XV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Mai dậy từ sáng sớm,mới sáng mà cô đã lo lắng cho anh không biết anh có lại phát sốt không nên đã lật đật chạy lên lầu xem thử.

Bên trong im ắng không có gì,thấy vậy cô mới thở phào nhẹ nhõm mà đi xuống dưới,hắn với anh còn chưa ngủ dậy nên căn nhà còn mỗi mình cô,có chút buồn chán.

"Linh ơi chị chán quá đi"

Cô gọi facetime với nàng để giết thời gian,ở thành phố lạ này cô không quen đường nên cũng không dám đi lung tung,chỉ còn cách ở nhà tìm thú vui khi anh chưa tỉnh ngủ.

"Chị đáp máy bay rồi nghỉ ngơi gì chưa đó,hết mệt chưa"

Tú Linh đang ngủ thì bị tiếng chuông đánh thức,lơ mơ xem ai điện định mắng cho một trận nhưng phát hiện đó là cô,nàng liền đổi tông giọng.

"Chị không mệt,nhưng mà chị nhìn ông Quân chị mệt giùm"

Hạ Mai nhắc tới anh ngày hôm qua là xót ruột,cô thấy anh thảm hơn cả bị đánh ấy chứ.Cô tính trời sinh đã nhiều lời,chuyện gì cũng không giữ được quá một ngày liền đem hết sự tình kể cho nàng nghe.

"Chúa ơi em không biết đâu,hôm qua anh Quân trông thương lắm.."

Cô kể hết một tràng ra,cốt cũng để tám chuyện chứ không có tâm ý muốn bình phẩm hành động của Denis hay gì cả,nhưng đầu dây bên kia nghe xong đã sớm đen mặt.

"Chị đưa máy cho anh Denis giùm em,em muốn nói chuyện với anh ấy"

"Ừ...cũng được,nhưng mà em đừng có nói to,anh Quân đang ngủ"

Cô hơi ngập ngừng,ra hiệu khẽ tí cho anh còn ngủ,cô biết hôm qua anh mất sức nhiều rồi.Sau đó Hạ Mai nhẹ nhàng lên lầu,đứng trước cửa phòng của hai người gõ gõ tạo tiếng động.

"Anh Den,anh Den mở cửa cho em"

"..Cạch"

Tiếng mở cửa một lúc sau mới vang lên,chỉ thấy hắn một thân xuề xòa cùng dáng người cao thẳng tắp đứng chắn ngay trước cửa.Denis còn chưa tỉnh hẳn,hắn im lặng không nói gì mà chờ cô lên tiếng trước.

"Tú Linh nói muốn gặp anh nè"

Cô giơ cái điện thoại ra có hình ảnh nàng ngồi chờ sẵn tới trước mặt hắn,Denis mơ màng nhận lấy điện thoại rồi đi ra khỏi phòng,vẫn là đang mơ ngủ.

"Anh còn nhớ gì không ?"-Tú Linh bất chợt hỏi. 

"Gì cơ"-Denis không hiểu lắm.

"Anh còn nhớ được cái hành động khốn nạn của anh hôm đó không Denis ?"

Vừa mới định mở miệng mà hắn đã cứng họng ngay lập tức vì bị nàng hỏi cung,hắn ngơ ngác đứng im tại chỗ nghe nàng chuẩn bị tụng kinh.Hắn cũng biết sớm muộn gì nàng cũng sẽ chửi nên không phản kháng gì,từ đầu lỗi là ở hắn cơ mà.

Cô nghe được câu đầu tiên thốt ra từ miệng Tú Linh mà hoảng hốt tí thì giật điện thoại cúp máy rồi,cô biết tính con bé này nhưng nói năng hỗn hào với hắn như thế là không coi ai ra gì,hắn lớn hơn nàng nhiều nên không thể tùy tiện xúc phạm.

"shhh"-cô ló đầu vào khung hình ra ám hiệu im lặng cho nàng biết rồi ngậm mồm vào trước khi định thốt ra câu gì bất hảo tiếp theo,cũng may mà ngăn Tú Linh lại kịp.

