seven

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là lần đầu tiên những luồng cảm xúc ấy đến với Jimin, mọi thứ đều thật mới mẻ và lạ lùng. Dẫn đến việc em ngất đi như vậy.

Jungkok để ý được việc này, khi gã đang liếm láp những vệt đỏ tanh tưởi nhưng cũng thật ngọt ngào ấy. Chúng rỉ ra từ vết cắn, rơi xuống xương đòn gợi cảm.

Gã giương mắt nhìn bạn đời xinh đẹp của mình, dù omega kia đã chìm trong giấc ngủ gục trên cổ gã mất rồi.

"Jiminie?"

Không có lời đáp lại.

Jungkook nhấc em lên thật nhẹ nhàng, từ tốn vuốt phẳng phần ga giường khô ráo sạch sẽ và trải cơ thể của em lên đó. Gã không hoảng loạn; người trẻ tuổi hơn biết Jimin chỉ mệt mỏi thôi; và rằng em sẽ sớm tỉnh táo trở lại. Gã nghe thấy lồng ngực em đập mạnh.

Cả hai đã có được cơ thể của đối phương, chàng omega đã cho phép gã đánh dấu em.

Tất cả đã hoàn tất.

Chẳng còn gì có thể thay đổi được nữa.

Không có nhiều bằng chứng và ví dụ cụ thể, về việc bạn đời tri kỉ này. Thật kì lạ khi ai đó tìm được một người khác, một người xa lạ mà được gắn kết với mình bởi sợi dây uyên ương đỏ nơi ngón áp út.

Bởi nên việc kì lạ ấy, được coi là một câu chuyện thần thoại.

Nhưng có lẽ, đối với những người cảm nhận được, gặp được tri kỉ của họ thì đây lại là một vấn đề khác.

Và trong trường hợp này, Jimin và Jungkook gặp nhau trong cái hoàn cảnh chối không chịu được.

Đồng thời, vì nó được coi là một thứ thần thoại, chỉ có trong trí tưởng tượng, và chẳng thể nào thực sự xảy ra nên người ta chẳng buồn quan tâm hay ý thức về việc tri kỉ của họ có ảnh hưởng như thế nào.

Kết nối của hai người ở mức dày đặc và chắc chắn nhất có thể, tới mức có thể nghe thấy những điều thật nhỏ như tiếng tim đập và tiếng hơi thở luồn lách trong đường thở.

Đó là lí do Jungkook thật bất ngờ khi gã chẳng làm gì cả, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của người kia, như thể nó đang ở ngay trước mặt gã vậy. Và cảm thấy rộn rạo trong lồng ngực khi nhịp tim của gã cũng y hệt của em.

Bây giờ thì cả hai được liên kết với nhau, trọn một đời.

Với các omega, dấu răng của alpha ngự trị trên gáy chính được coi là một điều gì đó thật thiêng liêng. Một đề tài đáng để suy nghĩ nghiêm túc.

Cơ bản thì, với dấu răng, omega có thể tìm thấy nơi gọi là bình yên. Kiểu bình yên khi mà các pheromnes đánh ghét của kì phát tình biến mất, ngay khi bạn đời của họ xuất hiện. Nó cũng là một lí do để Jimin ngất đi.

Cái dấu răng đã hoàn toàn làm dịu đi cơn nóng bên trong Jimin, những dấu hiệu của kì phát tình từ từ nhạt đi trong không giian kể từ khi răng nhanh của Jungkook phập xuống làn da em.

Pheromones của Jungkook cuối cùng cũng nhận ra mùi hương mà nó cảm thấy phù hợp nhất. Dẫn đến việc cơn phát tình đột ngột của hai người đã đồng bộ với nhau, nghĩa là hai người sẽ không kết đôi với ai khác được nữa. Con sói của họ chỉ có thể phản ứng với người còn lại thôi.

