Chương 7: So với ca ca tốt hơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có rất nhiều chuyện Tô Minh Châu không hiểu nhưng Võ Bình hầu phu nhân lại hiểu. Buổi tối đến, Tô Minh Châu cùng mẫu thân ngủ, liền đem sự tình trong cung kể lại cẩn thận.

Võ Bình hầu phu nhân khẽ nhíu mày "Con nghĩ như thế nào?"

Tô Minh Châu dụi dụi vào lòng mẫu thân, mí mắt díp lại có chút mơ màng sắp ngủ, thanh âm lại càng mềm nhũn "Mẫu thân, nữ nhi vẫn nghĩ không ra ý đồ của Dương cô nương, thật ra mặc kệ nàng dự tính gì, miễn không liên quan tới nhà chúng ta là được. Thế nhưng lại cố tình nhằm vào ca ca, còn diễn một tuồng kịch như vậy, nếu tính tình ca ca kém chút thôi, sợ là sẽ bị hai vị hoàng tử chế giễu rồi"

Với tình huống như vậy, nếu là đệ tử huân quý khác trước ở trên đường bị ngăn cản, sau lại bị cản đón lại ở quán trà, rõ ràng không có quan hệ gì với hắn lại liên tiếp bị quấy rầy vầy, e rằng không sai thị vệ trực tiếp đuổi đi thì cũng có lời nói cũng không tốt được. Nếu chuyện xảy ra như vậy thật, diễn ra trước mắt các hoàng tử mà họ lại không rõ sự tình, e rằng sẽ để lại ấn tượng xấu, ảnh hưởng đến Tô Bác Viễn, thậm chí là toàn bộ Võ Bình hầu phủ. Chẳng lẽ đây chính là chủ ý của Dương cô nương?

"Xuất thân chúng ta là hầu phủ, mà cái vị Dương cô nương kia chỉ có xuất thân từ một hộ thương gia bình thường, lại là một cô nương, nên ở trong mắt vài người dù nguyên nhân hậu quả gì thì đều cho rằng chúng ta ỷ thế hiếp người". 

Tô Minh Châu đột nhiên lên tinh thần "Chính vì cái gì? Ca ca hay là hầu phủ đắc tội gì bọn họ?"

Võ Bình hầu phu nhân nhìn nữ nhi mình đang giương nanh múa vuốt, trong bộ dáng con mèo con đang chuẩn bị đi chiến đấu, liền đem nàng ấn lại ổ chăn "Không nhất định phải là đắc tội gì nàng ta, có khi nàng ta chỉ cược một ván gì thôi, dù sao mục tiêu nàng ta là tứ hoàng tử"

Tô Minh Châu ngẩn người, nghe ý tứ mẫu thân, khẽ lẩm bẩm "Chẳng lẽ bởi vì....nàng không phải muốn dẫm lên nhà chúng ta mà là dì cùng ...."

Võ Bình hầu phu nhân thực bình tĩnh mà ừ một tiếng.

Tô Minh Châu hít một hơi thật sau, nửa ngày mới nên lời "Nàng ta chẳng lẽ là kẻ điên?"

Võ Bình hầu phu nhân khẽ nhéo khuôn mặt mềm mại như bông của nàng "Chúng ta chỉ cần biết rõ mục đích của nàng ta là được, không cần biết đi suy đoán nàng ta nghĩ gì"

Tô Minh Châu cũng biết rõ đạo lí này, tâm tư mỗi người đều khác, thủ đoạn cũng khác nhau, dù là người thông minh cũng không thể đoán hết được. Cho nên chỉ cần biết mục đích người này là đối với mình là tốt hay xấu là đủ rồi, nhưng đôi khi Tô Minh Châu vẫn thích đâm đầu vào ngõ cụt như vậy, có chút ngượng mà cọ nhẹ mặt mình vào tay mẫu thân.

Cách làm nũng lấy lòng như vầy như hòa tan cả người Võ Bình hầu phu nhân "Con cảm thấy Triệu Văn Gia cùng Triệu Văn Kiệt thế nào?"

