Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi Hank vẫn đang không ngừng nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh, Connor đã rời đi để ông có thời gian một mình sửa soạn lại bản thân.

Vừa đóng lại cửa phòng tắm, ánh mắt của anh lại không tự chủ được mà nhìn về phía Raven, để rồi nhìn thấy cô đã ngủ quên trong lúc chơi đùa với Sumo. Nói rằng ngủ một giấc dậy liền khỏe ngay thì đúng là gạt người gạt mình, Connor biết cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục như cô đã nói, nhưng lúc đó anh không muốn truy vấn gì cô cả. Dù sao thì đây cũng là nhiệm vụ, trách nhiệm của cả nhóm, anh có muốn thiên vị hay ưu tiên một cá nhân khác thì cũng không có quyền hành để làm điều đó.

Nhìn Raven ngủ ngon như vậy, Connor cũng không định làm phiền, vì vậy anh quyết định sẽ đi xung quanh để tìm hiểu thêm về Hank.

Phòng khách nơi Raven và Sumo đang ngồi có chiếc tivi phát bản tin thời sự vẫn còn đang bật, Connor tiến đến định xem xét thì vô tình nhìn thấy một máy phát nhạc đĩa than và đĩa nhạc nằm bên cạnh. Hóa ra vị trung úy kính mến không chỉ thích nhạc Heavy Metal Rcok, mà còn rất thích Jazz, thật khó mà tưởng tượng được bộ dáng nghe nhạc Jazz của ông ấy...

Bản tin trên tivi đang nói về thế chiến thứ ba đang âm thầm xảy ra, Connor sau khi để lại đĩa than vào chỗ cũ, anh tiến đến và đưa tay tắt tivi đi để tránh làm ồn đến Raven.

Phòng bếp thật sự rất bừa bộn, bàn ăn ngoài các chai gia vị ra, là hàng đống thức ăn nhanh mua ở bên ngoài. Mì xào được đựng trong hộp giấy xếp đã nguội lạnh, hai lon nước ngọt một lon hết còn một lon vẫn lưng chừng, đĩa Hamurger đã ăn 2/3, đĩa hai lát bánh mì bơ đường, hộp Pizza ăn vẫn còn bốn lát bánh, ba lon bia rỗng và khẩu súng Revolver cũng đã được đặt lại ngay ngắn trên bàn, cùng với chai rượu Scotch.

Xem ra lúc Connor đưa Hank vào nhà vệ sinh, Raven đã giúp lau dọn xung quanh, vì những mảnh kính vỡ của cửa sổ cùng vết rượu đổ trên sàn đều đã không còn ở đó nữa.

Thế nhưng thứ khiến anh tò mò lại là một bức ảnh để bàn bị úp mặt xuống, khi anh cầm lên xem và kiểm tra thì biết được, đứa bé trai trong ảnh có tên là Cole Anderson, sinh ngày 23/09/2029, và đã mất khi vừa qua sáu tuổi được hai tháng. Có vẻ như Hank đã mất đứa con trai, còn thông tin về mẹ cậu bé thì anh lại không rõ.

Nghe tiếng khịt mũi của chú chó, Connor đặt di ảnh xuống rồi tiến đến xem. Sumo đang gác đầu lên chân của Raven, an tĩnh ngủ. Khi anh đến gần đưa tay vuốt ve bộ lông dày, nó đã tỉnh dậy, nhưng chẳng có phản ứng gì mấy ngoài kêu ư ử vài tiếng.

- ... Anh thích chứ?

Raven chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, chỉ khi nghe đến giọng của cô, khẽ và nhẹ nhàng trong tiếng mưa rơi nặng hạt ở bên ngoài, Connor mới vội nhìn sang. Anh nghiêng đầu, cũng nhỏ giọng như đang cùng cô thủ thỉ, khuôn mặt hiện rõ cảm giác lo lắng:

- Tôi xin lỗi, làm cô thức giấc sao?

- Không, do tôi ngủ không sâu thôi.

Nói rồi Raven mỉm cười, đưa tay cùng Connor vuốt vẻ Sumo, chú chó được gãi lưng và chải lông nên càng thư thái hơn rất là nhiều. Raven ánh mắt nhìn chú chó hiện lên sự âu yếm và nuông chiều vô cùng, trong tiếng vòi sen phát ra từ phòng vệ sinh và tiếng mưa bên ngoài, cô nói:

- Cậu nhóc này được nuôi từ lâu lắm rồi, tận 2031. Lúc được mang về thì chú ta nhỏ xíu như trái banh lông vậy, giờ thì đã lớn và già đi rất nhiều. Nhớ khi đó chú ta còn nhỏ, rất phá và tràn đầy năng lượng, quay cả nhà đến chóng hết cả mặt. Dù vậy, Sumo vẫn là một thành viên trong gia đình Hank, rất được thương yêu và nuông chiều, nhất là Cole...

- Con trai của Hank sao?

- Ừ, mỗi khi tôi sang nhà đều mua cho Sumo và Cole rất nhiều quà. Quà cho Sumo thì mấy món ăn vặt, cục xương để nhai, thậm chí là mấy món đồ chút chít cho nó nhai. Còn Cole thì tôi nhớ ngoài quần áo ra, tôi còn mua bộ bóng chày và một chiếc scooter. Phần lớn những món quà cho Cole đều là dành cho sau này... chỉ là thẳng bé đã không lớn nữa...

Nghĩ đến đó, Raven lặng người nhìn chằm chằm vào bộ lông của Sumo. Từ ngày Cole mất, cô đã không còn thường xuyên ghé thăm nhà của Hank, liên tiếp rất nhiều chuyện đã xảy ra sau đó không chỉ mỗi gia đình họ mà còn cả cô. Dần dần cô cũng trở nên xa lạ với gia đình Hank, và mọi thứ tuột dốc cho đến tận bây giờ.

Nơi này từng rất đẹp, là một căn nhà nhỏ đầy ấm áp của một gia đình ba người. Cole rất giống mẹ cậu ấy, hoạt bát, năng động, vui tính, hiếu khách và vô cùng lạc quan. Hank tuy là không thể hiện sự thân thiết mấy, nhưng mỗi khi cô ghé thăm, ông đều sẽ đích thân nướng thịt, cùng vợ làm một bàn món ăn thịnh soạn. Lúc chưa có Cole gia đình họ đã rất đằm thắm, có Colde rồi gia đình lại càng có sức sống hơn rất nhiều.

Connor ngồi xuống yên lặng lắng nghe Raven kể lại những hồi ức rời rạc, anh nhìn thấy trong đôi mắt của cô rất có hồn. Nhìn cô lúc này giống như đang sống lại trong những ngày nắng ấm ấy vậy, biểu cảm khuôn mặt bừng sáng giống như lúc cô ấy ngắm chậu cây bonsai trên bàn của Hank.

- Đã có chuyện gì xảy ra với cậu bé ấy?

Raven lắc đầu, không phải vì cô không biết, mà là vì đây không phải chuyện cô có thể nói với anh. Dù sao Cole cũng là con trai của Hank, chuyện của thằng bé vẫn nên để cha của em ấy nói.

- Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy. Anh thích Sumo chứ?

Connor lại một lần nữa vuốt lông của Sumo, nụ cười ngây ngô như một đứa trẻ lần đầu tiên được khám phá điều gì đó rất mới mẻ. Cảm giác chạm lên động vật thật thật sự rất khác biệt, nói đúng hơn thì, chạm lên những người hay vật có linh hồn là một điều gì đó rất khác lạ đối với Connor. Anh có thể cảm nhận được mạch đập của sự sống, rất rõ ràng và cũng rất ấm áp, hoàn toàn khác biệt với Android các anh.

- Tôi thích lắm. Cảm giác rất mới mẻ và rất khó đoán, không hề giống như chúng tôi được lập trình sẵn.

- Nếu anh thích như vậy, sau khi cuộc "nổi loạn" kết thúc chúng ta cũng nuôi một con đi.