Thấy đấy, mọi chuện diễn ra chỉ vì mội cái phập răng. Thần kì phải không? Một vết cắn hoang dại được thúc đẩy trong chỉ vài giây ngắn ngủi, và bị lôi kéo bởi dục vọng và mong muốn đối với người còn lại.

Nhỡ đâu... tất thảy đều là một lỗi lầm thì sao?

Tới đây, tâm trí Jungkook bắt đầu hoảng loạn.

Gã chẳng biết mình phải làm gì tiếp theo. Làm tình xong, đánh dấu xong rồi thì làm gì? Jimin đang vẫn xinh đẹp ngủ trên giường kia, co quắp người cong như con tôm nhỏ vậy. Khác hẳn với em, Jungkook đứng kề bên giường, ngắm nhìn Jimin rồi nhận ra gã chẳng có tí manh mối nào về tình huống này. Chẳng hiểu là bây giờ sẽ 'sửa chữa' được cái gì nữa.

Gã chưa từng có một bạn đời, đương nhiên là như vậy. Thậm chí là một mối quan hệ cho tử tể, gã cũng chưa tìm đến bao giờ. Tất cả, gã chỉ coi như bạn tình, một nơi để giải toả cái mệt mỏi bên trong mà thôi.

Bây giờ thì thế nào mới đúng?



Jungkook ngồi bần thần trên sàn, phía trước gã là Jimin, em vẫn nhắm nghiền mắt như vây. Gã thu đầu gối chạm vào khuôn ngực vạm vỡ của mình, rồi đặt cằm của mình lên đó. Jungkook tự gói chính mình vào thành một cục nhỏ cứng rắn, lơ đễnh ngắm nhìn em trong lúc chờ omega của gã tỉnh dậy.

Gã sợ. Thực sự sợ hãi, kiểu cảm xúc mà gã không hay có. Nhỡ đâu... nhỡ đâu Jimin lúc ấy chỉ đang khao khát và nó che mất hết tâm trí của em? Nhỡ đâu em chỉ đang trong cơn cao trào và để Jungkook kiểm soát em?

Bao nhiêu kiểu suy nghĩ như vậy đến rồi đi. Jungkook rơi vào giấc ngủ chóng vánh vì kiệt sức.

Vài giờ đồng hồ trôi qua, đã 5 giờ sáng rồi.

Mấy tiếng sau khi Jungkook gục trên sàn, Jimin bắt đầu trở mình : em chuẩn bị tỉnh dậy.

Khứu giác cùa chàng omega bắt được luồng hương kì lạ trong phòng mình. Một mùi hương ngọt sắc phía dưới, trộn với mùi nước hoa Chanel no 5. Nó nồng nặc khắp phòng, không chỉ đơn giản là mùi vanilla nhẹ nhẹ bình thường nữa.

Có một thứ gì đó, hay ai đó có cái mùi như vậy.

Chìm trong sự thắc mắc, nhưng Jimin lười biếng vẫn chưa mở mắt ra. Như một bản năng, em mò hai tay xung quanh, sờ xoạng tất cả mọi thứ. Từ ga giường, gối, chăn, góc bàn ngủ, và tóc.

Tóc?

Cuối cùng Jimin phải bật mở mắt.

Có ai đó đang ngủ sâu dưới bàn tay em, chẳng hay biết Jimin đã tỉnh dậy. Chàng omega chẳng biết đó là ai, gương mặt của gã giấu vào giữa hai gối.

Khi omega kia cố gắng đưa tay tới kéo mặt người đang ngủ kia dậy, Jungkook từ trong cơn mơ, cảm thấy mùi hương thanh ngọt gột rửa từ đầu tới chân gã.

Nên gã nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Giờ thì người alpha cũng đã tỉnh.

Thời gian đột nhiên đóng băng trong vài giây. Cả hai nhìn vào nhau, lần này là khi Jungkook và Jimin đều tỉnh táo. Cảm giác thật lạ lẫm.

