Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Chap 8
Sau màn chào hỏi cả hai bên bắt đầu gọi món, tập đoàn Araide rất hào phóng họ gọi toàn món ngon, có vẻ cả hai bên khá là hợp nhau họ cười nói suốt cả buổi. Không ngờ Ran và Araide có khá là nhiều điểm chung từ màu sắc yêu thích cho đến sở thích cứ như hai người họ sinh ra là dành cho nhau vậy.Được một hồi lâu ông Yoshiteru lên tiếng
" Này Mori, ông nghĩ thế nào về chuyện hai đứa "
" Hả, chuyện của hai con ? " –Ran hỏi
Không hề lưỡng lự ông Mori trả lời
" Đương nhiên là quá hợp rồi "
" Chuyện gì thế anh " –Eri
Im lặng một hồi lâu, ông Mori nhìn Ran rồi nói
" Thật ra, ba đã đồng ý đính hôn cho con và cậu Araide đây, ba tin chắc con sẽ hạnh phúc, ta thấy hai đứa thật sự rất xứng đôi "
Ông Yoshiteru cười phá lên vì thích thú, trong khi đó thì Araide lại cúi gầm mặt xuống xấu hổ, chỉ còn bà Eri và Ran là im lặng, như không tin những gì mình vừa nghe thấy cả Ran và Eri nói không nên lời
" Tại sao ông lại tự tiện về việc đính hôn cho con gái mà bản thân ông lại không hề hỏi ý con bé "
Một khoảng im lặng đáng sợ bao trùm nơi đây
" Bà nói cái gì thế, Araide là một người rất tốt, học thức cao chẳng phải sẽ rất hợp với con bé sao " –Không kiềm được sự tức giận ông Mori lên tiếng đáp trả bà
" Chuyện hệ trọng của cả đời người mà ông lại tự tiện quyết định một cách như vậy à, ông có còn là một người cha không thế "
" Cô....cô "
" Thôi nào anh Mori, có lẽ chỉ là cô ấy vẫn còn quá sốc thôi, thưa chị Eri tôi xin đảm bảo rằng con trai tôi là một người rất tốt, hai đứa chắc chắn sẽ rất hợp nhau, cái chúng cần bây giờ là thời gian để tìm hiểu nhau thôi " –Ông Yoshiteru lên tiếng can ngăn
Bản thân Ran nãy giờ chỉ cúi gầm mặt xuống không nói tiếng nào, nét mặt của cô hiện lên một nỗi buồn, nụ cười của cô cũng theo đó biến mất, bất giác có cái gì đó chạm vào tay cô thì ra là Araide
" Ran à, em không sao chứ "
Cô vẫn không nói gì chỉ nhìn cậu bỗng bất chợt cô đứng dậy trước sự ngạc nhiên của hai bên
" Con xin phép đi vệ sinh một chút "
Nói dứt câu cô tiến thẳng vào nhà vệ sinh không màng đến người khác. Bên trong nhà vệ sinh có một cô gái đang khóc, nước mắt cô chảy đầm đìa, đôi mắt cô đỏ hoe bỗng cô có cảm giác như ai đó đụng vào cô, giật mình cô quay lại thì ra là mẹ cô Bà Eri, bà không nói gì cả chỉ đứng im đó nhìn cô với đôi mắt buồn, cứ như con nít lên ba cô lao tới ôm lấy bà khóc như một đứa trẻ. Một lúc sau cả bà và cô quay trở lại bàn ăn, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô họ không nói gì thêm. Buổi gặp mặt kết thúc, lúc đầu ông Mori cứ ngỡ là hôm nay sẽ là một buổi gặp mặt đáng nhớ nhưng không ngờ nó lại kết thúc trái với những gì ông mong đợi. Ngay khi vừa về đến nhà Ran lập tức tiến thẳng vào phòng mà không nói một lời nào, dù bà Eri có nói thế nào cô vẫn không mở cửa thế là tối hôm đó bà Eri và chồng đã có một cuộc cãi vã khá là dữ dội, về phần Ran thì đêm đó cô đã khóc hết nước mắt mình rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay
Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ Shinichi lại đến trước nhà cô chờ cô đi học, nhưng trái với mọi hôm thì
*Cạch*
" Cháu chào....."
Giọng nói của cậu từ từ nhỏ xuống, đứng trước mặt cậu không phải là bà Eri mà là chồng bà Mori Kogoro
" Thằng nhãi này làm gì mà sáng sớm đứng trước cửa nhà người khác thế " –Ông hỏi
" Ông không thể lịch sự hơn à...."
