Dị giới Thú Y C91-C100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
xuống, ném lên đất, “Thả Sắt Lâm Na và những binh sĩ kia ra! Ta đi cùng ngươi!”

An Đạo Nhĩ khi thấy Sở Thiên tiến đến, cũng gia tăng phòng bị, vì sự gian trá của Sở Thiên hắn cũng đã được lĩnh giáo rồi, có điều khi Sở Thiên vứt chiếc nhẫn ma pháp đi, An Đạo Nhĩ đã yên tâm, hắn biết, tất cả bảo bối của Sở Thiên đều nằm trong nhẫn.

Không có bất cứ trang bị gì, trên người có Long Ngữ ma pháp nhưng lại không thể phóng thích, Sở Thiên bây giờ hoàn toàn chỉ là một người bình thường, ngay cả một binh sĩ bình thường cũng có thể dễ dàng giết một người như hắn! Huống hồ, hiện tại Sở Thiên lại còn bị trúng độc? Vậy Vong Linh Pháp Thần An Đạo Nhĩ còn phải sợ hắn sao?

“Ha ha ha, Phất Lạp Địch Nặc điện hạ! Hoan nghênh ngươi đến đế quốc Lôi Tư!” An Đạo Nhĩ vui vẻ cười, có Sở Thiên rồi, không những An Đạo Nhĩ có thể ăn nói với Thái Luân, hơn nữa, ngày tranh bá của đế quốc Lôi Tư cũng không còn xa nữa!

“An Đạo Nhĩ tiên sinh, những điều kiện ngươi nói lúc nãy còn tính không?” Sở Thiên hai chân chao đảo đứng không vững nữa, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

“Đương nhiên còn tính rồi!” An Đạo Nhĩ biết, nếu không có mức thù lao hậu hỹ thì cho dù Sở Thiên đến đế quốc Lôi Tư, cũng sẽ không tận tâm tận lực làm việc cho Thái Luân bệ hạ!

“Ta yêu cầu ngươi hiện tại phải ký một khế ước với ta, ngươi dám không?”

“Có thể!” An Đạo Nhĩ gật đầu, lấy hai tờ giấy ma pháp từ trong lòng ra, sau đó dồn ma pháp vào ngón tay, viết nội dung ước định cùng với Sở Thiên.

“An Đạo Nhĩ tiên sinh, có phải ngươi nên giải độc trên người ta trước không?” Sở Thiên ngày càng thêm suy nhược.

“Bây giờ thì chưa được!” An Đạo Nhĩ chưa dừng ngón tay mình lại, nhưng lại mỉm cười nói: “Đợi sau khi khế ước thành lập, ta tự nhiên sẽ giải độc cho ngươi!” Khế ước ma pháp từ một nghìn năm trước, một lực lượng thần bí đã lưu lại ở thời kỳ ma pháp, chỉ cần sau khi hai bên ấn chỉ tay vào khế ước rồi, nội dung trong khế ước sẽ tự động được lưu lại vào hồ sơ của tổng bộ công hội ma pháp đại lục, chỉ cần bên nào vi phạm khế ước, vậy công hội ma pháp sẽ lập tức tuyên bố nội dung khế ước ra công chúng, để tất cả các sinh vật có trí tuệ toàn đại lục phỉ nhổ kẻ vi phạm khế ước!

“Còn một vấn đề nữa, An Đạo Nhĩ tiên sinh, ngươi có tư cách thay thể Lôi Tư kí kết khế ước không?” Thấy An Đạo Nhĩ không chịu giải độc, Sở Thiên lại đổi sang chuyện khác.

“Đương nhiên là có tư cách!” An Đạo Nhĩ cao ngạo cười, “Sau khi kí xong, ngươi sẽ biết được thân phận của ta!”

“Viết xong rồi!” An Đạo Nhĩ mang hai khế ước đưa cho Sở Thiên xem rồi, cắn nát đầu ngón tay, lần lượt nhỏ máu vào hai bản khế ước, sau đó đưa khế ước cho Sở Thiên, “Đến ngươi rồi, Phất Lạp Địch Nặc điện hạ!”

