----

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Đồ bất tài vô dụng, chẳng nên tích sự gì"
"Kẻ hèn nhát vô tư, cả cuộc đời thối nát"
"Ích kỉ cho thân mình, chẳng suy màn đến ai"
Bảo sao không nên chuyện, rắp rắp ban suy cùng
Ôi cuộc sống lan man, bao đêm dài thức giấc
Mặt đất như vũng lầy, ánh dương như bão tố
Ta cũng từng nên chuyện, cũng nên thân nên hình
Trách cho số phận mình? Hay cuộc đời bất tin?

Người đâu biết nơi kia, bao nỗi buồn chua xót
Ta chống chọi bất an
Ta vùng mình chạy trốn
Nơi bể đau bất tận, ta ngâm mình chốn đau

Nơi cảm xúc đau thương, đang hùng hồn chạy đến
Bao tiếng thét thất thanh in ỏi điếng cả tai
Cầu xin hãy cứu vớt
Vớt cuộc đời của tôi
Nỗi nhẫn nhục chua xót
Nỗi tiếc nuối bao quanh
Ai đó hãy dừng bước, xót thương lấy thân này
Thánh thần ở chốn nao? Sao không ai lên tiếng
Tiếng con quá nhỏ bé nên chẳng ai thấu con?
Ấy chết là tâm can
Tiếng tâm can phẫn nhục
Người nào đã la thét, người nào đã thanh âm

Ta chỉ xin giấc ngủ, một giấc ngủ bình yên
Không bóng tối lấp đất, không nỗi sầu điếng thân
Tưởng chừng như nhỏ bé, lại chẳng vớt vác thay

Ôi thân tàn điêu xác
Kìa tiêu cực đến đây
Chung cùng với nỗi đau, giết con người bé nhỏ
Mong vùng vẫy tha thiết? Chết đi đừng nói nhiều
Chết cho tất than đau
Cho cuộc đời siêu thoát
Thoát khỏi chốn oan thây
Thay cuộc đời bay nhạt
Nhặt từng hạt mến thương sao lắp đầy biển cực
Hai thái cực đối xứng mong cho sáp biển đen?

Thôi đừng nói em ơi
Sống có tiếc than gì
Em ôm mình tiêu cực
Giờ chật vật trách than?
Em ôm được mất gì?

Đau đớn và đau đớn
Sống thì ngủ ít thôi
Chết tha hồ mà ngủ
Đừng như vậy được không?
Em chỉ muốn buông tay
Nhắm mắt lại hít sâu
Rồi chìm vào vô thức
Mắt em không chảy nước
Em đã chết thật rồi
Chết cho đời thêm vui
Chết cho phiền thêm biến
Thôi làm ơn đừng tiếc
Mắt em sẽ cay cay
Thôi làm ơn đừng chết
Đừng chết nữa em à.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC