cọ sát hôn nhau một trận thật lâu dài và thân mật. Dường như đem hết thảy những thương nhớ dâng trào biến thành sự quấn quýt môi lưỡi triền miên, thế cho nên hắn căn bản không nhận ra đối phương từ đầu đến cuối không hề đáp lại.

Nguỵ Vô Tiện chỉ tự mình thầm nghĩ: "Cuối cùng ta ... đã mơ thấy Lam Trạm."

Để tránh cho chính mình phải sống một cách mơ màng trong mộng tưởng ở những năm tháng sau này, cho nên từ sau khi người nọ ra đi, Nguỵ Vô Tiện đã miễn cưỡng đem lư hương dẫn mộng cất thật kỹ, từ đó về sau nhiều đêm thức trắng, nhưng có lẽ là càng lớn tuổi, lại một mình đi đến nhiều nơi, mà hắn đã có thể ngủ yên ổn trở lại, cho đến nay không thấy nằm mơ nữa. Hiện giờ tại sao lại thế này?

Giọng nói trầm thấp thu hút kia lại cất lên: "Nguỵ Anh, tỉnh lại"

Giọng nói dễ nghe đó của Lam Vong Cơ luôn luôn là điểm yếu trong lòng hắn, nghĩ muốn chống lại đều không làm được, rốt cuộc Nguỵ Vô Tiện sắp mở mắt ra để tìm hiểu, nhưng ở phút cuối cùng lại nhắm chặt mắt lại, thầm nghĩ: "Không, nếu là mơ, vậy thì ta sẽ không thức dậy. Không thức dậy, không thức dậy".

Nghĩ đến đây, Nguỵ Vô Tiện giả vờ nheo mắt, đem người nọ ôm chặt không buông, nói: "Một chút thôi, một chút nữa sẽ dậy".

Nói xong, sợ Lam Vong Cơ không chịu, Nguỵ Vô Tiện vội vàng giả bộ mình trong lúc mơ ngủ chụp được gương mặt của đối phương, mổ lung tung vài cái lên môi của y.

Nếu như không phải Lam Vong Cơ đột nhiên cứng đờ cả người giống như bị sét đánh, thì Nguỵ Vô Tiện có lẽ đã tin chắc đây là giấc mộng, nhưng tất cả những cảm xúc đều quá chân thật, ngay cả lòng ngực mình đang dựa vào đây cũng đang run rẩy, rất là rõ ràng.

Cuối cùng, sau khi Nguỵ Vô Tiện mở mắt ra, không thể tin được mà kinh ngạc nói: ".... Lam Trạm, thật sự là ngươi?"

Nhìn thấy Lam Vong Cơ toàn thân dính đầy máu và bụi đất, trên dưới đại khái chỉ còn có mạt ngạch trắng tinh buộc một cách đoan chính kia là coi như còn hoàn hảo, gương mặt mỏi mệt rõ ràng là đã cạn kiệt sức lực. Tiểu mỹ nhân lúc này vẫn mang khuôn mặt vô biểu tình, nhưng trong đáy mắt tràn ngập vẻ lo lắng không thể che giấu dành cho Nguỵ Vô Tiện, lo lắng ... và bối rối.

Nguỵ Vô Tiện sững sờ và chấn động, lần trước nhìn thấy Lam Vong Cơ trong tình huống thất thố thế này không biết đã cách đây bao nhiêu năm, nhưng đủ loại vết thương to nhỏ trên cơ thể y khiến Nguỵ Vô Tiện cảm thấy tức giận, sau đó là nghi hoặc.

.... Lam Vong Cơ này thật sự quá trẻ, ước chừng khoảng 20 tuổi, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn còn lại chút vẻ ngây ngô.

Vậy người này là ai? Đây là đâu? Đây tuyệt đối không phải là mộng cảnh do lư hương dẫn mộng gây ra ... Cho nên người này là, xuyên không ư? Nơi này rốt cuộc có phải là hiện thực hay không? Hàm Quang Quân băng thanh ngọc khiết không nhiễm bụi trần của nhà bọn họ, tại sao lại biến thành thế này?

Hoặc, đây là giây phút cuối cùng của Di Lăng Lão Tổ ở trần thế. Đã rơi vào chỗ máu me thối rữa khiến hắn gặp những tà tuý quỷ quái có thể bịa đặt ra mộng cảnh ư?

Trái tim Nguỵ Vô Tiện thót lên một cái, ngơ ngác nhìn rồi đột nhiên hoảng loạn lùi ra xa cả trượng khỏi Lam Vong Cơ, nghiêm mặt hỏi: "Ngươi là người nào! Lam Trạm đâu?"

Sau đó hắn phóng tới đưa tay bắt lấy, với tâm thế nửa đùa nửa thật, sau vài lần lên xuống thì tiện tay dán vài lá bùa lên người Lam Vong Cơ. Lúc này kinh nghiệm phản ứng của Lam Vong Cơ còn thua xa Nguỵ Vô Tiện, bị hắn đánh lén nên không thể nhúc nhích, chỉ đành để cho Nguỵ Vô Tiện tuỳ ý kéo áo của y ra, hai mắt hằn lên tia máu ngập tràn vẻ xấu hổ, giận dữ và hoảng sợ, kêu lên một cách giận dữ: "Nguỵ Anh!"

Nhưng giọng nói khàn dặc đến nỗi không ra được dáng vẻ gì.

Lúc này đến phiên Nguỵ Vô Tiện ngây người ra như phỗng, hắn không biết trong lòng là cảm xúc gì khi mở to mắt hết nhìn sau lưng rồi lại nhìn trước ngực Lam Vong Cơ, không có vết giới tiên, cũng không có vết thẹo hình mặt trời ... Nhưng vậy là sao? Chỉ có một mình hắn và Lam Vong Cơ, nhưng bản thân hắn lại không hề có ấn tượng gì ... Chẳng lẽ!

..... Huyết tẩy Bất Dạ Thiên!

Trong lòng Nguỵ Vô Tiện tự cười nhạo, tà tuý này tự cho rằng có thể bịa đặt sự thật từ những hồi ức mà hắn muốn quên nhất trong quá khứ, đợi khi thân thể hắn suy sụp, hồn sắp lìa khỏi xác thì lợi dụng sự trống rỗng để đạt được vài lợi ích, đáng tiếc là nó không biết, đoạn ký ức này, Nguỵ Vô Tiện căn bản không nhớ rõ bất kỳ điều gì đủ đau đớn bi thảm đến mức có thể chấn động tâm hồn hắn, bởi vì hắn chỉ nhớ những âm thanh và ánh sáng mơ hồ vụn vỡ, thậm chí Nguỵ Vô Tiện có thể nói là bản thân mình không nhớ rõ tí gì đêm hôm đó, cho nên tà tuý căn bản không thể thành công được.

Nguỵ Vô Tiện thậm chí có dư hạnh phúc, để tha hồ mơ một giấc mơ thật đẹp rồi mới buông tay mà chết.

Vì thế hắn nâng Lam Vong Cơ dậy, cẩn thận tỉ mỉ giúp y mặc lại giáo phục, nhưng khi nhìn thấy da thịt trơn bóng của đối phương thì trong lòng lại nảy ra ham muốn xấu xa, đồng thời cũng muốn làm cho Lam Vong Cơ vui vẻ, Nguỵ Vô Tiện liền hôn một cái ở xương quai xanh của y, rồi lại cắn một chút, cười nói: "Nhị ca ca có chuyện gì không vui, cứ nói ra để ta thương xót ngươi nè?"

Lam Vong Cơ không nói một lời nào trừng mắt nhìn hắn, sau một hồi lâu, vất vả mới nói được: "Nguỵ Anh ... ngươi, điên rồi sao". Trong giọng nói dường như có mùi vị hoàn toàn thất vọng.

Nguỵ Vô Tiện không ngừng vuốt ve hai má của y, nói: "Ngươi chết đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn lo lắng những gì ta làm à, Lam Trạm. Được rồi, đừng nghĩ những chuyện không vui đó nữa, đã qua rồi. Ta lập tức đi tìm ngươi nha".

