BEGINNING

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kurapika tỉnh dậy sau cơn mê man sâu, đầu óc cậu choáng váng, cơn đau nhức cứ ập đến không nguôi. Cậu nhìn quanh và nhận ra nữ hoàng cũng vừa mới thức giấc, cậu đã vận hành Emperor Time suốt khoảng thời gian bất tỉnh, và chắc chắn một điều rằng nếu cậu cứ tiếp tục thì bất lợi sẽ nghiêng về phía cậu. Kurapika gượng dậy, cố giữ mình thật tỉnh táo.

"Cậu vẫn ổn chứ?"_Vị nữ hoàng lo lắng dò hỏi.
"Phải chăng, là do tôi nên..."

"Không thưa nữ hoàng, tôi hoàn toàn ổn, có lẽ tôi đã mất cảnh giác một chút, nhưng xin người đừng quá lo lắng, mọi việc vẫn trong tầm kiểm soát"_ Cậu vội trấn an.

"Được rồi, ta hiểu, cậu không cần phải quá lo lắng, ta cũng đã nhận thức được những thứ đang rình rập chực chờ nuốt chửng mạng sống của ta và con ta đang ngự trên con tàu này. Ta không mong cậu hay bất cứ ai sẽ quá sức, nếu được xin cậu hãy tranh thủ nghỉ ngơi một chút, có lẽ sắp tới một cuộc chiến dài sẽ nổ ra không chừng..."

Cậu hoàn toàn hiểu dụng ý của nữ hoàng, ngay cả khi cậu, kẻ đồng ý bước lên con tàu này chỉ với một mục đích quan trọng hơn cả đó là giành lại những cặp mắt của đồng tộc mình. Kurapika rải bước trên hành lang, không khỏi ngạc nhiên khi nơi này rộng rãi và đồ sộ hết mức, những họa tiết trang trí cùng những vật dụng được bày biện một cách lộng lẫy cũng khiến những kẻ giàu sụ phải đưa mắt đến mà trầm trồ, cậu cũng không phải ngoại lệ. Nghĩ rằng mình nên rửa mặt để trấn tỉnh lại đầu óc, cậu bước nhanh đến phía toa tàu dành cho các vệ sĩ, vừa hé cửa bước vào một bóng đen to lớn liền ập xuống, cậu không kịp phòng bị ngay lập tức đã bị nuốt chửng

✢✢✢

Ánh sáng từ trần nhà chiếu thẳng vào mắt khiến cậu thấy thật chói chang, chỉ mất khoảng 5 giây để Kurapika nhận ra được là mình bị bắt cóc, cựa quậy trong sợi dây xích trói chặt quanh người, cậu không thể vận niệm của mình được. Đây là một căn phòng sang trọng, loại chỉ dành cho những thượng khách có danh và có tiền, liếc mắt sang phía bên ghế sofa, cậu không khỏi rùng mình khi nhận ra chủ nhân của chiếc bóng đã bắt mình đến đây.

"Kuroro!!? Tên khốn đầu nhện, ngươi làm cái quái gì ở đây? Tại sao ngươi lại có mặt trên con tàu này?"_ Kurapika hét lên

Đôi mắt cậu thiếu chút nữa thì tràn ngập sắc đỏ, may mắn thay đôi lens xám đã ngăn nó lại. Kuroro nhăn mặt thở dài, gập cuốn sách dày trong tay lại

"Cậu khá là ồn ào đấy, cậu biết không? Bây giờ thứ duy nhất tôi cần là sự yên tĩnh"

"Tên khốn chó chết. Thứ như ngươi cũng có tư cách để mưu cầu sự yên bình sao hả? Trả lời ta mau!!!"_ Cậu gằn giọng

"Mà, dù sao thì, về những câu hỏi vừa nãy, tôi cho là nó quá dư thừa. Nếu cậu thật sự muốn có câu trả lời thì cứ việc phá xích rồi tra hỏi tôi. Nhưng tôi e rằng loại xích đó không dễ phá đến vậy."

