Chap 14 : Tâm Ma Lập Thề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Ninh chân nhân chỉ tay vào Túc Vị Ly : " Người đâu mau bắt tên nghịch đồ đó lại cho ta "

Túc Vị Ly chống hông giương đôi mắt oanh oanh liệt liệt của mình ra đáp lại : " Ta không đi, sư tẩu và sư huynh không đi thì ta cũng không đi "

" Ai là sư tẩu của ngươi chứ khỉ đầu đỏ ? "

" Là ai ? ". Từ Trữ chân nhân lớn tiếng, xem chừng bà ta cũng đã giận tới điên người rồi

Nàng vỗ tay : " Khá khen cho các người. Chuyện cỏn con như vậy mà cũng không nhận ra ".

Phong Luyến Vãn bước ra vùng sáng liền khiến mọi người trợn mắt, há mồm. L... Làm sao lại có tới 2 Phong Luyến Vãn chứ ?

Người bản sao cúi người rồi tan biến trong không khí. Phong Luyến Vãn giễu cợt :

" Bao nhiêu là tu chân giả, bao nhiêu chân nhân vậy mà ngay cả cái bản sao của ta cũng không nhận ra. Vậy mà cũng xứng gọi mình là tu chân giả sao ? "

" Một phàm nhân như ngươi, sao lại có thể tạo ra một bản sao hoàn hảo như vậy ? ". Anh Trữ chân nhân thốt lên

" Mọi người chẳng lẽ chưa từng nghe câu ' Đừng phán xét người khác qua vẻ bề ngoài của họ ' có khi sức mạnh của các ngươi không thể đo được tu vi của ta nên mới cho rằng ta là phàm nhân thì sao ? ". Phong Luyến Vãn nhún vai

" Quá cao ngạo. Chỉ là một phàm nhân, mà dám lớn giọng trước bao nhiêu người như vậy ". Từ Trữ chân nhân lầm rầm niệm chú gia tăng áp lực ở nơi nàng nhưng liền bị đánh bật ra

" Cái gì ? Nó chặn được đòn đánh của Từ Trữ sư muội sao ? ". Kỳ Trữ chân nhân ngạc nhiên

Phong Luyến Vãn lại cười, một nụ cười khinh miệt :

" Các ngươi bị ngốc hay máu nóng dồn lên não tới độ nghĩ không thông đây ? Các vị chân nhân ở đây xin nghe ta giải thích qua một chút. Nếu như theo lời của tên nghịch đồ Túc Vị Ly kia là Hàn sư huynh đã tặng Ngũ đạo luân hồi kính cho ta làm lễ vật gì đó đúng chứ ? "

" Rồi sao chứ, lẽ nào lại không đúng ? ". Nộ Diễm Tình nghiến răng

" Vậy các ngươi có bao giờ nghĩ ... không lẽ Ngũ đạo luân hồi kính lại có thể cư nhiên muốn nhận ai làm chủ cũng được sao ? Cứ cho là Hàn sư huynh tặng ta đi, nếu nó không nhận ta làm chủ nhân của nó thì cho dù có là thần kính trân bảo đi chẳng nữa thì cũng chả khác gì phế phẩm, ta nói không sai chứ ?"

Từ Trữ chân nhân như ngộ ra được sự kì dị trong chuyện này nhưng cũng vì thẹn quá hóa giận mà bà ta biến ra hàng trăm lưỡi dao phóng tới chỗ nàng.

Vốn dĩ nàng đã định lách người né đi chúng nhưng từ đâu một thân ảnh tóc xanh đứng chắn trước mặt nàng. Khi những lưỡi dao ấy vun vút lao tới chỉ còn cách thân thể Hàn Ảnh Trọng mấy li thì lại một lần nữa bị đánh bật ra.

Hàn Ảnh Trọng cùng tất cả mọi người đều ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mắt mà không để ý rằng phía sau một nữ nhân tóc cam đã phun ra một ngụm máu mà khụy một chân xuống ôm lấy ngực

Chết tiệt, điểm trừ lớn nhất của Ngũ đạo luân hồi kính mà không phải ai cũng biết đó là nếu dùng nó để bảo vệ người khác thì lượng sát thương từ chiêu thức đó người chủ nhân của thần kính phải nhận đủ.

Nàng nhăn mặt, tuy là không có vết thương trực tiếp nhưng toàn thân nàng nơi nào cũng đau rát đến không cử động nổi. Từ Trữ chân nhân, coi như bà giỏi, từ trước tới nay số người dám đánh ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi đấy.

