chương 8: Hóa bị động thành chủ động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Minh Châu nghẹn họng, cũng không thèm để ý, dù sao thanh danh nhà bọn họ cũng không được tốt lắm, đồ ăn ăn được đến trong bụng mới là thật, hiện tại quan trọng không phải tức giận Tứ hoàng tử, mà là trong lúc đang giao tranh chính mình tìm được chỗ tốt để dựa vào.

Nhất thời Võ Bình Hầu phu nhân không nói gì.

Tô Minh Châu, cười đến càng ngoan ngoãn điềm mỹ:
“Mẫu thân, một khi đã như vậy thì khiến cho Tứ hoàng tử phải chứng thực chuyện này đi.”

Võ Bình Hầu phu nhân búng nhẹ cái trán Tô Minh Châu:
“Hồ nháo.”

Tuy rằng nói như vậy, lại không phải là trách cứ.

Cả người Tô Minh Châu lăn vào trong lòng Võ Bình Hầu phu nhân, kiêu kì mà mở miệng:

“Trong nhà vốn dĩ chuẩn bị làm con gả cho nhà thấp hơn, chỉ là người ngoài không biết, sao không lấy cái cớ này cho bọn hắn làm cái lý do?”

Võ Bình Hầu phu nhân nhíu mày:

“Phụ thân con với ca ca thanh danh không tốt thì không sao, con là cô nương vẫn là phải có cái thanh danh tốt.”

Gả cho nhà thấp hơn chuyện này không chỉ là ý tưởng của Võ Bình Hầu phu nhân, còn có Võ Bình Hầu cũng tán đồng, ý đồ bọn họ bất quá là làm nữ nhi có thể hạnh phúc thôi.

Nói đến cùng, ý tưởng mỗi một nhà đều không giống nhau, Mẫn Nguyên đế lúc trước cảm thấy Tứ hoàng tử mất mẹ, ra cung lập phủ lại cũng không có ai giúp đỡ, liền tuyển chọn cho hắn hoàng tử phi gia thế cực tốt, không từng nghĩ hiện tại lại như vậy, đối với cái con dâu này làm nàng trực tiếp chết bệnh cũng không được, cách khác càng lại không ổn, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Ngay cả hoàng tử đều có chuyện bất đắc dĩ như vậy, nếu lúc trước gia thế Tứ hoàng tử phi không tốt, sợ là đã sớm biến mất.

Phu thê Võ Bình Hầu đã sớm bắt đầu cân nhắc việc hôn nhân của nữ nhi, việc hôn nhân của nhi tử thật ra không cần bọn họ nhọc lòng, từ khi hài tử còn không có sinh ra, Võ Bình Hầu liền nhìn trúng nhân phẩm dung mạo phu thê Bạch gia, sớm thiết kế lúc nhân gia say rượu ấn định kết thông gia, hắn đã được đính hôn từ trong bụng mẹ, khi đó Võ Bình Hầu phu nhân còn chưa có mang thai .

Không nghĩ đến mấy năm nay, Bạch lão gia thăng quan tiến chức nhanh như diều gặp gió, hiện giờ đã làm đến vị trí Hình Bộ Thượng Thư, mà nữ nhi Bạch gia dung mạo tính tình đều là nhất, mỗi lần nhắc tới Võ Bình Hầu đều cảm thấy nở hoa trong lòng, chỉ nói chính mình là vận khí tốt, nhìn thấy vị thông gia Bạch Thượng Thư còn muốn khoe khoang một phen.

Thật ra Bạch Thượng Thư không tức giận, tuy rằng không ít người cảm thấy Võ Bình Hầu không có chí lớn, ngày thường hoang đường, nhưng hắn cảm thấy Võ Bình Hầu mới là người thông minh chân chính, nếu cưới muội muội ruột thịt của Hoàng Hậu, lại có Thái tử tại vị, Võ Bình Hầu phủ còn muốn xuất chúng làm gì?