Tô Minh Châu không chút do dự "Không có cảm giác gì ạ"

Võ Bình hầu phu nhân hỏi "Con sắp cập kê rồi không nghĩ tới sẽ gả cho người như thế nào sao?"

Bởi vì chỉ có mẫu thân và mình nên dù là nhắc tới chuyện hôn nhân của mình, nàng cũng không cảm thấy thẹn thùng "Con phải gả cho người mà phải đẹp hơn phụ thân cùng ca ca"

Võ Bình hầu phu nhân mặt mày tràn ngập sự đắc ý "Tìm người đẹp hơn ca ca con còn dễ tìm, nhưng đẹp hơn phụ thân con .... Chỉ sợ khó à nha"

Tô Minh Châu có chút không phục, nhưng đúng là mấy năm nay nàng gặp không ít người nhưng không ai so với phụ thân đẹp mắt hơn, nghĩ lại liền cảm thấy có chút uể oải "Hôm qua con cùng ca ca có nghe người ta nhắc tới một vị cử nhân từ Khánh Vân thư viện, hộ tịch là ở Dương Châu"

Võ Bình hầu phu nhân khẽ vỗ về nữ nhi bảo bối "Là họ Khương sao?"

Tô Minh Châu thoải mái hừ hừ "Sao mẫu thân biết được vậy?"

Võ Bình hầu phu nhân khẽ cười "Trong thư tam thúc con có nhắc tới qua, nghe nói là dòng thư hương, chỉ tiếc lúc còn tuổi nhỏ thì song thân đều vong, sau cùng tổ phụ di tới Dương Châu, mấy năm trước thì tổ phủ cũng không còn nữa"

Tô Minh Châu cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn về mẫu thân mình "Mẫu thân vì điều gì mà hỏi thăm kĩ vậy ạ?"

Võ Bình hầu phu nhân cũng không muốn gạt gì "Con lớn lên từng ngày như thế này, nên trước tiên muốn tìm người cho con nhìn qua"

Tô Minh Châu nga một tiếng, liến tiếp nhận đáp án này " Mẫu thân cảm thấy hắn ... Khương Khải Thịnh là người không tồi sao?"

"Mẫu thân chỉ là cảm thấy hắn thích hợp, rốt cuộc thì còn muốn do chính con quyết định"

Tô Minh Châu do dự một chút nói "Mẫu thân nói thêm với con đi"

Lúc Tô Minh Châu còn rất nhỏ, Võ Bình hầu phu nhân đã bắt đầu lo lắng cho hôn sự của nàng, chỉ sợ gả đi làm nữ nhi ngày ngày trôi qua không vui. Sau trong thư biết được Khương Khải Thịnh, liền viết thư cho đệ muội nhà mình nhờ hỏi thăm cẩn thận chuyện về hắn. Thật ra ngoài Khương Khải Thịnh còn có chọn mấy người khác, chi là đem so sánh thì Võ Bình hầu phu nhân xem trọng hắn nhất.

Võ Bình hầu phu nhân chỉ cảm thấy nữ nhi nhà mình chớp chớp mắt liền lớn rồi "Gia cảnh Khương Khải Thịnh có chút khó nên từ khi còn nhỏ hắn đã bắt đầu chép sách kiếm tiền, được cái tính cách hắn rộng rãi, lại không oán trời oán đất nên có nhiều bằng hữu, mặc kệ là quan lại đệ tử hay tam giáo cửu lưu đều có thể nói chuyện qua lại được. Hơn nữa lại giữ mình trong sạch, đọc sách rất có ngộ tính, tam thúc con cố ý gặp qua vài lần, rất xem trọng hắn"

* Tam giáo cửu lưu: tam giáo là ba giáo phái lớn :Nho học, Đạo giáo, Phật học. Cửu lưu là các lưu phái: Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Pháp gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Tuy nhiên về sau cái gọi là "Tam giáo cửu lưu" không còn chỉ ba tôn giáo và chín lưu phái như đã trình bầy trên kia nữa, mà chỉ dùng để chỉ các lưu phái trong tôn giáo và học thuật. Lại có thời kì trong giới giang hồ, các kẻ hành nghiệp cũng được gợi là "Tam giáo cửu lưu", nhưng cách gọi này là có hàm ý chê bai.

Tô Minh Châu suy ngẫm, Khương Khải Thịnh này đúng là người thích hợp để chọn, song thân đã mất lại không có trưởng bối, nếu thành thân thì không phải bọn họ chính là đương gia chủ hay sao? Người đọc sách cũng có thể nuôi sống chính mình, thật ra Tô Minh Châu lại không để ý quá đến xuất thân gia thế của một người. Chỉ cần là người có bản lĩnh, thì khi nàng gả qua không chỉ có của hồi môn mà còn có gia tộc nhân mạch.

Thật ra đến cuối cùng thì dù giờ có hiển hách gia thế, phú quý gì cũng chỉ có khi sống trên đời được mấy năm, còn lại không phải gửi mình vào đất sao, không biết tôn quý tới đâu rồi cũng sẽ đầu thai chuyển kiếp mà thôi.

"Hắn lớn lên trông như thế nào vậy ạ?"

Võ Bình hầu phu nhân cũng chưa có nói rõ nông sâu gì với nữ nhi, dù sao có được tất có mất, nếu đã quyết định để nữ nhi gả thấp thì chiều ý nữ nhi "Tiểu nhị kia không nói gì sao?"

Tô Minh Châu trở mình, biết vậy nàng liền hỏi nhiều hơn "Chỉ nói liền có cảm giác nho nhã, tiên nhân"

Võ Bình hầu ohu nhân bị chọc cười "Ta cố ý đi qua nhìn một lần, tuy không đẹp bằng phụ thân con, nhưng cũng là khó gặp"

Tô Minh Châu liền nối hứng thú "So với ca ca thì sao?"

Võ Bình hầu phu nhân nhéo mặt nữ nhi "Kia là nhi tử của ta, tục ngữ nói nương không chê con xấu hay sao?"

Tô Minh Châu nga một tiếng "Xem ra là đẹp hơn nha"

Võ Bình hầu phu nhân không phản bác.

Tô Minh Châu cong cong đôi mắt "Khi nào con cũng phải đi coi một chút mới được"

Võ Bình hầu phu nhân ừ một tiếng " Về sau không cần để tâm tới tứ hoàng tử"

Tô Minh Châu ngoan ngoãn vâng lời.

Võ Bình hầu phu nhân cũng không dối gạt nữ nhi, chuyện gì cũng đều giải thích rõ ràng, rành mạch "Tâm tư của hắn không đơn thuần, e là có chủ ý gì với con"

Tô Minh Châu căn bản không cảm thấy gì.

Võ Bình hầu phu nhân cẩn thận phân tích "Cái chết Đức phi năm đó đúng là có chút kì quặc"

Tô Minh Châu có chút chờ mong nhìn mẫu thân mình, nàng rất thích nghe chuyện này đó, tuy nghe xong cũng không ai có thể thảo luận gì hơn.

Sờ đầu nữ nhi nhà mình "Đức phi năm đó rất được sủng ái, không chỉ sinh tứ hoàng tử mà sau lại có thai lần nữa, chỉ chờ sinh hạ hài tử bất luận nam hay nữ đều sẽ tấn phong lên quý phi"

Tô Minh Châu cảm thấy Đức phi sau này chết vì bệnh, e rằng là liên quan đến lần mang thai này.

"Chẳng qua hài tử hạ sinh tới liền không còn, mà vì sinh hài tử nên thân thể Đức phi vẫn luôn không tốt, kéo dài được 2 năm thì đi"

Tô Minh Châu nghe xong chỉ cảm thấy tim đột nhiên nhảy lên "Mẫu thân, có phải hài tử kia có vấn đề gì hay không?"

Võ Bình hầu phu nhân tràn đầy kiêu ngạo trong lòng, nữ nhi nàng quả nhiên thông tuệ "ân"

Tô Minh Châu hít một thật sâu rồi khẽ thở ra.

"Buổi tối hôm đó rốt cuộc xẩy ra chuyện gì ngay cả hoàng hậu cũng không biết, bất quá trong cung tẩy huyết một nhóm người, hơn nữa, Mẫn Nguyên đế không để hoàng hậu nhúng tay vào. Hoàng hậu cũng từng đề qua chuyện tấn quý phi, nhưng Mẫn Nguyến đế chỉ nói Đức phi vô đức rồi không muốn nhắc tới"

Tô Minh Châu cũng hiểu rõ, sợ là chuyện gì cấm kị, mà sau này Đức phi chết bệnh e cũng là vì chuyện này.

Võ Bình Hầu phu nhân cũng nói qua là không cần nhiều lời nữa, lại nói "Tứ hoàng tử sợ là có ý gì với con"

Có ý gì?

Tô Minh Châu không chút do dự "Hắn có phải nghĩ nhiều quá không? Hắn đã có chính phi, chẳng lẽ muốn nạp con làm trắc phi?

Võ Bình hầu phu nhân lại không cảm thấy tứ hoàng tử muốn quá nhiều, ngược lại lại thấy đây là bước đi cực tốt "Vạn nhất thì sao?"

Đúng vậy, tứ hoàng tử còn không phải chỉ là cái này nhất vạn đi?

Hơn nữa, tứ hoàng tử cơ bản không bị ảnh hưởng gì. Chuyện giữa tứ hoàng tử cùng tứ hoàng phi tuy không có ai nghị luận nhưng không có nghĩa không biết, hơn nữa hắn lại giữ mình trong sạch, không sợ tứ hoàng phi nhảy nhót lung tung tuyển mỹ nhân cho hắn, hắn lại không nhận ai. Hiện giờ trong phủ, ngoài tứ hoàng phi thì cũng chả có lấy 1 thiếp thất nào cả.

Nếu tứ hoàng tử động tâm với Tô Minh Châu, lại đối xử tốt với Tô Minh Châu thì làm thế nào? Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, chỉ cần tứ hoàng tử không dùng thủ đoạn đê tiện thì e là mọi người đều thấy hắn không sai. Bởi vì có một hoàng tử phi hồ đồ nhưu vậy, hắn gặp được mình thích đều có thể nhẹ nhàng mà đối xử tốt với nàng.

Quả thật tứ hoàng tử là người có dung mạo tuấn tú, xuất thân lại cao quý; tuy đã thành thân nhưng lại không có hạnh phúc, người như vậy lặng lẽ mà đối xử tốt với ngươi, lại không cầu báo đáp, nếu như Tô Minh Châu là một người đơn thuần có xuất thân hầu phủ, chắc chắn sẽ động tâm.

Không chỉ vậy, vì chuyện chỉ hôn nên Mẫn Nguyên đế đối với đứa con này có chút áy này, nếu Tô Minh Châu cùng Tứ hoàng tử lưỡng tình tương duyệt thì chắc Mẫn Nguyên đế sẽ hạ chỉ tứ hôn, sau lại cấp ít đồ cho Tô Minh Châu cùng Võ Bình hầu phủ xem như là bồi thường. Nếu Tô Minh Châu nói không, vậy đối với tứ hoàng tử cũng không tổn thất gì, ngược lại sợ là Mẫn Nguyên đế sẽ bồi thương cho tứ hoàng tử.

Lúc này nàng suy nghĩ cẩn thận, quả thật dù kết quả ra sao thì tứ hoàng tử không tổn hại điều gì, cũng không sợ bọn họ nhìn ra, có thể nói được gì nào? Chỉ cần bọn họ nói tứ hoàng tử làm vậy vì những lợi ích này nọ, sợ không cần hắn biện giải thì Mẫn Nguyên đế đã phát hỏa trước rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net