“Khục khục! Được…ta sẽ điểm chỉ ngay…” Sở Thiên lắc lư nhận lấy khế ước, sau đó cũng muốn cắn nát đầu ngón tay, nhưng rất nhanh hắn lại cười khổ, “An Đạo Nhĩ tiên sinh, ngươi… ngươi có thể giúp ta không…”

An Đạo Nhĩ sửng sốt một lát, nhưng ngay lập tức đã hiều ý của Sở Thiên, bệnh độc của mình quá lợi hại, hiện tại, Sở Thiên đã không còn sức để cắn nát đầu ngón tay rồi! Thể là An Đạo Nhĩ gượng cười tỏ ý tạ lỗi, đồng thời vạch một đường, một tia sáng trắng ngoét rạch vào ngón tay Sở Thiên, “Ha ha, xin lỗi điện hạ, nhưng mà, ta tin chúng ta sau này sẽ hợp tác tốt…”

Rất nhanh, An Đạo Nhĩ không nói được thêm gì nữa. “A?” Một tiếng kinh ngạc vang lên, An Đạo Nhĩ há hốc mồm nhìn ngón tay của Sở Thiên, “Phất Lạp Địch Nặc điện hạ. Máu của ngươi…” An Đạo Nhĩmờ mịt, một luồng khí lạnh thấu xương chạy dọc cột sống hắn, máu màu hoàng kim đại biểu cho cái gì? Long Hoàng!

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Con mẹ nó! Lão tử đang đợi ngươi ngây ra thôi! Hai mắt Sở Thiên nheo lại, đồng thời hai tay mau chóng lật ra, bấu chặt lấy hai vai của An Đạo Nhĩ!

“Ngươi không trúng độc!?” An Đạo Nhĩ thất kinh. Hắn không thể tin, có người lại miễn dịch được với hắc ám bệnh độc! Về điểm này, cho dù Ba Bác Tát không có pháp lực cũng không thể làm được!

An Đạo Nhĩ kinh hãi lớn tiếng kêu, nhưng Sở Thiên lại không cho hắn cơ hội nữa, nhặt lấy chiếc nhẫn ma pháp bên cạnh chân, sau đó một ánh lửa xuất hiện, Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp hiện ra trước mặt của An Đạo Nhĩ!

“Hừ! Muốn chết!” An Đạo Nhĩ động nộ, bản thân lại bị chơi xỏ!? Một Vong Ling Pháp Thần lại bị một vố đau ư!? Một cao thủ tuyệt đỉnh của đại lục lại có thể bị đùa giỡn sao!? Sự sỉ nhục này cần phải dùng máu tươi để tẩy rửa! “Cốt mâu!” Đối phó với Sở Thiên, một cốt mâu cấp bảy là đủ rồi!

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên nheo mắt lại, cười ha hả nhìn An Đạo Nhĩ, đồng thời, ngọn lửa trên Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp đang phừng phừng chém vào An Đạo Nhĩ. “Cốt mâu? Ha ha, ngươi lấy ra cho lão tử xem nào!”

Phụt- một búng máu trong miệng An Đạo Nhĩ phun ra, đao phong của Liệt diễm trường đao đã cắm sâu vào cơ thể của hắn, cơ thể suy yếu, đây là một sự nuối tiếc lớn nhất của tất cả ma pháp sư! “Không thể nào, tay của ta…”

Việc phóng thích ma pháp cần phải trải qua hai giai đoạn, chú ngữ! Đường dẫn! Chú ngữ dùng để tụ tập các nguyên tố ma pháp, và muốn các nguyên tố ấy tấn công phải được ma pháp sư dẫn dắt! An Đạo Nhĩ đã cảm thấy được, sức mạnh Vong Linh quen thuộc đang tụ lại trong mình, nhưng hắn lại không thể dẫn ra. Bởi vì, hai cánh tay của hắn không thể cử động nữa, mà tất cả, đều khởi nguồn từ vai của hắn đang cắm hai cây kim ma pháp nhỏ dài!

Lão tử đánh cược thắng rồi…Sở Thiên cuối cùng cũng có thể yên lòng, hắn lúc nãy đã đánh cược, thứ đem ra cược là, thói quen của An Đạo Nhĩ là dùng hai tay để dẫn ma pháp!