Tú Linh hiểu ý cô,và hơn ai hết nàng nghe lời cô nhất,nàng gật đầu ra ý đã biết sau đó quay qua nói với hắn :

"Anh vào phòng khác đóng cửa lại đi"

Denis không tỏ thái độ gì,hắn cầm điện thoại của Hạ Mai vào trong một căn phòng khác,đóng cửa lại cách biệt với bên ngoài.

Hạ Mai hơi lo lắng ngoái theo bóng lưng của hắn khuất sau cánh cửa,cô thở dài,thầm cầu mong cho Tú Linh đừng thở ra câu nào quá phận.

Cô đi lòng vòng xung quanh nhà,vì đã bị hắn mượn mất điện thoại rồi nên không còn công cụ giải trí,cô phát hiện ra đọc sách cũng không quá nhàm chán.

Vơ đại một cuốn sách về Phật pháp trên giá sách của Trung Quân,cô ngồi xuống sofa cạnh phòng ngủ của anh rồi đọc sách,tiện thể canh chừng cho anh ngủ luôn.

Bên phía cô khá yên bình nhưng bên trong căn phòng nơi hai con người đang đối chất thì không mấy khả quan,hắn ngồi im trước camera mặc kệ cho Tú Linh rủa xả cũng không phản lại dù chỉ một câu.

"Cho em xin một lí do để anh hành hạ chồng anh đi"

"Anh đừng có nói do anh không chịu nổi,đừng có giở sách giáo khoa ra để giải thích"

"Con cu gắn trên người mình mà còn không kiểm soát được thì không làm được cái trò trống gì đâu"

"Tao lỡ"

Denis mới tỉnh dậy nàng đã rủa xả một trận nghe thật chướng tai,hắn nghe không nổi nên mới nói lại một câu khiến cuộc nói chuyện còn căng thẳng hơn ban đầu.

"Lỡ ? Anh lỡ uống nhầm mấy lọ Rocket ? "

Tú Linh nhíu mày hiện lên vẻ mặt chán ghét,nàng không hiểu tại sao anh mình lại mất kiểm soát đến như vậy,tới nước này rồi còn nói được câu đó.

"Tao lỡ uống cả lít thuốc kích dục đấy"

Hắn không còn lòng nhẫn nhịn để nghe thêm bất cứ một câu xúc phạm nào tới từ Tú Linh,cái tôi quá cao không cho phép hắn để bản thân bị nhục mạ,hắn sẵn sàng buông ra lời lẽ không hay như cái cách nàng làm.

"Phải thằng nào nó uống cái thứ thuốc đó vào,tao cho nó ở chung với mày một đêm xem mày còn ra con người không thì biết"

"Mày thì biết cái đéo gì mà nói nhiều thế"

"Muốn thử không ? "

"Tao không nói tại tao nhận lỗi"

"Còn tao mà nói là lỗi do mày đó"

"Mày có nghe kĩ không Tú Linh,thuốc-kích-dục chứ đéo phải nước lã"

"Lúc đó tao không kìm được"

"Mày có muốn con mày yêu bị đau không Linh ?"

"Để tao gặp được mày,mày yên thân với tao chắc"

Nàng nghe xong mắt chữ A miệng chữ O nhìn hắn chằm chằm,hình ảnh nàng trong camera cứ như bị dừng hình tại chỗ vì quá sốc.

"Câu chuyện nó rành rành ra còn chửi ngược lại tôi thì thôi"

"Tôi hiểu rồi"

"Tới lúc anh bỏ Quân đi là vừa rồi"

"Tôi là em của anh đó,mà anh nói cái kiểu cặc gì vậy"

"Không biết tôi bị cái gì ngay lúc đó mà tôi khuyên hai người cưới nhau được nữa"

"Bây giờ đơn giản thôi"

"Tôi tung video lên,rồi thêm vài trang phốt nữa xem sự nghiệp của anh đến đâu"

Tú Linh cười lạnh,nàng thở hắt ra vì thất vọng,nhớ lại lí do tại sao hắn chọn cách này cũng chỉ là vì danh lợi trước mắt,chứ không phải anh.