Cái thái độ dửng dưng với mọi thứ của Kuroro khiến cậu điên tiết lên, ngay lập tức, Kurapika dùng niệm cố gắng phá vỡ xiềng xích đang trói buộc mình, nhưng mọi việc hầu như bất khả thi, dù cho cậu có cố đến cách mấy, sợ xích vẫn cứng nhắc xiết cậu chặt hơn.

"Thấy sao hả? Cảm giác khi bị xích thế nào? Thích không?"

"Thích cái đầu nhà ngươi, tốt nhất là ngươi hãy cẩn thận với những gì mình nói ra, bằng không ngươi sẽ phải hối hận."

"Vậy sao. Chà, hối hận à, đã lâu rồi tôi không nghe về từ đó nữa. Những quyết định tôi đưa ra đều sáng suốt, không khi nào tôi thấy chúng quá thừa thãi đến mức phải hối hận cả."

"Đừng vòng vo bằng cái tư duy rởm đó nữa! Cái thứ đạo đức giả đó của ngươi làm ta thấy buồn nôn."

"Cậu đúng là một đứa trẻ cứng đầu nhỉ. Dù cho cậu có là kẻ thông minh sáng dạ đi nữa, thì sớm thôi, cái sự tức giận ngu ngốc đó sẽ che lấp đi cái đầu thông thái của cậu đấy"

Nói rồi Kuroro đứng dậy, bước về phía cậu, ngồi phịch xuống tấm nệm. Kurapika hẳn đã cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, cậu bật dậy, mong có thể chạy trốn khỏi kẻ điên kia, nhưng thật vô vọng. Kuroro đã khóa chặt hết các cửa, nơi đây đã trở thành một căn phòng kín không lối thoát. Trái với vẻ lo lắng và đề phòng của cậu, anh có vẻ điềm tĩnh hơn, tự tin đến đáng sợ. Nó làm cậu nhớ đến cái lần cậu bắt hắn ở York Shin, Kuroro cũng toát ra cái vẻ dửng dưng và vô tâm với mọi thứ, cái cách mà hắn tỏ ra rằng mọi thứ rồi sẽ theo đúng như kế hoạch của mình khiến cậu không thể nguôi được cơn tức tối đang dâng lên mãnh liệt.

"Tôi muốn lập một thỏa thuận đình chiến!"

Lời nói khiến cậu ngạc nhiên, tròn mắt nhìn người còn lại, dò xét liệu mình có đang nghe nhầm không. Tại sao một tên cầm đầu một bang cướp vô nhân tính lại muốn đình chiến với kẻ đang khổ sở vật lộn với sợi dây xích như cậu chứ. Kurapika cá chắc 100% rằng Kuroro sẽ ngay lập tức giết cậu để trả thù cho chiến hữu của mình_Uvogin. Nhưng hắn lại yêu cầu đình chiến sao

'Liệu đây có phải là cái bẫy?'

Cậu tự vấn.

"Tại sao ta phải nghe ngươi, kẻ cầm đầu băng nhện khét tiếng, giết người không gớm tay như ngươi mà lại sợ ta đến nỗi mong muốn đình chiến sao? Suy cho cùng người cũng chỉ là một tên hèn mọn rác rưởi."

Mặc cho cậu buông bao nhiêu câu nhục mạ, anh vẫn bình tĩnh giải thích

"Tất nhiên tôi không muốn dây dưa với kẻ đã xuống tay với đồng đội của mình, nếu có thế tôi thà quăng cậu xuống biển trong tình trạng bị trói sẽ hay hơn nhiều."

Ngẫm một lúc, anh lại nói tiếp

"Tôi, chúng tôi đang truy tìm một con gián"

"Gián? Ý ngươi là nội gián sao? Nhưng những việc đó thì liên quan gì đến ta?"