Ánh mắt Jimin lấp đầy bởi hoảng hốt và nghi ngờ.

"Ai...?"

Đầu óc em trống không, hoàn toàn không nhớ gì cả. Ít nhất là vào lúc đấy.

"Jimin, là em. Jungkook." Gã alpha nói, cố kéo lại vài trí nhớ trong tiềm thức Jimin. Gã tiến lại gần em, chậm nhất có thể, nhưng vẫn còn ở trên sàn. Gã không muốn làm omega của gã hoảng sợ. Có lẽ người hoảng sợ lúc này là gã mới đúng.

Có vẻ như..

.. Jimin chẳng nhớ tí gì cả.

Người omega nghiêng đầu, ngồi thụp xuống giường nhưng không né tránh ánh mắt của người trẻ tuổi hơn.

"Jungkook?" Em hỏi, một chút bĩu môi và một chút cau mày. Bộ não kia đang hoạt động hết công suất để tìm ra cái gì tên là Jungkook.

Nhưng 'lịch sử tìm kiếm' chẳng có cái gì tên là Jungkook cả.

"Tôi... xin lỗi?"

Jungkook bật một tiếng cời lo lắng ra khỏi môi. "Gì cơ?"

"Tôi xin lỗi... tôi không nhớ cậu là ai cả." Jimin thật thà thú nhận. Em xoa xoa đầu, cố gắng lục lại kí ức một lần nữa.

"Anh đang đùa đúng không?"

"Tốt nhất là anh đang đùa đi." Jungkook gằn giọng, mỗi chữ về sau càng trở nên hoang mang hơn trước. Bây giờ thì nó thật sự rối tung lên rồi.

Có thể chuyện Jimin chẳng nhớ gã là ai sẽ tốt đẹp, nếu như không có cái vết cắn chết tiệt kia trên cổ em.

Cái thứ sẽ gắn kết họ mãi một đời.

Omega kia bắt đầu nhìn ra những tia tiêu cực trong cuộc trò chuyện này, tất cả chúng đều xuất phát từ Jungkook. Giờ thì em có chút đề phòng, bò ngược về phía giường không có Jungkook.

"Có vấn đề gì với cậu vậy?" Jimin rụt rè hỏi, trong tư thế sẵn sàng nếu có chuyện gì không may xảy ra.

"Em cũng nên hỏi anh như vậy."

Jungkook thở dài, nhận ra rằng mình đang khiến Jimin bực bội thế nào.

Gã đứng dậy, ngồi lên phần rìa giường, cả hai người tách xa khỏi nhau. Nhưng những ánh mắt chưa bao giờ trốn tránh.

"Jimin, đừng làm vậy với em. Làm ơn."

'Làm gì cơ?"

"Phản bội con sói của anh."

"Cái đéo gì vậy? Cậu say hay gì vậy?" Jimin hỏi, tông giọng nâng cao và run rẩy. Em đang trên bờ vực bùng nổ.

"Không." Jungkook đáp lại, móng tay cào cào sau cổ.

Người alpha không muốn khiến em tức giận thêm nữa. Omega của gã đang hoang mang, Jungkook biết điều đó. Dù sao thì, điều này đều mới mẻ với cả hai.

Gã alpha ra lệnh. "Jimin. Ngửi mùi của em." Lạ lùng thay người omega tuân lệnh ngay, cơ thể hơi rướn về phía gã, cơ quan đánh hơi hoạt động mạnh mẽ.

Jimin như một bể kẹo ngọt...

Thoang thoảng đâu đó là nồng nàn của hoa hồng tươi mới.

Tất cả đều ở ngay đó, khiến người lớn tuổi hơn như được ôm lấy bởi một tấm chăn dày, âu yếm và nâng đỡ lấy cơ thể của em. Mùi hương dập tắt đi cơn giận đang trỗi dậy từng giây, làm lòng em mềm nhũn cả ra. Nhưng không phải chỉ có thế.