Chính là nàng nghĩ nhiều rồi,Denis trước giờ vẫn chưa hề thay đổi,hắn chẳng qua là che giấu quá tốt con người lãnh khốc của hắn thôi.

"Tôi chẳng biết anh có mục đích gì với Quân"

"À thôi khỏi đi"

"Lúc đầu cũng là anh chọn sự nghiệp nên mới cưới Quân cơ mà"

"Lòng vòng làm gì nữa,con người anh đã như thế rồi"

"Tao tưởng mày khôn ngoan lắm,ai ngờ cũng có ngày mày lôi cái lí do nhảm nhí đó ra để dọa tao à ?"

Hắn bắt đầu đáp trả ngày một gay gắt hơn,hắn có thể chấp nhận bị mắng chửi nhưng Tú Linh không biết thân phận,nàng nói chuyện cứ như vả bốp chát vào lòng tự trọng của hắn.

"Mày giả ngu hay sao mà không thấy đó chỉ là cái cớ"

"Tao thiếu bản lĩnh,tao hèn nên tao mới lấy cớ để cưới được Quân"

"Mày chịu chưa Linh"

"Mày còn biết tao là anh mày thì mày ngậm mồm vào đi"

"Mày đang mất dạy với tao đó"

Denis dừng lại,hít một hơi sâu rồi thở hắt ra đầy giận dữ,hắn điềm nhiên nói :

"Nếu như mày tung clip lên thì cùng lắm tao bỏ showbiz"

"Còn tao chúc mày sống cho tốt phần đời còn lại"

Tú Linh cảm thấy rợn người vì ánh mắt của hắn,đôi mắt phức tạp với cái nhìn sâu hoắm không thấy đáy làm nàng phải chấn chỉnh lại lời nói của mình.

"Hôm nay em mà không láo thì Quân phải chịu khổ đến bao giờ"

"Anh biết anh hèn thì cố mà đối xử tử tế với Quân"

"Anh có thấy anh khốn nạn không"

"Do Quân hiền,Quân dễ bảo nên anh mới có cơ hội"

Nàng hạ giọng thấp xuống,bất lực không muốn đôi co tiếp.

"Còn người như anh cả đời này cô đơn thì đỡ làm người ta đau lòng hơn"

Hắn mang lửa giận đùng đùng trong người,nhìn thái độ buông xuôi của nàng cũng không muốn căng thẳng thêm,hắn lười cãi cọ thời điểm này.

"Nhưng tao yêu Quân mà"-Denis nói nhỏ xíu.

"Chẳng có thằng đéo nào muốn tổn thương người mình yêu"

Tú Linh đột nhiên thét lên,âm lượng chói tai xuyên vào màng nhĩ hắn như một cái tát vang dội,hắn thấy qua một màn hình đôi mắt nàng đã đỏ lên,trông như sắp sửa bật khóc.

"Cạch"

Trong không gian căng thẳng vang lên tiếng cửa nặng nề mở ra,nhanh tới mức hai người cũng không kịp hỏi đó là ai.Tú Linh còn chưa tỉnh táo,hốc mắt vẫn đo đỏ nhưng đã cứng đơ cả người khi nhìn sau lưng hắn.

Denis quay sang,hắn nhìn thấy Trung Quân hoảng loạn đứng ở trước mặt hắn,tim hắn hẫng mất một nhịp đập,trong phút chốc ngưng đọng lại,tạo tình thế khó xử vô cùng.

"Anh ơi"

"Anhhh"

"Anh Quân,anh nghỉ chút nữa đi"

"Không có gì đâu,kệ tụi nó"

Hạ Mai gọi với vào,cô chạy từ phòng ngủ của Trung Quân ra theo sau anh.Cô hớt hải đuổi theo anh,nhưng không kịp ngăn anh lại.

Anh đang ngủ thì bị tiếng động loảng xoảng đánh thức,lúc tỉnh ngủ đã thấy Hạ Mai cùng gương mặt hối lỗi đang lụm mấy mảnh vỡ của chiếc bình lên.