Tiếng bà Eri từ trong nhà vọng ra, bà đang liếc chồng bà, đôi mắt bà như muốn ăn tươi nuốt sống ông nhưng rồi bà nhanh chóng quay sang Shinichi nở một nụ cười
" Chào cháu Shinichi, Ran sẽ xuống ngay thôi "
Shinichi chỉ biết im lặng gật đầu, chỉ mới lần đầu gặp nhau nhưng có lẽ ông Mori không mấy thiện cảm khi nhìn thấy cậu. Ran từ trên lầu chậm rãi bước xuống, hai đôi mắt cô đã xưng lên vì khóc khiến bà vô cùng xót xa cho số phận con gái mình còn riêng ông thì không hề nói gì. Khi vừa thấy Ran ra Shinichi ngay lập tức bị choáng váng vì trông cô thật tiều tuỵ cứ như không còn sức sống, nga lập tức cậu chạy lại bên cô nắm lấy tay cô và hỏi thăm cô nhưng cái anh nhận lại là sự im lặng. Shinichi hiểu ra có vẻ cô có nỗi buồn nào đó không thể nói ra nên cậu đành im lặng cùng cô đến trường, toàn bộ hành động của Shinichi đã lọt vào mắt ông Mori, khi cả hai vừa đi khuất
" Thằng nhãi đó là ai thế " –Ông hỏi với vẻ khó chịu
" Là rể của tôi đấy..." Bà thản nhiên trả lời mà không màn đến thái độ của chồng bà
" Bà nói gì thế, Araide mới là rể của tôi hiểu chưa, tôi không cho phép con bé quen ai hết, nếu thằng nhãi đó mà dám động đến Ran.... !!! "
" Ông liệu hồn, nếu ông đụng đến cậu ấy tôi sẽ cho ông biết tay " –Bà lớn giọng đáp trả ông khi ông chưa kịp nói hết câu
Nhận thấy thái độ nghiêm nghị của bà, ông Mori đành im miệng không nói tiếng nào nhưng ai biết được trong lòng ông đang suy nghĩ những gì.
Cả ngày hôm đó Ran cứ như người mất hồn mặc cho Sonoko và Kazuha hỏi gì cô cũng không nói, điều này khiến Shinichi cảm thấy khá buồn phiền. Vào giờ ra về khi Shinichi và Ran vừa bước ra khỏi cổng thì có một chiếc xe khá sang tiến lại gần và người ngồi trên xe không ai khác chính là ông Mori và Araide, khi vừa nhìn thấy ông Sonoko nhanh chóng chào hỏi thì ông vui vẻ đáp lại rất lịch sự nhưng khi đến cậu thì ông lại cố tình làm lơ khiến cậu vô cùng khó chịu. Khi vừa thấy ông thì Ran lập tức tạm biệt Shinichi và bước lên xe, cô ngồi ghế sau cùng với Araide, đôi mắt cô mang nét buồn, nụ cười cũng không còn.Có cái gì đó ở Araide khiến cậu vô cùng khó chịu, cậu thậm chí gần như phát điên lên khi thấy hắn cầm tay Ran ngồi trên xe lúc xe vừa lăn bánh. Tâm trí cậu rối bời bởi cái hành động ấy
" Tại sao, Hắn là ai mà lại nắm tay Ran và tại sao cô ấy lại không hề phản ứng gì !!! , TẠI SAO "
Những câu hỏi tại sao cứ liên tục hiện lên trong đầu cậu và cậu biết chỉ có một người mới có thể trả lời cậu những câu hỏi đó.
" Đính...đính hôn "
Quá bất ngờ trước sự việc cậu hét thật lớn mà không để ý rằng có khá nhiều người đang nhìn cậu lúc này, đáp lại cậu là cái khẽ gật đầu của bà Eri, bà cũng giống như Ran nụ cười của bà cũng đã biến mất thay vào đó là nỗi xót xa cho số phận trớ trêu này. Shinichi ngồi ngây người ra, gương mặt vẫn còn đầy sự ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng chuyển sang vô cảm, nó còn đáng sợ hơn lúc cậu buồn rất nhiều.
" Cháu hiểu rồi, cháu xin phép...."
Cậu lễ phép chào cô rồi bước đi thật nhanh, trong đầu cậu lúc này tràn ngập những hình ảnh của Ran và Araide, cái lúc hắn nắm tay cô, cậu gần như muốn nổi điên lên nhưng lại thấy vô cùng bất lực khi không thể làm gì.Cậu cứ đi, đi mãi thì bất ngờ điện thoại cậu vang lên
" Cái gì mẹ và em sắp sang Nhật sao !!! "
End chap 8  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net