late nights

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Late Nights (losing my mind)

Author: Strawberi_beri

Translator: jimnprince

Summary: Đôi khi đi vào giấc ngủ là điều khó khăn nhất—đương nhiên là bên cạnh việc phải sống chung một căn nhà với sáu tên đực rựa. Hay là một trong số bốn lần Xiaojun mất ngủ ở kí túc xá, và một lần Hendery quyết định phải làm gì đó với tên này.

Link bản gốc: https://archiveofourown.org/works/26160970

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem ra ngoài

Note:

- Mình tôn trọng nguyên gốc nên sẽ có mention HHH, mong mọi người thông cảm

- Và 2022 tràn ngập may mắn, niềm vui và hạnh phúc nhé mọi người

(ノ>ω<)ノ :。・:*:・゚'★,。・:*:・゚'☆

________

Hendery mơ về một vùng đất rộng mênh mông với những cây hoa to hơn cả mặt cậu. Bầu trời ánh sắc cầu vồng và cậu biến đổi thành một chú cún (hay cậu đã là một con cún sẵn rồi?) và chạy như bay qua vùng đất rộng lớn ấy. Một chú chim nhẹ nhàng đáp xuống cành cây gần đó và hót, nghe giống anh Winwin lắm. Rồi đột nhiên cậu bị bao vây bởi vô số động vật và Hendery mong là cậu có thể nhớ lại sau khi tỉnh dậy vì Xiaojun là một chú thỏ với cặp lông mày dày, hơi giống của Red trong Angry Birds nhưng mềm mại hơn. Đây chắc chắn là điều buồn cười nhất nãy giờ trong giấc mơ của cậu. Rồi đột nhiên bầu trời chuyển xám, tiếng gầm gào dữ dội của sấm đập thẳng vào màng nhĩ cậu và tia chớp xé ngang bầu trời, giáng thẳng xuống ngay sát một bên chân cún của cậu. Hendery giật mình tỉnh giấc, mắt chớp liên hồi trong khi cố gắng cựa mình dậy.

"Lạy chúa, mấy giờ rồi không biết", cậu càu nhàu, tay mò mẫm trong chăn. Nheo mắt nhìn màn hình điện thoại, cậu thở dài. Bây giờ là quá sớm để tỉnh dậy. Cậu lắc đầu, cố nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ chỉ để rồi bị đánh thức bởi tiếng leng keng hơi chói tai. "Cái quỷ gì vậy", cậu lẩm bẩm, nhanh tay vớ lấy thứ đầu tiên cậu chạm vào trên sàn.

Cậu nhìn chằm chằm bên giường trống không của Ten. Đúng rồi, đợt quảng bá của SuperM. Hendery hít mạnh rồi thở ra tiếng rên rỉ, cậu thực sự cần huấn luyện tụi mèo, ừ thì, để trở thành mèo cảnh vệ hay gì đấy, để ít nhất cậu sẽ không phải tự mình mò mẫm vào cái thời điểm khỉ ho cò gáy này. Chầm chậm đi ra khỏi phòng, cậu kiểm tra hành lang dọc các phòng để xem có thành viên nào cũng tỉnh dậy hay không, nhưng đáp lại cậu chỉ là những cánh cửa đóng. Có khi là một con gấu mèo. "Từ từ đã, sao lại có con gấu mèo trong kí túc xá của bọn họ được chứ?" Hendery tự đặt nghi vấn với chính mình trong khi nhón chân tới gần bếp.

Cậu không có thời gian để suy nghĩ tại sao đèn điện lại được bật lên. Cậu chỉ giơ cao thứ gì đấy mà cậu vớ được dưới sàn phòng ngủ lên qua đầu và nhảy dựng lên như cậu vẫn thường làm. Ngoại trừ, có vẻ lần này cậu đáng nhẽ đã nên hỏi "Ai đó?". Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt to của Xiaojun, cậu ấy đang ngồi khuỵu xuống với một chảo ăn trong tay-ai lại đi ăn vào giờ này chứ!

Hendery đánh vào mái đầu khói bạc kia với một... chú cún đồ chơi?

Xiaojun nhăn mặt một tí tị khi chú cún đồ chơi chạm vào đỉnh đầu cậu ấy và tạo ra một tiếng "bốp" nhẹ như tiếng bong bóng vỡ. "Ừm", Hendery lúng túng thu cánh tay lại, "Tớ xin lỗi"

Xiaojun nhíu mày, hai hàng lông mày như chạm vào nhau trong khi vuốt lại tóc. Ánh mắt cứ dồn vào mái đầu khói bạc kia, cậu nhận ra đôi khi cậu quên rằng người đối diện nhỏ người hơn cậu (Hendery lờ đi giọng nói trong đầu rằng cậu thích sự khác biệt chiều cao này). Và bây giờ là một trong những khoảnh khắc ấy. "Vậy, ừm, cậu thức dậy vào giờ này để làm gì vậy? Đã ba giờ sáng rồi." Hendery liếc mắt xuống chiếc chảo trên tay Xiaojun rồi quay trở lại đối diện với ánh mắt sắc sảo của người kia, "để ăn khuya à?"