Là một Vong Linh Pháp Thần, mỗi bộ phận trên cơ thể đều có thể dẫn ma pháp, nhưng Pháp Thần cũng là người, cũng có thói quen riêng! Cho dù An Đạo Nhĩ dùng ngón chân cũng có thể dẫn ma pháp, nhưng trong tình huống không lưu ý, hắn vẫn sử dụng hai cánh tay theo thói quen của mình!

Từ lúc bắt đầu cuộc chiến, Sở Thiên đã theo dõi chặt quá trình thi triển ma pháp của An Đạo Nhĩ, tất cả ma pháp bao gồm cả triệu hoán Cốt Long, An Đạo Nhĩ đều dùng hai tay! Thế là, đây đã trở thành vật đánh cược lớn nhất của Sở Thiên!

Trúng độc? Sau khi phẫu thuật cho Khố Á Tháp, Sở Thiên cơ hồ đã quên mất từ này, Ngưu Hoàng trên đại lục Huyễn Thú có rất nhiều tác dụng kỳ diệu, nhưng có thể quy vào, nó đều là Ngưu Hoàng, là Ngưu Hoàng có thể giải độc! Ngưu Hoàng cấp chín của Khố Á Tháp có thể giải được thứ độc nghiêm trọng đến đâu? Điểm này thì không ai biết, có điều hiện giờ Sở Thiên có thể tin chắc, nó chắc chắn có thể miễn dịch với bệnh độc của An Đạo Nhĩ!

Sở Thiên có một vòng vinh quang trên đầu mình, Thượng Cổ Thánh Tế Tự, một cách xưng hô mỹ miều, nhưng Sở Thiên lại thích làm một bác sỹ thú y, một bác sỹ thú y đồng thời tinh thông cả trung y! Bác sỹ có thể cứu người, nhưng mà, một khi họ muốn hại người, vậy ai có thể hiểu cấu tạo cơ thể con người hơn hắn đây?

Khi Sở Thiên đi tới chỗ An Đạo Nhĩ, vứt chiếc nhẫn ma pháp đi, nhưng hai chiếc kim khâu vết thương lại được đính vào trong tay áo, khi An Đạo Nhĩ kinh ngạc vì máu Long Hoàng, Sở Thiên tóm chặt lấy vai hắn, đồng thời, chiếc kim đã được ma pháp gia trì cũng đâm vào giữa dây thần kinh và khớp trên vai của An Đạo Nhĩ!

An Đạo Nhĩ thẹn qua hóa giận tấn công Sở Thiên, nhưng hắn lại dùng hai tay theo thói quen, chính lại lúc này, hai chiếc kim ma pháp nhỏ dài ấy, sẽ cản trở sự vận động của xương và dây thần kinh…

Không có ma pháp để dẫn dắt côt mâu, vậy sao có thể phóng thích nó ra? Khi An Đạo Nhĩ nghĩ tới việc dùng bộ phận khác đề dẫn ma pháp, Sở Thiên đã không cho hắn bất cứ cơ hội nào nữa, không những Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp cắm vào cơ thể của An Đạo Nhĩ, hơn nữa thêm một chiếc kim ma pháp nữa đã được Sở Thiên cắm vào cột sống của hắn

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Nhìn Vong Linh Pháp Thần từ từ tê liệt trên đất, Sở Thiên nheo mắt cười, “An Đạo Nhĩ tiên sinh, hiện tại, đến phiên ta bàn chuyện làm ăn với ngươi rồi…”

Quyển 3 Cuộc sống hạnh phúc của thú y

Chương 95: Đế Đô không chiến sự 8

Nhóm dịch: Địa Ngục Môn

Nguồn: Sưu tầm

“Bàn chuyện làm ăn? Ha ha…” An Đạo Nhĩ nở nụ cười, Vong Linh Pháp Thần dù gì cũng là cao thủ tuyệt đỉnh của đại lục, tuy hắn bị kim châm của Sở Thiên làm cho tê liệt, nhưng vẫn còn rất tỉnh táo, “Ngươi muốn bàn chuyện gì?”

