#33: Giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua hai ngày ăn dầm nằm dề ở nhà, Ciize cuối cùng cũng chịu về nhà của cô nàng, Dew cũng thường xuyên tới lui không rõ là " ăn chực" hay "giữ của" nhưng hôm nay cả Dew lẫn Jane đều đi làm buổi sáng, Ciize đành chào mẹ Jane một tiếng rồi ôm vali đi về. Vừa đến cửa thang máy lại gặp Sin đang cầm vali đi lên.

" Chào ngài đạo diễn." Ciize cũng gặp mấy lần Sin nên biết mặt, dù có biết rõ mặt xấu anh ta nhưng vẫn làm bộ làm tịch như không biết gì " Anh cũng ở đây sao?"

" Đúng vậy." Sin gật đầu lịch sự. " Cô Ciize đến chơi với Ramida sao? Cô ấy về rồi?"

" À không, cô ấy chuyển qua nhà tôi ở luôn. Sắp tới chúng tôi ra mắt MV ngài cũng biết mà." Ciize cười một tiếng, định bụng rời đi nhanh nhưng lại bị Sin kéo tay lại.

" Cô ấy...ổn chứ?" Sin muốn nói chuyện với Jane, nhưng nhà cô đã không về gần hai tháng trời, sau chuyện ở công ty mấy ngày trước anh ta gọi điện thì bị chặn cả số. Anh phải sang nước ngoài vì mấy cái dự án liên tục gặp trục trặc không rõ nguyên nhân. Đã khó gặp càng khó hơn. 

" Ổn? " Ciize nhíu mày, nhưng nụ cười công nghiệp vẫn giữ nguyên. Nếu không phải Dew đã dùng tiền xử lí ổn thỏa cho Jane, cùng lắm bị tạm ngưng một số hoạt động thì giờ Sin dám có tư cách nói ổn hay không? Thật muốn gọi hội chị em lên cho anh ta thừa sống thiếu chết đi mất. 

" Sẵn tiện đây tôi nói trước, Jane không phải đồ chơi của anh, mua không được thì lại giành của người khác, giun xéo lắm cũng quằn. Với lại..." Ciize vùng tay khỏi tay khỏi Sin, một ngón tay chỉ mặt lên anh ta lắc lắc, trừng mắt." GMM có thể nể mặt anh nhưng chúng tôi thì không đâu."

Nói xong, Ciize huýt sáo, hai ngón tay vừa chỉ lên mắt lại chỉ sang Sin như một lời cảnh cáo, hiên ngang bước vào thang máy, vẫn còn nhìn gương mặt đen xì của Sin. Thang máy đóng, Ciize vội ôm lấy tim mình, suýt thì bay thẳng ra ngoài, ban nãy đúng là ăn gan hùm mà dám cảnh cáo với đạo diễn... cái mạng nhỏ này có khi nào sắp tiêu tùng rồi không?

....

Buổi tối, Dew vừa về đến nhà tay xách nách mang đủ thứ đồ ăn, cuối cùng cũng có thể về nhà, Jane cũng không bị ai giành độc chiếm nữa, miệng cũng vu vơ hát mấy bài nào đó mà nhịp chẳng đâu vào đâu cả.

" Yêu đời nhỉ?" Jane khoanh tay bắt ghế ngồi ngay giữ phòng khách vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Dew. Anh im bặt dè dặt đặt đồ ăn lên bàn xong nhìn Jane. Cô liếc xéo anh một cái. " Em biết hết tất cả rồi, anh còn định giấu em đến khi nào?"

Dew đột nhiên nuốt nước bọt. " B..Biết cái gì cơ?" Mặt cô nghiêm trọng như vậy, không lẽ biết anh là người gây rắc rối cho Sin để trả thù cho Jane hả? 

" Chuyện anh với mẹ em..."

" Jane ơi anh sai rồi. " Dew vội vàng quỳ xuống rất nhanh khiến Jane hết hồn, một tay ôm lấy tim. Cô chỉ định dọa anh một cái để thăm dò thôi hóa ra có thật hả? 

Còn Dew chỉ là chân nhanh hơn não, quỳ xong mới biết là Jane đang đề cập chuyện anh với mẹ cô, anh thở phào một cái. Má của anh bị một bàn tay vừa nhỏ vừa trắng kéo dài ra " Anh thở phào cái gì, hóa ra anh với mẹ anh liên minh lại lừa em thật đó hả?"

" Anh..âu ó...chỉ là đi cửa sau một tí." 

Dew cười trừ, hai ngón tay chụm lại. Đúng là có một tí thật mà, ví dụ như cho phép anh đưa đón Jane, nói chuyện Jane, tán tỉnh Jane, quay tik tok, nấu ăn cho cô, qua nhà anh ở... và làm người yêu cô. Nhưng Dew không dám kể, anh hứa với mẹ cô là không tiếc lộ rồi.

Jane gật đầu cười không nổi, một người là mẹ một người là người yêu, lên kế hoạch lừa cô vào tròng. Trẻ con hết sức tưởng tượng, cứ tưởng Ciize chỉ nói bừa hóa ra lại như tiên đoán. " Anh hay lắm."

