Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên điều đó xảy ra, nó cứ xảy ra vậy thôi. Không là gì cả. Castiel vẫn còn đang hơi mất thăng bằng sau cuộc đấu tranh thoát khỏi sự kiểm soát của ả siren. Bên ngoài trời đang mưa – nặng hạt đến độ bước đi dưới làn mưa cứ như đang cố gắng gồng mình đâm đầu vào thứ gì đó rắn chắc. Sam muốn làm Cas vui lên nhưng Dean ngăn lại. Hắn không cần bất cứ ai khác ngoại trừ mình khiến cho Castiel cảm thấy khá hơn.

Castiel đứng sững lại trước của phòng nghỉ, nhìn Dean như thể họ chưa gặp nhau bao giờ mặc cho Cas đã từng nhìn thấy hắn ở đâu đó. Anh trông lạc lối và khủng hoảng. Dean kéo cánh cửa rộng ra, chờ đợi, cố gắng để không mất bình tĩnh. Hắn muốn Castiel vào trong, nơi mà hắn có thể đặt anh lên giường, hoặc truyền anh một ly whiskey hạng nặng hay thứ gì đó. Hắn muốn bước vào, Sam muốn bước vào, bởi vì quãng đường ngắn ngủi từ xe cho đến cửa ban nãy như cắt vào da thịt.

"Cas?"

Khi người thiên thần không trả lời, Dean đặt tay lên một phần nhỏ trên lưng Castiel, không thúc giục, chỉ... chờ đợi. Điều đó có vẻ như đã đủ cho một sự cổ vũ. Cas bước qua ngưỡng của và họ theo vào, và Sam không lời chạy về phía nhà tắm.

~~

Ba ngày sau, Sam tách ra. Cậu đến thư viện để tìm kiếm về "Sự Tái Sinh của Nhà thờ". Vị "mục sư" tự phong nào đó có thể là người đứng đầu của một hoạt động tôn giáo tình dục dưới vỏ bọc của một tổ chức hợp pháp, hoặc ông ta chỉ là một con muỗi trong vòng tuần hoàn.

Cho dù thế nào, ở đây cũng đã có một lô người mất tích kể từ khi cái tổ chức đó hoạt động, cho nên họ không thể bỏ qua cơ hội nó có thể liên quan đến Ngày Tận Thế.

Trong khi Sam lục lọi, Dean và Cas tìm đến nhà thơ với tư cách những con chiên tiềm năng. Tên mục sư có hơi vui mừng quá mức khi dẫn hai người đi xem lòng vòng. Mọi thứ trông bình thường như bất cứ thứ gì trong số hàng trăm tổ chức tôn giáo độc lập, nhưng Cas đang khó chịu và điều đó làm Dean khó chịu.

Điều đó không hề khá lên khi tên mục sư bắt đầu rảnh rỗi với hai bàn tay của hắn ta. Hắn ta chạm vai Dean, và nắm tay hắn hơi lâu hơn bình thường khi họ bắt tay. Nhưng đây là Cas. Hắn ta ngồi quá gần Cas. Hắn ta đặt tay lên cánh tay của Castiel, và thậm chí là chạm đến đằng sau cổ của anh trong một khoảng khắc.

Lý do duy nhất Cas chưa làm bất cứ điều gì về việc này là bởi vì họ đang cần thẩm vấn hắn ta và có vẻ người bình thường sẽ trả lời tốt hơn với một cái hàm không bị gãy.

Dean đang dần mất kiểm soát. Nếu tên kia dám đặt cái tay dơ bẩn của hắn ta lên Cas một lần nữa, Dean sẽ làm điều gì đó quá đáng hơn là bẻ gãy một vài cái xương.

Cuối cùng, hai người không tìm được điều gì ngoài trừ việc tên mục sư sử dụng "cái ấy" để dụ những người có vẻ đáng nghi vào trong nhóm của hắn và thậm chí là tẩy não họ.

Khi hai người lấy lý do rời đi "ừm, chúng tôi nghĩ là chúng tôi đã hiểu.", Dean để bàn tay mình yên vị trở lại trên lưng của Castiel, và ném cho tên mục sư một cái lườm cháy mặt.

~~

Vậy là sau một vụ án không ra một vụ án, họ đến đón Sam tại thư viện. Dean thuyết phục Cas ra ngoài chơi đủ lâu để ăn mừng việc họ không phải giết bất kỳ thứ gì hay phải vứt đi quần áo của mình vì nó dính đầy máu – của họ hoặc của người khác.

Cả ba người dừng lại tại một quán bar, Dean gọi bia và một vài ly đá. Hắn uống một hơi kỷ lục, da vẫn còn nổi đầy da gà tại chỗ tên mục sư đã chạm vào. Hắn búng nhẹ vào miệng ly đặt nó úp ngược trên bàn.

"Anh bạn, cái tên đó quả là một thằng dị hợm." Hắn nói, với một cái rùng mình đầy chân thật.

"Ừm, à." Sam nói lên ý kiến của mình. "Ít ra thì hôm nay cũng không có con quỷ nào. Không tế người sống hoặc cái gì đó na ná vậy. Đôi khi em nghĩ... em nghĩ có thể Lucifer và Michael đã ngồi xuống nghỉ ngơi và để mọi thứ diễn ra theo tự nhiên. Chính là như vậy."

Dean để ý thấy Sam ít khi chạm vào đống bia và cái ly vẫn còn trống. "Em vẫn chưa đủ say để bắt đầu cái chủ đề xàm lông đó." Hắn nói. "Hãy cố gắng hơn nữa trong vòng năm ly."

"Sau năm ly, em sẽ không quan tâm bất cứ cái sự khỉ gió nào trên đời nữa."

"Đó là vấn đề." Dean vẫy cô phục vụ, liếc quanh và nhìn thấy Cas cũng chưa uống ly nào. "Đm, mặt cả hai người cần thả lỏng – nghiêm túc đấy , nếu không có ai đó sẽ gọi cảnh sát."

"Sam nói đúng đấy." Cas nói. "Con người đang giúp cho Ngày Tận Thế đến gần hơn – mặc dù họ không ý thức được họ đang làm việc đó."

Dean đá chân Sam dưới gầm bàn. Nếu như Cas là một con người – Dean sẽ nói rằng anh đang cực kỳ tuyệt vọng. Hắn không biết phải dùng từ gì để miêu tả cảm xúc của một thiên thần – một thiên thần vừa mới khám phá ra gia đình mình đang tìm cách tiêu diệt thế giới, thứ duy nhất mà anh đã được tạo ra để bảo vệ, và Cha của anh thì biến mất suốt một thời gian dài, có thể là cả một thiên niên kỷ, khiến cho toàn bộ vấn đề về sự bỏ bê của cha mẹ lên một tầm cao mới.

À, và Cas còn chưa bao giờ gặp mặt Cha của anh.

Mọi chuyện sau đó diễn ra không đúng như những gì hắn mong đợi. Hắn làm chuyện đó một cách hoàn toàn tự động. Bàn tay hắn đặt vừa vặn trên lưng Cas, và hắn có cảm tưởng rằng việc đặt tay lên lưng cũng như hắn đang đề nghị một bờ vai cho người thiên thần dựa vào. Hắn khẽ vẽ một vòng tròn nhỏ trên đó, và bày tỏ một âm thanh nhẹ nhàng không lời.

Sam nhìn chằm chằm hắn. Cái nhìn kiểu như "chuẩn bị tát một bát nước thánh và lấy ra một quyển sách trừ tà bằng tiếng Latin".

Dean nhìn lại, gần như đang đe dọa nếu Sam dám nói tiếng nào.

Cậu không thốt một lời, nhưng cậu cứ tiếp tục quan sát hai người suốt phần còn lại của buổi tối, cho đến khi cậu quá say để có thể quan sát bất kỳ thứ gì, với cái đầu gục ở trên bàn.

~~

Sau chuyện đó, Castiel bắt đầu để ý. Có thể bởi vì Dean làm việc đó thường xuyên hơn. Họ đang tiến tới một nơi nào đó trong một vụ án – một quán ăn, một ngôi nhà nơi mà một số kẻ khốn khổ bị đánh đến chết không bởi vì lý do gì – và bàn tay của Dean cứ kiểu như đặt xuống nơi mà nó phải đặt. Họ quay trở lại xe... vẫn như cũ. Đôi khi Dean làm chuyện này mà không hề ý thức được điều mình vừa mới làm.

Castiel bắt đầu nhìn hắn. Anh cho rằng điều đó là bình thường – lần đầu tiên điều đó xảy ra Cas đã thực sự mất thăng bằng. Lần thứ hai là khi anh đang rất khó chịu với Tên Mục Sư ở Nhà Thờ của Sự Tái Sinh cũng với Cái Chạm Không Phù Hợp của hắn ta. Lần thứ ba là lúc anh đã quá tuyệt vọng đến nỗi cố tự làm mình say với đống bia của Dean.

Nhưng tối hôm đó Cas đang tức giận. Dean có thể có liên quan. Không có một kế hoạch cụ thể nào cho Ngày Tận Thế. Hắn và Sam cứ như đang đùa giỡn với thời gian mặc dù nó hoàn toàn phụ thuộc vào hai người, nhưng điều này không thể làm thay đổi tiếng giục giã tích, tích, tích họ đều nghe thấy trong những khoảng trống yên lặng.

Dean biết rằng ở một khoảng không gian nào đó, việc Sam nói "đồng ý" là một điều chắc chắn. Hắn chỉ muốn chắc ăn đó không phải là khoảng không gian này.

Có thể đó là lý do tại sao gần đây Cas lại rất dễ nổi nóng, dễ... nổ. Mọi chuyện khiến họ cảm giác như cả ba người – bốn nếu tính cả Bobby – đang đối đầu với không chỉ Lucifer. Bọn quỷ dữ. Zachariah và đồng bọn. Họ đang đối đầu với cả hàng tỷ người. Sự thờ ơ. Lòng tham. Sự thù hận. Thất vọng. Và nếu như đám thiên thần nói đúng, thì thêm cả định mệnh nữa. Mọi thứ đều đặt nặng lên vai họ, và Dean chắc chắn đang cảm thấy oằn cả người.

Sam thấy tất cả những thứ đó, dĩ nhiên, và đôi khi cậu chỉ nhìn thôi. Thỉnh thoảng, cậu cười khẩy. Đôi khi, cậu trở nên hơi lạnh lùng với họ và điều này khiến Dean lo lắng nhất, bởi vì hắn vẫn không biết trong trường hợp nào Sam sẽ nói "đồng ý". Nhiều lúc Dean cứ tự hỏi câu hỏi nếu thế này hoặc thế kia. Nếu như đó là vì một cuộc cãi vã ngớ ngẩn về việc đến thị trận này hay thị trấn khác? Liệu đó có phải là vì hắn đã nói điều gì đó xúc phạm đến Stanford, hay mối quan hệ giữa Sam và Rubby? Đó có phải là vì một điều ngu ngốc nào đó hay là cái gì khác? Hay là bởi vì Cas trở thành... được rồi, một phần của gia đình?

Hắn không cho là như vậy bởi vì hắn biết Sam thích Cas. Cậu đã chấp nhận việc Cas trở thành một phần của đội. Có thể sẽ luôn luôn có những bất đồng nho nhỏ giữa cậu con trai có máu quỷ dữ với một thiên thần các kiểu, nhưng Dean tin rằng Cas đã không còn xem Sam là một người như vậy nữa. Dù sao thì hắn vẫn hy vọng.

Nhưng nói thật, Dean vẫn không ngừng việc này lại. Ít nhất thì không cho đến khi họ rời khỏi cái siêu thị có hai bà nội trợ đang đánh nhau đến chết chỉ vì một trái xoài. Ngay trước khi bàn tay hắn lại đặt lên lưng Castiel, người thiên thần đã bước sang một bên, rời khỏi tầm với của hắn.

"Tại sao cậu lại làm như vậy?" Anh hỏi.

Dean dừng lại như thể hắn đang không có ý định chạm vào Cas. "Ừm, làm cái gì?"

"Việc ban nãy. Đặt tay lên lưng tôi. Cậu làm việc đó thường xuyên dạo gần đây."

Hắn không chắc mình nên nói gì. Sự thật, hắn còn không biết tại sao mình lại làm như vậy. "Nó chỉ là... anh biết đấy, một cử chỉ."

Cas tiếp tục nhìn thẳng hắn, kiểu như đang nói "tôi định sẽ đứng ở đây và nhìn cậu cho đến khi cậu giải thích theo cách mà tôi có thể hiểu."

Dean có một loại cảm xúc muốn chửi thề nhưng nó một trăm phần trăm sẽ không làm mọi việc khá hơn. "Nó chỉ là một cử chỉ, Cas. Kiểu... hai anh chàng ra ngoài chơi đêm, một người quàng tay lên vai người còn lại. Anh biết đấy, một cử chỉ."

"Một cách thức để khiến người ta cảm thấy thoải mái về mặt thể chất. Của tình bạn."

Dean mừng rỡ: "Ừ. Đúng vậy."

"Tôi không thấy những người con trai làm chuyện giống như việc cậu làm với tôi."

Ôi. Vấn đề là Cas gần như thấy tất cả mọi thứ. Anh sắc bén và có óc quan sát cho dù anh có thể không hiểu được một nửa điều mà anh thấy , cũng không tiếp thu được các cách thức của nhân loại cho đến khi chúng được thực hiện bởi Dean – mẹ nó, anh quả thật đã nắm đúng chốt của hắn tối hôm nay – nhưng Dean biết rằng đó chẳng qua là vì anh lưu lại mọi thứ mà anh để ý. Cho đến khi ai đó nói hoặc làm một điều gì đó, hoặc một cơ hội đến để moi ra một lời giải thích đàng hoàng cho điều thắc mắc từ Dean hoặc Sam, và cái file lưu trữ ấy sẽ mở ra.

"Ừm, những người khác, họ... khác biệt. Liệu điều này có... có khiến anh khó chịu?"

Castiel trông như đang sắp xếp lại dữ kiện vừa nhận được trong đầu. Cuối cùng, anh tiến về phía Dean và quay mặt về phía cái xe một lần nữa. "Không."

Đó có thể là một cái "không, nó thực sự không phiền" hoặc "không, bởi vì tôi là thiên thần thích tự hy sinh bản thân mình và vừa mới hiểu rõ rằng cậu thích chạm vào tôi, nên tôi sẽ chấp nhận nó", nhưng Dean hài lòng với thứ hắn có thể đạt được.

Hắn chắc chắn đã không cười ngu như một con lừa suốt cả quãng đường đi tới chiếc xe, với bàn tay đặt yên vị trên vai Castiel.

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net