"Cậu thực sự nghĩ tớ là ăn trộm à?" Xiaojun hỏi ngược lại trong khi để cái chảo lại lên lò vi sóng. "Và nếu tớ thực sự là ăn trộm, cậu định bảo vệ kí túc xá với một con cún đồ chơi sao?"

"Này, trong phòng tớ tối om được chưa? Đến Bella còn chẳng thèm tỉnh dậy, con bé còn chẳng sủa cơ"

"Ừ, vì con bé biết tớ không phải ăn trộm" Xiaojun khúc khích, ánh mắt cậu ấy dịu đi trong khi bắt đầu đi đi lại lại trong bếp. "Lạy chúa, tớ không thể tin là mình có thể sẽ chết vì cậu cầm phải một món đồ chơi chứ không phải vũ khí hạt nhân hay gì tương tự đấy"

Hendery vặc lại. "Ừ ấy, làm như tớ để một đống vũ khí nằm la liệt trên sàn phòng ngủ không bằng". Cậu lắc lắc cánh tay trước khi thả món đồ chơi xuống, "Tớ sẽ đâm kẻ trộm bằng chiếc dùi trống siêu cùn của mình" Trước khi Hendery kịp tiếp tục cuộc tranh luận dở hơi này, một cái ngáp dài mệt mỏi đã ngăn cậu lại. Cậu duỗi thẳng hai tay lên qua đầu. "Trời đất, tớ phải đi tiểu ngay bây giờ. Chỉ là đừng đốt trụi cái kí túc xá của tụi mình nhé"

Hendery nghe thấy tiếng ậm ừ nhè nhẹ đáp lại. Lặng lẽ bước ra khỏi bếp và quay vào hành lang, cậu dừng ngay trước một Bella đang say ngủ. "Đồ chó ngốc", cậu thở dài.

Lần tiếp theo Hendery tỉnh dậy, cậu nhận ra đã gần ba giờ sáng. Một ý nghĩ nhỏ len lén xuất hiện trong tiềm thức cậu rằng có lẽ Xiaojun lại đang thức nhưng cậu nhanh chóng gạt phăng nó vào thùng rác. Tại sao tên đó lại thức muộn như thế làm gì? Và tại sao cậu phải quan tâm chứ? Hendery rên rỉ vì cơn mắc tiểu lại ập đến. Hóa ra đây là lí do vì sao cơ thể chết tiệt của cậu lại dựng cậu dậy.

Giật mạnh chiếc chăn phủ ra khỏi người, cậu để đôi chân tự dẫn mình ra ngoài hành lang. Ngay trước khi cậu kịp mở cánh cửa dẫn vào nơi giải tỏa, một giọng nói dừng cậu lại.

"Là tớ thì tớ sẽ không làm thế đâu."

Hendery tự nhủ rằng mình đã không nhảy dựng lên, và nếu Xiaojun có định phản bác lại thì cậu sẽ bảo vệ danh dự của mình bằng mọi giá. "Lạy chúa, Dejun" cậu hơi cau có nhìn về phía dáng người mờ mờ. Nguồn sáng duy nhất để cậu xác định chỗ Xiaojun đứng là ánh sáng xanh nhẹ từ điện thoại cậu ấy. "Cậu thức đến giờ này làm gì vậy? Cậu nên đi ngủ đi chứ. Và tại sao tớ lại không được vào phòng tắm?" Hendery có chút giận dữ giậm chân xuống. Ai lại đi ngăn một người đi tiểu chứ, thật luôn?

Xiaojun luồn tay qua mái đầu có chút lộn xộn mà làm thế nào đấy lại trông bồng bềnh hơn thường ngày. "Ừm đầu tiên thì Xuxi đã ngất luôn trên giường Yangyang ngay khi trở về, thế nên là em ấy chiếm luôn giường tớ. Và anh Winwin thì khóa luôn cửa phòng rồi nên là" cậu ấy lúng túng nhún vai. "Và anh Ten thì ở trong đó. Có vẻ là ảnh ngất luôn trong lúc đánh răng rồi." Hendery không tin lấy một phân lời người nhỏ hơn nói (thực sự thì người ta không thường ngủ gật trong phòng tắm đâu, đúng không?), thế nên cậu mở cửa ra và bật điện, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên khi thấy một Ten đang gật gù ngủ ngồi trên bồn cầu với chiếc bàn chải đánh răng vẫn lủng lẳng trong miệng. "Tớ bảo mà" Xiaojun nhẹ giọng.

