chương 1: phiền toái tìm tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy đã nhập thu, thời tiết trong kinh thành như cũ vẫn oi bức, ngay cả người bán hàng rong nhỏ đều tận lực tránh ở phía dưới bóng cây, Tô Bác Viễn không nghĩ tới bất quá đi đường vòng mua chút điểm tâm, lại bị chặn ở trên đường, chính hắn thật ra không sao cả, nhưng là nghĩ đến muội muội trong xe ngựa liền có chút đau lòng:

"Tri Thư ngươi đi đến phía trước nhìn xem, đã xảy ra sự tình gì."

Tri Thư nghe vậy chạy nhanh hướng tới phía trước.

Lúc này cửa sổ xe ngựa bị đẩy ra:

"Công tử, tiểu thư bảo ngươi lên xe chờ cho mát."

Tô Bác Viễn nghe vậy cười cười:

"Đã biết, ta liền đi lên, Tri Kỳ đi sang quán trà bên cạnh mua chút trà lạnh đi, các ngươi đều đi uống đi nhưng đừng để bị cảm nắng."

Tri Kỳ thúc giục:

"Công tử mau lên xe ngựa đi, đừng để bị nóng."

Tô Bác Viễn lúc này mới lên xe ngựa, trong xe ngựa một thiếu nữ đang ngồi mặc váy áo màu hồng, thiếu nữ dáng người nhỏ xinh dung mạo tinh xảo tú mĩ, hai mắt chớp chớp ánh lên sương mờ, làm người nhìn thấy nhịn không được nhẹ giọng cẩn thận che chở:

"Minh Châu chính là chờ sốt ruột?"

Tô Minh Châu cùng Tô Bác Viễn là huynh muội sinh đôi, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên càng là thân thiết, Tô Minh Châu hỏi:

"Ca ca phía trước đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Nàng thanh âm kiều nộn, mềm mại giống như mía đường.

Tô Bác Viễn:

"Ta đã bảo Tri Thư đi hỏi thăm rồi."

Bởi vì trong xe ngựa có để khối băng lạnh, Tô Bác Viễn mặt giãn ra, tuy rằng là huynh muội song sinh, chính là hai người lớn lên cũng không giống nhau, Tô Bác Viễn khí chất ôn nhuận nhưng lại có một đôi mắt đào hoa, làm người khác cảm thấy có vài phần ngả ngớn đa tình, mà Tô Minh Châu tròn tròn mắt hạnh mũi môi nho nhỏ, nhìn vô tội lại ngoan ngoãn, dường như nếu có hơi chút động tĩnh lớn là có thể đem nàng dọa sợ.

Tô Minh Châu đổ chén nước ô mai lạnh đưa cho huynh trưởng:

"Ca ca lần trước mua về nhà cái đồ vật kêu xà phòng, muội dùng thấy khá tốt chỉ là mùi hương có chút ngọt, cái đấy có mùi hương khác?"

Tô Bác Viễn bưng chén nước ô mai uống, thoải mái nói:

"Còn có mùi hương khác, cửa hàng kia ở trên con phố này, không bằng ca ca mang ngươi đi qua xem, chính ngươi tự chọn?"

"Được a."

Tô Minh Châu thúc giục nói:

"Muội chọn cho Bạch tỷ tỷ mấy khối luôn, lần trước ca ca mua mùi hương đó, nhất định Bạch tỷ tỷ sẽ không thích."

Bạch tỷ tỷ trong miệng Tô Minh Châu là vị hôn thê của Tô Bác Viễn được đính hôn từ trong bụng mẹ, ba người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên tình cảm vẫn luôn rất tốt, Tô Bác Viễn cùng Bạch Chỉ Nhiên hiện giờ chỉ chờ tới tuổi liền có thể thành thân.

Tô Bác Viễn đem nước ô mai uống hết trước khi xuống xe ngựa, sau đó đỡ Tô Minh Châu đi xuống, nhỏ giọng nói:

"Sẽ không, người bán hàng trong tiệm nói tiểu cô nương nhất định sẽ thích, ta chọn cho Chỉ Nhiên chính là mùi bạch mai, nàng thích nhất."

