chương 16: chẳng lẽ là ngốc tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bộ dáng Tô Bác Viễn chỉ cần người có mắt nhìn đều thấy dị thường, bởi vì có Tô Chính Tề ở đó, Võ Bình Hầu cũng không có hỏi nhiều:

“Chuyện này không có khả năng, gia thế Vương thị cũng là do năm đó ngươi cũng đã biết bắt cả nhà một hai phải cầu thành thân.”

Tô Chính Tề:
“Sợ là năm đó Nhị đệ ngươi cũng hy vọng ta cưới nữ nhi nhà thương gia đi.”

Lời này vừa nói ra, Võ Bình Hầu thần sắc bất biến, Võ Bình Hầu phu nhân cười lạnh một tiếng:

“Lời này của đại bá nói ta nghe có chút không rõ, năm đó việc hôn nhân của đại bá là do lão hầu gia đồng ý, cùng trượng phu ta có quan hệ gì?”

Tô Chính Tề không cảm thấy chính mình nói sai, nói đúng lý hợp tình:

“Chẳng lẽ ta nói không đúng? Ta năm đó bất quá nhất thời hồ đồ, lại vừa lúc hợp ý Nhị đệ, ta thân là trưởng tử lại cưới cái nữ nhi nhà thương gia, mà Nhị đệ cưới hầu phủ đích nữ, nếu không có như thế thì hầu phủ cuối cùng ai làm chủ còn chưa biết là ai.”

Tô Bác Viễn nhíu mày vừa định mở miệng, liền cảm giác được muội muội cầm cánh tay hắn ngăn lại.

Võ Bình Hầu nhìn bộ dáng Tô Chính Tề:
“Thì tính sao? Năm đó mặc kệ chân tướng là cái gì, kết quả đều là ta cưới hầu phủ đích nữ kế thừa Võ Bình Hầu tước vị.”

Tô Chính Tề trợn mắt há hốc mồm, hắn bỗng nhiên cảm thấy chính mình Nhị đệ phá lệ vô sỉ.

Vô sỉ Võ Bình Hầu ánh mắt mang theo khinh miệt:
“Hơn nữa ta hiện giờ đã có con trai, lại có đích nữ, nhưng ngươi đâu? Ngay cả hưu thê chuyện như vậy đều không thể chính mình làm chủ.”

Tô Chính Tề mặt đỏ tai hồng:
“Ngươi, ngươi……”

Võ Bình Hầu lạnh giọng nói:
“Nếu là bất mãn, cứ việc mang theo cả nhà ngươi dọn ra Võ Bình Hầu phủ, phân gia.”

Tô Chính Tề hai đấm nắm chặt giận mà không dám nói gì, nếu là thật sự phân gia, hắn chỉ có thể được chia tài sản hữu hạn, không chỉ có như thế còn muốn dọn khỏi Võ Bình Hầu phủ, hắn trên người không công danh lại không có chức quan……

Võ Bình Hầu nhìn Tô Chính Tề hỏi:
“Đã suy nghĩ xong chưa? Ngày mai ta mời tộc lão tới chủ trì việc phân gia.”

Tô Chính Tề cúi đầu:
“Nhị đệ nói đùa, ta không có gì bất mãn.”

Võ Bình Hầu lại không nói lời nào, chỉ là nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

Tô Chính Tề trộm liếc mắt một cái nhìn Võ Bình Hầu, nuốt nuốt nước miếng cắn răng nói:
“Kỳ thật những lời này không phải ý của ta, là…… Là lời Liễu cô nương nói.”

Võ Bình Hầu lúc này mới buông chén trà nhìn về phía Tô Chính Tề, Tô Chính Tề đơn giản bất chấp tất cả, hắ rất thích Liễu cô nương cũng muốn cưới nàng, nhưng nếu là thật chọc giận Võ Bình Hầu, chính là mời đến tộc lão phân gia, hắn nửa đời sau sẽ không giống hiện giờ như vậy tùy ý.

Tô Bác Viễn lúc này mới cảm thấy chính mình nên cùng muội muội cùng nhau tránh đi, muốn đi rồi lại cảm thấy không quá thích hợp, trong lúc nhất thời có chút đứng ngồi không yên.