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên chợt nghiêm sắc mặt lại, áp Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp vào cổ hắn, gầm gừ nói: “Mau nói ta biết! Thân phận của ngươi ở Lôi Tư! Ta cảnh cáo ngươi, lão tử không có nhiều kiên nhẫn đâu!” Sở Thiên sở dĩ muốn hỏi thân phận của An Đạo Nhĩ, là vì hắn vốn dĩ không tin, đế quốc Lôi Tư lại phái một kẻ vô danh đến nằm vùng.

Đã có thực lực của Vong Linh Pháp Thần, lại có được sự tín nhiệm của hoàng đế Lôi Tư - Thái Luân, vậy thì thân phận thực của An Đạo Nhĩ chắc chắn không hề đơn giản! Cho nên, chỉ cần tra ra thân phận của An Đạo Nhĩ, sau đó công bố cho mọi người biết, vậy thì đây sẽ là một đả kích lớn cho đế quốc Lôi Tư, đặc biệt là trong thời kỳ chiến tranh, điều này có ảnh hưởng không cùng đến sĩ khí của quân đội nơi tiền tuyến.

“Ngươi giết ta đi!” An Đạo Nhĩ nhắm hai mắt lại, bộ dạng không màng đến sống chết.

“Hừ! Ngươi không nói?” Sở Thiên nheo mắt cười, bởi vì hắn đã nghĩ ra cục trưởng tình báo đế quốc Ba Lý, có một Tinh Thần hệ Pháp Thần ở đây, có chuyện gì là không hỏi ra được? “An Na! Vào trói An Đạo Nhĩ lại!”

Lặng yên không một tiếng động, An Na xuất hiện bên cạnh Sở Thiên, sau đó rút ra một xích sắt trói chặt An Đạo Nhĩ lại, “Ông chủ, bọn họ làm thế nào…” An Na chỉ vào Sắt Lâm Na và các cấm quân đang hôn mê bất tỉnh.

Sở Thiên rung chiếc nhẫn ma pháp của mình, một bình thuốc rơi ra sau tiếng loảng xoảng theo động tác của Sở Thiên, sau đó nói với An Na: “Mỗi người một viên! Ngươi cho họ uống đi!” Bình thuốc Sở Thiên lấy ra không phải là dược tề cấp chín được lấy trên người Khố Á Tháp, đó chỉ là những giải độc đan được làm từ những Ngưu Hoàng cấp thấp, tuy hiệu quả của chúng có chậm một chút, nhưng vẫn rất có hiệu quả, Sở đại thiếu gia không nỡ lãng phí bảo bổi của mình cho những người ngoài.

An Na lấy một viên cho Bội Kỳ uống, sau đó Bội Kỳ yếu ớt tỉnh lại, dưới sự chỉ dẫn của An Na, Bội Kỳ cũng tham gia vào việc cứu người, cứ như vậy, những người khỏe lại càng lúc càng nhiều, tuy là vẫn còn suy nhược, nhưng giúp để người khác uống thuốc thì không có vấn đề gì. Không lâu sau đó, hơn nghìn cấm quân đã đều tỉnh lại.

“Phất Lạp Địch Nặc, đây là thuốc gì?” An Đạo Nhĩ kinh ngạc nhìn bệnh độc của mình toàn bộ bị giải trừ hết. Không thể tin vào mắt mình liền hỏi: “Điều này không thể nào, cho dù là Ba Bác Tát cũng không thể giải độc nhanh như vậy được…” Lúc này An Đạo tâm tro ý lạnh, thứ mà mình cực khổ nghiên cứu mấy chục năm nay lại bị một bình thuốc nhỏ của Sở Thiên phá giải hết, hơn nữa, các viên thuốc này lại dường như có rất nhiều!

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên lại bày ra vẻ mặt thần côn. “An Đạo Nhĩ tiên sinh, đừng quên rằng, ta là Thượng Cổ Thánh Tế Tự được nữ thần Sinh Mệnh chiếu cố!” Sở Thiên không thể nói sự thật cho An Đạo Nhĩ nghe, thuốc là vốn gốc của Sở Thiên đứng vững trên đại lục Huyễn Thú này, người có thể thật sự hiểu được quá trình chế thuốc, cả đại lục chỉ có Ba Bác Tát và mình biết, cho dù là Địch Áo phụ trách lấy Ngưu Hoàng, cũng không biết số Ngưu Hoàng đó dùng để làm gì. Một người đến từ trái đất như Sở Thiên có thể hiểu một cách sâu sắc câu này, độc quyền lũng đoạn mới có thể mang đến lợi nhuận cao nhất!