Rốt cuộc cũng hỏi ra là do cô nghe phòng bên kia cãi nhau to quá nên giật mình đánh vỡ mất lọ hoa Denis tặng anh,Trung Quân nghe xong không nói gì mà chạy thẳng qua chỗ hắn.

Hiện tại anh và cô đang đứng trước mặt hắn,ngó sang chiếc điện thoại trên bàn có thể thấy được Tú Linh đang khóc,khóe mắt ướt lệ đáng thương.Chắc là hai anh em họ đã xảy ra chuyện gì đó rất căng thẳng nên mới to tiếng như thế này.

Trung Quân nhìn nàng rồi nhìn sang Denis,anh vẫn chưa hết bàng hoàng,lúc bước vào anh chỉ nghe loáng thoáng Tú Linh hét lên gì đó có vẻ rất phẫn nộ,anh lo lắng hỏi :

"Den"

"Hai người sao vậy ?"

"Đừng có lớn tiếng với nhau"

Anh đi tới gần Denis hơn,vẻ mặt lo lắng nhìn qua chiếc điện thoại,chỗ Tú Linh đang khóc sướt mướt,Trung Quân bảo hắn :

"Anh em trong nhà không à"

Denis và Tú Linh trực tiếp sượng mặt tại chỗ,không ai trong hai người nói được gì cả.Bởi vì cuộc cãi vã còn dang dở nhưng có anh ở đây,bọn họ không dám làm bậy.Hắn bình tĩnh lại,dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất có thể,nói :

"Có gì đâu anh"

"Ngồi xuống đây đi"-Hắn kéo anh ngồi cạnh mình.

"Tú Linh nó kêu nhớ ba mẹ,rồi tôi không cho nó về nên nó hơi gào"

Hắn nhướn mày với camera,ý bảo nàng hãy thuận theo vở kịch này,hắn nói dối anh không chớp mắt ngược lại còn vô cùng điềm tĩnh,Denis chỉ vô màn hình rồi quay sang anh :

"Nó nhớ nó khóc luôn kìa anh thấy chưa"

Tú Linh cũng rất hiểu ý,nàng dù không cam tâm lắm nhưng vẫn hùa theo giả vờ khóc lóc thảm thương,quay sang chỗ khác gạt nước mắt nghẹn ngào.

"Anh Quân ơi huhu"

"Anh Den không cho em về thăm ba mẹ,anh nói gì đi"

Trung Quân nghe mà muốn ù tai,nghe trái lọt phải,nếu chỉ có thế mà hai anh em bọn họ cãi nhau thì không đáng tí nào.Anh ghé sát vào tai hắn,sốt sắng hỏi thầm :

"Sao cậu không cho nó về ?"

"Nó về nó méc ba tôi nữa là tôi chết đó anh hiểu hông"-Hắn bất đắc dĩ.

"Điên hả,kiểu gì bố chẳng biết"

"Đừng có lừa tao"-Trung Quân lại chả biết rõ quá.

"Ơ anh không tin thì thôi chứ"

"Linh nó khóc mà tôi gạt anh làm gì"

Hắn nói điêu tỉnh bơ,không hề vấp.Trung Quân nghi hoặc nhìn hắn rồi tặng cho hắn một cái nhìn "yêu thương" tóe lửa.

"Ờ,cứ để tao phát hiện đi nhé"

Anh cũng không muốn quản thêm,hắn không muốn nói thì thôi vậy.Anh quay ra nói chuyện với nàng,sắc mặt anh thay đổi khác hẳn lúc nói với Denis.

"Thế sao mà nó không cho em về"-Anh cười hiền dịu.

"Em có biết đâu,ổng kêu em về em phiền ba mẹ"-Tú Linh diễn rất thật.

"Ừ,thôi tí anh nói lại hắn nha"

"Hông có gì phải buồn"-Anh nhìn mà thấy thương.

"Iu anh"

Tú Linh vớ được Trung Quân như vớ được vàng,nàng nhảy cẫng lên làm mấy giọt nước mắt cũng bay mất,thay vào đó là một nụ hôn gió tới anh.