Tô Minh Châu ở cái bàn phía dưới đạp Tô Bác Viễn một chân, hạ giọng nói:
“Như thế nào, trên ghế có cái gì sao?”

Tô Bác Viễn nuốt nuốt nước miếng: “Muội muội, chúng ta……”

Tô Minh Châu biết huynh trưởng lo lắng cái gì:
“Mẫu thân muốn chúng ta nghe, an tâm ngồi xem diễn.”

Tô Bác Viễn nhìn về phía mẫu thân, thấy mẫu thân thần sắc bất biến, lúc này mới an ổn ngồi yên.

Tô Chính Tề từ trong lòng ngực móc ra một đôi giày hợp sắc đặt ở trên bàn:

“Là Liễu cô nương nói, ta xuất thân như vậy thế nhưng chỉ cưới con nhà thương gia, còn không phải hoàng thương chi nữ, là do Nhị đệ cố ý, ngay cả ta không có đích nam, chỉ sợ cũng là thủ đoạn trong hậu trạch.”

Võ Bình Hầu phu nhân không nghĩ tới thế nhưng còn liên lụy đến trên người mình, thủ đoạn hậu trạch?

Tô Bác Viễn cũng không biết nói cái gì cho phải.

Tô Minh Châu cảm thấy buồn cười, vị  Liễu cô nương này đã không thể hình dung là thiên chân, chẳng lẽ là cái ngốc tử?

Võ Bình Hầu phu nhân không tức giận, người như vậy căn bản không đáng để bà tức giận:

“Ta dùng cái thủ đoạn hậu trạch gì? Nếu đại bá ngươi có con trai vợ cả lại có thể thế nào? Cho dù lúc trước ta không sinh hạ con trai, cũng có thể để cho nhi tử Tam đệ, hầu phủ này cũng cùng ngươi không có chút nào quan hệ.”

Tô Chính Tề trong lòng không cho là đúng, trên mặt lại không dám biểu lộ, mà nhanh chóng gật đầu:

“Đệ muội nói chí phải, ta lúc ấy cũng nói như vậy cho nàng, nhưng nàng không nghe ta.”

Tô Minh Châu trầm mặc mà nhìn Tô Chính Tề, nàng bỗng nhiên phát hiện Tô Chính Tề da mặt là thật sự rất dày. Lời Tô Chính Tề cứ như chính đáng mà nói:

“Nàng không biết sai, ta đường đường là một nam nhân cũng không muốn cùng một cái tiểu cô nương so đo.”

Võ Bình Hầu không muốn nghe Tô Chính Tề tự biên tự diễn:

“Còn có việc khác sao?”

Tô Chính Tề lắc đầu:

“Không có, đúng rồi nàng còn nói, nếu chúng ta thành thân nhất định sẽ sinh cho ta con sinh đôi, Nhị đệ ngươi cũng biết, ta vẫn luôn thực chờ đợi đích nam, con song sinh lại là đại cát, ta liền nghĩ hưu thê cưới nàng, cũng coi như là vì Tô gia chúng ta khai chi tán diệp.”

Tô Minh Châu cảm thấy kỳ quái, vì cái gì vị Liễu cô nương kia nói mình nhất định có thể sinh đôi đâu?

Việc này lại không phải trong tiệm cơm chọn đồ ăn, nghĩ muốn cái gì sẽ có cái gì đó, hoặc là nàng đi nơi nào cầu thần bái phật?

Cũng không có khả năng, nếu thực sự có chùa chiền linh nghiệm như vậy, cũng sẽ không như thế bừa bãi vô danh.

Rốt cuộc đến bây giờ còn có người trộm hỏi nàng mẫu thân, năm đó là ở chùa miếu nào dâng hương bái Phật, mới có thể sinh hạ long phượng thai đâu.

Võ Bình Hầu phu nhân:

“Đại bá ngươi sợ là gặp được kẻ lừa đảo đi?”

Tô Chính Tề nhún nhún vai, phá lệ vô sỉ:
“Vạn nhất là sự thật đâu? Nếu không sinh đôi được, nàng một hoàng hoa đại khuê nữ theo ta, ta cũng không có hại.”

Tô Bác Viễn theo bản năng đi che muội muội lỗ tai.

Võ Bình Hầu phu nhân sắc mặt trầm xuống:
“Bác Viễn mang muội muội đi dạo hoa viên đi.”