“Thượng Cổ Thánh Tế Tự sao? Ha ha,” An Đạo Nhĩ bi thán cười khổ, “Bây giờ trên chiến trường, dược phẩm trong tay của thiết kỵ Khải Tát cũng là do ngươi cung cấp sao?” An Đạo Nhĩ tuy ở trong thành Bàng Bối, nhưng với quân tình ở tiền tuyến vẫn nắm rõ trong lòng bàn tay, vì vậy hắn biết, thiết kỵ Khải Tát ở tiền tuyến đã trở nên đáng sợ hơn trước!

Xung phong. Bị thương, uống thuốc, lại xung phong! Thiết kỵ Khải Tát vô địch trên đại lục, dường như đã biến thành những quái vật bất tử! Ngoài cao thủ tuyệt đỉnh như Khắc Lâm Tư ra, cơ hồ không có ai có thể làm bị thương họ!

Trong số dược phẩm Sở Thiên cung cấp cho Lô Địch Tam Thế, có cả một số thuốc cấp bảy, mà số thuốc này cũng có thể mau chóng trị lành những vết thương từ cấp bảy trở xuống, hơn nữa Lô Địch Tam Thế còn trang bị thêm thiết kỵ cung tiễn! Cho nên trong chiến tranh, quân đội Lôi Tư ghê sợ phát hiện ra, trước khi một đội thiết kỵ Khải Tát khoảng chừng ba nghìn quân xung phong ra trận, đều nuốt một viên tròn quái dị vào bụng, sau đó, độc giác mã trung cấp được miễn dịch ma pháp, những kỵ sĩ không hề sợ sệt những vết thương từ cấp bảy trở xuống, một trận mưa tên che phủ cả trời đất, và sự xung phong khiến người khác phải khiếp sợ, đã làm cho đội quân này này trở thành cơn ác mộng với Lôi Tư!

Điều may mắn là, Ngưu Hoàng cao cấp quá ít, xưởng chế thuốc của Sở Thiên đã dốc toàn lực, một tháng chỉ có thể sản xuất được hơn một trăm viên thuốc cao cấp, cho nên thiết kỵ Khải Tát bất tử chỉ có thiểu số, nếu không chiến tranh đã sớm kết thúc rồi. Nhưng chính như vậy, quân đội của Lô Địch Tam Thế, cũng dần chiếm được thế thượng phong!

“Đương nhiên là do ta cung cấp!” Sở Thiên đắc ý cười, “Thế nào, hiệu quả không tồi chứ?”

“Phất Lạp Địch Nặc, ta lúc trước đã đánh giá thấp ngươi rồi!” An Đạo Nhĩ chán nản lắc đầu, nhưng dưới sự khống chế của kim ma pháp, nên biên độ không thể lớn hơn. “Ngươi có tư cách trở thành cao thủ mạnh nhất đại lục!”

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Cảm tạ lời khen của ngươi!” Sở Thiên khiêm tốn nhún vai, dường như không hề quan tâm đến sự đánh giá của An Đạo Nhĩ, lúc này, Bội Kỳ và quân đội đã khôi phục được phần nào thể lực, nên Sở Thiên hạ lệnh cho họ, “Bội Kỳ, ngươi đem người trông chừng An Đạo Nhĩ!”

Sau khi giải quyết xong An Đạo Nhĩ, Sở Thiên bước đến chỗ Sắt Lâm Na vẫn đang hôn mê, lúc nãy NMD chặn được phần lớn độc vụ, mà Sở Thiên lại nhét cho Sắt Lâm Na một bình thuốc cấp chín, nên Sắt Lâm Na hiện tại chỉ bị hôn mê, mà không hề bị thương thế gì lớn!

Ôm lấy Sắt Lâm Na, Sở Thiên trao lại cho An Na, “Bảo vệ nàng cho tốt!”