- Cô cũng thích chó sao, tiến sĩ?

- Tôi thích chó, chỉ là tôi thích mèo hơn. Nhưng do đặc thù công việc khiến tôi không có thời gian về nhà thường xuyên, vậy nên đến giờ tôi vẫn chưa nuôi thú cưng nào.

Connor mỉm cười với Raven, bảo rằng bản thân chưa từng thấy mèo sống nên anh cũng rất tò mò và hứng thú. Nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Connor, Raven cũng không nhịn được mà cảm thấy ấm áp vô cùng. Đã rất lâu rồi cô không trải qua những cảm giác này, có lẽ vì vậy nên cô mới chú ý những điều nhỏ nhặt mà bản thân đã từng làm ngơ. Nghĩ cảnh sau này hai người thật sự sống chung, còn nuôi thú cưng giống Hank, thật không biết lúc đó cô có hạnh phúc như cách gia đình Hank đã từng không...

Hank lúc này đã thay đồ xong, ông từ phòng tắm bước ra thì thấy Raven và Connor đều đang vuốt vẻ Sumo, ý cười của cả hai hiện rõ trên khuôn mặt. Nghe tiếng động, cả hai đều nhìn qua Hank, người trong bộ đồ tươm tất và trông đã tỉnh táo hơn nhiều, mà mỉm cười với ông. Chú chó Sumo giống như đánh ra được hơi của chủ, đã đứng dậy và lững thững đến bên ông, trong khi đó Connor chìa tay đỡ Raven đứng dậy.

- Ở nhà ngoan đấy, Sumo. Tao đi nhanh về nhanh thôi.

Nói rồi ông với tay lấy chìa khoá xe hơi để trên bàn cà phê, nhưng Raven đã nhanh tay lấy được. Cô nhìn ông với chìa khoá trong tay, nửa thật nửa đùa nói:

- Hank à, ông thân là trung uý đấy. Uống rượu lái xe mà coi được sao? Để tôi lái cho, trời mưa đường trơn rất là nguy hiểm-...

Nhưng cũng chẳng để cô nói hết, Connor đã đi tới, bàn tay to bao bọc lấy bàn tay cầm chìa khoá của cô, ánh mắt nâu nhìn Raven đầy vẻ dịu dàng:

- Còn cô mới nãy đã ngủ gục, chứng tỏ vẫn chưa hoàn toàn khoẻ lại. Đường trơn lái xe đòi hỏi sự tỉnh táo và tập trung. Vậy nên đừng cố gắng quá mà hãy để tôi lái xe cho.

Nói xong anh chủ động ra khỏi nhà để khởi động xe, để lại Hank và Raven đứng đó nhìn nhau đầy bất ngờ. Rốt cuộc là ai cho Connor gan lớn tự ý quyết định thế...?

- Lời lẽ giống y như cô vậy, Raven. Tôi có nên thể hiện sự thất vọng khi thấy cô dạy hư tên người máy đó không thế?

- Tôi không nhớ mình có cổ suý anh ta tự ý hành động như thế đâu.

Hai người một câu nói một câu, sau đó cũng chỉ có thể bất lực mà cười.

Hank nhìn nhiệt kế trong phòng rồi bảo Raven rằng ngoài trời bây giờ đang rất lạnh, hỏi cô mặc mỗi áo khoác dạ như thế có đủ ấm hay không. Thế nhưng cũng chẳng đợi cô trả lời, ông đã đi vào trong phòng ngủ, rồi đi ra với chiếc khăn choàng dày, không nói không rằng mà quấn quanh cổ giúp Raven. Vì thể hình của hai người có sự chênh lệch, cộng thêm cách biệt tuổi tác, nên nhìn vào trông chẳng khác gì cha già và cô con gái lớn cả.

Sau khi quấn xong, Hank gật đầu rất ưng ý rồi giục Raven mau đi kẻo trễ giờ. Nhìn Hank mở cửa đi ra ngoài mà cô thật sự là dở khóc dở cười. Mới nãy còn bảo cô dạy hư Connor, giờ thì nhìn xem, kiểu tự ý hành động mà không cần nghe người khác nói là học từ ai kia chứ...!

