Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 8 tháng 11, năm 2038

11 giờ 30 phút trưa

Có lẽ vì hiếm khi có được một ngày nghỉ, vậy nên Raven tự thưởng bản thân một ngày lười biếng bằng việc ngủ đến khi nào dậy thì thôi. Khi tỉnh dậy, cô thấy Connor đã ngồi bên giường nhìn mình chằm chằm từ lúc nào:

- Chào buổi sáng, Connor.

- Chào buổi sáng, tiến sĩ. Sức khỏe vật lý và sức khỏe tinh thần của cô đã tốt hơn rất nhiều, thậm chí đêm qua cô cũng không hề bị chuột rút chân. Xem ra những ngày nghỉ này rất có ích cho cô, vì cô không cần phải bôn ba, và cũng không phải dùng đến thuốc lá hay cà phê như bình thường.

Nghe những lời này từ anh, Raven thật sự chẳng thể nói gì ngoài việc nằm đó mà cười khúc khích. Chúa ơi, Connor là Android điều tra hay Android điều dưỡng vậy chứ, từ khi nào mà anh lại đặc biệt để ý đến chủ đề sức khỏe vậy chứ.

- Connor à, anh không nghỉ ngơi gì cả đêm sao?

- Tôi muốn bản thân luôn ở trong trạng thái sẵn sàng để chắc chắn tiến sĩ không bị quấy rối giấc ngủ.

- Bằng việc nhìn chằm chằm tôi ngủ sao? Biến thái quá...

Raven cười đùa, cô đưa tay vuốt lọn tóc nâu hơi rủ xuống khi Connor khom người nhìn cô. Connor cũng không có phản ứng gì mấy với việc bị cô chọc ghẹo, anh chỉ đơn giản là mỉm cười rồi bảo cô nên dậy để ăn bữa sáng muộn của mình.

Sau khi vệ sinh cá nhân, Raven chỉ đơn giản là dùng ngũ cốc. Vì hôm nay là một ngày rảnh rỗi không phải làm gì, vậy nên cô có thể vừa ăn vừa xem tivi mà không phải lo về vấn đề thời gian. Connor trong khi đó sẽ ngồi cạnh bên cô, cùng Raven xem những bộ phim tập đang được phát trên màn hình.

Dùng xong bữa sáng muộn, Raven sẽ bắt đầu một ngày bằng việc ngồi vào bàn và học thêm môn tâm lý học trên các khóa học online. Còn Connor sẽ ngồi trên sofa đọc cuốn sách được lấy từ kệ sách của Raven. Cô ấy ngoài một vài cuốn sách phục vụ cho việc học và nghiên cứu ra, cô ấy còn có những cuốn tiểu thuyết khá là hay.

Nói là đêm qua canh Raven, Connor cũng không hẳn là nhìn chằm chằm cô suốt buổi. Anh đã đi quanh nhà của cô, tìm hiểu mọi thứ xung quanh trong nhà. Đầu tiên Connor bị thu hút bởi ngọn lửa ảo chỗ máy sưởi, trong bóng tối ánh lửa bập bùng trông rất thật, cũng rất đẹp với tiếng lửa lách tách sống động. Tiếp theo đó Connor sẽ ngồi trên sàn ngắm nhìn ra bên ngoài cửa kính, ngây người nhìn tuyết rơi trắng xóa cả một vùng trời. Sau cùng, khi anh nhìn đến những cuốn sách trên kệ tủ, những cuốn sách đã thu hút ánh nhìn của anh.

Connor là Android, anh vốn không cần ngủ, vậy nên đối với anh, thời gian Raven ngủ đặc biệt cô đơn và vô tận. Vậy nên tìm thú vui giết thời gian cũng là một chuyện tốt, và đọc sách là một trong số đó. Android có tốc độ tiếp thu và xử lý thông tin nhanh, vậy nên đọc sách so với con người cũng nhanh hơn nhiều.

