chương 3: Trà xanh hay vẫn là tiểu bạch thỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Bác Viễn làm thơ văn cũng rất hay, vẽ tranh cũng có tài, tuy rằng tuổi còn hơi nhỏ chính là một tay vẽ tranh đã có vài phần thực lực.

Đáng tiếc hắn đối khoa cử thực sự không ham hố, trong nhà lại không cần tới hắn phải mang vinh quang về, nên cũng không miễn cưỡng hắn, mặc kệ tính tình của hắn:

“Tam ca lần trước viết thư cho ta nói muốn ra ngoài đi du lịch, đáng tiếc tiểu thẩm không muốn, còn làm tiểu thúc đem hắn đánh một trận.”

Tô Minh Châu cười khẽ ra tiếng, thanh âm lại kiều nộn, chính là lời nói lại không lưu tình chút nào:

“Xứng đáng, nên hung hăng đánh hắn, hắn cũng không phải nghĩ xin đi du lịch, mà là trộm rời nhà đi ra ngoài, chỉ là còn không có ra khỏi cửa thành đã bị bắt được đem về, lúc này mới bị ăn đánh.”

Tô Bác Viễn trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Tô Minh Châu:

“Không, không thể nào.”

Tô Minh Châu uống lên ngụm trà hoa, thoạt nhìn phá lệ ngoan ngoãn:

“Tiểu thẩm nói, muốn tìm con dâu lợi hại để quản lí Tam ca, ngẫm lại thật thú vị.”

Tô Bác Viễn nuốt nuốt nước miếng, kiến nghị:

“Muội muội, Tam ca…… Tam ca là không đúng, nhưng, nhưng thành thân là chuyện quan trọng cả đời, vẫn là muốn chọn người Tam ca thích, muội đừng đem tỷ muội thân thiết giới thiệu cho tiểu thẩm nhận thức.”

Tô Minh Châu nhướng mày nhìn Tô Bác Viễn, chờ Tô Bác Viễn tránh đi tầm mắt nàng, lúc này mới nở nụ cười, tựa như một con mèo con đươc ăn uống no đủ đang nằm phơi nắng:

“Ca ca cứ yên tâm.”

Nàng cũng sẽ không làm việc tốn công vô ích như vậy, trưởng bối coi trọng đó là việc của trưởng bối, nếu là người nàng giới thiệu được chọn, sợ là về sau sẽ rất phiền toái.

Tiểu thẩm ngoài miệng thì mạnh mồm nói, nhưng Tam ca là nhi tử thân sinh, nếu thật sự chọn con dâu lợi hại để quản nhi tử, tiểu thẩm thấy được sẽ không vui, ca ca nhà mình cũng sẽ lo âu.

Tiền tiên sinh đang kể đến chỗ cao trào, hai huynh muội cũng không nói chuyện nữa, mà là nghiêm túc nghe kể chuyện, nghe xong một đoạn hai người cũng không ở lại, Tri Thư cầm bạc vụn đưa cho tiểu nhị, làm hắn chuyển cho tiền tiên sinh.

Xe ngựa dừng ở cửa sau, Tô Bác Viễn mang Tô Minh Châu đi từ hậu viện ra cửa sau lên xe, hai người mới vừa tiến đến hậu viện, liền thấy có một đôi chủ tớ đã ở bên trong, nhìn thấy bọn họ tiến lại đây, đôi chủ tớ này chủ động đi đến.

Hai người kia rõ ràng là đang đợi bọn họ, Tô Minh Châu đánh giá hai chủ tớ kia, tuy rằng đều mặc quần áo đàn ông, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra đó là nữ nhi.

Thật sự là các nàng giả dạng quá kém, chẳng lẽ cho rằng mặc bộ quần áo đàn ông là sẽ không nhận ra rốt cuộc là nam hay là nữ sao? Ít nhất cũng nên đem ngực bó chặt cho bằng phẳng lại chứ.

Không chờ gã sai vặt tiến lên xua đuổi, chủ tớ này chủ động tiến lên:

“Vị này chính là Ngũ công tử Võ Bình Hầu phủ.”

Tô Minh Châu xoay một chút vòng tay khảm ngọc trai trên cổ tay, nhìn về phía cô nương nói chuyện, Ngũ công tử sao? Xem ra thật đúng là vì ca ca mà tới.

Tô Bác Viễn khẽ nhíu mày không có trả lời:
“Hai vị…… Còn xin nhường đường một chút.”