"Con gián đó đã khiến cho chúng tôi khốn đốn trong một khoảng thời gian đấy, và có lẽ cậu cũng quen biết hắn"

'Người mình quen biết? Nội gián? Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy? Khốn khiếp, mình không đủ tỉnh táo để thông suốt hết mọi bằng chứng được'

"Haiz...Tôi đoán cậu hẳn đã mệt mỏi vì vận niệm nãy giờ rồi, tôi nghĩ mình vẫn nên tự nói thì hơn. Chúng tôi đang truy lùng Hisoka"

'Hisoka!?? Tại sao lại phải truy lùng hắn? Mình biết là tên hề ấy đã vô cùng khoái chí khi đưa lũ nhện vào tròng xích của mình, nhưng chẳng phải chính hắn cũng tìm người giải niệm giúp tên này sao?'

"Ngươi nói cho ta biết về mục đích của mình để làm gì? Ta không quan tâm ngươi và đồng bọn đang suy tính những gì, thả ta ra hoặc ngươi và lũ nhện còn lại sẽ phải trả giá."

"Cậu không thể ngừng la hét và bình tĩnh một chút được sao? Cái thái độ đó của cậu khiến người khác mệt mỏi khi tiếp chuyện đấy."

"Ta không cần ngươi khuyên dạy, mau thả ta ra!"

"Mặc dù tôi đã cho cậu biết về mục đích của mình, nhưng cậu vẫn không quan tâm sao?"

"Ta không cần biết về những thông tin thừa thãi."

"Cậu quả là một đứa trẻ cứng đầu. Mà thôi, dù sao thì tôi cũng không quá hi vọng vào việc cậu sẽ ngoan ngoãn hợp tác. Có 3 lý do tôi muốn đề nghị một thỏa thuận đình chiến với cậu:
Thứ nhất, như tôi đã nói, mục đích của tôi trên con tàu này chính là để truy tìm Hisoka, hiện tại chúng tôi chỉ biết hắn có vẻ đang lẩn quẩn đâu đó ở tầng thượng hạng, và chúng tôi cần một người có thẩm quyền để đi vào tầng đó. Hẳn cậu biết tôi đang nói tới ai rồi nhỉ?"

"Cứ luyên thuyên bất cứ thứ gì ngươi muốn, ta không bao giờ hợp tác với một kẻ như ngươi!."

Kuroro thở dài tiếp tục

"Tùy cậu vậy. Thứ 2, hiện tại bên phía tôi đang khá bất lợi vì thiếu hụt thông tin, cả về nhân lực nữa..."

'Thiếu hụt thông tin? Và cả nhân lực sao? Nhớ không lầm thì bên các ngươi không phải có một thành viên chuyên về mảng mạng lưới và thêu dệt thông tin mạng à, các ngươi nói rằng bản thân đang gặp bất lợi nhưng về năng lực thì các ngươi lại toàn diện hơn tất thảy."

"Ít nhất thì cho đến hiện tại, tôi không muốn truy cứu thêm về vấn đề này. Về lý do thứ 3, tôi hiện đang nắm giữ một số thông tin đáng giá mà có lẽ cậu đang cần."

"Thông tin đáng giá? Lẽ nào..."

"Phải, theo như nguồn tin hiện tại thì tứ hoàng tử Tserriednich đang nắm giữ một số cặp mắt đỏ của tộc Kurta, không quá ngạc nhiên khi một kẻ có sở thích bệnh hoạn như hắn lại dễ dàng bỏ qua món đồ thú vị như vậy."

"Món đồ? Tên khốn như ngươi cuối cùng chỉ xem mạng sống con người như một món đồ có thể đem ra trao đổi vì lợi ích của bản thân thôi sao? Lẽ nào ngươi không cảm thấy tội lỗi dù chỉ là một chút à?"

Một câu hỏi thật quá ngu ngốc, Kurapika tự nhận định như vậy, vốn dĩ một tên sát nhân giết người không ghê tay như hắn thì việc cảm thấy hối lỗi giống như tưới nước cho xương rồng, vô bổ mà độc hại.

