Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dew: " Anh đang nói dối có đúng không."

 Bright ngạc nhiên nhìn cậu. Ánh mắt của Dew như găm sâu vào cơ thể hắn. Điều này làm Bright bối rối vội tránh đi ánh mắt ấy của cậu mà trả lời.

Bright: " Nói dối sao? Anh nói dối cái gì chứ."

Dew: " Những gì anh vừa nói hoàn toàn không phải sự thật. Nụ cười gượng gạo kia của anh đã tố cáo anh rồi. Anh chính là đang nói dối."

 Biết là chẳng thể tiếp tục lừa dối cậu được nữa. Hắn đành phải nói ra sự thật để cho cậu được biết. Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn đối với cả hai người họ.

Bright: "Đúng, là anh nói dối mọi người. Chẳng có kì nghỉ dưỡng nào ở đây cả. Nani đã nộp đơn xin nghỉ việc và chủ tịch cũng đã chấp thuận rồi. Từ giờ chẳng có F4 cũng chẳng còn Nani nào ở đây cả."- câu cuối hắn cố tình gằn giọng nhấn mạnh từng chữ.

Bright: " Sao vừa lòng em rồi chứ. Trước đây, chẳng phải em đã rất muốn Nani rời đi hay sao. Giờ thì mọi thứ như em mong chờ rồi đấy."

 Nói rồi Bright đẩy cậu ra rồi đi vào trong tìm Win để mặc Dew đứng ở đó. Nước mắt rơi lã chã trên gương mặt cậu. Từng lời, từng chữ đó dừng như bóp nát trái tim cậu rồi. Nếu anh thực sự rời đi cậu sẽ không còn cơ hội nữa. Và cũng đồng nghĩa với việc cậu sẽ mất anh. Không, cậu không thể để chuyện này xảy ra được. 

                          ***********************************

 Dew gấp gáp lái xa đi đến bệnh viện. Cậu muốn gặp anh, muốn giữ anh ở lại. Cậu sẽ làm mọi thứ có thể để thuyết phục anh, năn nỉ anh ở lại. Cho dù phải vứt bỏ luôn cái tôi, sĩ diện của một nam nhân đi chăng nữa cậu vẫn sẽ làm.

 Đứng trước cửa phòng bệnh mà thở dốc, mồ hôi thì nhễ nhại. Nhìn vào cũng có thể biết cậu đã đến đây vội vã như thế nào rồi. Dew sợ chỉ chậm chân một chút bản thân có lẽ cả đời này cũng khó mà gặp lại anh. Cậu từ tốn mở cửa phòng, trong phòng giờ chỉ có mình Nani mà thôi. Anh đang ngồi cạnh cửa sổ ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài.

Dew: " P'Nani "- cậu tiến lại gần ôm anh từ phía sau rồi gọi tên anh.

 Đang ngồi quay lưng lại với cửa phòng nên anh không biết có người bước vào. Bất ngờ bị ôm từ phía sau, Nani giật mình định vùng vẫy nhưng khi nghe thấy giọng người kia anh liên ngồi yên. Cả hai im lặng trong hồi lâu, vòng tay ấy vẫn ôm anh thật chặt. Nực cười thật đấy, dù bản thân biết kẻ đang ôm lấy mình là người đã làm mình đau đến cạn kiệt sức sống, nhưng sao anh lại chẳng muốn dứt ra khỏi cái ôm này. Phải chăng anh đã yêu cậu nhiều đến mức không thể dừng lại, chẳng nỡ buông tay. Anh yêu cậu nhiều đến mức cậu không biết làm tổn thương anh bao nhiêu lần anh vẫn không ngừng yêu cậu.

 Ngồi im cảm nhận hơi ấm từ người kia, Nani thật lòng chỉ mong thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này mãi mãi. Để anh có thể ở trong lòng người anh thương thật lâu. Hãy cho anh được ích kỉ một lần vì bản thân, chỉ một lần này thôi anh muốn được bên cậu thật lâu trước khi anh hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cậu.

Nani: " Dew à. Em sao vậy, sao lại khóc rồi."

 Nani cảm nhận được người kia đang khóc. Anh nhẹ nhàng đẩy cậu ra. Gương mặt đẫm nước mắt hiện ra trước mặt anh. Đau quá, sao cậu khóc mà tim anh lại đau đến vậy. Cánh tay nhẹ lau đi những giọt nước mắt kia đi. Anh cất lời an ủi cậu.

Nani: " Đừng khóc nào, Dew. Có chuyện gì nói anh nghe được không."

 Dew ngước lên nhìn anh. Giờ đây cậu mới thực sự nhìn rõ gương mặt xinh đẹp này của anh. Nani của cậu thật sự rất đẹp, đẹp lắm. Đôi mắt trong veo tĩnh lặng như hồ nước, hàng mi cong, đôi má phúng phính, đôi môi căng mọng, nước da trắng ngần. Sao đến tận bây giờ cậu mới cảm nhận được vẻ đẹp này kia chứ. Dew cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi đã từng không thích anh, thậm chí là ghét bỏ. Đã vậy cậu còn từ chối tình cảm trân thành của anh khi trước. Càng nghĩ cậu càng hối hận vì những việc cậu đã làm với anh trước kia, nước mắt cậu cứ thế vô thức mà chảy dài.

Nani: " Dew à, xin em đấy. Đừng khóc nữa có được không. Nơi này của anh đau lắm."- anh vừa nói vừa cầm tay cậu áp lên ngực trái của mình.

 Anh vẫn vậy, vẫn nhẹ nhàng với cậu như thế. Qua bao nhiêu chuyện tồi tệ đã xảy ra, Dew vẫn có thể cảm nhận được tình yêu anh dành cho cậu là rất nhiều. Thật chẳng quá khi nói Dew chính là một kẻ may mắn khi có được trái tim lẫn tình yêu trân thành của anh.

Dew: " P'Nani, anh còn yêu em mà đúng không."

Nani: " Anh..."

Dew: " Em xin anh. Hãy tha thứ cho em. Hãy cho em cơ hội để bù đắp cho anh. Em hứa sẽ không làm anh tổn thương thêm nữa đâu."- nói rồi cậu quỳ xuống trước mặt anh.

Nani: " Em làm gì vậy, mau đứng lên đi."- anh hốt hoảng kêu cậu đứng dậy.

Dew: " Em xin anh đó, làm ơn đi. Làm ơn đừng rời đi có được không."

Nani: " Em cũng biết chuyện đó rồi sao."

 Anh buồn bã nhìn cậu trả lời. Nani cứ nghĩ khi biết được tin này cậu phải vui mừng lắm chứ. Đây chẳng phải là điều cậu luôn mong muốn sao. Cậu luôn muốn anh biến khỏi nơi này, biến khỏi cuộc sống của cậu mà. Giờ mọi thứ đã theo ý cậu rồi, sao cậu lại khóc. Tại sao lại đến tận đây cầu xin anh ở lại đây kia chứ. Trong khi Nani đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, Dew liền lên tiếng kéo anh về thực tại.

Dew: " Là P'Bright nói cho em biết, anh nộp đơn xin nghỉ. Chủ tịch cũng đã đồng ý rồi."

Nani: " N'Win đã biết chuyện này chưa."- anh lo lắng hỏi lại cậu.

Dew: " Anh chỉ lo lắng quan tâm đến P"Win thôi còn em thì sao."- cậu cúi mặt buồn rầu trả lời.

Nani: " Không phải, không phải vậy đâu. Em đừng nghĩ như thế."

Nani: " Chỉ là anh lo nếu như N'Win biết em ấy sẽ khóc mất. Còn em thì...thì anh nghĩ em sẽ rất vui khi biết được điều này."

 Anh vừa dứt lời, Dew liền ôm chặt lấy anh. Vòng tay siết chặt lấy cơ thể của Nani, cậu vùi mặt vào hõm cổ anh mà thủ thỉ.

Dew: " Đừng nghĩ như thế mà. P'Ni anh biết không. Lúc biết được điều đó em đã liền chạy đến đây. Em sợ lắm, sợ anh không còn ở đây nữa, sợ anh sẽ bỏ em ở lại."

Dew: " P'Ni à em sợ lắm anh biết không."- kéo anh ra nhìn thẳng vào mắt anh mà nói.

 Nani bối dối trước lời nói, ánh mắt lẫn hành động của cậu. Đây có phải Dew mà anh từng biết không. Sao chỉ mới mấy ngày không gặp sao cậu như biến thành một người hoàn toàn khác. Mọi cử chỉ, lời nói đều trở nên nhẹ nhàng đối với anh. Điều này làm anh có chút không quen nhưng cũng cực kì hạnh phúc. Người anh dùng cả trái tim để yêu giờ đây đang quan tâm anh, đáp lại tình yêu ấy làm anh vui mừng khôn siết. Nụ cười rạng rỡ vô thức nở trên môi anh.

 Còn Dew ngồi ngắm nhìn nụ cười xinh đẹp kia làm cậu không tài nào dứt ra được. Chẳng thể kìm nổi lòng mình, cậu từ từ cúi người xuống hôn lên đôi môi đỏ căng mọng kia. Cả hai chìm đắm vào sự ngọt ngào của nụ hôn. Bỗng cửa phòng đột nhiên mở ra cùng một giọng nói vang lên.

Mẹ Nani (MN): " Nani à bác sĩ nói ngày mai con có thể xuất viện được rồi đấy. Con có muốn..."

 "Xoạt"- tập giấy xuất viện và hóa đơn rơi xuống.

MN: " Hai đứa đang làm cái gì vậy?"- ngỡ ngàng trước cảnh trước mắt.

Nani: " Mẹ à, con..."

         *********************************************************

Một chút ngọt ngào trước bão tố mưa xa. Hi vọng các bạn thích truyện của mình. 








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dewnani