Nghe vậy, vẻ mặt Lam Vong Cơ ngưng trọng lại, vẻ thương tiếc càng nhiều hơn. Vì thế Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc phát hiện có gì đó không đúng, nếu như hắn không nhớ đoạn quá khứ này, vậy thì tà tuý tạo ra mộng cảnh cho hắn cũng không có khả năng giống như thế, có thể tạo ra một Lam Vong Cơ chân thật như thế này trong giấc mơ được.

.... Hình như thực sự không phải là mộng.

Nghĩ đến đây, Nguỵ Vô Tiện trước hết là cảm thấy mừng như điên, nhưng những suy nghĩ tiếp sau đó khiến hắn lạnh cả người, gương mặt tái mét không còn một chút máu, bàng hoàng nhìn về phía Lam Vong Cơ cũng đang tái nhợt như thế, cố gắng không để lộ sự run rẩy trong giọng nói: "Là ngươi mang ta đến chỗ này?"

Lam Vong Cơ lặng lẽ nhìn hắn, làm như không biết phải trả lời những câu nói lung tung từ nãy đến giờ của Nguỵ Vô Tiện như thế nào, sợ lại nói gì đó kích thích khiến Nguỵ Vô Tiện vĩnh viễn không thể nào tỉnh táo lại được.

Nguỵ Vô Tiện nhìn khắp xung quanh, bên trong hang động âm u tràn ngập sự ẩm ướt và tử khí, giữa hai người chỉ có ánh sáng màu xanh mờ nhạt từ cây kiếm Tị Trần của Lam Vong Cơ chiếu rọi lên gương mặt của nhau, bầu không khí yên tĩnh đến mức khiến da đầu tê dại.

Nguỵ Vô Tiện nhẹ giọng hỏi: "... Lam Trạm, ngươi nói thực đi .... Chúng ta tại sao ở trong đây? Ta đã làm gì?"

Lam Vong Cơ nhắm mắt lại.

Nguỵ Vô Tiện trầm mặc hồi lâu, chịu đựng sự nôn nóng và hoảng sợ tột đỉnh xé đi lá bùa trên người Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ lập tức bắt lấy cổ tay Nguỵ Vô Tiện để truyền linh lực, mỏng manh như nước nhỏ giọt.

Nguỵ Vô Tiện đoán Lam Vong Cơ có lẽ là không biết nguyên nhân, cảm giác linh lực như đá chìm xuống đáy biển, vừa truyền vào đã không thấy tăm hơi kia đến tột cùng là như thế nào.

Không muốn y phí công, Nguỵ Vô Tiện liền đưa tay ngăn lại, nói: "Lam Trạm, nhìn ta, ngươi nhìn ta".

Lam Vong Cơ mở to đôi mắt màu ngọc lưu ly, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy chính mình trong đôi mắt ấy còn tệ hơn đối phương gấp mười lần, hình ảnh phản chiếu đó thê thảm đến mức không ra hình người.

... Phát điên lên nhưng một chút nổi giận cũng không có.

Lam Vong Cơ cực kỳ chậm rãi, lại cực kỳ cẩn thận khẽ nói: "Ngươi ... ở thành Bất Dạ Thiên, triệu Âm hổ phù, làm trọng thương ba ngàn tu sĩ".

Nguỵ Vô Tiện tiếp tục hỏi: "Sư tỉ của ta đâu?"

Lam Vong Cơ nhíu mày, thấp giọng nói: "Tiểu Kim phu nhân ... vô tình bị giết chết".

Nguỵ Vô Tiện sững người một lúc, sau đó toàn thân run lên, cuối cùng dựa vào người Lam Vong Cơ mà cười một cách thê lương.

Bên ngoài hang động vang lên âm thanh ngự kiếm phi hành không rõ ràng cùng với tiếng đàn thưa thớt.

Ánh mắt Lam Vong Cơ trở nên sắc lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net