"Nếu cậu muốn người khác trả lời câu hỏi của mình, thì trước hết hãy học cách hợp tác với họ đi đã. Với cái thái độ gắt gỏng này của cậu, thì tôi nghĩ việc ngồi yên nói chuyện không còn nghĩa lý gì nữa."

Ngẫm nghĩ, cậu không muốn thừa nhận rằng Kuroro vẫn có phần đúng, tuy nhiên cứ cứng đầu chống cự thì không khôn ngoan tí nào, hơn nữa cậu đang bị khống chế, và kẻ ở bên trên thì có thể giết cậu ngay tức khắc mà không cần phải tốn nhiều công sức. Hoặc là cậu sẽ giả vờ ngoan ngoãn lắng nghe về thỏa thuận, rồi sau đó tìm cách xử lý gọn gàng mọi thứ, hoặc là cậu từ chối và sẽ mất hết tất cả. Đứng trước tình hình ngàn cân treo sợi tóc, cậu còn sự lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận thỏa thuận?

"Thế, cậu nghĩ sao? Cậu biết đấy, thời gian là vàng, vậy nên tôi không muốn lãng phí quá nhiều vào những việc vô ích."

"Nói như ngươi, thì ta làm gì còn sự lựa chọn nào khác kia chứ"

"Tôi sẽ xem đó như lời đồng ý. Trước hết thì, tôi cần phải đảm bảo rằng cậu sẽ không tấn công tôi một cách hời hợt sau khi tôi phá xích cho cậu, thỏa thuận này cần sự hợp tác nghiêm túc và tuân thủ tuyệt đối giữa hai bên. Do đó tôi mong cậu hãy tỏ ra hiểu chuyện và đừng hành động một cách ngu xuẩn. Và tất nhiên, để có được sự hợp tác từ cậu, tôi e rằng ta cần một biện pháp cứng rắn hơn thay vì chỉ nói xuông."

Kuroro chậm rãi bày tỏ

"Cứng rắn? Không lẽ...Ý ngươi là..."_ Cậu ngập ngừng nhận ra ý đồ của kẻ bên cạnh

"Phải. Tôi muốn cậu dùng Judgement's chain để đưa ra lời thề về việc sẽ bảo đảm cho thỏa thuận được diễn ra như mong muốn, không thể loại trừ khả năng một trong hai sẽ phản bội và rời đi với cái đầu của người kia trong tay. Hơn nữa có vẻ như cậu đang thực hiện một nhiệm vụ khá là khó khăn, sẽ thật ngu ngốc khi cậu đột nhiên thay đổi ý định và quay sang đối đầu với tôi."

"Làm sao ta có thể tin một kẻ như ngươi? Và làm sao ta có thể chấp nhận một thỏa thuận mà ngay cả các điều khoản ta còn chưa được biết?"

"Ồ, về chuyện đó thì cậu không cần lo lắng, bởi tôi chắc chắn các điều khoản sẽ có lợi cho đôi bên. Tôi là một người sòng phẳng trong các cuộc trao đổi, cậu biết đấy."

Ngẫm nghĩ chẳng còn đường nào để thoái lui, cậu đành chấp nhận lời đề nghị của kẻ kia. Kuroro mỉm cười hài lòng, anh đứng dậy, bước đến phía bên chiếc bàn tròn phía trước ghế sofa, cầm lấy một cuốn sổ đen nhỏ cùng với cây bút máy có phần cũ kĩ với những vết trầy xước dọc khắp thân bút, sau đó anh quay trở lại chiếc giường mở sổ và bắt đầu đặt bút về điều khoản đầu tiên trong thỏa thuận

"Về các điều khoản, tôi có những ý tưởng như sau:

1. Thỏa thuận đình chiến sẽ có hiệu lực ngay ngày hôm nay, bất cứ khi nào tôi và cậu còn trên con tàu này, thì không được phép giết hay làm tổn hại đến đối phương

2. Những thông tin góp nhặt được phải đều được trao đổi cho cả hai bên. Tuyệt đối không được dối trá dù chỉ là một mảng thông tin cỏn con. Nếu phát hiện đối phương có hành vi nói dối, thỏa thuận sẽ ngay lập tức bị hủy bỏ
3. Nếu có những cuộc chiến bất đắc dĩ diễn ra trong suốt quá trình tìm kiếm, cả hai có thể hỗ trợ và giúp đỡ nhau trong khả năng.
Hiện tại tôi nghĩ rằng những điều khoản trên đã đủ để thiết lập thỏa thuận."