Tô Bác Viễn cũng nhìn ra hai người trước mắt  là nữ giả nam trang, tuy rằng dân chúng kinh thành tương đối cởi mở, cũng không cấm nữ tử không được ra khỏi cửa, nhưng vẫn cần phải có trưởng bối trong nhà đi theo.

Mà trước mắt hai vị cô nương này mặc nam trang còn ngăn cản nam tử xa lạ ở trước xe ngựa, hành vi như vậy có vẻ quá mức tuỳ tiện rồi.

Chỉ là Tô Bác Viễn tính tình ôn hòa, nhưng thật ra đang cho các nàng mặt mũi, cũng không có trực nói thẳng ra thân phận hai người, mà hàm hồ cho qua chuyện.

Tô Minh Châu cùng Tô Bác Viễn là huynh muội sinh đôi, lại cùng nhau lớn lên, nàng biết tính cách ca ca mình, liếc mắt nhìn Sơn Tra một cái.

Sơn Tra tiến lên một bước chắn giữa Tô Bác Viễn cùng nữ tử xa lạ kia, nói không chút khách khí:

“Hai vị cô nương trang điểm như vậy ngăn cản công tử nhà chúng ta muốn làm gì? Mặc kệ các ngươi thân phận là ai, lúc này vẫn nên nhường đường một chút mới tốt.”

Quét mắt nhìn từ trên xuống dưới đôi chủ tớ kia:

“Chúng ta là hạ nhân trong phủ chân tay vụng về, sợ rằng sẽ thương tổn đến hai vị cô nương, đụng tới cũng không tốt, rốt cuộc nam nữ khác biệt.”

Lời này vừa nói ra, đôi chủ tớ kia sắc mặt đều thay đổi, rõ ràng là nha hoàn tiến lên một bước ngón tay chỉ thẳng vào mặt Sơn Tra:

“Ngươi nói chuyện có khách khí đi, chúng ta đều là người trong sạch.”

Chỉ là cái nha hoàn Sơn Tra cũng chẳng sợ, hắn còn là nha hoàn hầu phủ, căn bản không đem đôi chủ tớ này để ở trong mắt:

“Chó khôn còn không cản đường đâu, các ngươi thì tính là cái gì?”

Tô Bác Viễn nhìn muội muội, thấy thần sắc Tô Minh Châu không chút nào biến đổi, trong lòng minh bạch sợ rằng Sơn Tra nói những lời này là ý tứ của nàng, cho nên cũng trầm mặc mà không hé răng.

“Gia giáo của Võ Bình Hầu phủ chúng ta đã được lĩnh giáo.”

Hai người bắt đầu dò hỏi thân phận bọn họ, cô nương nói hơi nhỏ, như là đang kiềm chế phẫn nộ,

“Cũng coi như là ta mắt bị mù, vốn tưởng rằng công tử Võ Bình Hầu phủ có thể giúp chúng ta trả một cái công đạo, không nghĩ tới…… Bất quá là ỷ thế hiếp người thôi.”

Tô Minh Châu có chút kỳ quái, thời điểm cái cô nương này nói chuyện, ánh mắt thường nhìn về phía sau bọn họ, nếu là nàng không có nhớ lầm, lầu hai có phòng riêng cửa sổ là đối diện với bên này, nếu là mở cửa sổ ra, liền rất dễ dàng nghe thấy

Lời nói đó tuy rằng là nói với huynh muội bọn họ, lại như là nói cho người khác nghe được, hơn nữa cô nương nữ giả nam trang này chưa gì đã đỏ đôi mắt, nước mắt rưng rưng lại cố tình đứng thẳng eo……

“Vị cô nương này còn thỉnh ăn nói cẩn thận.”
Tô Minh Châu hơi hơi rũ mắt, thanh âm càng là mềm mại,

“Cô nương như vậy giả trang…… Nếu là huynh muội chúng ta thật sự ỷ thế hiếp người, sợ là hai vị cô nương cũng  không cản được chúng ta.”

Đôi chủ tớ kia còn muốn nói, Tô Minh Châu đã lại lần nữa mở miệng:
“Hơn nữa huynh muội chúng ta cũng không quen không biết các ngươi, lại có thể cho các ngươi cái gì công đạo đâu?”

