1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm Càn Long thứ hai mươi

Từ ngày Lệ Cảnh hiên bị niêm phong đến nay đã tròn ba tháng. Không một ai đó còn đặt chân vào đây nữa trừ một cung nữ ngày ba bữa mang thức ăn đến cho chủ nhân cung điện này. Nói đúng ra, dù có thể vào thì cũng chẳng ai muốn vào nữa. Trong Tử Cấm Thành này, có ai không tránh nơi này như tránh tà đâu.

Lúc này đã là giữa canh ba.

Bên trong Lệ Cảnh hiên, một nữ nhân khoác trên mình bộ xiêm y trắng muốt vẫn đang ngồi bất động trên chiếc ghế được chạm trổ tinh xảo. Những ngón tay thanh mảnh của nàng gõ nhẹ vào thành bàn tạo nên những âm thanh bi ai đến nao lòng.

Tiếng cánh cửa mở ra khiến nàng giật mình, âm thanh nghe rợn người vì lâu lắm rồi không được mở ra. Nữ nhân với mái tóc dài buộc cao nhếch mép nở nụ cười nhạt. Nàng bỗng nghĩ đến cảnh một thái giám hay cung nữ đến phụng mệnh hoàng thượng ban thuốc độc cho nàng. Có thể lắm chứ.

"Cô vẫn còn chưa ngủ sao?"

Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Thuận tần giật mình ngẩng nhìn lên. Nàng ấy quả thật đang đứng ở đó, người mà nàng đã từng gọi là 'tỉ tỉ' - Ngụy Anh Lạc, không, phải gọi là Lệnh phi mới đúng. Nàng buông một câu lạnh lùng, nét mặt không để lộ chút cảm xúc:

"Cô đến đem chuyện tốt cho ta sao?"

"Đúng."

Anh Lạc điềm tĩnh trả lời rồi khẽ đặt chiếc khay trên tay mình xuống bàn. Trầm Bích thờ ơ đưa mắt liếc sang, và nhận ra đó là một bộ y phục cung nữ. Nàng nhíu mày nhìn nữ nhân đang được hoàng thượng sủng ái nhất, tỏ vẻ không hiểu gì.

Nữ nhân kia mỉm cười ngồi xuống, đôi mắt trong veo của nàng như dán vào bộ y phục trước mặt. Nàng giải thích:

"Suốt hai tháng nay, trời không có dù chỉ là một hạt mưa. Tiếng than thở của bách tính đã đến được với hoàng thượng. Người muốn làm gì đó để cầu mưa, và ta đã xin người tha bớt một số cung nữ. Giờ ngọ ngày mai, họ sẽ được xuất cung."

Trầm Bích đưa mắt nhìn bộ y phục rồi lại quay sang nhìn Anh Lạc. Nàng suy nghĩ trong giây lát, rồi cười nhạt:

"Ngươi muốn nhân dịp này để thả ta ra khỏi Tử Cấm Thành sao?"

Anh Lạc gật đầu. Nàng rút từ ống tay áo ra một tấm thẻ bài và đặt nó xuống trước mặt Trầm Bích. Nàng nói như ra lệnh:

"Thay y phục cung nữ vào và đi theo ta. Kể từ bây giờ, cô sẽ là cung nữ của Diên Hy cung. Tên cô là Thảo Nhi, năm nay hai mươi lăm tuổi."

"Thảo Nhi..."

Trầm Bích thầm lặp lại với đôi mắt mơ màng. Cái tên ấy âm thầm nhắc nàng về thảo nguyên nơi nàng đã lớn lên, đã trải qua những tháng ngày hoa niên tươi đẹp. Là nàng ta đã tự ý chọn cho nàng sao? Hay là hoàng thượng?

Bên tai nàng, giọng nói lãnh đạm của Anh Lạc vẫn tiếp tục vang lên trong đêm khuya tĩnh mịch:

"Hoàng thượng vẫn luôn mang tâm tư muốn thả cô ra, nhưng uy nghiêm của đấng quân vương không cho phép người làm điều ấy đường đường chính chính. Cô yên tâm, lần này số cung nữ được tha ra không ít, cô có thể dễ dàng trà trộn."

"Hoàng thượng lại vì ta mà lao tâm khổ tứ?"

Trầm Bích hỏi lại, giọng nói vừa như ngờ vực vừa như chế giễu. Từ ngày đầu tiên nàng được tiến cung, Càn Long đã luôn chỉ xem nàng như công cụ để thăm dò tâm ý của Lệnh phi, đến chút quan tâm thật lòng chưa chắc đã có. Điều Anh Lạc nói, nửa phần nàng còn không tin.

