Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 11


Sáng hôm sau cậu tranh thủ thức rất sớm để chuẩn bị đến trường, cậu đã hứa với lòng từ bây giờ cậu sẽ cố đối xử với Ran như một người bạn bình thường để cô ấy không phải khó xử. Khi chuẩn bị hoàn tất cậu nhanh chân chạy thẳng đến trường

*Xoạch*

Cậu mở cửa bước vào lớp, mọi người bấy giờ đều hướng mắt về cậu trông cậu có vẻ khá mệt mỏi

" Edogawa-kun, cậu đã đi đâu hai ngày nay thế, có biết tụi tớ lo lắm không !!! tại sao cậu không đi học " –Kazuha

" Xin lỗi, xin lỗi hai bữa rồi tớ có công việc nên không đi học được..." –Cậu cười và lấy tay gãy đầu

" Cái tên này thật là..." –Sonoko

Cậu mỉm cười rồi nụ cười vội tan biến khi cậu nhìn thấy Ran đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, đôi mắt đó như hút hồn cậu ngay lập tức cậu đứng đơ người ra nhìn cô

" Không được, mày làm cái gì vậy Shinichi, chẳng phải mày đã hứa sẽ chỉ xem cô ấy là bạn thôi sao....mày phải bình tĩnh lại...đừng để con tim chi phối lý trí " –Shinichi nhủ với lòng

Nhận ra vẻ khó xử của cậu Ran nhanh chóng nhìn sang hướng khác vì không muốn cậu vì mình mà khó xử, Shinichi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi cậu chậm rãi tiến lại chỗ ngồi của mình. Cả ba người bạn của cậu chỉ biết im lặng rồi nhìn nhau rồi thở dài, buổi học hôm đó cả hai người đều rất im lặng không ai nói ai một câu nào mặc dù cả hai ngồi kế nhau trông họ bây giờ cứ như là những người xa lạ.

" Mày làm sao vậy Shinichi !!! tại sao mày lại không dám đối mặt với cô ấy cơ chứ..."

" Tại sao cậu lại như vậy hả Shinichi....tại sao hôm nay cậu lạnh nhạt với mình như thế...."

Cả hai người bây giờ đều có cùng những suy nghĩ giống nhau nhưng không ai nói ra điều đó, trong lòng họ bây giờ đang rất hỗn loạn họ đang cố dùng lý trí của mình để khuyên nhủ con tim nhưng có thật sự điều đó là tốt nhất cho cả hai...

Thời gian thấm thoát trôi qua cuối cùng cũng tới giờ tan trường, cậu và Hattori nhanh chóng bước ra về

" Này Shinichi, cậu có chắc là cậu ổn không thế "

" Hattori cậu đừng lo tớ ổn mà "

Cậu trả lời cậu với một nụ cười nhẹ nhưng đó chỉ là một nụ cười giả tạo và điều đó không thể qua mắt được Hattori

" Vậy à, tớ hiểu rồi "

Khi cả hai người vừa bước ra khỏi cổng trường thì họ thấy đậu trước trường bây giờ là một chiếc xe khá là sang trọng và khá đắt tiền chỉ có những đại gia mới dám mua, không cần hỏi thì họ cũng thừa biết chiếc xe đó là của ai. Từ trên xe Araide bước xuống và nở nụ cười khá tự tin. Lúc này nụ cười giả tạo của Shinichi vụt tắt, cậu không thể chịu nổi cảnh Araide và Ran đi với nhau như vầy, nó khiến cậu khó chịu vô cùng nhưng rồi cậu lại tự nhủ rằng cậu và cô chỉ là bạn. Lúc này Ran cũng vừa bước ra khỏi cổng trường, cô khẽ liếc nhìn anh và anh cũng khẽ liếc nhìn cô, hai con mắt họ gặp nhau, hai đôi mắt mang một nỗi buồn nhưng rồi lại nhanh chóng quay sang nơi khác. Ran bước lên xe của Araide trong khi Araide khẽ nhìn cô mỉm cười, anh muốn nắm lấy tay cô nhưng cô đã khéo từ chối, vì nghĩ cô còn ngại nên anh lại thôi. Chiếc xe từ từ lăn bánh để lại Shinichi đứng đó, im lặng nhìn theo cái bóng của chiếc xe từ từ biến mất.

" Này Shinichi, chúng ta về thôi..." –Tiếng Hattori khẽ nói với cậu

Shinichi gật đầu rồi cậu cùng Hattori bước đi. Từ đằng xa có một cô gái đứng im lặng quan sát toàn bộ sự việc với đôi mắt lạnh lùng

" Anh hai thật sự muốn như vậy sao, anh hai ? "

END CHAP 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net