Dứt lời, Sở Thiên lại vỗ vào Hỗn Huyết Long NMD, “Thế nào rồi! Còn có thể đánh nhau được không!” Vừa rồi NMD đã thay Sở Thiên và Sắt Lâm Na hứng chịu không ít đợt tấn công, hiện tại, trên thân nó đã đầy vết thương, nhưng NMD vẫn giơ đầu phục trước mặt Sở Thiên, “Không vấn đề gì!”

“Được! Chúng ta đi tìm những người khác !” Sở Thiên trèo lên đầu của NMD, giữ lấy hai chiếc sừng rồi bay lên trời.

Sở Thiên vô cùng lo lắng, tuy chỗ mình đã bắt được An Đạo Nhĩ, nhưng Xích Diễm và những ma sủng khác không hể có tin tức gì, vừa rồi Sở Thiên tận mắt chứng kiến, một đám mây đỏ trên bầu trời bị đánh tan, vậy thì Xích Diễm chắc chắn không được tốt cho lắm rồi.

Còn đối với Hãn Mã và AK47. Sở Thiên lại yên tâm hơn nhiều, nếu chúng có vấn đề, Đức Khắc đã sớm đến giúp An Đạo Nhĩ rồi, vậy mình tuyệt đối không thể có cơ hội bắt được An Đạo Nhĩ!

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên vừa mới phóng lên không trung, đã gặp ngay một trận khí lưu dữ dội, thì ra cơ thể khổng lồ của Xích Diễm đang xuất hiện phía trước mặt, có điều, Xích Diễm bây giờ có vẻ không được ổn lắm. Trên thân có không ít các vết thương nhỏ đang rỉ máu, còn một cây xương gai dài đang cắm sâu trên lưng Xích Diễm, khiến cử động của đôi cánh có chút bất thường. Có điều, ở song trảo của Xích Diễm đang nắm chắc con Cốt Long kia!

“Phất Lạp Địch Nặc, ngươi…” Xích Diễm kinh ngạc phát hiện, trong dự đoán, tình cảnh Sở Thiên bị An Đạo Nhĩ đánh cho mặt mũi bầm dập lại không xuất hiện, mà Sở đại thiếu gia bây giờ ngược lại còn dương dương đắc ý. “An Đạo Nhĩ đâu?”

“Bị ta bắt rồi!” Sở Thiên trong lòng đã yên tâm được một nửa, Xích Diễm đánh thắng rồi, vậy mình đã nắm chắc thắng lợi, mục đích của An Đạo Nhĩ là để mình làm việc cho đế quốc Lôi Tư, vậy Đức Khắc sẽ không lấy mạng ma sủng của mình! Hơn nữa bây giờ, cho dù Đức Khắc bỗng nhiên xuất hiện, vậy cũng không phải là đối thủ khi Xích Diễm và NMD liên thủ! “Vết thương của ngươi thế nào rồi?”

“Không sao!” Xích Diễm quay đầu lại, dùng miệng cắn lấy xương gai trên lưng, sau đó dùng lực rút ra, phụt… một tia máu tươi bắn ra, Sở Thiên thấy vậy mà đau lòng, lãng phí quá! Lúc nãy Xích Diễm vì gấp đến chi viện cho Sở Thiên, ngay cả vết thương cũng không thèm để ý, hiện tại Sở Thiên không sao, nó cũng yên tâm xử lý vết thương rồi. “Ngươi làm thế nào mà bắt được An Đạo Nhĩ!?” Xích Diễm không thể tưởng tượng, dựa vào chút thực lực của Sở Thiên lại có thể bắt được Vong Linh Pháp Thần An Đạo Nhĩ.

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên vỗ vào ba vầng mặt trời màu vàng óng trên ngực pháp bào --- kí hiệu chức nghiệp Thánh Tế Tự. “Đừng quên, ta cũng là cao thủ tuyệt đỉnh của đại lục, Thượng Cổ Thánh Tế Tự cấp chín!”

“Hừ!” Xích Diễm hừ nhạt một tiếng, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của Sở Thiên, có điều nó không có thời gian đôi co với Sở Thiên, con Cốt Long trong tay đã nhắc nhở nó, tên An Đạo Nhĩ chết tiệt đang đợi mình tính sổ! “Long tộc sẽ cảm tạ ngươi bắt được An Đạo Nhĩ!” An Đạo Nhĩ luyện Cốt Long, khiến cả Long tộc tức giận, nên Sở Thiên bắt được An Đạo Nhĩ, đương nhiên đã tặng cho Long Hoàng một món ân tình!