Càng đọc, Connor càng thấy thích đọc những cuốn tiểu thuyết có tình tiết trinh thám nhưng không kém phần lãng mạn. Anh rất thích và cực kì ngưỡng mộ cuộc đời của những nhân vật trong sách, ngưỡng mộ cách mà họ biểu đạt cảm xúc dành cho nhau. Đây cũng là một điều tốt vì Connor là Android điều tra, anh muốn hiểu hơn về con người, và tiếp thu các phản ứng của con người chính là kĩ năng mà Connor luôn muốn trau dồi nhiều nhất có thể.

Vậy nên hai người lúc này đâu lưng vào nhau, Raven thì mang tai nghe nghiêm chỉnh học hành, ghi chép. Connor thì ngồi trên sofa, với chiếc chăn ấm trên người cùng cuốn sách thứ năm trong tay. Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng lửa từ máy sưởi bập bùng, tiếng bão tuyết rít lên từng hồi bên ngoài ô cửa sổ, và tiếng lật sách cùng ghi chép của cả hai.

Hai tiếng sau đó, Raven tạm ngưng việc học đầy căng thẳng và mệt đầu bằng việc bắt tay vào nấu bữa chiều. Connor cũng ngưng việc sống trong thế giới tiểu thuyết, quyết định rời khỏi ổ chăn ấm mà tiến đến cùng Raven làm bữa ăn.

Cả hai người ban đầu bàn với nhau nên nấu món gì với các nguyên liệu sẵn có, sau đó là tranh cãi với nhau chỉ vì bất đồng quan điểm. Connor thì muốn hướng đến bữa ăn lành mạnh, tốt cho sức khỏe. Nhưng Raven lại muốn được ăn một bữa thỏa thích mà không cần đặt nặng chế độ dinh dưỡng quá. Sau một lúc giằng co, cả hai đều thống nhất sẽ cùng nấu một món. Raven sẽ chọn món mình muốn ăn, còn Connor sẽ làm theo công thức anh tra ra được, và đó chắc chắn là một công thức tốt cho sức khỏe hơn là gây thêm hại.

Đứng một bên nhìn Connor chuyên nghiệp thái rau củ, nấu nước luộc, nêm gia vị,... toàn bộ đều do tự tay anh đích thân làm mà không để cho Raven can thiệp vào. Nhìn ánh đèn LED vàng xoay tròn thể hiện anh đang tập trung thế nào, Raven nổi hứng muốn chọc ghẹo anh một chút:

- Connor, nhìn anh bây giờ giống Android quản gia lắm ấy, mới ngày hôm qua còn tò mò không biết nấu ăn là gì, bây giờ thì chuyện gì cũng làm được cả. Anh có suy nghĩ đổi công việc làm quản gia cho tôi không?

- Không cần thiết phải đổi công việc, tôi vừa có thể làm Android điều tra, vừa có thể chăm sóc cho cô, tiến sĩ. Cô cho tôi ở cùng, vậy thì tôi cũng nên làm một chút gì đó để báo đáp lại.

Connor ngay cả khi đang rất tập trung, anh vẫn có tâm tình để tiếp chuyện với Raven. Điểm này cô thật sự rất ngưỡng mộ anh, nói đúng hơn là, Raven cảm thấy vô cùng biết ơn vì có anh ở cùng mình. Giây phút này khiến Raven nhớ lại ngày đầu tiên anh về nhà cô. Khung cảnh này, bối cảnh này, đều rất giống với khi ấy. Điều duy nhất khác chính là mối quan hệ ủa bọn họ.

Cô từng không muốn Connor nhúng tay vào chuyện riêng tư của mình, vậy nên cô đã nói "... chỉ có người đàn ông của tôi mới có quyền được quản tôi thôi...". Vậy mà bây giờ, đến cả bữa ăn của cô, thuốc lá của cô, cà phê của cô,... đều đã bị Connor nhúng tay vào cả rồi. Thật không biết bản thân làm sao lại có thể thiếu cảnh giác đến vậy, để anh chàng người máy can thiệp vào từng chút thế này. Giờ thì bị xỏ mũi mà dắt đi... thật không biết ai mới kẻ ngốc nữa...

- Tiến sĩ, cô có còn nhớ lời cô từng nói với tôi vào đêm đầu tiên tôi ở nhà cô chứ?

- Tôi nhớ đêm đó chúng ta nói nhiều lắm...

- Cô từng khen tôi có tích hợp các chức năng quản gia, nhưng lúc đó tôi bảo rằng tôi không có, nhưng tôi có thể học hỏi.

Raven còn đang không hiểu ý tứ của Connor là gì, đã thấy anh hoàn tất việc làm bếp của mình, giờ chỉ có đợi nồi hầm sôi lên mà thôi. Connor vừa đứng rửa dụng cụ làm bếp, vừa nói tiếp:

- Tôi có thể học được, thậm chí là học rất nhanh. Với khả năng phân tích và điều tra của mình, tôi sẽ biết thế nào mới là tốt cho cô, thưa tiến sĩ. Vậy nên sau này đứng phó mặc cuộc đời của mình vào tay đàn ông của cô, bởi vì anh ta sẽ không đủ khách quan để giúp cô biết thế nào mới là tốt nhất đâu.

Raven gần như á khẩu, mắt mở to nhìn chằm chằm Connor không biết nên phản ứng thế nào trước những gì anh nói. Quá nguy hiểm, quá gian xảo! Một câu nói trúng hai vấn đề! Anh ta học đâu ra kiểu nói chuyện đó vậy?! Raven không ấn tượng Connor có thể nói chuyện khôn khéo và ẩn ý thế này!

Connor rất tự nhiên liếc mắt nhìn nồi hầm, anh lau khô tay rồi đi lướt qua Raven để vào nhà vệ sinh. Trước khi khuất bóng vào phòng tắm cuối hành lang, Connor còn rất quan tâm, nói:

- Tiến sĩ, cô nên cẩn thận hơn với những lời mình nói, nhất là với một Android. Vì khác với con người, chúng tôi nhớ chính xác đến từng chi tiết. Điều này sẽ rất nguy hiểm nếu nó là một Android nổi loạn, có tư duy khó mà đoán trước được.

Không chỉ nhắc khéo Raven lần sau nên cẩn thận lời nói, còn muốn nhắc đến vụ cô một mình đối phó với WB200! Connor anh ta từ khi nào lại có thể nói chuyện ẩn ý sâu xa thế này kia chứ!?

Đợi tới lúc Connor vào phòng tắm tẩy rửa bản thân, Raven mới đi đến chỗ sofa nơi đang để cuốn sách đang đọc dở. Cô vừa cầm lên xem liền hiểu ra ngay, Connor chính là học hỏi từ việc đọc sách!

Chẳng trách cách giao tiếp, phản ứng, suy nghĩ và biểu cảm lại tự nhiên đến khó tin như thế, hóa ra là do đọc sách mà nên! Raven thật không biết nên vui hay nên buồn nữa, bởi vì anh trở nên hoàn thiện hơn là một chuyện tốt, nhưng hoàn thiện như khi nãy thì có phải quá nguy hiểm rồi hay không!

Lúc này Raven cảm nhận rất rõ mặt mình nóng đến muốn bốc khói đến nơi, nhớ lại phong thái cùng lời nói của Connor ban nãy có bao nhiêu đẹp trai và lịch lãm, lại càng khiến cô như muốn phát sốt đến nơi. Tập đoàn thay đổi vẻ ngoài khiến Connor trông bình thường đi đúng là một chuyện tốt, vì nếu anh ta vẫn giữ nguyên thiết kế ban đầu, cộng thêm những gì của hôm nay, cô sợ mình sẽ lăn ra đất mà ngất xỉu mất...

Tiếng nồi hầm thành công gọi Raven hồi thần, cô xấu hổ vỗ vỗ mặt rồi tiến đến tắt lửa. Tranh thủ thức ăn còn nóng, Raven vừa mở ti vi xem tin tức vừa múc thức ăn ra đĩa để ăn chiều.