Đáp lại nàng, Anh Lạc chỉ cười, những ngón tay thon dài nhẹ vân ve mấy cái hộ giáp:

"Vậy cô nghĩ tại sao hoàng thượng lại xử tử và lưu đày các huynh trưởng của cô?"

Câu hỏi của Anh Lạc khiến Trầm Bích thập phần hoang mang. Nàng đã dám cả gan hành thích Hoàng thượng ngay giữa thanh thiên bạch nhật. Chỉ thế thôi đã đủ khiến những kẻ ấy một bước đến thẳng điện Diêm vương. Không lẽ còn nguyên cớ gì khác mà nàng chưa thông hiểu?

Anh Lạc che miệng cười khúc khích. Quả nhiên nữ nhân này không thể đoán ra mà.

"Nếu ta có thể đoán được dụng tâm của cô, không lẽ hoàng thượng lại không thể? Nhưng người đã làm như vậy, bởi người hiểu được cảm giác của cô. Là người muốn vì cô mà báo thù."

"Hoàng thượng nói cho cô biết?"

Đáp lại câu hỏi của Trầm Bích, Anh Lạc chỉ lắc đầu. Bậc đế vương cao cao tại thượng kia sẽ không bao giờ tự mình nói ra điều ấy, nhưng nàng có thể đoán được. Nàng ở bên cạnh Càn Long đâu phải mới ngày một ngày hai. Tâm tư của người, nàng chỉ nhìn qua là biết.

Đưa mắt nhìn nữ nhân vẫn đang tò mò nhìn mình chờ đợi một câu trả lời rõ ràng, Anh Lạc lại bật cười. Nàng nắm tay, đỡ Trầm Bích dậy:

"Mau thay y phục thôi. Chúng ta phải trở về Diên Hy cung để kịp chuẩn bị cho cô xuất cung."

Trầm Bích đưa mắt nhìn Anh Lạc đầy dò xét, nhưng cuối cùng nàng vẫn không thể đọc ra điều gì. Quả nhiên nữ nhân này tâm tư lúc nào cũng vô cùng khó hiểu. Nàng cười nhạt, tự hỏi điều gì đang khiến mình lo sợ. Đã đặt chân bước vào Tử Cấm Thành, nàng vốn dĩ không hề hi vọng mình có thể toàn mạng trở ra.

Cô ta thật sự đưa mình về Diên Hy cung?

Trầm Bích tự hỏi, đôi mắt trong trẻo lặng lẽ nhìn cung điện mà mình đã từng rất thường xuyên lui tới. Không gian yên tĩnh, trầm mặc đến pha chút rợn người.

"Lệnh phi, người về rồi."

Nghe thấy giọng nói của người lẽ ra đã không thể nói chuyện, Trầm Bích quay lại nhìn và kinh sợ đến té ngã. Nàng lắp bắp mãi không nên lời:

"M-Minh Ngọc, c-cô..."

Người cung nữ trong bộ y phục màu cam không nói nửa lời, chỉ lẳng lặng tiến đến gần nữ nhân trước mặt mình. Trầm Bích càng hoảng loạn hơn. Anh Lạc nắm chặt bờ vai nàng mà điềm đạm giải thích:

"Cô bình tĩnh đi. Minh Ngọc căn bản chưa bao giờ chết, cô ấy và ta chỉ là giăng ra một cái bẫy giản đơn mà thôi."

Hồi tưởng lại lúc ấy, một Ngụy Anh Lạc cao ngạo đã quỵ ngã khi người cung nữ thân cận nhất thừa nhận rằng nàng ấy muốn tự sát để giải thoát cho nam nhân mình yêu thương. Có lẽ nàng đã tự sát thật nếu không phát cơn đau ngay trước mặt chủ tử cũng chính là hảo bằng hữu của nàng. May sao số kiếp Minh Ngọc chưa tận. Những cây kim kia lại lần theo huyết mạch của nàng mà trở về bên dưới lớp da. Không mất quá nhiều thời gian, Diệp Thiên Sĩ đã lấy ra tất cả. Họ đã ôm nhau mà mừng đến phát khóc. Lời nguyền ác độc mà Thuần quý phi ghim vào người nàng đã hoàn toàn biến mất.

"V-Vậy cô ta đã trốn ở đâu?"