Võ Bình Hầu phủ tiền đồ không ở hiện tại, mà là ở……

Huống chi Võ Bình Hầu phủ đều không phải thật sự là không có tính toán trước, đệ đệ ruột của Võ Bình Hầu, hiện giờ bất quá mới ba mươi tuổi  đã là tri phủ Dương Châu, chẳng qua hắn luôn hạ thấp bản thân, cũng không thường trở lại kinh thành, đã bị mọi người xem nhẹ, Dương Châu cực kỳ giàu có và đông đúc, nếu ở lại trong kinh thành dẫn người chú ý chi bằng ở bên ngoài giành chỗ tốt thì hơn.

Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Bạch Thượng Thư nguyện ý nhận việc hôn nhân này Võ Bình Hầu, chỉ là nói đến cùng còn có chút không như ý, nếu là thê tử lúc ấy sinh ra nhi tử, có thể cưới nữ nhi Võ Bình Hầu thì tốt rồi.

Cũng không phải Bạch Thượng Thư ghét bỏ Tô Bác Viễn, tuy rằng bên ngoài đều truyền Tô Bác Viễn tính cách táo bạo dễ giận thích động thủ, nhưng Bạch Thượng Thư một chữ đều không tin, hắn chính là nhìn thấy Tô Bác Viễn lớn lên, lúc ấy Võ Bình Hầu nói làm hai đứa nhỏ bồi dưỡng cảm tình, sớm đem Tô Bác Viễn đến nhà hắn, ân sư dạy vỡ lòng cho Tô Bác Viễn chính là Bạch Thượng Thư.

Tô Bác Viễn không phải ưu tú nhất, chính là mấy năm nay nhìn thấy, Bạch Thượng Thư không thể không thừa nhận, Tô Bác Viễn là người thích hợp nhất với nữ nhi mình.

Bạch Thượng Thư chỉ là hận không thể để thê tử mình sinh đều là nhi tử, đem khuê nữ nhà người khác cưới vào cửa, mà không phải đem khuê nữ nhà mình gả ra ngoài.

Võ Bình Hầu phu nhân là minh bạch ý tứ nữ nhi:
“Ngày mai ta sẽ nói chuyện cùng với phụ thân con.”

Tô Minh Châu cười khanh khách:

“Không thể tất cả chỗ tốt đều cho Tứ hoàng tử chiếm, không ở đâu có tiện nghi như vậy.”

Võ Bình Hầu phu nhân nhéo nhéo tai nữ nhi:
“ừ.”

Tô Minh Châu nghe được câu trả lời của mẫu thân, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt ngủ.

Tứ hoàng tử đã tính toán rất tốt, chính là Tô Minh Châu cũng không kém, cha mẹ nàng đã sớm quyết định chọn người có nhân phẩm tính cách bộ dạng đều tốt để làm nàng gả thấp, chính là người ngoài không biết, hiện giờ bất quá là chế tạo một cái biểu hiện giả dối là nàng không thể không gả thấp.

Kể từ đó, Tứ hoàng tử bắt đầu được nhiều người đồng tình, chờ việc hôn nhân của nàng định ra liền có bao nhiêu chỉ trích, nhà bọn họ cũng có thể mượn việc này lại không có chút nào tổn thất.

Tứ hoàng tử diễn vai khổ tình, chính là Tô Minh Châu một cái đường đường con dòng chính hầu phủ, bởi vì Tứ hoàng tử cầu mà không được, chỉ có thể gả thấp, rốt cuộc ai càng ủy khuất?

Kỳ thật ý tưởng của Tứ hoàng tử không tồi, nhưng là hắn đã quên hoặc là căn bản không có để ý, lúc trước Mẫn Nguyên đế cố ý đem Tô Minh Châu định chỉ hôn Lục hoàng tử, tuy rằng chuyện này chỉ là ý định, sau lại không có tin tức, chính là người biết đến người cũng không ít.

Hơn nữa mặc kệ là tuổi hay vẫn là các phương diện khác, Tô Minh Châu cùng Lục hoàng tử xác thật càng thêm thích hợp, chỉ cần bọn họ làm cho mọi người chủ ý, đến lúc đó làm Võ Bình Hầu phu nhân tiến cung nói chuyện cùng Hoàng Hậu, sẽ có không ít người “Nhớ tới” sự tình lúc trước.

Tứ hoàng tử yên lặng đối tốt với Tô Minh Châu, sẽ làm bọn họ ba cái đều ở nơi đầu sóng ngọn gió.

