Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Đến nhân giới

Làm Vương phi của hắn ư? Hàn Lâm Tuyết là cái thá gì chứ (anh thật khinh người quá đi, người ta là đệ nhất mĩ nữ đấy).

"Sao chứ?????-" Tà Lãnh giật mình hỏi lại "Chẳng phải Vương nói là sau khi ngươi làm nhiệm vụ trở về sẽ ban hôn cho hai ngươi sao??? Lẽ nào người đổi ý rồi??? "

"Ngươi nghĩ ta sẽ để chuyện đó xảy ra sao???? "

"Ơ hơ, này Thiên à, không phải ngươi định hủy hôn đấy chứ".

"Có sao không???? "

"Ngươi....ngươi......Aiz, thật không hiểu nổi ngươi mà, Hàn Lâm Tuyết có gì không xứng với ngươi chứ. Xinh đẹp nè, giỏi giang nè, lại là con của Tể tướng nữa chứ, ngươi rốt cục không ưng nàng ta ở điểm nào????-" Có vẻ như Tà Lãnh đã hết chịu nổi em trai mình rồi, người ta xinh đẹp như vậy, hắn chê cái gì chứ, không lẽ định ở vậy cả đời chắc.

Cái này chính hắn cũng không lí giải được. Hắn không thấy nữ nhân có gì thú vị cả, ai ai cũng như nhau, chỉ khiến hắn thấy bọn họ thật rẻ rúng mà thôi (trừ mẹ của hắn ra nhá). Hàn Lâm Tuyết cũng không có gì ngoại lệ cả, nàng ta chấp nhận coi mình là một phần thưởng cho hắn, cái này chỉ khiến hắn càng thêm chán ghét.

Thấy Tà Thiên như vậy, Tà Lãnh cũng biết ý rời đi. Em trai hắn thế nào, hắn hiểu rõ chứ. Tà Thiên không muốn bị trói buộc bởi hôn nhân, lại càng không muốn sống cả đời với người mà mình không yêu. Tại Ma giới này, lấy một người tức là chấp nhận sống với người đó cả đời, nguyện yêu thương người đó cả đời, trừ phi người vợ kia chết đi, bằng không thì không được phép thú thêm thê thiếp. Hắn biết nếu Tà Thiên mà đã muốn thì không ai có thể cản, hắn cũng biết Ma vương sẽ không hồ đồ đến nỗi chỉ vì một nữ tử mà làm hại đến cánh tay phải của mình. Xem ra hắn có thể an tâm chuyện này được rồi.

Trong hoàng cung tranh đấu dữ dội, toàn nhưng mưu mô xảo trá này, thật khó để tin tưởng tuyệt đối vào một người. Tà Thiên và Tà Lãnh, hai "con người" này trước mặt kẻ khác thì chỉ có một từ để miêu tả: lạnh. Sống ở nơi này, bất kì kẻ nắm quyền nào cũng phải tạo cho mình một mặt nạ riêng, phải thật thâm sâu và biết kiềm chế cảm xúc, như vậy mới có thể yên ổn mà sống. Bản thân Tà Lãnh là một người sôi nổi, tính cách nhu hòa, nhưng do sống trong cái môi trường này nên hắn đã sớm lập ra cho mình một mặt nạ thât hoàn hảo; Tà Thiên thì sinh ra đã thật lạnh lùng, tuy nhiên cũng không đến nỗi được người ta ví là băng sơn ngàn năm, hắn cũng biết cười đùa vui vẻ, cũng biết nói giỡn người khác, nhưng đó là khi hắn 3, 4 tuổi, sau khi nhận thức được môi trường mình sống khắc nghiệt đến nhường nào, hắn cũng đã tạo nên một mặt nạ hoàn hảo không kém cho riêng mình- Một kẻ lãnh khốc vô tình đến tột độ. Hắn kính trọng nhất là cha mẹ hắn, tuy nhiên kẻ hắn tin tưởng nhất chỉ có mình Tà Lãnh (có 2 người nữa nhưng tạm thời cho phép tác giả giấu mặt,vì một số lí do mà sau này mọi người sẽ biết), Tà Lãnh cũng vậy, cậu cũng một mực tin tin tưởng em trai mình, luôn luôn thấu hiểu và chia sẻ mọi điều cùng Tà Thiên, cũng vì vậy mà chỉ khi hai "con người" này ở bên nhau, mặt nạ mới được lột xuống. Aizz, vua chúa sung sướng có được bao nhiêu thì khổ cũng bấy nhiêu vây, Tà Thiên thực sự mệt mỏi rồi, có lúc hắn đã từng nghĩ nếu mình là một người thường có khi sẽ tốt hơn, có thể sẽ không mất đi 2 người mà hắn luôn yêu thương và tin tưởng. Hắn cười chua xót, càng nghĩ hắn lại càng giận Tà Phong, nếu không phải ông ta quá tham lam cái gọi là thống nhất tam giới kia, cứ thế yên ổn mà sống không ai phạm vào ai cả thì 2 người kia cũng không rời xa hắn, nhưng Tà Thiên biết, mất 2 người con cùng lúc, Tà Phong cũng chẳng vui vẻ gì, ông ta rất thương con, vậy nên ý chí quyết trả thù lại càng mạnh mẽ hơn, thế là sự trả thù đồng thời lại biến thành lí do để che đậy đi dã tâm của Tà Phong.....Cứ càng nghĩ lại càng rối, dạo này Tà Thiên ngày càng nghĩ nhiều, hắn thật cũng rất khó khăn, không muốn nghĩ đến nhưng không sao mà không nghĩ đến được. Aizz, hi vọng chuyến đi nhân giới lần này có thể giúp hắn phần nào hàn gắn vết thương trong tim mình.