Vết cắn trên cần cổ thanh mảnh giật lên, giống như nó đang bị đốt cháy, Jimin vội vã lấy tay ấn chặt nơi sau đầu, thét lên một tiếng và những giọt nước long lanh trong đáy mắt dần hình thành. Omega ngã rạp xuống giường, cả thân hình co quắp lại.

"Jimin? Jimin! Anh sao vậy?" Jungkook nhanh chóng tiến tới, chồm lên giường và bò tới bên người kia, cho tới khi gã quỳ bên em.

"Này, hey, chuyện gì xảy ra vậy?" Gã hỏi, lo sợ tràn ngập trong ánh mắt, Jungkook tập trung vào bàn tay nhỏ nhắn đang che dấu vết thương trên cổ của người kia.

Cố gắng để giúp đỡ, Jungkook tách rời bàn tay kia ra, không tự chủ mà xem xét vết cắn.

Dấu vết Jungkook để lại trên cổ Jimin đang rỉ máu trở lại, giống như đang trừng phạt Jimin vì chàng trai đã không nhớ về người trẻ tuổi hơn. Nó khiến em điên cuồng trong cơn đau, cảm giác tê tái theo mạch máu chảy lan ra khắp cơ thể.

Chàng trai bé nhỏ đáng thương không thể làm gì hơn người nghiến răng ken két, cố nuốt cơn đau vào trong.

Không thể nói gì cả, và chuyển động cũng ít hơn.

Những thứ liên kết kiểu này thật mạnh mẽ và cứng đầu; khi nhắc đến việc làm đau một ai đó, nó sẽ làm cho tới cùng.

Cặp đôi trẻ này sẽ còn phải khám phá ra nhiều thứ mới mẻ nữa.

Jimin – theo bản năng của em, gọi tên alpha kia. Jungkook ngay lập tức di chuyển, nắm lấy một tay của Jimin.

Gã nghiêng người sang một bên, sang một bên mà con mắt gã có thể nhìn rõ vết thương.

Rồi nghe theo điều duy nhất con sói bảo gã, Jungkook làm theo.

Tấm lưỡi dày của gã càn quét từng giọt máu rơi ra.

Đột nhiên, những thứ kí ức bị lãm quên tạm thời quay trở lại.

Những tiếng ngân nga, những hơi thở hổn hển, những cú thúc, và cách hai cơ thể dán vào nhau. Mùi chocolate, mùi hoa hồng, mùi đường, 'baby', 'Em sẽ là của tôi mà. Kể cả em khi không muốn.', 'Kookie, làm ơn...'

Sức nặng của sợi dây liên kết quay lại với từng giác quan của Jimin.

"Dừng lại."

"Huh?"

"Dừng lại đi!" Jimin thét lên. Và Jungkook dừng ngay tại đó.

"Cút con mẹ nó ra khỏi đây đi."

"Jimin?" Gã gọi, nhưng có vẻ omega của gã đang rơi vào trong một thế giới khác rồi.

Người omega, cuối cùng thì cũng có manh mối về những điều xảy ra đêm qua, về những mùi hương xa lạ trong phòng ngủ của mình, và về sự xuất hiện xa lạ của ai kia. Giờ thì tất cả những kí ức về từng giờ mà bọn họ trải qua với nhau, rõ như ban ngày. Cả thân hình trở nên run lẩybẩy hơn nữa, hai gò má nóng bừng. Một cục tức nghẹn kẹt đắng trong cổ họng và Jimin cố gắng giữ cho nó chỉ ở đấy thôi, để em không vỡ tan ra và sụp đổ ngay lúc này.

Jungkook không thể di chuyển hơn nữa, dù chỉ một chút. Gã nghe tiếng tim đập bên tai gã, nhanh như một cuộc chạy đua. Vài giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt mà mới chỉ tối hôm qua thôi, gã còn được hôn lên.