Vừa nói xong Tô Bác Viễn nhận ra được chính mình nói lỡ mồm, xấu hổ mà cười một cái,

"Lần này chính muội tự chọn, ca ca mua cho ngươi."

Tô Minh Châu đôi mắt híp lại, nhéo cánh tay Tô Bác Viễn một vòng, lúc này mới hừ một tiếng, cằm khẽ nâng:

"Dẫn đường."

Tô Bác Viễn đi trước dẫn theo Tô Minh Châu đi về hướng cửa hàng xà phòng kia, thị vệ cùng gã sai vặt cùng đi theo bên người bọn họ, ai biết còn chưa đi đến cửa hàng xà phòng, Tri Thư liền chạy tới:

"Công tử, tiểu thư sợ là một chốc một lát phía trước sẽ không xong, hai nhà đều động thủ, đã có người đi báo quan."

"Xảy ra chuyện gì?"
Tô Minh Châu có chút tò mò,

"Sơn Tra đưa ly trà cho Tri Thư."
Tri Thư mồm miệng lanh lợi, nói:

"Tiểu nhân vừa rồi đi hỏi thăm, có mấy người gây rối ở Hương Như Trai, nói là lão bản Hương Như Trai trộm bí phương nhà bọn họ."

Hương Như Trai?

Tô Bác Viễn khẽ nhíu mày:

"Hương Như Trai chính là cửa hàng ta mua xà phòng cho muội muội."

Tô Minh Châu chớp chớp mắt:
"Này thật đúng là đúng lúc."

Tri Thư: "Hơn nữa nhìn những người đó thật đúng là biết cách làm, chỉ là tiểu nhân nghe khẩu âm những người này sợ là tới từ phía nam, vừa mới đến kinh thành không bao lâu vốn định mở một cửa hàng xà phòng, lại phát hiện bí quyết nhà mình bị người khác lấy trộm, nhất thời tức giận liền nháo lên."

"Vậy thôi quên đi."

Tô Minh Châu vốn định đi mua mấy khối xà phòng, biết bên kia đang cãi nhau cũng không muốn đi xem náo nhiệt:

"Ca ca, chúng ta đi đường vòng đến nhà bà ngoại đi."

Tô Bác Viễn: "Cũng được, đi thôi Tri Thư...... "

Mặc kệ là Tô Bác Viễn vẫn là Tô Minh Châu đều không nghĩ dính tới phiền toái, chính là không chịu nổi có đôi khi phiền toái lại cứ phải tới tìm bọn họ, ở thời điểm huynh muội hai người đang nói chuyện, liền thấy vài người chạy tới hướng bọn họ, thị vệ nhanh chóng đem Tô Bác Viễn cùng Tô Minh Châu bảo vệ ở sau người, miễn cho bị người ngoài va vào.

Mấy người Tô Minh Châu còn lùi sang bên cạnh, ai biết những người đó cố tình chạy đến chỗ bọn họ, một người phụ nữ trung niên chạy tới, thị vệ dùng vỏ đao chặn lại nàng, thần sắc nghiêm túc:

"Lui về phía sau."

Phụ nữ trung niên tức khắc kêu rên lên:

"Quan lão gia, quan lão gia cho chúng ta làm chủ a."

Tô Bác Viễn đứng chắn ở đằng trước Tô Minh Châu, chưa biết đã xảy ra chuyện gì chỉ sợ muội muội mình nguy hiểm, che chở muội muội là hành vi theo bản năng của hắn, Tô Minh Châu ngoan ngoãn nấp phía sau Tô Bác Viễn, từ bên cạnh Tô Bác Viễn ngó đầu đánh giá người tới.

Người phụ nữ trung niên quỳ trên mặt đất khóc một phen đầy nước mắt nước mũi:

"Cứu cứu chúng ta đi, trời xanh có mắt làm chứng, Hương Như Trai trộm bí phương của tiểu thư chúng ta, còn trả đũa, bọn họ cùng quan phủ âm thầm cấu kết...... Vì bí phương định giết hại chúng ta a......"

"......"

Tô Minh Châu phá lệ không nói nổi

Tô Bác Viễn nhìn thấy quan sai đang chạy tới, nghe nói vậy đành giải thích:

"Vị này đại thẩm...... Lão bản Hương Như Trai cùng quan phủ không có quan hệ."

Người phụ nữ trung niên giống như không nghe thấy, muốn vọt vào ôm chân Tô Bác Viễn, lại bởi vì thị vệ ngăn cản chỉ có thể gắt gao ôm chân thị vệ cao giọng kêu rên:

"Nghiệp quan cấu kết......"

"Chặn mồm."

Tô Minh Châu chân mày nhăn lại, "Đầu óc người này sợ là không bình thường cho lắm."

Sơn Tra nghe vậy chạy nhanh qua, cầm khăn trực tiếp nhét vào mồm người phụ nữ trung niên kia, quan sai tuy rằng không biết thân phận Tô Bác Viễn, chính là thấy quần áo cùng thị vệ bên người cũng có thể đoán được sợ là người có thân phận bất phàm, trong lòng sợ hãi đem mấy cái người náo loạn mắng, thái độ kính cẩn tiến lên hỏi:

"Vài vị......"

Tô Bác Viễn thấy những người này đều đã bị khống chế, lúc này mới nói:

"Nếu người đã bắt được rồi, các ngươi liền mang đi đi."

Quan sai trong lòng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần những người này không truy cứu bọn họ tội thất trách thì đã là hạnh phúc.

Tô Bác Viễn nhìn người phụ nữ trung niên bị ấn ở trên mặt đất, trừ bỏ nàng còn có bốn người nữa, có già có trẻ, do dự một chút vừa định nói, liền cảm thấy ống tay áo bị giật nhẹ, quay đầu nhìn về phía Tô Minh Châu.

Tô Minh Châu thanh âm nhu thuận:

"Ca ca, chúng ta đi thôi, bà ngoại sợ là đang chờ chúng ta sốt ruột."

"Được rồi."

Tô Bác Viễn cũng không nói gì nữa, gật đầu đối với quan sai, liền che chở muội muội đi về phía xe ngựa.

Tô Minh Châu vẫn luôn đi theo bên cạnh Tô Bác Viễn, nàng cảm thấy những người đó là cố ý tới tìm bọn họ, như vậy cảm giác làm Tô Minh Châu càng thêm đề phòng.

Bởi vì nàng không biết sau lưng những người kia rốt cuộc là có mục đích gì, phối phương của Hương Như Trai nếu là đồ ăn trộm cũng không có quan hệ gì cùng nhà bọn họ, trên đường như vậy nhiều người, mang theo thị vệ cũng không phải chỉ có nhà bọn họ, mấy người kia cố tình hướng tới nhà bọn họ, chẳng lẽ là mưu đồ từ đầu nhằm vào nhà bọn họ?

Tô Minh Châu nhìn thoáng qua Tô Bác Viễn, bọn họ hôm nay ra cửa đi về phía phố này cũng là nhất thời hứng khởi sửa lại lộ tuyến, nếu những người này có mục đích riêng cũng không kịp chuẩn bị.

Tô Bác Viễn thấy muội muội vẫn luôn không nói gì, cho rằng nàng không mua được đồ vật đang muốn nên tâm tình không tốt:

"Chỗ ca ca mới tìm thấy mấy thứ rất hay, chờ chúng ta về nhà ta sai Tri Thư mang cho muội, nếu muội thích những cái xà phòng đó, ngày khác ta mua mùi hương bất đồng về, muội lại tự mình chọn được không?"

Tô Minh Châu nhìn vẻ mặt huynh trưởng lấy lòng, có chút bất đắc dĩ, giả vờ ra vẻ cảm thấy hứng thú nói:

"Được nha."

Tô Bác Viễn ánh mắt có chút mơ hồ, trong thanh âm cũng mang theo chờ mong:

"Ta còn tìm thấy một ít tranh chữ, đến lúc đó mời Bạch tỷ tỷ tới, cùng nhau giám định và thưởng thức, muội muội cảm thấy thế nào?"