" Jane!" Dew nắm lấy tay cô lại bị cô vùng ra, bỏ đi vào phòng một hơi, không quên đóng cửa sầm rõ to, suýt nữa thì cái bản mặt của anh bị cửa nhập cho dập mũi. "Jane, nghe anh nói."

"..."

Rồi xong, Jane giận thật.

Dew gõ cửa phòng cô một hồi, cô không thèm ngó ngàng. Anh gọi điện thoại cô cũng không nghe nốt. Thế là anh chạy vào phòng leo lan can định trèo qua phòng cô nhưng nhìn lại số tầng mình đang ở thì nuốt nước bọt, trượt chân té ngã thì Jane sẽ rơi vào tay kẻ khác mất

@nguoidungdj: /Cách dỗ bạn gái đang giận??/

@nguoidungno.1: /Top 1: Qùy sám hối đi , quỳ phải thật thảm vào bạn gái mới sót được!!!!!/

Qùy sám hối... Dew nhìn sang cái bàn phím gamming của mình. Một ý tưởng khẽ trỗi dậy. Khoảng tầm một tiếng trôi qua, bụng Jane hơi đói biết vậy có giận Dew cũng phải né giờ ăn tối ra, anh bên ngoài cũng im lặng như vậy, chắc không phải giận ngược lại cô đâu nhỉ? Đấu tranh tư tưởng một hồi, Jane cầm khăn tắm và đồ định mở cửa phòng.

" Ối mẹ ơi!!! Hết cả hồn"

Dew quỳ trước cửa phòng cô, quỳ trên bàn phím cơ của anh, một tay xoa xoa đầu gối. Hại chết Jane rồi, sao cô đã mắc chứng dễ giật mình còn phải dính phải anh vậy nhỉ? " Anh quỳ ở đây nãy giờ đó hả?"

Dew gật đầu, mếu máo tay chỉ xuống chân ý bảo chân anh vừa tê vừa đau " Tha lỗi cho anh nhé."

" Anh thích quỳ mà... quỳ tiếp đi." Jane che miệng vội vàng bỏ chạy vào nhà tắm. Tịnh tâm vào tịnh tâm vào không được để cái bản mặt vô tội đó lừa đảo thêm. Jane tự nhủ với lòng.

Lúc này điện thoại cô reo chuông, Dew gọi Jane nhưng cô đang bên trong nhà tắm. " Anh bắt máy đi đừng có nói là em với anh đang ở nhà hay gì đó là được."

" Nhưng anh đang quỳ mà."

" Vừa quỳ vừa lết vừa nghe!" 

Dew ò một cái, vừa quỳ vừa đi vào trong phòng cô, với tay lên giường cầm điện thoại, là một dãy số lạ. Dew không thích nghe số lạ nhưng người ta đã gọi hai lần liên tiếp chắc có việc gấp tìm Jane.

/Ramida. Là tôi./ Đầu dây bên kia cất giọng hơi lè nhè giống như người say. Nhưng người gọi thẳng tên thật của Jane thì chỉ có một, Sin. /Chúng ta gặp nhau một lát được không?/

"Jane đang tắm." Dew hơi cười, nghiêng đầu nhìn cửa phòng tắm. "Cô ấy tắm hơi lâu, hay có gì tôi bảo cô ấy gọi lại?"

/ Dew? Hai người ở cùng phòng?/ Đầu dây bên kia gằn giọng lên, hình như còn vang lên cả tiếng thủy tinh vỡ.

"Chung phòng... hơi bé." Dew đảo mắt, hai người đâu chung phòng, chung nhà mà. Ngay lập tức điện thoại vang lên mấy tiếng tút tút kéo dài, lúc này Jane từ nhà tắm đi ra. " Ai gọi thế?"

" Bên lừa đảo gọi."

" Dạo này lừa đảo nhiều thật, ngày nào cũng gọi." Jane lắc lắc đầu, nhìn mấy đồ ăn anh nấu sẵn để trên bàn đã khá nguội. Cô quay qua lườm Dew " Lại đây, ăn cơm thôi."

" Em không giận nữa?" Dew hớn hở chạy lại.

" Ai nói? Ăn xong thì quỳ tiếp đi." Jane tặc lưỡi, gắp miếng trứng bỏ vào miệng, tuy nguội nhưng ăn vẫn khá ngon. Dew mang mấy món ăn hâm nóng lại cho Jane, cũng an phận ăn cơm.

" Bàn phím anh quỳ giá bao nhiêu?"

" Ờm.. có 400." Dew tặc lưỡi.

" 400 bạt á? Rẻ vậy sao?" Jane tròn mắt, hóa ra anh còn thích mua đồ rẻ vậy hả?

" Không phải... là 400 đô."

"..." Dew quỳ trong một bàn phím chỉ có 400 đô thôi... Chỉ có 400. Jane cau mày " Anh không được quỳ lên nó nữa. Em tịch thu!" Nghĩ sao quỳ lên bàn phím 400 đô, nếu nó hỏng thì phải làm sao?

" Ơ?"

" Ơ con khỉ!!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net