Trầm Bích lắp bắp hỏi, trong tâm thức vẫn còn vạn phần hồ nghi. Nàng không phải chưa từng nghĩ đến khả năng ấy, nhưng dù để tâm dò xét khắp nơi, nàng vẫn không thể tìm thấy chút dấu vết. Nàng từng tin rằng Minh Ngọc không còn là người dương thế.

Nữ chủ nhân Diên Hy cung khẽ mỉm cười:

"Minh Ngọc đã ẩn náu ở nơi mà dù cô có nghĩ ra cũng không bao giờ có gan truy xét."

"Ở Dưỡng Tâm điện?"

Trầm Bích buột miệng lên tiếng. Nhìn thấy Anh Lạc gật đầu, nàng nhếch mép nhẹ, và trong thoáng chốc đã cười lớn như điên như dại. Hóa ra không chỉ có 'tỉ tỉ', mà cả Hoàng thượng đầu ấp tay gối với nàng cũng một dạ âm mưu. Nực cười. Thật quá nực cười.

Anh Lạc như không bận tâm đến thái độ của nữ nhân trước mặt. Nàng nhìn Minh Ngọc rồi quay lưng bước thẳng vào trong cung. Như hiểu ý, cung nữ vận y phục màu cam quay sang Trầm Bích:

"Cô vào trong đi. Nương nương vẫn còn chuyện muốn nói với cô đấy."

Trầm Bích nhíu đôi mày lại. Thật tâm nàng không hiểu Anh Lạc còn muốn gì nữa. Điều cần nói đã nói, thứ cần đưa đã đưa. Sau mọi thứ nàng đã gây ra cho nữ tử kia, lẽ ra nàng ấy sẽ không còn muốn nhìn thấy mặt nàng mới đúng.

Trầm Bích thở hắt ra một tiếng, rồi cũng đi vào trong. Thân nàng bây giờ như bèo dạt mây trôi, đi đến đâu đã không còn thuận theo tâm ý của nàng nữa rồi.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của nàng, Anh Lạc đang ngồi lặng người. Trên chiếc bàn trước mặt nàng là hai chiếc vòng tay bằng ngọc quý. Nhìn thấy nàng, Anh Lạc nở một nụ cười an nhiên.

"Đường đi về thảo nguyên của cô sẽ muôn phần gian khổ. Cô cầm lấy hai chiếc vòng này. Sau khi ra khỏi đây, cô hãy dùng chúng để đổi lấy một con ngựa tốt và lệ phí đi đường. Khi trả thẻ bài, thái giám sẽ đưa cho cô chút ngân lượng, nhưng ta e rằng như thế là không đủ."

Càng lắng nghe, Trầm Bích càng cảm thấy bất thường. Không kìm lòng nổi, nàng đành lên tiếng hỏi thẳng:

"Ta trước giờ gây thù oán với cô không phải là ít, tại sao cô còn muốn giúp ta?"

"Bởi vì cô là hi vọng của ta."

"Ta không hiểu?"

"Ta căn bản không cần cô hiểu."

Anh Lạc thản nhiên trả lời. Thân ảnh mang trên người xiêm y quyền quý tự khi nào đã đứng trước cánh cửa sổ, đôi mắt đăm đăm nhìn lên những vì sao trên bầu trời. Nàng, mà không chỉ có nàng, Trầm Bích, và cả Phú Sát hoàng hậu nữa, họ vốn dĩ không phải kiểu nữ nhân được sinh ra để chôn vùi tuổi xuân trong Tử Cấm Thành. Họ thuộc về thế giới bao la bên ngoài, nơi họ không bao giờ bị bó buộc, bị gò ép vào khuôn khổ. Càn Long sủng ái nàng, vì nàng mà phá bỏ bao nhiêu quy tắc, nhưng trước mặt mọi người họ vẫn phải theo đúng lễ nghi. Chúng làm nàng mệt mỏi, rất mệt mỏi.

Ngày đó, Phú Sát hoàng hậu từng nói nàng là hi vọng của mình. Nàng đã từng không hiểu ý nghĩa của lời nói đó. Nhưng bây giờ, nàng đã hiểu rồi. Trầm Bích bây giờ là hi vọng của nàng, hi vọng về một cuộc sống tự do mà kiếp này nàng không thể có được.

~•~•~•~•~•~

"Thế nào rồi, Minh Ngọc?"

Anh Lạc vội vã hỏi khi nữ nhân mặc xiêm y cam kia chỉ vừa bước qua cánh cổng của Diên Hy cung. Nhìn dáng vẻ của nàng, nữ nhân kia cũng phải bật cười thành tiếng:

"Cô xem cô kìa, chẳng ra dáng vẻ phi tần gì hết. Cô đừng lo, ta đã tận mắt nhìn thấy Trầm Bích rời cung mới quay lại mà."