"Tôi muốn thêm một điều khoản nữa"

"Được thôi, cứ việc nói ra quan điểm của cậu, tôi sẽ cân nhắc về việc cái nào nên đưa vào thỏa thuận."

"Tôi muốn anh giữ bí mật chuyện này với các thành viên của anh. Họ sẽ nghĩ gì khi bang chủ của mình lại đi lập thỏa thuận với kẻ đã giết đồng đọi của mình kia chứ."

"Ha. Dù sao thì cậu vẫn chỉ là một tên nhóc con. Được thôi, tôi đồng ý với điều khoản đó."_ Kuroro thở hắt ra

Sau khi hoàn thành việc ghi chép, anh xé bản hợp đồng ra và sao chép nó thành 2 bản, anh nhét một bản vào túi áo mình, bản còn lại anh để lên chiếc tủ nhỏ cạnh giường.

"Thỏa thuận đã xong, giờ chỉ cần sự kí kết chấp thuận của đôi bên."

Nói rồi anh mở cuốn sách dày trên tay, Kurapika hẳn đã nhận ra đây là kĩ năng của hắn, Skill hunter. Dừng lại ở một trang mang kĩ năng hữu dụng, Kuroro vận niệm ở tay còn lại, phá vỡ xiềng xích đang trói chặt cậu. Ngay sau khi sợi xích đứt đôi, Kurapika liền bật dậy, lùi về phía góc phòng, ánh mắt đỏ và xám giao nhau le lói trong ánh đèn mờ,  dường như đang chuẩn bị chiến đấu.

"Không cần phải quá đề phòng đến vậy. Không phải tôi đã nói rồi sao, miễn là tôi vẫn còn trên con tàu này, thỏa thuận đình chiến sẽ không gây hại cho bất kì ai tham gia. Việc của cậu bây giờ đó là sử dụng Judgement's chain để đảm bảo mọi thứ vẫn theo đúng kế hoạch"

"Ngươi nghĩ ta ngu chắc, dùng Judgement's chain giống như việc đưa ý niệm vào người, sẽ ra sao nếu ngươi mang theo bên mình một kẻ có khả năng giải niệm? Không phải kẻ duy nhất gặp bất lợi chỉ có ta sao?"

"Cậu khá ấn tượng đấy, đáng tiếc, những suy luận đó là vô căn cứ"

"Ta không quan tâm, dù sao thì ta vẫn sẽ giết ngươi"

"Cậu sẽ không đâu. Tôi cá chắc điều đó"

Lại là cái thái độ đó, hắn dám chắc mọi thứ sẽ diễn ra theo đúng như mọi việc hắn sắp đặt. Quả thật không dễ chịu chút nào. Xâu chuỗi lại hết mọi sự việc, cậu tự nhận thức được bản thân đang quá thiếu hụt thông tin, cậu thậm chí còn đang thiếu cả nhân lực khi các vệ sĩ khác lần lượt bị kết liễu dưới mũi dao vô hình của các hoàng tử khác. Nếu cứ tiếp tục như hiện tại, e rằng cậu không thể bảo vệ được bản thân chứ đừng nói là tiểu hoàng tử và nữ hoàng. Nhắm mắt thở dài, cậu đang cần ngồi xuống nghỉ ngơi, những choáng váng từ đợt hôn mê ngắn đã khiến cơ thể cậu mệt lả đi, bị dày vò trong sợi xích suốt nhiều giờ liền làm cơ thể cậu nhức mỏi và căng cứng.