--------------------------------------Phân cách tuyến--------------------------------------

"Vương, tại sao lại giao nhiệm vụ này cho Tà Thiên????????"- Tà Lãnh nhìn thẳng vào Ma vương, nôn nóng muốn biết câu trả lời.

"Vậy con nghĩ là ai thích hợp hơn cho nhiệm vụ này???"- Chưa vội trả lời câu hỏi của Tà Lãnh, Tà Phong liền hỏi vặn lại.

"Là con thì sao ạ? "- Lại một câu nghi vấn

"Tiểu tử, ta chẳng biết thừa là con lại xuống đó chơi bời hả????? "- Tà Phong hơi mạnh giọng từ cuối cùng.

"Hì hì, con hứa là con sẽ sửa mà, con hứa đấy"- Ai kia vừa bị nói trúng tim đen thì giật mình cười hì hì, xua xua tay phủ nhận.

"Aizz"- Tà Phong thở dài "Thực ra thì ta muốn để nó đi là có lí do. Thứ nhất: Chắc chắn nó sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ, bởi vì nó không ham chơi bời, lại càng khó động tâm với nữ nhân, nên phần trăm hoàn thành tốt sẽ rất cao. Thứ hai: Ta muốn sau này truyền lại cho Tà Thiên ngôi vị Ma vương, vậy nên nó cần đi để có thêm nhiều hơn kinh nghiệm, không phải ta không tin vào khả năng của nó mà là ta chỉ cẩn thận thôi, cái gì cũng không được phép chủ quan."

"Con đã hiểu rồi, nhưng chuyện tứ hôn cho Tà Thiên và Hàn Lâm Tuyết thì sao ạ, con thấy có vẻ Tà Thiên không hề muốn cái hôn sự này tí nào." Tà Lãnh bất bình thay, tại sao chỉ một câu nói của Ma Vương để đem hạnh phúc cả đời của Tà Thiên chôn vùi chứ. Cậu thấy được rõ sự chán ghét của Tà Thiên khi nhắc đến Hàn Lâm Tuyết, cô gái này chắc chắn không thể hàn gắn được vết thương trong tim của Tà Thiên, càng không thể làm cho trái tim băng giá đó tan chảy, người làm cho nó rung động.......là một người khác, có lẽ cô gái đó sẽ sớm xuất hiện thôi.

"Cái đó ta đã biết trước, vậy nên ta mới làm vậy. Tà Thiên nhất định sẽ không chấp nhận đám cưới này."- Tà Phong khẳng định chắc nịch.

"Vương, con không hiểu, nếu đã vậy thì cớ gì lại ban hôn, sau đó hủy hôn."- Tà Lãnh ôm một bụng thắc mắc, mặt xuất hiện dấu chấm hỏi to đùng. Cả Ma Vương và Tà Thiên, hai kẻ này lúc nào cũng làm người khác khó hiểu.

" Đó là vì......"- Tà Phong bỗng ngập ngừng "Thiên cơ bất khả lộ."