Nói xong còn hơi hơi nghiêng đầu phá lệ vô tội nhìn đôi chủ tớ này,

“Ca ca ta là người đã có vị hôn thê, tự nhiên không muốn nói chuyện phiếm cùng xa lạ nữ tử, thỉnh hai vị cô nương không cần để ý.”

Tiểu nha hoàn nhìn trộm cô nương nhà mình, liền thấy cô nương nhà mình khẽ nhíu mày nhìn thiếu nữ kia một thân váy áo đỏ tươi, nhất thời không nói được gì.

Tô Minh Châu ôn nhu nói:
“Sơn Tra tính tình có chút nóng nảy, đi xin lỗi hai vị cô nương này.”

Sơn Tra không tình nguyện cúi người, làm cho tiểu nha hoàn phá lệ xấu hổ, kéo trộm tay áo cô nương nhà mình.

“Sơn Tra đi báo phòng bếp gói một phần bánh trân tới, coi như nhận lỗi với hai vị cô nương này.”

Tô Minh Châu vừa nói vừa nhìn cô nương kia, nàng cảm thấy người này rất kỳ quái, vẫn luôn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng cùng huynh trưởng,

“Mau đi.”

Sơn Tra chạy đi, Tri Kỳ thấy ánh mắt Tô Bác Viễn đuổi hắn, hắn liền chạy nhanh đuổi kịp Sơn Tra:

“Sơn Tra ngươi đừng để ở trong lòng, dù sao cũng là đang ở bên ngoài……”

“Ta đã biết.”

Sơn Tra cúi đầu, như là sinh khí, hạ giọng mở miệng:

“An bài người canh chừng cửa trước và sau, canh chừng xem có người nào ra vào, đi theo đôi chủ tớ kia.”

Tri Kỳ sắc mặt bất biến, ngoài miệng lại khuyên:

“Ta đưa bạc chính mình cho ngươi mua một phần bánh được không? Đã biết.”
Ba chữ cuối cùng ngay cả tiểu nhị đi ngang qua cũng không thể nghe thấy.

Bị tiểu nha hoàn nhắc nhở, cô nương một thân nam trang cũng tỉnh táo lại:

“Ta họ Dương, bên Hương Như Trai ăn trộm công thức của ta, trừ bỏ công thức làm xà phòng, trên tay ta còn có công thức làm nước hoa, hương cao……”

“Dương cô nương.”

Tô Bác Viễn không nhịn được ngắt lời nàng:

“Nếu ngươi có chứng cứ nói Hương Như Trai trộm công thức của ngươi, ngươi cứ việc đi báo quan, nơi này là kinh thành, dưới chân thiên tử, mặc kệ sau lưng Hương Như Trai là ai, đều sẽ trả lại công đạo cho ngươi.”

Tô Bác Viễn nhắc nhở:
“Nếu trên người ngươi có những công thức đó, không cần nói cho chúng ta, thất phu vô tội hoài bích có tội, có một số việc chính mình biết mới là an toàn nhất.”

Tô Minh Châu cũng ôn nhu khuyên nhủ:
“Vị cô nương này, huynh muội chúng ta cũng không phải là người của quan phủ, quản không được loại chuyện này, huống chi ta cùng ca ca cũng là người trong sạch, đề cập đến tố tụng tiền bạc, cô nương như thế nào lại tìm đến chúng ta.”

Dương cô nương lại cảm thấy không đúng, dựa theo nàng phân tích nhân vật Tô Bác Viễn này, Tô Bác Viễn không nên có phản ứng như vậy.

Hơn nữa cái nhân vật nữ đang nói này là ai? Diện mạo điềm đạm đáng yêu, dáng vẻ kệch cỡm, nhìn là biết thuộc dạng tiểu bạch hoa trong truyện Quỳnh Dao giống nhau, quả thực khí phách giống kỹ nữ đến tận trời tuyệt đối chính là cái trà xanh.

Chẳng lẽ người này lai lịch giống mình, bất quá cái trà xanh này cũng là vận khí không tốt, vào Tô gia này nhất định là cái thuyền thủng.

Dương cô nương cũng không thèm bắt quen cùng nàng, vạn nhất về sau liên lụy chính mình cũng không tốt, hơn nữa nàng cũng ở Tô gia nhiều năm cẩm y ngọc thực như vậy, cũng coi như đã được hưởng phúc.

“Các ngươi tuy không phải là người quan phủ, nhưng cũng  là gia đình quyền quý, các ngươi nói một lời so với chúng ta bình dân bá tánh chạy gãy chân còn hữu dụng hơn.”