Một cảnh tượng đó làm cho hai người kia đen mặt,chân mày hắn cau lại sắp thành một hàng đụng nhau luôn rồi.Denis khó chịu vòng tay qua eo anh,ráng nặn ra một nụ cười gượng gạo.

"Anh chắc còn buồn ngủ lắm đúng không"

"Tôi để anh ngủ tiếp nhé"

Hắn vén tóc mai của anh ra sau tai,để lộ một cặp má đào búng ra sữa,trông mềm mềm đáng yêu hết sức."Chụt" một cái,hắn hôn lên má anh nhanh tới nỗi anh còn chưa kịp nhận ra.

Trung Quân đần mặt ra ngó hắn,anh đang ngơ ngác thì hắn đã luồn tay xuống dưới đùi anh bế xốc lên,nhẹ như lông hồng.

Denis dứt khoát mang anh trở lại phòng ngủ,ba phần vì việc công còn bảy phần vì tư thù cá nhân,hắn không thích người của hắn bị nhòm ngó.

"Anh ngủ thêm một chút đi"

Hắn đặt anh nằm xuống nệm,đang định rời đi thì bị anh nắm lấy tay.Trung Quân ngước lên nhìn hắn,anh vỗ xuống nệm nói :

"Nằm xuống ngủ với tôi nữa"

"Tôi tỉnh ngủ rồi"

"Không có ngủ được nữa"-Hắn từ chối anh.

Trung Quân bất mãn ngồi dậy,bất ngờ anh nắm lấy cổ áo của hắn giật mạnh xuống rồi đè đầu hắn xuống cái gối,rất nhanh đã trấn áp được tên đô con này.

"Mẹ mày thế còn kêu tao ngủ hả"

"Đùa tao hả"

Denis bị anh đè đầu cũng thấy đau đau,hắn mới nở nụ cười tươi sáng tỏa ra ánh sáng của sự đẹp trai để hòa hoãn với anh :

"Ờ vậy thôi anh ngồi ở đây nghỉ đi nha,tôi còn chuyện muốn bàn với con Linh"

Trung Quân đè một hồi mỏi tay cũng buông ra,anh cũng chẳng buồn quan tâm nữa,hắn thoát ra được thì mừng như chim xổ lồng,trong lòng thầm cảm tạ trời Phật.

Denis giả đò sáp lại gần anh,hắn ôm hôn anh thắm thiết như là mười năm rồi chưa gặp.Hắn luồn tay qua eo anh siết nhẹ,mồm thì vẫn hôn gió chụt chụt làm anh thấy rợn người.

"Ê nha,bỏ cái tay cậu ra nha"

Trung Quân khó chịu giằng tay của hắn ra khỏi eo nhỏ,đùa chứ cái tên cáo già này lúc nào cũng giở trò sở khanh với anh được.Anh liền tỏ thái độ muốn đuổi người vì lo hắn sẽ manh động :

"Cậu muốn đi đâu thì đi đi"

Hắn bị anh giằng ra nhưng lì lợm bám riết vào anh không buông,hắn khỏe hơn nên anh không thể tách được cánh tay rắn chắc của Denis.

Giây sau anh thấy ớn lạnh vì cảm nhận được bên dưới eo có bàn tay gân guốc luồn vào,xoa nắn nhẹ.Trung Quân sợ sệt nhìn xuống,tay hắn đã yên vị bên trong lớp áo ngủ mỏng tang của anh rồi.

"B-buông ra,lẹ lên,buông ra coi"

Trung Quân run rẩy bấu vào tay hắn muốn đẩy cánh tay cứng rắn như sắt thép kia ra,nhưng anh không tài nào lay chuyển được.

"Không đấy"-Denis hất mặt lên trời.

"Hôn một cái rồi buông"

Hắn cười cười dụ dỗ anh,nhưng có vẻ âm mưu lần này của hắn không thành công vì Trung Quân đã tỉnh táo rồi nhé,anh bị hắn dụ không đếm nổi số lần nữa,nếu còn tin tưởng thì anh chỉ có nước đi bán thân.

"Làm như tao tin"-Trung Quân khó chịu,giằng co với hắn.