Uỳnh. Một tảng đá cỡ tướng rơi xuống đầu Tà Lãnh, mây đen giăng quanh đầu. Hay quá nhỉ, làm cậu tò mò xong rồi tuôn ra một câu như vậy, thật là tò mò muốn chết mà. Chỉ trách rằng pháp thuật của cậu yếu ớt (dĩ nhiên là chỉ so với Tà Phong thôi), nếu không đã đọc hết thảy mọi điều trong cái đầu của cha mình rồi. A, cậu muốn biết quá, có ai nói cho Tà Lãnh này biết không??????!!!!!

Hừ. Tà Phong bỗng hừ lạnh, liếc mắt ra phía cửa sau, dĩ nhiên là cái liếc mắt đó rất nhanh, không ai có thể nhìn ra được. Tà Phong bỗng nhếch mép cười, có kẻ nào đó muốn làm càn ở địa bàn của hắn, to gan thật. Nhưng cái nhếch mép đó trong mắt Tà Lãnh lại giống như đang giễu cậu vậy, Tà Lãnh bất bình xin phép rời đi. Bóng dáng Tà Lãnh vừa khuất dạng, đồng thời có một hắc y bị lính canh áp tải vào, tên hộ vệ cung kính:

"Thưa Vương, kẻ này lén lút đứng ngoài thư phòng, không biết là Vương định xử lí sao đây???? "

"Giam vào tử lao, ta sẽ tự mình tra khảo"- Tà Phong lạnh lùng ra lệnh

"RÕ"- Tên hộ vệ cung kính tuân lệnh, lui bước ra ngoài kèm theo hắc y nhân bị giải đi.

Không có một ai để ý thấy, một tên gia nô đứng ngoài mắt bỗng lóe lên tia xảo quyệt xen lẫn khinh thường. Tên kia thật quá ngu ngốc đi, Ma Vương là ai chứ, có dễ dàng bị theo dõi như vậy không!?

------------------------------------------------------------

Hôm nay là ngày hắn sẽ đi nhân giới làm nhiệm vụ. Kia mọi người đã tập trung lại tiễn hắn. Thật là phiền phức, có gì mà phải tiễn chứ, làm như hắn đi luôn không trở về vậy.

"Thiên nhi, con đi rồi ta sẽ nhớ con lắm đấy, ô ~ô~~~~"- Vương hậu khóc òa lên như một đứa trẻ. Chậc, Tà Phong lắc đầu, đã bao nhiêu tuổi rồi mà vương hậu của hắn vẫn trẻ con thế này.

"Mẫu hậu, xin người đừng lo lắng mà tổn hại sức khỏe."- Tà Thiên đành phải ra tay an ủi, hắn thương mẹ của mình lắm.

"Hu hu Thiên nhi, con phải nhớ hảo hảo giữ gìn sức khỏe đấy, ta biết đồ ăn ở đó có lẽ không hợp khẩu vị con đâu, con vốn kén ăn mà, có cần ta phái thêm người đi cùng con không, ta thật không an tâm chút nào. Ô ~~~ Ô ~~~~~

Quạ! Quạ! Quạ!

Một đàn quạ bay xung quanh đầu Tà Thiên, mẫu hậu hắn cư nhiên lôi cái tật xấu của hắn ra nói, lại còn lo lắng cho hắn không khác nào một cái tiểu hài tử. Ay, thật đau đầu mà.

Tà Phong quay ra vỗ vai nàng:

"Thôi nào, nàng cứ làm như Tà Thiên là một cái tiểu hài tử ấy, chưa gì đã muốn làm nó nản chí rồi"- Liền sau đó quay qua Tà Thiên "Con đi nhớ bảo trọng, có việc gì khẩn thì báo ngay cho ta, không cần lo lắng về mẫu hậu con."

"Ân. Vậy hai người bảo trọng, con đi."- Tà Thiên toan đi thì......

"Ấy ấy, Tà Thiên, ngươi nhớ đấy nhá, mua quà cho ta."- Tà Lãnh thật nhanh giữ Tà Thiên lại, lại giở cái giọng.........éc, phát ớn.

"Rồi rồi, buông mau."- Đoạn Tà Thiên gỡ tay Tà Lãnh ra, quay đầu cất bước.

Cuộc chia tay ngắn ngủi diễn ra, vương hậu vẫn vậy dựa vào Tà Phong mà khóc lóc, hai người còn lại nhìn theo bóng dáng của Tà Thiên cho đến khuất dạng, sau đó liền cất bước.

Kết giới ở kia rồi! Hắn nhẹ nhàng bước qua kết giới, bay thẳng xuống nhân gian.

Nhân giới, ta đến đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC