end.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "anh. sống tốt nhé. sống thay phần em... nhé?"

05.05.2021
tôi nhìn bức hoạ hướng dương đó. nó vẫn ở đây, ngân nga những lời yêu đã cũ. những lần tôi nắm tay em, ôm lấy em cứ lần lượt mà chạy qua trong đầu như một thước phim

mùa hạ, mùa của những cơn mưa. mưa khắp nẻo đường vắng, mưa thưa thớt từng giọt, ướt đẫm đôi mi tôi. sao mưa không mang hết mọi nỗi nhớ em đi, thì tôi sẽ không phải đau khổ mòn mỏi rút hết những nỗi khổ tâm này vào lòng.

tôi tiễn em xong rồi.

lửa đỏ rực một khoảng trời. cầm bức hoạ trên tay. còn chừng chừ gì nữa.

tôi mang nó cho em rồi đây.

hoạ hướng dương rực cháy. nó đốt tôi. đốt hết mọi kỷ niệm nơi này. đốt cả loài hoa từng đại diện cho tình yêu đôi ta. đốt cả giọng nói em, nụ cười em, đốt cả đôi môi từng nói sẽ yêu tôi mãi.

mặc cho ánh đỏ thiêu rụi mọi thứ. tôi gục xuống bên chiếc giường. ôm mặt khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

thôi nào, jirawat. bao nhiêu nước mắt cũng không thể dập được ngọn lửa đó đâu. bao nhiêu nước mắt cũng không thể kéo em về được nữa đâu.

bao nhiêu nước mắt cũng không thể đưa tôi về lại lúc mình có thể nhìn thấy em, có thể ôm em, bao nhiêu lần cũng được nữa đâu.

anh đi. em ở lại đây nhé. anh sẽ không quên em đâu. chỉ là anh...anh cần phải đi thôi.

tôi bắt chiếc taxi đến sân bay. cầm trên tay chiếc vali cũ. biển trời rộng lắm, rộng đến mức tôi đã kêu người tài xế chạy nhanh thêm chút, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tiếng sóng vỗ. bờ biển phuket như chạy theo tôi. chắc nó không muốn tôi đi.

tôi cũng không trách biển đâu, nó chứng kiến cảnh tôi ôm em vào lòng, hứa sẽ bên em mãi. sao bây giờ nó có thể chấp nhận được cảnh tôi rời khỏi đây một mình được chứ.

không có tôi, biển sẽ ôm em. em đừng lo.

chuyến bay khởi hành lúc mười một giờ đêm. tôi ngồi giữa sân bay, nhìn cảnh từng chiếc máy bay cất cánh. nhìn cảnh từng người rời khỏi đây.

tôi cũng sẽ sắp phải xa thôi. tôi đến đây lúc đầu chẳng có mục đích gì. nhưng khi bước đi thì có. tôi muốn quên em. quên hết mọi khoảnh khắc có hình bóng em. không phải tôi hết yêu em đâu. tôi sợ, sợ mình sẽ bị ám ảnh bởi những nỗi nhớ nhung da diết bên khung cửa sổ đang đầy phủ những vệt mưa rơi. tôi sợ lắm.

tontawan, anh sẽ thường xuyên đến thăm em. anh hứa. anh không bỏ rơi em đâu.

máy bay chạy nhanh, rồi từ từ rời mặt đất. nhìn ra cửa sổ. xung quanh tôi tối đen. bao nhiêu nước mắt cũng không đủ. rút tay vào túi áo, tôi thiếp đi dần.

tạm biệt nhé, phuket.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net