Giọng em lạc cả đi. Và Jimin đẩy vai gã xa ra kỏi em. "Đi đi! Ngay bây giờ." Jimin cảnh báo lần nữa, cắn chặt cánh môi dưới. Omega thở dốc.

"Hey, hey, bab-" Jungkook lo lắng tiến trở lại gần hơn..

Một lần nữa, gần hơn với gò má của em.

Trước khi bàn tay gã có thể chạm tới làn da ấy, thì, Jimin, sợ hãi và cảm thấy như bị đe doạ. Em nhắm tịt mắt, vung tay cào lên da mặt người kia, khiến cho nơi ấy chảy ra một giọt đỏ đặc sệt.

...

Khoảng không bỗng lặng thinh.

...

"T-tôi xin lỗ-" Jimin nhận ra điều mình vừa làm, má alpha của em đang đỏ tấy.

"Thế đây là cách mọi chuyện sẽ diễn ra. Em biết mà." Jungkook cắt lời chàng trai, bước chân xuống khỏi giường.

"Huh? S-sao?" Người omega bật ra vài tiếng, nhìn người đối diện khoác lên áo khoác.

"Không có gì đâu Jimin." Jungkook trả lời, giọng đều đều chẳng có tí cảm xúc nào. Có lẽ là trong đó, hiện hữu một chút mỉa mai, mỉa mai tình huống dở người này. Một chút mệt mỏi nữa. Gã bỏ cuộc. Vài tiếng trước, gã đã có xíu xiu hy vọng rằng việc này sẽ ổn thoả, rằng nó sẽ chạy theo lối đúng, nhưng buồn thay, nó có vẻ không được như ao ước của Jungkook.

Jimin không biết tại sao, nhưng trái tim em vỡ ra một mảnh.

Nhưng em quyết định không để tâm tới điều đó.

"Được thôi." Jimin đáp trả lại, vẫn gồng mình trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Cả thế giới như tan ra thành ngàn hạt bụi li ti vài phút trước khi em phát hiện ra những việc xảy ra tối trước. Quá đỗi bất ngờ, tức giận, và bất lực. Em ghét alpha, em biết rằng em ghét họ. Và điều mà em nghĩ là tồi tệ nhất có thể xảy ra, chính là kết đôi với họ. Đôi khi Jimin cảm thấy khinh bỉ cái thế giới alpha-omega, và đoán xem, em và cái gã kia, giờ là một cặp trong cái thế giới đó.

Đương nhiên là em không muốn điều này xảy ra. Em hoảng sợ. Mọi thứ thay đổi và quay cuồng nhanh chóng, em đánh mất cái quyền kiểm soát cơ thể mình. Là một đống hỗn độn, cả em, cả Jungkook, cả tình huống này.

Có lẽ một chút liều thuốc mang tên thời gian sẽ là câu trả lời.

Jungkook cũng cần phải quên đi cái cảm giác này.

"Em.. xin lỗi vì mọi thứ, Jimin." Đây là câu nói duy nhất còn lại trước khi gã đóng sập cánh cửa phòng ngủ. Jimin ngã quỵ xuống, giấu mặt vào hai đầu gối.

"T-tại sao vậy?" Chàng omega thì thầm với con sói của em, giọng nói giờ đã vỡ tan khi những con suối chảy ồ ạt ra từ mắt, vị mặn chát hoà vào trong khoang miệng.

Chỉ vài giây trước Jungkook vẫn còn ở trong căn hộ này, giờ thì mùi hương đặc biệt của người kia dần tan vào giữa không khí. Nhưng hương hoa vẫn đọng lại trên ga giường, và trên gáy Jimin.

'Jiminie. Cậu biết mà, hãy gọi cho tớ nếu có chuyện gì xảy ra nhé.'

"Tae," Mắt Jimin sáng hơn một chút, vẫn nức nở. Em với lấy điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net