Ngày 06 tháng 11, năm 2038

08:17 phút tối

Connor không nói địa điểm xảy ra vụ án là ở đâu, vậy nên khi xe dừng trước cổng chào tráng lệ của Eden Club, Raven ngồi băng ghế sau nhìn đến sắc mặt cực kì khó coi. Hank ngồi ở ghế lái phụ vừa ôm đầu vừa rầu rĩ than đầu mình đau đến giống như bị người khoan vậy, có lẽ vì như vậy nên suốt cả quãng đường ông còn chẳng thể nghe nổi nhạc Heavy Metal Rock. Mãi cho đến khi đầu bớt đau hơn một chút, ông nhìn ra và cũng bị vẻ tráng lệ trước mặt làm cho kinh ngạc, giống như Raven không thể tin nổi mà hỏi lại Connor.

- Này... cậu có chắc là chỗ này không thế?

- Địa chỉ trong báo cáo chỉ đến đây mà.

Connor không phải là người, vậy nên anh không hiểu cho sự khó xử của Raven và Hank. Anh thuần thục tắt máy xe rút chìa khóa rồi bước ra trước, Hank và raven vẫn ngồi lại trong xe vì vẫn chưa thể tin đây là thật. Ông vẫn nhìn chằm chằm cổng vào, miệng hỏi Raven có nghĩ sẽ vào hay không:

- Tôi biết lần trước tôi có đùa quá trớn về chủ đề này, nhưng hỏi thật cô có từng nghĩ sẽ đến chỗ này không thế?

- ...Lâu rồi không vào nên giờ tôi có hơi khó xử...

Nói rồi raven cũng hít vào một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí mà mở cửa bước ra khỏi xe. Hank ngồi ở hàng ghế phụ mắt vẫn trợn to nhìn theo bóng lưng Raven, gần như không tin nổi vào tai mình sau khi nghe. Cô ấy đang nói đùa thôi, đúng không...?

Câu lạc bộ Eden, hay Eden Club, là một chuỗi câu lạc bộ tình dục với nhân viên được sử dụng toàn bộ đều là Android. Đây cũng là câu lạc bộ có quyền sử dụng độc quyền đối với Android WR400 – Traci, điều này đã giúp nâng vị thế của Eden Club lên cao hơn rất nhiều.

Lí do cho việc Eden Club có thể hoạt động mạnh và một cách công khai thế này, là do họ sử dụng Android, vậy nên điều này không hề vi phạm vào bất kì luật mại dâm nào. Bản thân chuỗi Eden Club này luôn ưu tiên mọi đặc quyền của khách hàng, vậy nên trong đây không hề có bất kì một camera giám sát nào. Bản thân các Android cũng sẽ bị xóa bộ nhớ cứ sau hai giờ đồng hồ để bảo vệ quyền riêng tư khách hàng.

Bước chân vào Eden Club giống như bước chân vào một thế giới khác vậy. Trụy lạc, mờ ảo, và không gì hơn ngoài sự vui sướng. Không gian được trang trí bởi những ánh đèn mờ tông lạnh, tạo nên cảm giác huyền bí. Cộng thêm tiếng nhạc gợi tình cùng những đoạn clip quảng cáo nóng bỏng và đầy khoa trương, dễ khiến người ta để đầu óc nghĩ ngợi xa xăm.

- Những Android quyến rũ nhất thành phố... Hờ, sao giờ tôi mới biết lí do cậu cứ nằng nặc đòi đến đây nhỉ?

Hank nhìn mẫu quảng cáo liền không kiềm được miệng mà lại đá đểu Connor. Tuy mạnh miệng là thế, nhưng nói thế nào thì Hank cũng là một người đàn ông đứng đắn, đàng hoàng. Hai bên lối đi là những mẫu quảng cáo khêu gợi khiến ông cũng rất khó xử và ngượng ngùng, thành thử Hank cũng chỉ cố nhìn phía trước để tránh né. Trong khi đó Raven thì cúi gằm mặt, mắt dán chặt vào điện thoại kiểm tra hồ sơ vụ án.