Lúc này bản tin thời sự đang phát sóng về trận đấu bóng rổ đêm qua, Raven mắt nhìn nhưng không thật sự chú ý đến tin tức này, cô vừa ăn vừa cảm nhậm mùi vị thức ăn mà Connor nấu. Có lẽ vì anh ấy nấu đúng theo công thức lành mạnh nên mùi vị có hơi lạt hơn so với bình thường, nhưng ngoài chuyện đó ra thì rau củ, thịt và nước hầm vẫn rất là ngon, chín tới và ăn không hề bị ngấy chút nào. Đợi Connor tắm xong ra, cô nhất định phải khen anh ấy mới được.

Nói đến tắm rửa, Raven gần đây phát hiện Connor có thói quen vô cùng sạch sẽ, điển hình nhất chính là rất hay tắm. Dù trời lạnh đến đâu, Connor vẫn sẽ tắm rửa, đánh răng đều đặn vô cùng. So với một con người như cô thì anh còn sạch sẽ gấp nhiều lần.

Điều đáng nói đó là tóc của Connor cũng giống với con người, có thể tự khô, thậm chí là còn khô nhanh hơn với chế độ tự sấy. Nhưng Connor không biết do học từ ai mà lại có thói quen sẽ ngồi trên sofa mà lau tóc với chiếc khăn tắm, hoàn toàn không thèm đụng đến máy sấy tóc hay chế độ tự sấy của mình.

Mà khoan... Connor tắm lâu như vậy rồi mà sao vẫn chưa thấy ra nhỉ-...

Bản tin đang phát đột nhiên bị nhiễu sóng, đây là một trường hợp rất hi hữu và tỉ lệ xảy ra gần như bằng không. Ấy vậy mà bản tin thời sự lúc này đã bị nhiễu sóng nghiêm trọng, tiếng rè rè phát ra nghe rất khó chịu. Và ngay khi chương trình trở lại bình thường, trên màn hình xuất hiện một Android mặc đồ công nhân WM400 trong tình trạng đã loại bỏ lớp da để che giấu danh tính thật, và nó đang bắt đầu bài diễn thuyết của mình.

Raven mặc kệ nội dung nó nói, cô nhanh tay chộp lấy máy tính bảng và chụp lại dáng vẻ của nó trên tivi. Sau khi có được hình ảnh trong máy tính bảng, Raven phóng to phần gò má bên trái của nó lên, copy đoạn số seri lại rồi nhập vào mục lưu trữ hồ sơ vụ án. Mặc dù Raven không biết con Android này là ai, nhưng tiên quyết nhất vẫn phải kiểm tra thử nó có nằm trong dữ liệu hồ sơ hay không.

- Số seri... RK200...#684 842 971...

Ban đầu khi nhập số tra, Raven không hy vọng gì vào việc sẽ may mắn vô tình tìm ra được. Nhưng khi nhìn thấy mẫu RK200, đâu đó cô cảm thấy có một dự cảm chẳng lành,cho đến khi cô nhập số seri vào, một hồ sơ với mã số trùng khớp đã hiện lên, chính là hồ sơ không có ảnh Android, hồ sơ báo án Android của danh họa Carl Manfred...

Chúa ơi...

Raven gần như ngã ngồi trên mặt đất, mắt nhìn chằm con Android với đôi mắt hai màu trên tivi, đang rất hùng hổ kêu gọi và tuyên bố một cuộc nổi dậy đòi lại quyền công bằng. Chẳng phải cậu ấy đã bị vô hiệu hóa sao...? Chuyện gì thế này...?

Đúng lúc này điện thoại của Raven bỗng vang lên tiếng báo tin nhắn, cô giật mình với tay lấy điện thoại trên bàn cà phê, người gửi tin nhắn không ai khác là ngài Kamski. Tin nhắn chỉ vỏn vẹn 1 hình ảnh, đó là ảnh chụp quân Mã bằng pha lê xanh nằm trong tay của ngài ấy, và đằng sau nó là bản tin đang phát buổi diễn thuyết của Markus. Xem ra Kamski của đã biết con Android trên tivi đó là ai rồi...