Tình huống như vậy, Võ Bình Hầu phủ suy nghĩ vì đại cục, chỉ có thể nhanh chóng tìm cho Tô Minh Châu một mối hôn nhân khác, nhưng là bởi vì liên quan đến hai vị hoàng tử, các nhà gia thế ngang nhau sợ cũng muốn suy xét thêm, Võ Bình Hầu phủ chỉ có thể cắn răng thuận lý thành chương đem nữ nhi gả thấp.

Mới có tin đồn nhảm, sợ là Mẫn Nguyên đế bởi vì lo lắng cho hai cái nhi tử sẽ giận chó đánh mèo Võ Bình Hầu phủ cùng Tô Minh Châu.

Khi việc hôn nhân của Tô Minh Châu đã định ra, Mẫn Nguyên đế không chỉ cảm động Võ Bình Hầu phủ hy sinh, cũng sẽ cảm thấy áy náy, đặc biệt là Hoàng Hậu, Tô Minh Châu chính là cháu gái ruột của Hoàng Hậu, Hoàng Hậu lại phá lệ yêu thương đứa cháu gái này.

Kể từ đó sợ là Mẫn Nguyên đế trong lòng đối với Tứ hoàng tử có nhiều bất mãn, đối với Hoàng Hậu cùng Thái tử có nhiều bồi thường.

Tô Minh Châu biết, khi nàng còn nhỏ, Mẫn Nguyên đế đã có ý định đem nàng gả cho Lục hoàng tử, chỉ là sau đó lại có vị Hoàng Hậu này chống đỡ, không có người nào lắm miệng dám đàm luận chuyện này, Tứ hoàng tử có biết hay không không quan trọng, quan trọng là trong lòng Mẫn Nguyên đế biết là được.

Tính toán trước như vậy, Hoàng Hậu, Thái tử, Võ Bình Hầu phủ đều sẽ được chỗ tốt, thậm chí nếu Lục hoàng tử thông minh, cũng có thể từ giữa được giành một ít chỗ tốt, bọn họ chính là minh hữu.

Mà Tứ hoàng tử ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, cũng là tự làm tự chịu.

Duy nhất người vô tội chịu liên lụy chỉ có Tô Minh Châu, sợ là thanh danh Tô Minh Châu đối với bên ngoài không được tốt, cho dù Tứ hoàng tử không có bất luận quan hệ gì sự cùng Tô Minh Châu, chỉ sợ cũng sẽ có người cảm thấy Tô Minh Châu là người không kiềm chế, thậm chí sẽ ảnh hưởng tình cảm Tô Minh Châu cùng trượng phu.

Cho nên cho dù có ngàn vạn chỗ có lợi, Võ Bình Hầu phu nhân cũng không lập tức đáp ứng, đối với nàng không có bất luận cái ích lợi gì đáng giá để hy sinh nữ nhi mình.

Nhìn nữ nhi ngủ đến vô ưu vô lự, Võ Bình Hầu phu nhân khó được thở dài, nữ nhi thông minh nàng thật cao hứng cùng kiêu ngạo, chính là nữ nhi quá mức thông minh lại quá mức bình tĩnh, nàng lại cảm thấy nhọc lòng.

Bởi vì trong lòng có việc khó xử, Võ Bình Hầu phu nhân ngủ không an giấc, chờ đến lúc thức dậy khó tránh khỏi khí sắc có chút không tốt, nhìn trên giường nữ nhi ôm chăn gấm màu hồng ngủ ngon lành, thật sự nhịn không được chọc chọc cái trán của nàng:

“Đồ không lương tâm.”

Tô Minh Châu đang ngủ say, bị chọc cũng không phản ứng, Võ Bình Hầu phu nhân động tác nhẹ nhàng xuống giường, gọi nha hoàn hầu hạ thay quần áo rửa mặt chải đầu, chờ đến lúc bà trang điểm xong trở về, liền thấy nữ nhi đang ngơ ngác mơ màng mà ôm chăn ngồi ở trên giường.

Võ Bình Hầu phu nhân cầm lấy khăn lông nha hoàn đưa nhẹ nhàng rửa mặt cho nữ nhi, Tô Minh Châu thoải mái rầm rì vài tiếng, lúc này mới nở nụ cười đối với Võ Bình Hầu phu nhân, trên mặt nàng có hai cái nho nhỏ má lúm đồng tiền, lúc cười rộ lên đôi mắt cong cong, phá lệ điềm mỹ ngoan ngoãn:

“Mẫu thân.”