Lúc trước cô có đọc qua, trong số các hồ sơ có một báo cáo được báo lại khoảng 2-3 tháng trước, về một mẫu Android WR400 đột nhiên bốc hơi không rõ nguyên nhân, phải đến tận tháng 10 quản lý của Eden Club ở địa chỉ này mới chịu báo lên cảnh sát.

Lối đi dẫn vào đã là đủ tệ rồi, nhưng đại sảnh thì đúng nghĩa là một sự tra tấn ở một đẳng cấp mới. Các tủ kính trải dài ở hai bên tường, bên trong là các Android với đa dạng mẫu mã cùng giới tính, đang không ngừng uốn éo cơ thể để mời gọi đầy vẻ gợi tình. Giữa sảnh lớn có đến tận năm cái cột, năm con Android cả nam lẫn nữ đều đang múa cột rất chuyên nghiệp và quyến rũ. Toàn bộ đều chỉ mặc nội y mà thôi, mà còn là loại mờ mờ ảo ảo, cảm tưởng có thể nhìn xuyên thấu nếu nhìn kĩ.

Vị cảnh sát già Ben, người mà bọn họ đã gặp ở hiện trường vụ án HK400, đã có mặt sẵn ở đó. Hank thấy người quen liền giống như vớ được phao cứu sinh, vội vội vàng vàng đi đến nói vài câu xã giao rồi hỏi về thông tin vụ việc, chủ yếu là để tránh né và đỡ ngượng ngùng ở cái nơi đầy thác loạn này.

Connor đi theo sau Hank, nhưng qua khóe mắt anh lại nhìn thấy Raven đang lơ đễnh đi xung quanh. Vị quản lý câu lạc bộ, Floyd Mills, chủ động tiến đến chào hỏi các vị trung úy, điều tra viên. Thấy Connor đang nhìn một hướng nào đó ông cũng tò mò nhìn theo, ngay lập tức ông nói lớn với giọng nói đầy vẻ hoan nghênh và chào mời:

- Ôi trời ơi, xin chào! Lâu quá tôi mới thấy cô ghé thăm! Hôm nay ngọn gió nào đã đưa cô đến đây thế? Chỗ của bọn tôi vừa đúng lúc nhập về một lô hàng mới đấy, chắc chắn có thể làm hài lòng cô. Mẫu Android nam châu Á, chắc chắn sẽ tương thích hơn với gu của cô! Còn không thì cũng không sao, tôi vẫn còn Android nam mà cô đã từng đặt đấy! Tóc nâu mắt nâu đúng không? Cô xem, tôi vẫn còn nhớ "khẩu vị" của cô sau ngần ấy năm, chứng tỏ cô là một vị khách rất quan trọng của chúng tôi đấy!

Raven thật sự vô cùng hối hận khi đã không kịp chặn miệng vị quản lý nhiệt tình này. Biết trước kiểu gì cũng sẽ có chuyện này, vậy nên Raven đã cố ý lơ đễnh đi xung quanh để tránh phải gặp mặt. Ai mà ngờ được vị Mills này lại tin mắt đến mức chỉ cần nhìn bóng lưng là đã nhận ra cô kia chứ...!?

Những gì mà gã quản lý này thao thao bất tuyệt, mọi người có mặt đều đã nghe thấy không sót một chữ nào. Vị cảnh sát già thì nhìn cô bằng một ánh mắt "Tuổi trẻ đúng là sung mãn", còn Hank thì nhìn cô bằng một ánh mắt rất ư là phán xét và khinh bỉ, cứ như thể trong mắt ông cô là loại phụ nữ "dục cầu bất mãn" vậy.