Dương cô nương rốt cuộc nhịn không được rơi nước mắt,

“Trương mụ cũng là nhất thời tức giận mới có thể như vậy hồ đồ, chính là Hương Như Trai trộm công thức của ta sự tình ta đều không làm gì được, mà Trương mụ bọn họ hỏi thăm một chút tin tức đều không có……”

Tô Minh Châu trợn tròn đôi mắt, có chút mờ mịt:
“Vậy ngươi như thế nào biết được hành tung của chúng ta?”

Không chờ Dương cô nương trả lời, Sơn Tra đã trở lại xách theo bánh trân, tiến lên đưa cho Dương cô nương.

Dương cô nương không có nhận, Sơn Tra liền đem bánh nhét vào trong tay tiểu nha hoàn, sau đó mới quay về bên người Tô Minh Châu, thanh âm Tô Minh Châu chứa sự lo lắng:

“Canh giờ cũng không còn sớm, hai vị cô nương vẫn là trở về nhà sớm một chút.”

Tô Bác Viễn cũng không muốn nói thêm gì nữa với các nàng, Tô Minh Châu mắt nhìn Sơn Tra, Sơn Tra tiến lên một bước che ở trước người đôi chủ tớ này.

Mà Tô Bác Viễn liền mang theo Tô Minh Châu đi vòng qua các nàng ra cửa hậu viện, lúc đi ngang qua hai người bọn họ, Tô Minh Châu còn gật đầu đối với các nàng, thoạt nhìn vừa đơn thuần lại ngoan ngoãn.

Trên lầu hai có hai cẩm y nam tử đang ngồi trên phòng, bởi vì nghe được bốn chữ Võ Bình Hầu phủ, bọn họ cố ý mở cửa sổ ra nhưng lại nhìn được một vở kịch như vậy, trong đó nam tử nhỏ tuổi hơn đã nói trước :

“Tứ ca, cô nương giả nam trang này không phải là coi trọng tiểu biểu đệ đi.”

Nam tử đang nói là Lục hoàng tử Triệu Văn Kiệt, bởi vì Hoàng Hậu cùng mẫu thân Tô Bác Viễn là chị em ruột, cho nên hắn gọi một tiếng tiểu biểu đệ cũng không phải là sai.

Nam tử bị kêu tứ ca là Tứ hoàng tử Triệu Văn Gia:

“Ta cũng thấy như vậy, nếu không giả thành nam trang ngăn đón tiểu biểu đệ làm gì, giống như là tiểu biểu đệ nói, chuyện này như thế nào cũng không liên quan đến bọn họ.”

Xà phòng? Nước hoa? Hương phấn? Doanh thu Hương Như Trai mỗi tháng thu vào đều làm hắn chấn kinh rồi, nếu là lại có những sản phẩm này thì……

Triệu Văn Kiệt nở nụ cười:

“Chỉ là không nghĩ tới tiểu biểu đệ hổ báo như vậy, em gái thế nhưng lại nhát như con thỏ.”

Triệu Văn Gia nghĩ đến thanh âm Tô Minh Châu mềm yếu, liền tính Dương cô nương giả nam trang kia hùng hổ doạ người, vẫn ôn nhu, cuối cùng còn lo lắng an toàn cho Dương cô nương, khuyên nàng về nhà sớm một chút, cùng hắn gặp qua cô nương nhà quyền quý khác hoàn toàn bất đồng:

“Trách không được Võ Bình Hầu phủ không muốn cho nàng ra cửa.

“Cũng đúng, bị người khác khi dễ, sợ rằng cũng không dám phản kháng.”

Triệu Văn Kiệt nhún vai, cầm lấy hạt thông,

“Ngẫm lại lúc trước bởi vì một câu nói sai, đã bị Tô Bác Viễn đánh mặt mũi bầm dập Ngô Vương thế tử, cùng chặt đứt một chân con thứ hai của nhà Trần tướng quân, tiểu biểu muội này…… Nói không chừng dọa một chút sẽ khóc nhè.”

Triệu Văn Gia cười ôn nhu:

“Tiểu biểu muội tính tình đơn thuần thánh thiện mà thôi.”

Triệu Văn Kiệt càng thưởng thức cô nương tiên y nộ mã, rất chướng mắt Tô Minh Châu như vậy, bất quá cũng không phản bác:

“Nhìn một vở kịch hay, hôm nay ra cung cũng thật đáng giá.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net