"Được thôi, tôi chấp thuận yêu cầu. Tuy nhiên tôi phải đảm bảo rằng bên cạnh anh không có bất kì ai có khả năng gây hại đến bản hợp đồng và lời thề niệm"

~( bắt đầu từ đây do Kurapika đã bắt đầu hợp tác với Kuroro nên mình thay đổi xưng hô của hai người một chút cho hợp hoàn cảnh)~

"Tất nhiên, nếu cậu muốn, có thể thiết lập với sợ xích lời thề sẽ không được phép dối trá, và ngược lại, cậu cũng phải thực hiện tương tự lên mình. Sòng phẳng mà, cậu hiểu chứ?"

"Được thôi, tôi đồng ý"

Kurapika điều khiển những sợi xích của mình, tiếng leng keng va chạm của sợi dây vang vọng khắp căn phòng, đến hiện tại cậu mới ý thức được nơi đây rộng đến nhường nào, phía bên trong đối diện ghế sofa còn có hẳn một quầy bar lớn, trang hoàng vô số những chai rượu thượng hạng, loại mà cậu chưa thấy bao giờ. Kurapika không phải là một nhà sưu tầm, nhưng đánh giá từ vẻ bề ngoài cũng đủ để một kẻ mù tịt về rượu phải trầm trồ thán phục về sự dắt giá của nó. Không để bản thân mình bị phân tâm quá lâu, cậu đưa tay để mũi nhọn của sợ xích chĩa thẳng vào người trước mặt

"Anh chắc chứ? Với cái thỏa thuận như vậy?"

"Sao? Sợ rồi à?"

"Tôi chỉ muốn chắc chắn thôi. Một kẻ như anh lại đồng ý kí kết một thỏa thuận như này vói kẻ thù của mình kia chứ?"

"Chà, tôi đã nghĩ trong tình huống này, việc tiếp tục đấu đá sẽ chẳng dẫn mọi chuyện đi đến kết thúc tốt đẹp"

"Kết thúc tốt đẹp?"

"Phải, ít nhất thì tôi không muốn mất đi thêm một người bạn nào nữa. Cậu cũng hiểu rõ điều đó mà?"

Đúng, Kurapika hiểu rõ điều này hơn ai hết, việc mất đi Pairo khiến cậu dường như cảnh giác với các mối quan hệ xung quanh. Nhưng thật may mắn vì cậu đã có Gon, Killua và cả Leorio ở bên cạnh. Điều đó làm cậu thấy an ủi phần nào.

"Hỡi sợi xích của công lý, hãy chứng giám cho lời thề của ta:
Ngươi sẽ phải thề rằng sẽ thực hiện đúng mọi điều khoản trong thỏa thuận. Ngươi không được phép dối trá trong suốt khoảng thời gian trên tàu, nếu có ý định phản bội, dù chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, sợi xích sẽ ngay lập tức bóp nát trái tim ngươi."

"Ta thề."

"Ta xin thề với mũi ghim của công lý, ta cũng sẽ chịu kể cục tương tự nếu phản bội một trong các điều răn trên."

Lời tuyên thệ đã được thiết lập, mũi tên niệm cũng đã ghim vào tim của cả hai. Cậu cảm thấy thật mệt mỏi, đôi mắt cậu như muốn nhắm nghiền, cơ thể như muốn tan rã. Giờ đây cậu chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, không còn muốn nghĩ ngợi thêm điều gì nữa. Trước khi mất ý thức, cậu đã kịp cảm nhận hơi ấm từ cái bóng đen đục to lớn kia, hắn ôm cậu đặt lên giường. Hơi ấm đó, tựa như hơi ấm nơi khu rừng Rukuso, hơi ấm của cái nôi đã ấp ôm cậu từ thuở còn thơ ấu. Kurapika muốn lưu giữ lại chút ấm áp ngăn ngủi đó...Trước khi nó lụi tàn....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net