Thật sự là quá oan ức khi Raven chỉ đến đúng một lần duy nhất vào ba năm trước, lúc đó cô đến với tư cách là tiến sĩ thay mặt bộ phận đi khảo sát thị trường mà thôi. Năm đó một lô mẫu Android HR400 được sản xuất và chuyển đến đây, tập đoàn ban phát nhiệm vụ, mỗi phòng ban R&D đều phải cử một người đi để "kiểm tra" và về viết báo cáo. Phòng ban của Raven lúc đó vẫn còn đang trong quá trình đấu thầu để được trúng phần thiết kế chính cho Android RK800, tức Connor hiện tại, nên hầu như ai cũng đều bận đến đầu tắp mặt tối cả.

Năm đó cũng là năm mà Cole mất, chuyện này đã ảnh hưởng không nhỏ đến tinh thần của cô. Gia đình Hank cũng vì vậy mà xảy ra tranh chấp, bất hòa, nên vợ cũ luôn tìm đến Raven để được điều chỉnh lại tâm trạng cùng cảm xúc, người đã có tâm lý đầy mong manh và bất ổn sau vụ việc của Cole.

Công việc trong thời điểm đó cũng rất áp lực và căng thẳng, vô hình đã khiến cho chính Raven bị stress khá nặng. Vậy nên cô mới đồng ý thay mặt phòng ban đi một chuyến, xem như là để giải tỏa những dồn nén trong lòng. Chỉ đúng mỗi lần đó mà thôi, vì sau đó cô cũng không đến đây nữa vì nhiều lí do. Phần lớn là do đắt đỏ, phần khác là do Raven cũng không thật sự có nhu cầu sa đọa.

Hôm đó cũng chẳng phải mỗi mình cô. Bảy người đại diện cho bảy phòng ban đều đến, thậm chí là nhiều người nữa là khác. Nhưng những người này phần lớn đều chỉ là nhân viên, do các vị cấp cao chẳng ai muốn lộ mặt để lại hậu họa sau đó, vậy nên nếu có đi, họ đều sẽ đi với tư cách là một người bình thường đến tìm niềm vui mà thôi. Có lẽ do năm đó thông tin về nghiệp vụ của từng người đều được thông báo kĩ càng và rõ ràng với quản lý, nên ông ta vẫn còn nhớ là vì như vậy...

Raven còn đang rất khó xử, không biết nên đáp lại thế nào trước vẻ nhiệt tình của quản lý, bất ngờ Connor tiến đến, rất lịch sự nói:

- Xin lỗi, tiến sĩ Clarks đến đây hôm nay là để cùng chúng tôi điều tra vụ án. Vậy nên mong raefng ông đừng làm phiền đến cô ấy, tránh xảy ra sai sót ảnh hưởng đến tiến độ điều tra.

Quản lý nghe vậy liền biết bản thân hớ hênh, vội xin lỗi rồi nhanh chóng đi chỗ khác. Ban đầu ông chỉ là định mồi chày cô kiếm thêm chút tiền, sẵn tiện là giữ mối liên hệ này để sau này kiếm chác chút đỉnh. Chỉ là không ngờ tới cô ấy vậy mà lại đến điều tra, một con mồi ngon vậy vậy mà chỉ ghé đúng một lần, nghĩ thế nào cũng cảm thấy thật là đáng tiếc.

Từ nãy đến giờ Raven chẳng thể nào dời mắt khỏi Connor, trái tim trong lồng ngực thì đập nhanh đến khó mà kiểm soát được. Bộ dáng khi nãy của Connor khi anh chủ động giúp cô giải vây, thật sự là vừa ngầu vừa trông vô cùng hấp dẫn, cả cơ thể cũng vì vậy mà dần nóng ran.

Cho đến khi Connor cúi đầu nhìn vào đôi mắt của Raven, dịu giọng hỏi thăm, Raven mới thoáng giật mình, vội chớp mắt lấy lại bình tĩnh và nói lời cảm ơn. Thật không thể tin được cô lại một lần nữa nhìn anh đến thất thần thế này, đúng là xấu hổ đến không biết phải chui đầu vào đâu nữa rồi... Là do nơi này quá ám muội khiến người dễ nghĩ lung tung, hay thật sự là do Connor luôn có sức hút khó cưỡng thế này...?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net