“Dậy rửa mặt.”

Võ Bình Hầu phu nhân thấy nữ nhi tâm đều mềm mại,
“Ta đã suy nghĩ một đêm, chính con đi thương lượng cùng phụ thân con.”

Bởi vì vừa mới tỉnh lại, Tô Minh Châu còn có chút trì độn, ngơ ngác mà nhìn mẫu thân, Võ Bình Hầu phu nhân không nhịn xuống tiến lên đem nữ nhi ôm nhập trong lòng ngực, thân thiết một phen.

Chờ Tô Minh Châu rửa mặt chải đầu xong cùng Võ Bình Hầu phu nhân cùng đi ra đại sảnh, Võ Bình Hầu cùng Tô Bác Viễn đã ở đó, nha hoàn đã đem đồ ăn sáng bày lên liền thối lui đến bên ngoài.

Khi bọn họ ăn cơm, rất ít khi làm người hầu ở bên cạnh hầu hạ, Võ Bình Hầu tự mình múc cháo cho thê tử cùng nữ nhi, thấy vẻ mặt thê tử có chút mệt mỏi, Võ Bình Hầu lo lắng hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Võ Bình Hầu phu nhân ừ một tiếng: “Nữ nhi ngươi có đại sự muốn nói cùng ngươi.”

Võ Bình Hầu nhìn về phía Tô Minh Châu.

Tô Minh Châu đang ăn bánh bao thịt của huynh trưởng lấy cho nàng, trợn tròn mắt vô tội nhìn Võ Bình Hầu.

Võ Bình Hầu cũng không hề hỏi, thanh âm nhu hòa:
“Minh Châu ăn thêm một ít đi.”

Tô Minh Châu tươi cười với phụ thân, Võ Bình Hầu lấy trứng cút cho nữ nhi.

Võ Bình Hầu phu nhân nhìn thấy vậy dở khóc dở cười, Tô Bác Viễn mắt trợn trắng, hắn đều đã quen ở trong lòng phụ thân, mẫu thân đứng hàng thứ nhất, muội muội thứ hai, mà hắn? Phỏng chừng là nhặt được.

Toàn gia ăn cơm sáng xong đi đến thư phòng.

Võ Bình Hầu phu nhân đem ý định của Tô Minh Châu nói đại khái một lần, Tô Bác Viễn quả thực chấn kinh rồi, hắn vẫn luôn cho rằng Lục hoàng tử có ý đồ đối muội muội, không từng nghĩ thế nhưng còn cả Tứ hoàng tử nữa, mệt hắn còn cảm thấy Tứ hoàng tử ôn tồn lễ độ.

Võ Bình Hầu nhíu mày:
“Chuyện này không dễ làm.”

Kỳ thật ở hầu phủ, nhìn như Võ Bình Hầu hết thảy đều nghe theo lời thê tử, chính là có chuyện đại sự làm chủ vẫn là Võ Bình Hầu:

“Minh Châu là nghĩ như thế nào?”

Tô Minh Châu đem lời nói hôm qua cùng mẫu thân nói lặp lại một lần:

“Dù sao đã như vậy, không bằng từ bị động hóa thành chủ động.”

Không chờ Võ Bình Hầu nói, Tô Bác Viễn đã minh bạch ý tưởng cả giận nói:

“Ta không đồng ý! Dựa vào cái gì chúng ta đều được lợi, muội muội lại có hại! Tính kế như vậy thật ghê tởm, vì cái gì phải làm muội muội gả thấp? Muội muội sẽ chịu nhiều ủy khuất!”

Nhìn bộ dáng Tô Bác Viễn, Tô Minh Châu không phải không cảm động, chỉ là có chút bất đắc dĩ nhắc nhở:

“Ca ca, ngươi có phải hay không quên mất? Vốn dĩ cha mẹ cùng ngươi đều đồng ý chọn cho ta cái gia thế không bằng nhà của chúng ta gả thấp.”

Tô Bác Viễn: “……”

Chỉ lo sinh khí, thật quên mất chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net