Chương 32: Anh trai tổng giám đốc ơi, yêu em lần nữa đi! (30)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Vi Vi

Lần này Bạch Vi Vi cuối cùng cũng chứng thực được sự nghi ngờ trong lòng. Hàn Chính Vũ muốn quăng cô!

Có cách nào để xóa sạch tình cảm hơn việc không gặp mặt nhau không?

Cái người đàn ông Hàn Chính Vũ này thật sự lý trí tới tàn nhẫn, khó trách nhiều năm như vậy mà chẳng có cô gái nào có thể đi vào nội tâm anh.

Bạch Vi Vi cảm thấy mình không thể bị đưa đi như thế, nếu không có giới hạn thời gian thì cô còn có thể lựa chọn từ từ ma sát cảm tình với Hàn Chính Vũ. Có điều hiện tại một tháng đã nhiều ngày trôi qua, thời gian của cô đang chạy đua với tính mạng đấy.

Suy nghĩ cô xoay chuyển, tức thì ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin, nước mắt nói đến là đến: "Anh trai, anh không cần em nữa sao?"

Hàn Chính Vũ nghe thấy giọng Bạch Vi Vi run rẩy, ngón tay gắt gao bấu chặt quần áo anh, bộ dáng dường như rất sợ hãi.

Lo lắng khó chịu dâng lên từ đáy lòng anh, anh không thể tiếp tục dung túng phần tình cảm này, nếu cử để Bạch Vi Vi kề cận bên người mình chỉ làm anh mất khống chế tình cảm mình thêm thôi.

Anh lôi kéo tay Bạch Vi Vi, sau đó đẩy cô đến chỗ đôi nam nữ đối diện: "Họ là người chăm sóc em, đợi tới khi bác sĩ chữa khỏi bệnh cho em thì chúng ta sẽ gặp lại."

Lúc đó gặp lại, có lẽ Hàn Chính Vũ đã xóa sạch tình cảm với cô rồi, có thể còn mang theo giấy chứng nhận ly hôn mà đến.

Bạch Vi Vi đột ngột hất tay anh ra, lảo đảo lùi về sau vài bước, mắt mở trừng trừng, sự tuyệt vọng bao trùm cả gương mặt.

"Anh trai, anh thật sự không cần em sao?"

Hàn Chính Vũ chỉ cảm thấy trái tim đau càng thêm đau, anh cắn răng nói: "Nghe lời, đi theo họ đi."

Bạch Vi Vi lại lui ra sau hai bước, chân đã bắt đầu đau đớn. Cô lắc lắc đầu, bỗng đau thương phẫn nộ hét to: "Anh không cần em thì em cũng không cần anh nữa!"

Bạch Vi Vi nói xong lập tức xoay người, từng bước chân khập khiễng tiến về phía trước, nước mắt vẫn tuôn rơi.

Hàn Chính Vũ đột nhiên hoảng sợ hét lên: "Vi Vi, quay lại!"

Hệ thống cũng đồng thời báo động: "Ký chủ, mau dừng lại!"

Bạch Vi Vi ngay từ đầu còn tưởng kỹ thuật diễn của mình đã chinh phục Hàn Chính Vũ nhưng mà hệ thống cũng phát cảnh báo làm cô bất giác ngẩng đầu, có điều không kịp rồi.

"RẦM!"

Va chạm kịch liệt làm cả cơ thể Bạch Vi Vi bị bay ra ngoài rồi nằm trên đất, máu chảy tràn lan trên nền đường.

Mà chiếc xe tông phải Bạch Vi Vi lùi về sau ngay, điên cuồng bỏ chạy.

Bạch Vi Vi đã nhìn thấy gương mặt ghen ghét đến vặn vẹo trong xe, là Lý Thanh Thanh muốn tông chết cô. Cũng không biết cô ta đợi bao lâu mới đợi được cơ hội hôm nay.

Đây là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp phía sau à?

Bạch Vi Vi nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy có bóng đen phủ xuống người. Cô thấy mình quá xui xẻo, thế nhưng không phải chết vì công lược thất bại mà là chết bởi âm mưu sát hại của ả đàn bà rắn rết.

Liệu có phải mệnh cô phạm phải tiểu nhân hay không. Bị Bạch Dao Dao hại chết, lần này lại bị Lý Thanh Thanh…

Chưa đợi cô cảm thán xong thì Hàn Chính Vũ đã điên cuồng chạy đến, dường như anh muốn chạm vào cô nhưng ngón tay lại run rẩy đến nổi không dám chạm.

Như anh sợ đụng chạm chút thôi cô sẽ vỡ ngay.

"Vi Vi, Vi Vi…" Giọng Hàn Chính Vũ hàm chứa nghẹn ngào như tiếng khóc, sợ hãi làm hốc mắt anh đỏ lên.

[Đinh, độ hảo cảm của nam chủ tăng: 30. Độ hảo cảm: 80]

Độ hảo cảm như tiêm máu gà, thoắt cái tăng quá nhiều.

Chẳng qua là Bạch Vi Vi không vui. Cô cảm thấy bản thân không thể xoát đầy giá trị nổi.

Tới loại tình trạng này, người thứ nhất cô muốn cảm ơn thế nhưng là hệ thống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC