Chap 61: END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những giọt nước mắt rơi từ khóe mắt Lisa rồi lại bay lơ lửng trên không trung, những giọt nước mắt toại nguyện khi hoàn thành sứ mệnh- bảo vệ người mà mình yêu, người thân của mình.

Tất cả sắp kết thúc rồi, Lisa khẽ nhắm mắt lại, để thả mình giữa không trung, cô mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng, viên mãn. Nó vẫn là nụ cười như lúc cô nhìn thấy anh lần đầu, như lúc cô ngỡ đó là định mệnh của đời mình.

- Gì thế này, mau gọi cấp cứu đi!

- Alo, ở đây có hai người ngã từ sân thượng xuống!

- Hình như đó là Tzuyu của Twice, còn người kia là Lisa, đó không phải là nhà thiết kế nổi tiếng của hãng thời trang Lenner sao?

...

Tiếng xì xào bàn tán một lúc một lớn, mọi người vây quanh xung quanh Lisa với Tzuyu, Lisa thì may mắn hơn Tzuyu là cô rơi xuống ngay chỗ chiếc xe đậu gần đó, còn Tzuyu thì lại rơi thẳng từ sân thượng xuống đất, máu của Lisa lan ra làm ướt gần hết khuôn mặt cô, Tuzyu cũng không kém.

Cả hai nhanh chóng được đưa tới bệnh viện của JS, bệnh viện riêng của Jennie và Rose. Hai người này cũng được thông báo nên hấp tấp chạy tới. Cả hai đều ở trong phòng cấp cứu, nhưng lại có một ánh đèn tắt trước, bác sĩ từ trong bước ra lắc đâu nói:

- Cô gái tên Tzuyu thì không qua khỏi, còn cô Lisa thì tôi không chắc, vì hơi thở cô ấy rất yếu, không thể nào duy trì sự sống thêm được nữa. Tôi chỉ biết nói thế!

- Thật sự, không còn cách nào nữa sao? Jennie lạnh lùng nói.

-... Ông bác sĩ chết lặng, thật sự hết cách rồi, bây h chỉ còn việc cầu chúa thôi.

- Ông im lặng, đó là câu trả lời.

Jennie lập tức lấy điện thoại ra, gọi, chỉ một lát sau, hai người ám vệ xuất hiện, lôi ông ta ra ngoài, Jennie còn thêm một câu cuối cùng.

- Nếu ông cho rằng im lặng là câu trả lời tốt nhất, được, tôi sẽ cho ông cả đời này im lặng.

Ngay lúc này, cô y ta hấp tấp chạy ra ngoài,

- Bác sĩ, tình hình đại tỷ đang xấu dần, cô ấy không thể tự thở được nữa.

Hai tên ám vệ kia liền buông tay ra để cho ông bác sĩ vào trong. Cánh cửa khép lại, ánh đèn lại sáng thêm lần nữa.

1 phút

2 phút

1 tiếng

...

Thời gian cứ như kéo dài thêm để xát muối vào vết thương, vào sự sợ hãi của những người bên ngoài.

30 phút nữa trôi qua, ánh đèn đã tắt, ông bác sĩ bước ra ngoài với gương mặt buôn thảm.

- Tôi xin lỗi!

Không ai tin vào tai mình, có hiểu lầm, chắc chắn là hiểu làm thôi mà!

Mọi người chạy vào trong xem, thân ảnh Lisa hiện lên, cô nằm trên chếc giường, chiếc khăn trắng che kín mặt, dù có cứng rắn đến đâu, họ cũng vẫn phải khóc.

Những giọt nước mắt đâu buồn hiện lên, khóc thương thay cho thân phận đen đỉu của một cô gái, cả một cuộc đời, xuyên suốt một câu chuyện tình yêu chỉ có một người trong tim, nay lại ra đi. Hàng mi khép chặt lại nhưng vẫn toát lên dáng vẻ xinh đẹp, đôi môi không tái đi mà chỉ hơi khô lại.

- Em ấy chưa chết phải không?

Jungkook cười khổ nhìn người mình yêu yên vị trên chiếc giường.

- Jungkook à! ra ngoài thôi! Suga cố gắng nén lại mà lôi Jungkook ra ngoài.

- Em không đi! em ấy sẽ tỉnh lại thôi mà!

Đang xôn xao thì Junho chạy vào trong, trên tay cầm một cành bông hồng, la lớn, cậu bé cứ tưởng Lisa đang ngủ.

- Mẹ ơi, Junho vừa hái đấy ạ! Mẹ mau dậy đi nhé! Đừng ngủ nhiều quá! Mẹ phải dậy chơi với Junho đấy!!

Nhói lòng, phải, tất cả đều đang rất nhói, từng lời Junho nói, họ vẫn chưa biết giải thích làm sao cho thằng bé hiểu.

- Mẹ con mất rồi!! Jungkook khóc rồi nói

- Ba nói bậy, mẹ dạy con là không nên nói như thế!!