Thấy Connor vẫn chưa ra khỏi nhà tắm, mà vụ việc này đủ nghiêm trọng để bọn họ phải đi điều tra rồi. Bây giờ mà chờ Connor ra thì sợ rằng sẽ không kịp, nếu vậy thì...

Connor trong khi đó đang ở trong phòng tắm, anh đang yên tĩnh ngâm bồn thì bất ngờ nhận thức lại bị can thiệp. Đến khi tỉnh lại anh nhận ra mình đã ở trong khu vườn Zen. Mặc dù không hiểu lí do gì anh lại bị gọi đến, nhưng đây không phải là lúc chần chừ, do dự.

Trong lúc đi quanh lối mòn của khu vườn, Connor vô tình phát hiện một bệ đá kì lạ khuất sau những bụi cây. Trên bệ đá có hình bàn tay, và Connor vì tò mò đã đưa tay áp lên đó, chỉ là không có gì lạ xảy ra cả. Anh nghiêng đầu nhìn bệ đá, sau cùng là từ bỏ mà tiếp tục với công việc đi tìm người chỉ dẫn cửa mình.

Bước qua cây cầu bắc ngang sống, Connor đã nhìn thấy Amanda đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ cùng với chiếc dù đỏ phong cách Nhật Bản. Có vẻ như bà ấy đang chờ anh đến...

- Xin chào Connor, tôi đoán bạn sẽ muốn cùng tôi chèo thuyền dạo quanh hồ nhỉ?

Đó không phải là câu hỏi, Connor hiểu rõ, vậy nên anh chẳng nói gì mà trèo vào thuyền, rồi bắt đầu chèo thuyền dạo quanh hồ nước. Chiếc thuyền rời khỏi bến đồ, nhẹ nhàng lướt trên con nước êm ả và mát mẻ. Tiếng nước từ mái chèo róc rách kêu, tiếng động vật đâu đó vọng lại khắp một vùng trời, một khung cảnh lãng mạn của một mùa thu mơ mộng và dịu dàng.

- Tôi yêu nơi này... mọi thứ ở đây thật yên bình... cách xa khỏi sự ồn ào, náo nhiệt của thế giới ngoài kia... Nói tôi nghe, Connor. Cậu đã điều tra được gì rồi?

- Tôi đã điều tra được hai Android nổi loạn tại câu lạc bộ Eden, tôi đã hy vọng rằng mình có thể thu thập thêm thông tin gì đó nhưng mà... bọn chúng đã trốn thoát được...

- Thật đáng tiếc, cậu gần như đã tóm được bọn chúng...

Nhớ đến việc này khiến tâm trạng của Connor chùn xuống thấy rõ. Anh không nói gì thêm nữa ngoài việc tiếp tục chèo thuyền, vì dù sao mỗi lần đến đây đều cũng chỉ là báo cáo, báo cáo đến đó anh cũng chẳng còn gì để báo cáo thêm nữa.

Trước kia khi Connor còn hoạt động một mình, niềm vui của anh chính là được gọi đến để gặp Amanda. Ngay cả khi lúc đó anh được gọi đến chỉ để báo cáo và nhận mệnh lệnh, nhưng chí ít thì nó rất đáng mong chờ, vì nó khác biệt sơ với một ngày bình thường của anh.

Thế nhưng gần đây mọi chuyện xung quanh Connor đã thay đổi, anh không còn mấy mong đợi hay tha thiết để được gặp vị chỉ dẫn như trước nữa. Thay vào đó, Connor cảm thấy vui vẻ hơn khi gặp Hank và tiến sĩ, hai vị cộng sự cùng anh điều tra các vụ án. Hơn hết mỗi khi anh thất bại, họ chưa bao giờ thể hiện sự thất vọng với anh. Ngược lại, trông họ có vẻ... bình thản...? Và chính bản thân anh cũng... nhẹ nhõm theo...?