Tô Bác Viễn nhanh chóng đáp ứng, lôi kéo muội muội lui ra ngoài.

Đi ra tới ngoài cửa rồi, Tô Bác Viễn mới nói:
“Lời nói Bá phụ, ngươi đừng……”

Tô Minh Châu nhìn bộ dáng Tô Bác Viễn ấp a ấp úng, thật sự nhịn không được:
“Ca ý của ngươi là ta đừng học theo đúng không?”

Tô Bác Viễn nói:

“Bá phụ như vậy có mới nới cũ là không đúng, nếu cưới vợ nên toàn tâm toàn ý, rất nhiều chuyện nên tự mình tìm tới nguyên nhân, mà không nên mới có một chút không như ý là cảm thấy là sai lầm của đối phương.”

Tô Minh Châu cả người ngẩn người, có chút do dự hỏi:

“Ca, ngươi là cảm thấy…… Ta sẽ vứt bỏ Khương Khải Thịnh?”

Tô Bác Viễn ánh mắt mơ hồ, tự trấn định:

“Không, ta không như vậy cảm thấy, ta chỉ là cảm khái mà thôi.”

Tô Minh Châu híp mắt đánh giá Tô Bác Viễn, hừ lạnh một chút:

“Ngươi chính là nghĩ như vậy, ngươi cảm thấy ta sẽ núi này trông núi nọ, gặp được người càng đẹp trai thì vứt bỏ Khương Khải Thịnh đúng hay không!”

Tô Bác Viễn ngạnh cổ biện giải:
“Ta không có.”

Tô Minh Châu nhăn cái mũi, có chút bất mãn:
“Ta là hạng người như vậy sao? Ca ca ngươi nghĩ ta như vậy, ta sẽ rất thương tâm.”

Tô Bác Viễn có chút chột dạ nói:

“Khi ngươi còn nhỏ bởi vì cảm thấy ta lớn lên không đẹp trai, còn muốn đổi ca ca đâu.”

Tô Minh Châu đều không nhớ rõ có chuyện này, nhìn Tô Bác Viễn hỏi:

“Ngươi nhớ lầm đi?”

Tô Bác Viễn chém đinh chặt sắt mà nói:
“Không có, ta nhớ rất rõ ràng, khi đó ngươi sáu tuổi.”

Sáu tuổi?

Tô Minh Châu nhìn về phía Tô Bác Viễn, bọn họ là cùng ngày sinh ra, khi nàng sáu tuổi , Tô Bác Viễn không phải cũng sáu tuổi sao? Cũng thật khó cho Tô Bác Viễn chuyện này nhớ rõ nhiều năm như vậy.

Tô Bác Viễn nói:
“Ngươi như vậy là không tốt, về sau không cần như vậy.”

Tô Minh Châu: “……”

Tô Bác Viễn cảm thấy mình đang giáo huấn muội muội, sống lưng đều thẳng thắn:

“Bất quá ngươi khi đó niên thiếu vô tri……”

Lời nói còn chưa nói xong, liền thấy Tô Minh Châu chậm rãi xắn lên tay áo.

Tô Bác Viễn nuốt nước miếng, quyết đoán thừa nhận sai lầm:

“Là ta nhớ lầm.”

Tô Minh Châu nhướng mày nhìn Tô Bác Viễn:
“Xác định?”

Tô Bác Viễn gật đầu:
“Đúng vậy, là ta nhớ lầm!”

Tô Minh Châu cười đến ôn nhu:

“Không quan hệ, ta phân phó với phòng bếp hầm cho ca ca một ít đồ ăn bổ não ăn vài ngày đi.”

Tô Bác Viễn phá lệ nghẹn khuất: “Hảo.”

Chờ Tô Chính Tề rời đi, hai huynh muội lúc này mới thân mật trở về, trong phòng nước trà cùng điểm tâm đã một lần nữa được thu dọn qua, Tô Minh Châu cầm nước mật ong mình thích uống hỏi:

“Mẫu thân, thế nào?”

Võ Bình Hầu phu nhân không có trả lời, mà là hỏi:
“Bài thơ kia có cái vấn đề gì?”

Tô Bác Viễn theo bản năng mà nhìn về phía Tô Minh Châu, hắn sợ cha mẹ biết việc của Bạch Chỉ Nhiên, trong lòng có khúc mắc.