"Muốn cây vô lưng nữa không"

"Không yêu nhau mà đòi hôn làm gì"

"Sắp kí giấy kết hôn tới nơi,hôn cái có mất gì đâu"-Hắn mặt dày vô sỉ.

"Mất cái tự trọng của mày á Denis Đặng "-Trung Quân mím môi lại không cho hắn hôn.

"Giờ anh không hôn là tới tôi á nha"

Denis nham nhở cười cười,hắn là tên mặt dày nhất anh từng gặp,Trung Quân tức tối quắc mắt trừng hắn,nhưng hình như không doạ được ai hết.Đổi lại còn tự làm mình hao tâm tổn sức vì hậm hực với tên kia.

Thấy hắn chuẩn bị tiến tới thì anh đã nhanh lẹ né ra sau,cứ như thế cho tới khi lưng Trung Quân chạm vào nệm êm mới phát hiện mình bị hắn dồn vào đường cùng rồi.

Anh lấy hai tay che mặt mình lại không nhìn hắn nữa,bây giờ mà bị hắn đè thì xác định là không thể giãy dụa.Hắn nhìn anh vậy mà thấy buồn cười,chủ yếu là hắn muốn trêu tiểu yêu tinh kia thôi,chứ cũng không có ham hố gì lắm mấy chuyện hôn hít.

"Nào chồng iuu của tôi ơi"

Denis lay lay cánh tay đang úp lên mặt anh,hắn làm phiền anh mãi cuối cùng anh cũng phải gỡ tay xuống để lộ gương mặt trắng nõn xinh đẹp đang cau có.

Hắn rất nhanh hôn cái "chụt" vào môi anh không một động tác thừa,anh cũng đã biết Denis sẽ làm như vậy nên mang vẻ mặt đầy sự bất lực để yên cho hắn hôn mình.

Nhưng anh đã tính toán sẵn trong đầu kế hoạch trả thù hắn ngay từ lúc hắn đòi hôn anh,Trung Quân nắm lấy thời cơ hắn đang nằm đè lên mình,nhấc gối lên và đá thẳng vào hạ bộ của Denis.

Trong nháy mắt hắn liền biến thành tượng đá,biểu cảm trên mặt cứng đờ vì chỗ đó bị tác động vật lý.Hắn đau khổ ngã uỵch sang một bên,miệng khô khốc không nói được gì.

Trung Quân thấy thế thì lấy làm khoái chí lắm,anh đưa tay xuống hỏi thăm thằng em của hắn xem thế nào.Chẳng là anh đá có hơi mạnh,chắc là đau lắm đó.

"Lên nữa đi"

"Hôm trước hăng lắm mà"

"Hôm trước nó làm tao chảy máu nè"

"Chết luôn đi"

Nói rồi anh cười nhếch mép tự đắc,bên dưới còn vuốt vuốt cự vật mấy cái coi như an ủi hắn.Denis sắc mặt khó coi,hắn đưa tay dừng tay Trung Quân lại,hắn đã đau rồi còn gặp cảnh này nữa.

"Anh đừng có vuốt"

Hắn đau khổ nhăn mặt lại,như con khỉ ăn phải ớt.Anh chơi cái trò triệt nòi giống này với hắn thật là ác liệt,đau tới nỗi không thể ngẩng đầu lên được nữa.

Denis nắm lấy cổ tay của Trung Quân để ngăn không cho anh vuốt nữa,hắn thống khổ nhìn anh mà anh thì chỉ có một thái độ khó chịu,anh giằng tay ra :

"Bỏ ra coi"

"Á"

Tự nhiên anh la lên rồi giật mình buông tay ra khỏi thằng em của Denis,hắn đã nhổm dậy cắn vào môi của anh,bất ngờ vì lực đạo của hắn nên môi xinh của anh đã sưng lên,công nhận hắn cắn đau thật.

Trung Quân giơ tay lên tát vào mặt hắn cái "bốp" đáp trả lại,anh cũng không vừa,cố ý dùng lực dồn vào năm ngón tay in lên mặt Denis mới chịu.