Hàn Ảnh Trọng bây giờ mới cứng nhắc quay lại nhìn nàng đang chật vật với cơn đau thấu xương. Hắn ta mở miệng khô khốc hỏi :

" Ngươi ... sao vậy ? "

" Sao cái con khỉ, đỡ ta dậy mau còn đứng đực đó nhìn cái quỷ gì nữa ". Phong Luyến Vãn đè thấp giọng vươn tay

Tim Hàn Ảnh Trọng đánh thịch một cái rồi vô thức nắm lấy bàn tay đó kéo nàng dậy. Chỉ là một hành động đơn giản thế thôi vậy mà không hiểu sao vào mắt của mấy còn người kia lại ra cảnh tình chàng ý thiếp nữa.

Những đệ tử nữ gào thét : " Rõ ràng trước mắt, sư huynh đỡ con nhỏ phế vật đó kìa. Chối đi đâu nữa chứ, lại dám ân ân ái ái ở nơi này hai người họ bị điên rồi sao ? "

Từ Trữ chân nhân đay nghiến : " Giờ thì chối như thế nào nữa đây hả ? Lẽ nào con đã quên đi lời thề 10 năm trước sao"

Hắn ta đỡ nàng dậy rồi quay người kính cẩn đáp, ánh mắt hắn toát lên nỗi buồn vô hạn : " Sư phụ, Ảnh Trọng luôn nhớ lời thề năm đó nên chưa từng có tư tình riêng gì cả. Tất cả chỉ là hiểu nhầm mà thôi "

" Hiểu nhầm, hiểu nhầm. Ta nghe đã nhàm tai rồi. Sự thật trước mắt, còn có thể hiểu nhầm được hay sao. ". Bà ta giận dữ quát

" Từ Trữ chân nhân, ta đến cùng là không thể hiểu nổi. Bà thà đi tin người ngoài còn hơn tin đồ đệ chân truyền của mình ". Phong Luyến Vãn thở khó nhọc, chế giễu người trước mắt

Chỉ một khắc sau đó, một lưỡi dao lao như tên bắn sượt qua người nàng làm đứt mấy sợi tóc mà trúng ngay Hàn Ảnh Trọng đứng bên cạnh làm hắn bị thương một vết dài ngoằn, đập người vào bức tường phía sau gục xuống bất động. Máu chảy lênh láng

Vì đã đỡ được đòn đánh trước đó mà giờ thần trí nàng dần trở nên mơ hồ làm cho phản ứng cũng trở nên yếu hơn vì vậy một chiêu này nàng không thể đỡ chỉ có thể giương mắt nhìn hắn bất lực nằm đó.

" Phản đồ như này, ta không cần cũng chẳng thiết "

Phong Luyến Vãn cúi gằm mặt, một luồng hắc khí tỏa ra làm gió đột nhiên thổi mạnh, hất tung mái tóc màu cam của nàng phiêu dạt trong gió. Sức lực không hiểu từ đâu mà có, nàng bước từng bước tới đám người trước mặt. Ánh mắt nàng trở nên đỏ rực như máu tươi khiến người nhìn một phen khiếp sợ

" Ta không động thủ thì các ngươi liền thấy không vui ? Hay các ngươi sợ thiên hạ này không đủ loạn nên mới bức ta tới độ này ? ". Lời nói của nàng vừa cất ra liền như một cỗ áp lực vô hình đè nặng lên vai họ

Quá đáng sợ, chưa bao giờ trong cuộc đời họ phải chịu sự sợ hãi tột độ như này.

Tới bước thứ 4 thì nàng dừng lại, nàng nghiêng nghiêng đầu mỉm cười một cách đáng sợ nhìn Từ Trữ

" Ara. Bà đang sợ ta đấy à, khi không lại hạ cấm chế ta làm gì ? "

" Ngươi ... ngươi rốt cuộc là ai ? ". Từ Trữ chân nhân không thể giấu nổi sự bấn loạn trong lời nói

" Ta là ai ? Ta chỉ là một phàm nhân thôi mà. Sao lại sợ hãi như thế chứ, trông thật buồn cười. ". Nàng đưa tay lên che nửa mặt mình nhếch môi khinh thường

" Dừng lại ... ". Một giọng nói trầm nhưng yếu ớt vang lên

Phong Luyến Vãn cười khểnh : " Sắp chết tới nơi mà còn lo cho mấy người này cơ à "

Hàn Ảnh Trọng chật vật đứng lên, tay ôm ngực, miệng phun ra một ngụm máu đỏ : " Ngươi tính làm gì họ ? "

Phong Luyến Vãn lại cười, nhưng nụ cười này lại chả có ý nghĩa gì cả. Chỉ như cười mà không cười :

" Một phế vật thất linh căn mà họ luôn coi thường thì có thể làm gì cơ chứ ? Hàn sư huynh, ngươi bị gì mà lại đi hỏi câu hỏi ngớ ngẩn ấy chứ ? "

Phàm nhân ? Phế vật ? Giờ đây trước mặt nàng còn ai dám nói những thứ như vậy khi khí chất từ nàng tỏa ra vốn ... không thuộc về nhân loại. Một loại sức mạnh khiến cho vạn vật đều phải sợ hãi.