Tô Minh Châu thần sắc bất biến, nói:

“Bởi vì chúng ta đã gặp qua bài thơ này.”

Võ Bình Hầu phu nhân cũng không phải ngốc tử, đã nhiều ngày Tô Bác Viễn cùng Tô Minh Châu chỉ ra phủ một lần chính là đưa Bạch Chỉ Nhiên về nhà, hơn nữa nếu là gặp được, bài thơ hay như vậy bọn họ đã sớm trở về kể ra:

“Chẳng lẽ có người tặng này đầu thơ cho Chỉ Nhiên?”

Tô Bác Viễn chạy nhanh nói:
“Chỉ Nhiên chưa xem, trước tiên đã bị nha hoàn phát hiện giao cho Bạch bá phụ.”

Võ Bình Hầu phu nhân nhìn nhi tử ngốc nghếch:
“Ta cũng là nhìn Chỉ Nhiên lớn lên, biết tính tình nàng, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta sẽ hiểu lầm nàng?”

Tô Bác Viễn nhanh nhẹn nói:
“Không có, không có.”

Tô Minh Châu không nhanh không chậm mà nói tiếp:
“Không phải là không tín nhiệm mẫu thân mới không kể, mà là chuyện như vậy, vào lỗ tai chúng con thì cũng không nên từ chúng con nói ra.”

Võ Bình Hầu phu nhân bị chọc cười: “Được rồi, nghe theo lời ngươi nói.”

Tô Minh Châu căn bản không sợ:
“Con nói chính là lời nói thật.”

Võ Bình Hầu nhìn thê tử cùng hai đứa con, ánh mắt ôn nhu rất nhiều:

“Đừng trêu bọn họ.”

Lúc này Võ Bình Hầu phu nhân mới nhéo mặt nhi tử:

“Nhân gia nói khuê nữ gả đi ra ngoài như bát nước đổ đi, con trai nhà chúng ta đều gả đi ra ngoài.”

Tô Bác Viễn căn bản không dám trốn, một khuôn mặt tuấn tú đều bị niết đến thay đổi hình dạng.

Sau náo loạn một phen, Võ Bình Hầu phu nhân lúc này mới hỏi:

“Cụ thể sự tình như thế nào nói với ta.”

Tô Bác Viễn lúc này mới đem sự tình nói đại khái một lần, Võ Bình Hầu phu nhân nhíu mày:

“Chắc là hai người bọn họ không biết từ nơi nào nhìn thấy.”

Võ Bình Hầu cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng chưa nói gì.

Tô Minh Châu đang lột vỏ quýt:
“Bất quá này hai người đều có chút quá ngây thơ rồi, hơn nữa vị Liễu cô nương này thật là quan viên đích nữ sao?”

Võ Bình Hầu kỳ thật cũng hoài nghi, diễn xuất này ngay cả nữ tử thanh lâu đều không bằng.

Võ Bình Hầu phu nhân nhìn về phía Võ Bình Hầu, Võ Bình Hầu nói:
“Ta sai người hầu đi tra.”

Tô Minh Châu hỏi:
“Mẫu thân, bá phụ còn nói cái gì sao?”

Võ Bình Hầu phu nhân do dự không có nói.

Tô Minh Châu thấy vậy cũng không hề hỏi nhiều:
“Cũng không biết bài thơ này rốt cuộc là người phương nào viết.”

Tô Bác Viễn cũng nói:
“Ta cũng là không hiểu, bọn họ vì cái gì đều chọn cùng một bài thơ như vậy, hơn nữa bọn họ không sợ bị người khác phát hiện là lấy trộm sao?”

Tô Minh Châu trầm tư một chút nói chuyện khẩu khí:

“Tự nhiên là không sợ, làm ra được bài thơ như vậy người viết ra sợ là đã không còn hoặc là có cái nguyên nhân nào đó căn bản sẽ không xuất hiện, chỉ là…… Con trai quản sự Bạch phủ cùng Liễu cô nương hai người không liên quan vì cái gì sẽ đều biết đến bài thơ này? Hơn nữa…… Nhìn bọn họ giống như đều cho rằng chỉ có chính mình biết, rất kỳ quái a.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net