"Được rồi mà tôi sẽ đi"

"Anh đừng nữa"

Hắn xoa xoa cái má hơi nhói vì ăn tát,cố gắng tìm đường thối lui chứ không anh lại tát thêm vào cái nữa.Trung Quân lửa giận phừng phừng tát hắn thêm một cái nữa,anh nói với vẻ mặt hả hê :

"Nãy không đi giờ còn xin xỏ"

"Tôi chiều anh quá nên anh-"

Chưa hết câu thì đã thấy chiếc chân thon thả của anh đặt trên đũng quần của hắn,sẵn sàng đá thêm một cước vào chỗ hiểm.

"Nên ?" -Trung Quân nhướn mày.

"Nên..nên ai lớp du truy thao dần"

Hắn toát mồ hôi hột từ từ gạt chân anh xuống,chân của Trung Quân tựa như cái máy chém,rơi xuống một cái liền chém bay mất người anh em của hắn.

Sau đó anh cũng chịu tha cho hắn,nhìn bóng lưng hắn chạy thục mạng ra ngoài anh bất lực thở dài,cánh cửa phòng ngủ khép lại và anh cũng nằm ườn xuống nệm,tranh thủ nướng thêm tí nữa.

Denis bước vào phòng đối diện,thấy cô với nàng còn đang tám chuyện gì đó cười rất tươi nhưng đây không phải lúc để cho họ nhiều chuyện,hắn hắng giọng :

"Em gái của Nguyễn Trần Trung Quân ơi"

"Cảm ơn em đã nói chuyện với em tôi"

"Bây giờ..em ra ngoài được rồi á"

Hắn nặn ra nụ cười hết sức giả trân,đuổi người thẳng thắn như vậy thì chỉ có hắn mới dám làm.Cô quay ra luyến tiếc chưa muốn rời đi,nhưng Hạ Mai hiểu chuyện,bây giờ không phải lúc.

"Vậy hai anh em nói chuyện đi,tôi xuống dưới lầu"

Cô đứng lên nhường chỗ cho hắn và nàng bàn bạc công chuyện mang tính riêng tư,nhưng lúc chuẩn bị ra khỏi phòng Hạ Mai dường như còn chưa muốn đi.

Mặt Tú Linh biến sắc khi Denis cư nhiên đuổi Hạ Mai đi,nàng còn cay hắn chuyện cãi cọ lúc nãy mà giờ còn bồi thêm vào nữa,tức chết nàng.

Dư âm của cuộc cãi vã còn nhiều,lúc Hạ Mai đã rời đi rồi mà hai người kia vẫn không thể nào nói chuyện một cách bình thường được,không ai nhìn vào camera cả mà cứ né ánh mắt nhau.

"Ê"

Hắn ngập ngừng trong không khí im lặng mãi mới chịu lên tiếng trước,Tú Linh mang vẻ mặt cau có,nàng cứng nhắc đáp :

"Gì má"

"Tao xin lỗi"-Denis nói một câu chẳng có đầu có đuôi gì.

"Ừ..em cũng xin lỗi"-Tú Linh thuận thế,nương theo bậc thang hắn đưa mà đi xuống hòa hoãn không khí.

"Bây giờ..huề không"

Ngoại trừ Trung Quân,hắn cảm thấy nói lời chuộc lỗi thật khó,ngượng mồm mà còn ngại nữa,hắn ấp úng nửa ngày mới nói được.

"Có"-Nàng gật gật.

Nhưng từ đầu tới cuối hai người này vẫn chưa nhìn thẳng vào mặt nhau lần nào,không gian yên tĩnh càng tăng thêm sự ngột ngạt.

"Tao sắp cưới rồi"

Hắn nghiêm túc lấy lại dáng vẻ lịch lãm bình thường mà nói chuyện trọng đại,chuyện cưới xin này không thể đùa được.

"Ai chả biết"-Nàng thấy ngộ,ai mà không biết hắn chuẩn bị cưới Trung Quân.

"Tao định cưới sớm hơn chút"

Hắn làm mặt trịnh trọng,khi nhắc tới chuyện này lại thêm mấy phần nghiêm túc.Tú Linh nghe mà giật mình,nàng hỏi lại để chắc chắn là mình không nghe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net