“Ma sủng của ngươi đều không sao! Tự mình đi xem chúng đi!” Xích Diễm quay đầu, xoay người bay đi tiếp.

“Này! Cho ngươi thuốc!” Sở Thiên trong lòng lẩm bẩm, tên này thật nóng vội? Ngay cả vết thương cũng không chữa trị mà còn đi tìm An Đạo Nhĩ tính sổ!? Sở Thiên lấy một bình thuốc cấp chín từ trong nhẫn ma pháp ra, thuận tay ném về hướng của Xích Diễm

Nể mặt Tạp Nạp Tư, Sở Thiên hiếm khi làm một người tốt, nhưng không ngờ Xích Diễm ngay đến cơ hội để Sở đại thiếu gia làm người tốt cũng không cho, đầu cũng không quay lại, Xích Diễm như không nhìn thấy bình thuốc của Sở Thiên, từ từ biến mất trong không trung.

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên không nói được gì, con mẹ nó, sự kiêu ngạo của Long tộc quan trọng như vậy sao? Cho dù lão tử cho ngươi một đao, nhưng cũng không đến nỗi bị thương cũng không thèm để ta chữa chứ? Còn nữa, ma sủng của lão tử không sao! Nhưng ngươi cũng phải nói cho ta biêt chúng ở đâu chứ? Chỗ này lớn thế, biết đi đâu tìm đây?

“Ông chủ! Ta thấy Hãn Mã rồi!” Trong không trung vòng quanh cả nửa ngày, NMD chợt đổi hướng, mau chóng bay qua đó, sau khi gần tiếp đất, NMD dừng lại, “Ông chủ, Hãn Mã hình như…”

Sở Thiên cũng đã nhìn thấy, mà hơn nữa hắn cũng thiếu chút rơi xuống đất, “Không sai! Nó hình như… hình như đang chơi rất vui vẻ…”

Hãn Mã thích chơi lăn bóng da, điểm này thì Sở Thiên biết, bây giờ, Hãn Mã cũng đang lăn một trái bóng lớn, có điều, trái bóng này lại làm từ cuộn tơ nhện dày đặc, còn dì AK47 xinh đẹp mà Hãn Mã yêu quý nhất, đang đứng một bên không ngừng nhả tơ thêm vào quả bóng ấy.

Đây có thể cho là chuyện gì? Hiện tại cho dù có người nói với Sở Thiên, nữ thần Sinh Mệnh sống lại rồi, thì hắn cũng không thể kinh ngạc hơn! Bởi vì, phía bên ngoài quả bóng tơ nhện đang bị Hãn Mã dùng chiếc vòi tung qua tung lại, đang lộ ra một cái đầu tóc bạc, và tên tội nghiệp đang bị xem như một món đồ chơi kia, lại chính là Đức Khắc! Kiếm Thần cấp chín Đức Khắc!?

Nữ thần tỷ tỷ thân yêu, Kiếm Thần cấp chín bị Voi Ma Mút cấp tám xem là đồ chơi!? Ngươi không phải đang đùa với ta chứ???

Quyển 3 Cuộc sống hạnh phúc của thú y

Chương 96: Đế Đô không chiến sự 9

Nhóm dịch: Địa Ngục Môn

Nguồn: Sưu tầm

“Thúc thúc! Mau đến đây chơi với ta đi!” Hãn Mã nhìn thấy Sở Thiên trên bầu trời, cuộn tròn chiếc vòi lại, ném phăng Đức Khắc đáng thương lên không trung, “Ha ha.” Sở Thiên mỉm cười, không cần biết tại sao Đức Khắc lại trở thành đồ chơi của Hãn Mã, nhiệm vụ tối này đã hoàn thành tốt đẹp rồi.

Nhất thời, tính trẻ con của Sở Thiên trỗi dậy, kéo hai chiếc sừng rồng, gọi: “NMD!” Hỗn Huyết Long lập tức hiều ý của ông chủ mình, quẫy đuôi một cái, bịch… Đức Khắc bị đánh văng trở xuống.

“Ha ha, đa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net