END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Chè

Draco nói đúng, quả là cậu ấy rất hiểu biết mấy việc này. Đầu óc Harry quay cuồng nghĩ.

Bàn tay Draco nhẹ nhàng đặt lên eo Harry, bước nhảy của họ chuyển sang nhịp điệu êm dịu của âm nhạc. Sau khi xoay người một cái, mũi giày Harry vụng về và khó khăn lắm mới có thể lướt qua đôi giày da của Draco, cậu lúng túng hít một hơi lạnh, cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên bước chân đan xen giữa hai bên.

Draco không thể nhịn cười trước phản ứng của cậu, khẽ nhéo nhẹ vào lòng bàn tay Harry, ra hiệu cho cậu nhìn mình. Harry theo bản năng ngẩng đầu lên, bắt gặp con ngươi màu xanh xám của Draco, cậu càng căng thẳng hơn, suýt chút nữa quên mất phải hô hấp như thế nào.

"Không sao đâu Harry." Draco nhẹ giọng an ủi cậu, trong mắt tràn ngập vô vàn sự dịu dàng và ý cười, "Nhìn tôi nào."

Những lời này giống như một câu thần chú vậy, sau khi hắn nói ra những lời này, Harry phát hiện mình không thể dời mắt sang chỗ khác thêm được nữa. Bọn họ nhìn nhau, không biết tự khi nào khoảng cách giữa họ ngày càng gần hơn, vào lúc này, mùi thơm quen thuộc đó lại len lỏi vào khoang mũi Harry, ngọt ngào đến say lòng người.

"Em đang hơi lo lắng đấy." Draco cảm nhận được cơ thể căng thẳng rõ ràng của Harry, hắn ân cần nhắc nhở, "Còn một phút nữa là khúc nhạc này sẽ kết thúc thôi."

Harry nghiêng đầu, không chút do dự vạch trần người trước mặt, "Cậu cũng đang hơi lo lắng đấy." Cậu đoán, "Có phải vì có rất nhiều người đang nhìn bọn mình không?"

Draco thoải mái thừa nhận, "Đúng vậy, nhưng không phải vì chuyện đó."

"Vậy thì tại sao?"

Draco mỉm cười và không nói gì nữa.

Còn năm mươi giây nữa, Harry nghĩ, cậu cũng phải nói một chút gì đó, nếu không sẽ lâm vào tình huống khó xử mất. Vì vậy cậu không nhịn được hỏi một câu mà cậu để tâm nhất, "Tại sao cậu lại mời tôi làm bạn nhảy, bởi vì tôi là dũng sĩ của Hogwarts sao?"

"Không." Draco phủ nhận luôn mà không cần suy nghĩ gì. Hắn nghĩ nghĩ một chút, rồi mới cẩn thận nói: "Bởi vì em rất đặc biệt."

"Đặc biệt?"

"Đúng vậy." Draco nhẹ nhàng nói, "Không phải vì em là 'Cậu bé sống sót', hay vì em là vị dũng sĩ của Hogwarts, mà chỉ vì 'em' là chính em thôi. Tôi đã chú ý tới em từ khi tôi bước vào Hogwarts rồi, mà trước đó tôi cũng không hề biết em là ai cả. Vì thế tôi nghĩ, tôi cần phải biết em, nếu không cuộc hành trình này của tôi sẽ bị sự tiếc nuối lấp đầy mất."

Hương thơm của hoa hồng càng lúc càng nồng đậm hơn, Harry cảm thấy mình bị mùi hương trên người Draco hun đến choáng váng hết cả đầu.

Âm nhạc dừng lại, những học sinh vừa mới đứng một bên bắt đầu mỉm cười tiến vào sàn nhảy.

Draco vốn định buông eo Harry ra, nhưng hắn còn chưa kịp làm vậy, thì đã nghe thấy người trong ngực hỏi: "Có muốn nhảy thêm lần nữa không?"

"Nếu như em muốn."

"Không có gì là không muốn cả." Harry nói, ánh mắt cậu dừng trước ngực Draco, vành tai hơi nhuộm chút ửng hồng, không muốn tiếp tục nhìn thẳng vào hắn nữa, "Anh có thể kể cho em biết thêm một chút về trường của anh."

"- Được chứ."

Thế là, họ lại khiêu vũ thêm lần nữa.

END


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net