- Junho à! Đó là sự thật, con à! Ba xin lỗi!

Jungkook cúi xuống ôm cậu bé rồi khóc, giọt nước mắt đau khổ của anh rơi xuống, thầm trách tại sao ông trời mang cho anh tình yêu rồi lại tự nhiên tước bỏ nó khỏi anh không lý do,

- Ba à!!!!!!!!!!!

Cậu bé hiểu chuyện rồi, Junho òa khóc lên, cậu ôm chặt lấy cổ Jungkook không buông, chiếc áo sơ mi anh mắt thấm nhuần đầy nước mắt cậu bé.

Jungkook buông Junho ra, anh đứng dậy, nắm lấy tay cô,

- Em biết gì không? Em đã ở đây được mười phút rồi đấy, anh đã cố gắng đứng đây để đợi em đấy! Đừng thách thức sự kiên nhẫn của anh nhé!! Em xem Jimin- anh của em, anh ấy đang đau khổ nhường nào! Anh ấy đã khóc đấy, anh ấy đã vung quyền đấm thật mạnh vào tường đấy, anh ấy đã nghĩ rằng đây là mơ vì đến lúc tay anh ấy chảy máu, anh ấy cũng không thấy đau! Còn Junho nữa, nó mang cho em cành hoa hồng này! Em phải tỉnh dậy để ngắm xem con trai em cười vui vẻ như thế nào chứ?

Nước mắt hi vọng biến mất, thy vào đó là sự bất lực tràn trề,

- Làm ơn, vì em là định mệnh của anh!

Bàn tay cô, nó đang chuyển động, nó nắm chặt lấy tay anh, nước mắt cô rơi ướt chiếc khăn trắng vắt qua một bên,

- Em ấy còn sống, mau gọi bác sĩ đi,

- Lisa à!!!

...

Mọi người nhốn nháo cười trong nước mắt, Junho thì cười tươi nhất, nó nhào đến nắm tay cô, mắt cô dần mở ra nhìn xung quanh

- Bác sĩ vào trong rồi khám tổng quát cho Lisa, tất cả đều ổn. Ông còn ngặc nhiên khi có người tắt thở được hơn 10 phút mà vẫn có thể sống lại.

Mọi người vui vẻ chuyển Lisa đến phòng hồi sức.

1 năm sau

Cái ngày cô mặc váy cưới đã đến, thật ra không chỉ có mình cô là cô dâu, mà còn có sáu người kia nữa, cũng không phải chỉ có Jungkook là chú rể, mà còn có sau anh kia nữa. Ôi cái đám cưới linh đình của bảy chàng trai chung một ngày làm nhốn nháo giới báo chí. Đến khi kết hôn xong, họ vẫn sẽ đi hát tiếp, ngoài ra họ còn đầu tư phát triển một tập đoàn. Còn hai cái cô gái mà là đại tỷ kia không ngờ rằng cũng có ngày mặc váy cưới và là 2 trong số 7 cô gái đó, thật may mắn. Tuy có hơi bất ngờ nhưng Fan vẫn chấp nhận và tiếp tục ủng họ hạnh phúc của họ.

Trong căn biệt thự, bảy gia đình sống hạnh phúc chung với nhau, họ còn hứa hôn con của mình cho nhau nữa. Căn biệt thự lúc nào cũng nhốn nháo tiếng trẻ con.

Còn Lisa và Jungkook hai người họ đã hạ sinh thêm một cô công chúa nhỏ, trông họ thật hạnh phúc.

Đứng từ căn phòng nhìn ra ngoài ban công để ngắm hoàng hôn, Lisa bế đứa bé, còn Junho được Jungkook cõng trên vai. Cô khẽ hỏi

- Em thắc mắc, tại sao trên thế giới này có hơn 7 tỷ người mà anh lại nhất định phải chọn em?

- Bởi vì ngay từ đầu, em đã được ông trời sắp đặt là định mệnh của đời anh. You're my DESTINY!!

Có lẽ là thế, bởi vì một chiếc chìa khóa chỉ có thể mở được một ổ khóa. Ngay từ đầu, họ gặp nhau trong một hoàn cảnh khá là đơn giản, bởi vì chỉ là trong công viên, sau khi rời xa nhau một quãng thời gian gần như là cả một thanh xuân của đời người thì họ mới gặp lại nhau. Như một sự sắp đặt và một thử thách của ông trời, họ đã đến với nhau và chắc chắn chỉ có một điều. Đó chính là ĐỊNH MỆNH.

-------------------------------Hoàn--------------------------------

Lết cái fic từ hồi hè đến h, mệt qué!! Với lại tui ko kể ra mấy ổng lấy ai là để cho mấy má tưởng tượng, tui lấy Min gồi nghe!!

Cám ơn mọi người đã đọc hết fic của Hana, Sau cái fic này, không biết mọi người có cảm nghĩ j không ạ?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net