Anh Lạc nhẹ nhõm thở hắt ra một tiếng. Cả thân ảnh buông nhẹ xuống chiếc ghế gỗ, ánh mắt mơ màng nhìn về phía xa. Đi rồi, nàng ấy thực sự đã trở về với thảo nguyên mênh mông của mình rồi. Còn nàng thì vẫn ở lại đây, bên trong những bức tường lạnh lẽo của Tử Cấm Thành.

"Anh Lạc!?"

Anh Lạc mỉm cười nhẹ khi Minh Ngọc gọi mình. Nàng thuận tay nhéo má hảo bằng hữu của nàng một cái:

"Ngốc, ta là đang nghĩ cho cô thôi. Cô bắt Hải Lan Sát đợi hơi lâu rồi đấy. Ta đã nhờ người xem rồi, bảy ngày nữa là ngày tốt. Ta cũng sai Tiểu Toàn Tử báo cho ngài ấy, đoán chừng bây giờ cũng đang chuẩn bị."

"Cô đó... Toàn tự tiện quyết định."

Minh Ngọc đỏ mặt quay đi. Câu trách móc kia chỉ làm chủ tử của nàng bật cười sảng khoái. Anh Lạc biết rõ nàng đang vui đến thế nào mà.

"Nương nương, có chuyện gì mà người cười vui vẻ vậy ạ?"

Một cung nữ đi đến gần chỗ nàng, trên tay là tách trà thơm còn đang nghi ngút khói nhanh nhẹn và đặt xuống chiếc bàn làm bằng gỗ trầm hương. Anh Lạc nhìn nàng mỉm cười:

"Ta chỉ đang nói chuyện hôn sự với Minh Ngọc. Nha đầu này đúng là ngốc. Nhân tiện, mùa xuân năm sau cô cũng sẽ tròn hai mươi lăm tuổi nhỉ?"

Cung nữ kia ngơ ngác nhìn chủ tử. Chợt hiểu ra, nàng vội vàng quỳ xuống, khóc lóc van xin:

"Chủ tử, nô tài không xuất cung đâu. Những người hầu hạ Tiên hoàng hậu năm đó giờ chỉ còn chủ tử và nô tài. Nô tài phải ở lại đây hầu hạ chủ tử.

"Nào nào, đứng lên đi."

Anh Lạc thở dài, nhẹ đỡ Trân Châu đứng dậy. Nha đầu này đúng là mau nước mắt thật mà, nàng đã làm gì nàng ta đâu chứ.

"Chủ tử, nô tài phải ở lại đây hầu hạ người. Nô tài không đi đâu hết."

Đôi lông mày của Anh Lạc hơi cau lại. Nô tài, nô tài... Nàng chính là ghét nhất cách xưng hô đó. Nàng xem Trân Châu là bằng hữu đồng cam cộng khổ, không phải như những nô tài khác trong Diên Hy cung này.

"Thôi được, ta giữ cô ở lại. Nhưng Trân Châu, cô phải đồng ý với ta một việc."

Như bắt được vàng, nàng cung nữ kia mừng rỡ gật đầu lia lịa:

"Nương nương muốn gì ạ? Nương nương muốn gì nô tài cũng làm hết."

Anh Lạc cười nhạt. Nàng húp một ngụm trà rồi nhàn nhã trả lời:

"Từ giờ trở đi, nếu chỉ có mấy người chúng ta, cô phải gọi ta là Anh Lạc, không được gọi là chủ tử hay nương nương nữa."

Chỉ với mấy lời ngắn gọn ấy thôi, Trân Châu đã thất kinh. Giờ đây Anh Lạc đã là Lệnh phi, mà có khi còn lên cả Lệnh quý phi không chừng, làm sao nàng dám xưng hô bất kính?

Minh Ngọc từ đó đến giờ chỉ im lặng quan sát, nhưng xem chừng không nhịn được mới buông ra một câu:

"Anh Lạc đã cho phép rồi, cô cứ gọi đi. Chỉ cần không để người ngoài nghe thấy là được."

Anh Lạc mỉm cười nhìn hai nữ nhân trước mặt. Thế cũng là tốt, vậy là còn ai khác ngoài hoàng thượng có thể gọi nàng như trước kia. Cuộc đời nàng từ nay về sau chắc sẽ bớt đi một phần tẻ nhạt.

Ở ngoài xa, một cánh hồ điệp đang bay dần xa khỏi Tử Cấm Thành.

(END)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net