- Cậu có vẻ... lạc lõng quá, Connor. Lạc lõng và bối rối...

- ... Tôi tưởng rằng mình biết phải làm gì... nhưng giờ đây tôi nhận ra mọi chuyện lại không hề đơn giản đến vậy...

- Khoảnh khắc đó súng của cậu đã lên đạn, cậu cũng đã sẵn sàng bắn bọn Android ở Eden Club rồi. Vậy mà tại sao cậu lại không bóp cò?

Hình ảnh hai Adnroid nữ đứng trước họng súng tái diện lại trong kí ức của Connor. Quả thật rằng anh đã có thể bắn, nhưng đến cuối cùng anh chẳng làm gì cả, chỉ đứng đó trơ mắt nhìn bọn họ leo rào chạy trốn.

Amanda nói thế nào cũng là người mà anh tin tưởng nhất, anh xem bà như mẹ, như thầy của mình, vậy nên Connor cũng không chút giấu diếm gì, thành thật nói:

- Tôi không biết... tôi thật sự không biết...

- Nếu như tiến độ điều tra của cậu không có tiến triển gì... Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác mà sẽ phải cân nhắc đến chuyện thay thế cậu, Connor.

- ... Tôi hiểu rồi...

Lời nói này như một lời đả kích đánh mạnh vào sự rối rắm của Connor. Anh lại một lần nữa vô thức nhớ đến Hank và Raven, nhớ đến lời mà họ hay nói mỗi khi nhiệm vụ thất bại, so với Amanda quả thật là một trời một vực. Mặc dù Connor trả lời mình ổn với quyết định đó, nhưng sự thật anh lại không cảm thấy như vậy.

Nghĩ đến việc bản thân sẽ bị thay thế, khoan nói đến tương lai của anh sau đó thế nào, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh một "Connor" khác sẽ ở bên Hank và Raven thay vì mình, cảm giác khó chịu và chua xót nhanh chóng xâm chiếm lấy toàn bộ tâm trí của anh. Hệ thống lại một lần nữa báo lỗi, nhưng Connor đã quá quen rồi nên anh chẳng còn bận tâm đến nữa.

Bầu trời đột nhiên truyền đến những trận sấm rền vang. Connor và Amanda cùng nhìn đến hướng phát ra tiếng, nhưng chỉ có Amanda là hiểu được điều đó có nghĩa là gì:

- Có chuyện gì đó đang xảy ra... chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Nhanh lên, Connor. Thời gian đang cạn kiệt rồi.

Sau câu nói ấy, nhận thức của Connor đã được trả lại về thế giới thực tại. Tuy không biết đã trôi qua bao lâu, nhưng Connor biết mình đã đến lúc nên rời khỏi nhà tắm.

Vừa bước ra khỏi phòng tắm thì chỉ dẫn nhiệm vụ mới được truyền đến, Connor bước ra phòng khách định nói về nhiệm vụ với Raven đã thấy cô đang thay đồ. Do Connor chiếm nhà vệ sinh lâu quá nên Raven đã quyết định thay đồ ngay tại phòng khách, và vì cô đứng quay lưng về phía Connor nên hoàn toàn không biết anh đang đứng đó ngây người nhìn.

Anh có thể nhìn thấy bờ lưng trắng nón nổi bật bởi dây áo bra màu đen tuyền. Sống lưng thẳng tắp kéo dài xuống đến phần đai lưng, chiếc quần đen nhỏ ôm trọn lấy bờ mông gọn gàng. Cặp đùi trắng chưa từng phải phơi nắng trông mỏng manh và gợi cảm đến chết người,...

Đèn LED bên thái dương hết xanh lại vàng, gò má Connor thì xanh như bị người vô tình quệt màu vẽ lên vậy. Anh khó xử đánh mắt đi chỗ khác chờ Raven thay đồ, cố gắng áp chế động cơ trong người đang vận động đến nóng cả lên, vùng tim nhân tạo thì đập mạnh dến nỗi Connor sợ nó sẽ vỡ bất kì lúc nào...

- Oh, Connor, anh tắm xong rồi sao?

Raven lúc này đã thay đồ xong, cả cơ thể nhỏ nhắn nhưng đầy gợi cảm nọ đã được bao bọc trong rất nhiều lớp đồ. Nhìn cô bây giờ có chút giống búp bê Nga hơn do thời tiết đã xuống âm độ, nhưng nhìn thế nào Connor vẫn thấy hình ảnh cơ thể của Raven trong bộ nội y đen. Nghĩ đến đó mặt anh lại nóng lên khó mà kiểm soát, Connor xấu hổ gật đầu rồi đưa mắt nhìn sang chỗ tivi.

Lúc ấy anh liền hiểu tại sao Raven lại cấp tốc thay đồ như vậy trong khi anh còn chưa nói bọn họ có nhiệm vụ. Trên tivi phát bản tin thời sự, nữ biên tập viên đang đưa bản tin về vụ việc một nhóm Android đã đột nhập vào tòa phát thanh Channel 16, hack vào hệ thống và phát bản tin đòi quyền bình đẳng.

Connor ngay lập tức nghiêm túc lại, anh cúi đầu chạy hệ thống định vị tòa nhà Channel 16, sau đó là tính toán lộ trình cùng thời gian xảy ra vụ việc. Raven giống như biết được Connor đang làm gì chỉ thông qua ánh đèn LED vàng trên thái dương của anh. Cô bảo Connor hãy liên lạc với Hank và bảo ông chạy xe lên nhà mình, vì từ chỗ cô chạy lên căn hộ sẽ gần hơn. Hơn nữa trời bên ngoài đang bão tuyết mù mịt, lái xe chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn là ngồi xe thông minh của cô.

Connor gật đầu đồng tình, anh ngồi xuống ghế sofa bắt đầu liên lạc đến Hank, trong khi Raven bỏ chiếc khăn chòang đã giặt sạch vào túi giấy để một chốc nữa trả lại cho Hank.

Lần đầu tiên trong vô số lần kết nối thất bại với vị trung úy, đây là lần đầu tiên đầu dây bên kia chịu bắt máy. Và đúng với dự đoán của Connor, Hank đang say xỉn, chỉ là ông không xỉn quắc cần câu như lần trước thôi...

- Trung úy, chúng ta có một nhiệm vụ cần phải-...

- Dẹp mẹ mấy cái nhiệm vụ đi, tôi đéo làm! Cảnh sát chứ có phải cái máy đâu mà cứ hở tí ra lại làm làm làm như thế! Không làm!

Raven ngồi xuống cạnh Connor, khaorng cách của hai người đủ gần để cô có thể nghe được tiếng của Hank vọng lại đâu đó trong cuộc gọi. Connor chớp chớp mắt một lúc, ánh đèn LED từ xnh chuyển sang vàng, khi đnè LED xanh trở lại anh nói:

- Tôi hiểu rồi, nhiệm vụ này dù sao cũng chẳng thú vị gì như vụ án trước đó. Có một con Android đã xâm nhập vào tòa nhà phát thanh Channel 16, rồi tự ý phát bản tuyên ngôn đòi bình đẳng khiến cả nước đều chấn động không thô. Nghe đến cũng thấy nó thật khô khan và nhàm chán. Đáng lí chúng ta đã có thể tham gia vào, nhưng mà đáng tiếc là trung úy không muốn đi, vậy đành chịu thôi... Tiến sĩ à, tôi nghĩ chúng ta phải ở nhà thôi, Hank ông ấy không muốn đi.

Không chỉ mỗi Raven, cả Hank ở đầu dây bên kia cũng bị lời này của Connor làm cho sốc đến mức tỉnh cả rượu. Đầu do rượu còn đang choáng váng, nghe tin xong liền bị đơ tạm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net