"......" Tô Minh Châu mắt trợn trắng,

"Muội đã biết."

Tô Bác Viễn chạy nhanh nịnh bợ: "Muội muội tốt nhất."

Đến khi tới Tĩnh Viễn Hầu phủ, Tô Bác Viễn vì lấy lòng Tô Minh Châu, đã hứa hẹn sẽ mang nàng đi cưỡi ngựa, bởi vì Tô Minh Châu sắp cập kê, hiện giờ trưởng bối trong nhà đều không cho nàng như những năm trước cưỡi ngựa săn thú, làm cho Tô Minh Châu cả ngày ở trong nhà ăn không ngồi rồi nhàn đến phát chán.

Tô Bác Viễn trong lòng cũng là khổ sở, cho dù là mẫu thân hay vẫn là muội muội hắn đều đắc tội không nổi, nghĩ đến muốn đi cầu xin mẫu thân đồng ý, trước mắt chính là tối sầm.

Kỳ thật hiện giờ Tĩnh Viễn Hầu phu nhân cũng không phải Tĩnh Viễn Hầu nguyên phối, mà nguyên phối phu nhân Tĩnh Viễn Hầu là bà ngoại của Tô Bác Viễn cùng Tô Minh Châu, chẳng qua bởi vì nàng khó sinh xuất huyết nhiều mà chết, chỉ để lại mới sinh ra tiểu nữ nhi cùng tám tuổi đại nữ nhi.

Ba năm sau Tĩnh Viễn Hầu mới cưới vợ kế, vợ kế Tĩnh Viễn Hầu cũng xuất thân danh môn vọng tộc, tính tình lại không hồ đồ, tuy rằng không phải nữ nhi thân sinh, cũng không có khắt khe các nàng, ngược lại phá lệ chiếu cố, dù có nhi tử thân sinh cũng chưa từng bỏ qua hai cái nữ nhi này.

Tĩnh Viễn Hầu thế tử đúng là vợ kế sinh ra, cùng hai cái tỷ tỷ cùng cha khác mẹ quan hệ luôn luôn cực tốt, đối cháu trai cùng cháu ngoại gái càng là yêu thương.

Tô Bác Viễn cùng Tô Minh Châu ở Tĩnh Viễn Hầu phủ đều có phòng riêng, một năm ít nhất có ba tháng là ở tại Tĩnh Viễn Hầu phủ, hai người ở đây phá lệ tự tại.

Sau khi hành lễ, Tĩnh Viễn Hầu phu nhân bảo Tô Minh Châu ngồi ngay ở bên cạnh:

" Trên đường xảy ra chuyện gì trì hoãn?"

Tô Bác Viễn nghe vậy cười, đôi mắt đào hoa câu dẫn thị nữ trong phòng tâm thần rung động:

"Vốn định mua cho bà ngoại một ít điểm tâm tố phẩm trai, không nghĩ thế nhưng có người náo loạn trên đường, cuối cùng chúng ta chỉ có thể đi đường vòng."

Tĩnh Viễn Hầu phu nhân nghe vậy cảm thấy tri kỷ:

"Các ngươi có tâm thế là đủ rồi, sai hạ nhân đi mua là được, như thế nào còn chính mình tự đi mua, bên ngoài còn đang nóng nực."

"Trong xe ngựa nhưng thật ra có băng."

Tô Minh Châu thanh âm mềm mại làm nũng làm người nghe cảm thấy thư thái,

"Chỉ là chưa có mua điểm tâm cho bà ngoại, còn trì hoãn thời gian, làm bà ngoại lo lắng đâu."

Tĩnh Viễn Hầu phu nhân nắm tay Tô Minh Châu, thanh âm càng thêm ôn hòa:

"Trách không được các ngươi, đúng rồi Viễn ca, ông ngoại đang ở thư phòng chờ ngươi, mau đi qua đi."

Tô Bác Viễn nói nói mấy câu, mới làm lễ rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net