... Giống như quỷ Tu La từ địa ngục bước lên trần thế vậy ...

" Ngươi thôi đi. Ngươi còn muốn kéo chuyện này đi xa tới mức nào nữa chứ ". Hàn Ảnh Trọng nhíu chặt mày chịu đau

" Là bọn họ mới phải. Ta đã làm gì sai chứ ? Tại sao ta phải chịu cái vết nhơ nhăng nhít với chưởng môn đại đệ tử, xúi giục ngươi bỏ trốn, để ngươi phản bội lại tông môn ? Tại sao chứ các ngươi giải thích xem. ". Phong Luyến Vãn cúi gằm mặt cắn môi

Nắm tay nàng siết chặt lại. Lúc nào cũng vậy, người sai luôn luôn là nàng. Tại sao lại bất công như thế.

" Bọn ta thấy gì nói đấy thôi. Như vậy là sai sao ? ". Giản Tâm Ly lớn giọng biện minh

Phế vật thất linh căn này, sao tự dưng lại trở nên đáng sợ như vậy ?

" Vậy ... nói ta nghe, Giản sư tỷ, ngươi thấy gì ? Ngươi bắt ta đi Xích Diệm Động đào kim tinh thạch bằng một cái cuốc gãy vốn là bức chết ta vì sự ghen ghét cỏn con của ngươi. May mắn ta thoát nạn ngươi liền bay kế kéo ta xuống vũng bùn. Người như ngươi đáng để gọi hai tiếng ' tu tiên ' hay không ? ". Nàng tức giận trừng mắt. Chưa hỏi tội ngươi là may lắm rồi vậy mà còn dám tự mình ló mặt ra, đúng là thiên đường rộng mở lại không đi, địa ngục không lối lại cứ vào.

" Ta ... Ta ". Giản Tâm Ly ấp úng, nàng ta không ngờ, Phong Luyến Vãn cư nhiên lại có thể trước thanh thiên bạch nhật cáo tội trạng của nàng ta như vậy

" Đủ rồi. ". Hàn Ảnh Trọng ngắt lời.

" Nếu chuyện này là từ ta mà ra thì ta sẽ tự mình cắt đứt tất cả. Ta - Hàn Ảnh Trọng thề trước tâm ma, một đời không có tư tình với Phong Luyến Vãn nếu không thì sẽ bị tâm ma cắn nuốt, kiếp sau không thể siêu sinh ". Hàn Ảnh Trọng dùng ánh mắt băng lạnh lướt qua tất cả mọi người.

Hắn tuyệt đối không thể nào nhìn cảnh tượng đồ đệ cùng tông môn bêu rếu nhau như thế này nữa. Thà rằng hắn là người hy sinh còn hơn là người khác phải hy sinh.

" Hàn Ảnh Trọng, ngươi ... ". Phong Luyến Vãn tức giận nghiến răng, tên này điên rồi. Hắn ta vậy mà dám lập lời thề với tâm ma !!

" Tới đây là được rồi. ". Một giọng nói trầm thấp vang lên

" Tông chủ !? ". Mọi người kinh hô, không ngờ chuyện này lại có thể lọt đến tai của tông chủ. Loại chuyện xấu mặt này lại bị bắt gặp thì còn gì là mặt mũi của các vị chân nhân chứ ?

" Giản Tâm Ly. ". Tông chủ gọi

" Vâng thưa tông chủ ". Giản Tâm Ly sợ sệt bước tới trước mặt ông cúi người

" Chuyện Phong Luyến Vãn nói có phải là sự thật không ? "

" Dạ ... dạ thưa... "

" Nói nhanh lên "

" L... Là sự thật ạ ". Giản Tâm Ly rụt cổ nhắm tịt mắt

" Thân là đệ tử đứng đầu của Khí Linh Phong lại làm ra loại chuyện bỉ ổi này. Lập tức tới Cấm Uyên Cát chịu phạt. Còn Trọng nhi, con đã lập tâm ma chi thề rồi thì thiệt thòi cho con rồi. Dù sao lỗi này cũng không phải hoàn toàn thuộc về con ". Tông chủ nói rồi thở dài liếc nhìn Từ Trữ chân nhân

Từ Trữ vốn rất có thiên phú nhưng bản tính trời sinh dễ giận dữ đến mức đánh mất lí trí mà làm ra thể loại chuyện này với đệ tử thân truyền của mình. Thật quá mất mặt cho một tu sĩ Kết Đan.

" Phong Luyến Vãn, lập tức tới đại điện của ta. ". Tông chủ quay đầu liếc nhìn nàng với một ánh mắt e ngại rồi bỏ đi

Đám đông cũng dần được giải tán. Mọi thứ lại quay về với điểm xuất phát, chủ khác là trong mỗi người họ đều sinh ra một loại cảm giác sợ hãi với nữ nhân tên Phong Luyến Vãn kia...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net