Hendery giận dữ quay về phía Xiaojun. Ánh sáng từ phòng tắm chiếu tràn ra ngoài giúp cậu nhìn rõ hơn người trước mặt. Người nhỏ hơn về cơ bản là đang bơi trong chiếc hoodie ngoại cỡ mà cậu ấy cực yêu thích, bên dưới thì mặc một chiếc quần bóng rổ. Xử lí anh Ten trước, não cậu chen vào, rồi sau đó bắt Xiaojun trở về giường.

"Cậu có định giúp tớ không vậy?"

Xiaojun cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình điện thoại. "Tớ á? Người mà cậu suốt ngày gọi là tí hon và trêu chọc là đồ da bọc xương ấy à?" Cậu nghe được chút tổn thương trong lời nói của Xiaojun và cậu quyết định để giành phát hiện này cho một ngày khác–thế này đã là quá đủ thứ cậu phải xử lí vào lúc ba giờ sáng rồi. "Không, tớ không định giúp cậu đâu. Với cả, tớ cũng cố thử rồi nhưng tớ không muốn làm ảnh tỉnh dậy."

Tuyệt, Hendery nghĩ trong khi cố lay Ten dậy. Vô dụng, cũng không phải là cậu nghĩ đây là một cách hay. Cậu nhẹ nhàng bỏ bàn chải ra khỏi miệng Ten rồi đưa anh về phòng ngủ của hai người. Cậu đuổi hai con mèo xuống và đặt anh lên giường. "Chết tiệt, có lẽ mình cần tập thêm" cậu tự lẩm bẩm với chính mình, cảm nhận được một lớp mồ hôi xung quanh thái dương.

"Giỏi lắm, Hendery" Xiaojun khúc khích khi người nhỏ tuổi hơn quay trở lại. Hendery đã phải kiềm chế lắm lắm không giơ ngón giữa về phía người kia. Cũng khá dễ dàng vì cậu chắc chắn Xiaojun sẽ òa khóc luôn nếu cậu làm vậy.

"Ừ, cũng không khó khăn lắm"

Xiaojun nghiêng đầu mỉm cười. Đôi mắt sắc sảo của cậu ấy trông còn đáng sợ hơn trong ánh sáng mờ ảo. "Thật không vậy? Vì mấy tiếng càu nhàu cậu phát ra lúc đó lại nói khác đấy."

Hendery thở hắt ra. "Về phòng ngủ đi, đồ tồi." Và rồi cậu đóng cửa phòng tắm lại. Khi cậu quay trở ra sau đó chỉ khoảng hai phút, phòng khách đã trống không và ở chỗ Xiaojun đứng trước đó là một Bella đang say ngủ.

_____

"Đệch, sao cổ anh đau quá vậy" Ten phàn nàn đi vào bếp.

"Hôm qua anh ngủ gật luôn trong phòng tắm" Hendery cằn nhằn trong khi đi tới chỗ đồ ăn được chế biến sẵn bày đầy trên bàn. "Em đã phải xách cái mông anh về phòng ngủ đấy."

Ten nở một nụ cười mà Hendery chỉ có thể khẳng định là cực phù hợp cho một tên ác quỷ. "Ôi Hendery" anh thốt lên, "hiệp sĩ trong bộ giáp sáng chói của tôi. Anh biết là phải có lí do em mới là số một trong số những người anh yêu quý nhất."

"Em tưởng phải là Yangyang chứ" Lucas ló đầu ra từ phòng khách.

Hendery nhìn cậu em út chỉ nhún vai và có cùng một nụ cười Ten vừa chưng ra trên mặt. "Anh Hendery có thể giữ chức danh đấy cũng được, dù gì thì ảnh trông cũng giống một hoàng tử mà" Yangyang bật cười, nằm luôn lên người Xiaojun. Hendery lén nhìn về phía mái đầu tro bạc của người kia, chỉ để rồi hối hận muộn màng khi trông thấy người nhỏ hơn cũng đang nhìn chẳm chẳm cậu.

"Ừ-ừm, gì cũng được. Cái đó cũng không quan trọng lắm đâu" cậu cuối cùng cũng lẩm bẩm, cố thoát ra khỏi người anh vẫn tiếp tục trêu chọc cậu. Làm thế nào mà mặt đất chẳng bao giờ nuốt luôn cậu xuống mỗi khi cậu cần vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC