Dị giới Thú Y C91-C100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tạ thúc thúc!” Hãn Mã cũng rất vui vẻ, chiếc vòi dài đưa qua đưa lại ném trả lại Đức Khắc lên trời, cứ như vậy Kiếm Thần cấp chín Đức Khắc, thảm thương trở thành món đồ chơi của Sở Thiên và Hãn Mã.

“A…” Sau khi ném qua ném lại một hồi, Đức Khắc đang hôn mê từ từ tỉnh lại, có điều, sau khi kêu lên một tiếng thảm thiết, hắn rất nhanh bị một trận chao đảo dữ dội rồi chìm lại vào cơn hôn mê.

“AK47, chuyện này là thế nào?” Sở Thiên chơi cùng Hãn Mã một hồi, sau khi cơn nghiện ngược đãi Kiếm Thần cấp chín qua rồi, liền hạ cánh xuống đất, sau đó câu đầu tiên chính là hỏi mỹ nữ nhền nhện này, “Các ngươi làm thế nào mà bắt được Đức Khắc?” Hãn Mã cùng AK47 đều không thể có được thực lực đến cấp chín, nhưng hiện tại sự thực lại đang bày trước mắt Sở Thiên: Đức Khắc đã bị bắt lại! Sở Thiên thực chất không thể tưởng tượng được, chúng dùng cách nào để làm được!

“Hi hi, ông chủ!” Mỹ nữ nhền nhện nở một nụ cười ngọt ngào, sán tới gần Sở Thiên, “Ta cũng không biết, có lẽ là hắn bị mị lực của bổn tiểu thư làm cho ngất đi!”

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Mị lực của ngươi!? Sở Thiên ngẩng đầu xem xét ma sủng của mình một hồi, không thể phủ nhận là, dung mạo từ phần ngực trở lên của AK47 đích thực là mỹ nữ tuyệt luân, có điều, từ phần ngực trở xuống, là thân thể nhền nhện cực lớn, tuyệt đối sẽ khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng mất đi dục vọng! Nhìn từ phần ngực trở lên khiến người ta muốn phạm tội, nhưng phần trở xuống thì lại khiến ngươi ta phải tự vệ, đây chính là đánh giá của Sở Thiên về ma sủng của mình!

Sắc mặt của Sở Thiên chợt đanh lại, “Bây giờ không phải lúc để đùa, ngươi nói thật đi, rốt cuộc là chuyện gì!? Lại muốn đùa nữa ta sẽ trừ tiền của ngươi!” Hắc hắc, đối phó với dạng ma sủng mỹ nữ tham tiền này, tác dụng của kim tệ vẫn là lớn nhất!

“Ta không đùa mà?” AK47 tỏ vẻ ấm ức dẩu môi lên, lấy chiếc chân nhện nhỏ dài của mình chạm vào Sở Thiên, “Ông chủ, Đức Khắc đúng là tự mình ngất đi mà, người đừng trừ tiền của ta được không?” Nói rồi, nó cong môi nhìn sang Hãn Mã, “Đây này, không tin người hỏi Hãn Mã đi!”

“Ha ha, đúng vậy, thúc thúc, lão gia gia này tự mình ngất đấy.” Hãn Mã vẫn không chịu vứt bỏ món đồ chơi mới của mình, vừa cuộn Đức Khắc ném lên ném xuống, vừa trả lời Sở Thiên. “Thúc thúc, lão gia gia này hung dữ lắm, mới đầu định bắt chúng ta. Có điều, hắn cứ chạy mãi chạy mãi rồi tự nhiên lăn đùng ra bất tỉnh.”

Đây là chuyện gì vậy ? Sở Thiên hoàn toàn hồ đồ rồi, Hãn Mã sẽ không lừa mình, nói như vậy, Đức Khắc đúng là tự mình bị ngất đi? Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, chẳng lẽ nữ thần tỷ tỷ quả thật chiếu cố mình vậy sao ? con mẹ nó, Tại sao người ngất không phải An Đạo Nhĩ !? Hại lão tử phải vất vả lắm mới bắt được !

“Được rồi, đừng chơi nữa!” Đại cục đã định, nhưng Sở Thiên vẫn còn phải về thu dọn tàn cuộc, leo lên chiếc lưng rộng của Hãn Mã, Sở Thiên chỉ về hướng tổng bộ quân đoàn đã bị phá hủy tan nát, “Chúng ta đi thôi…”

Sở Thiên đi rồi, nhưng trong không trung lại hiện chiếc đầu của một đứa trẻ nhỏ tuổi, chính là Mặc Phỉ Đặc, “Chẳng thú vị gì cả!” Mặc Phỉ Đặc lắc đầu nguầy nguậy, rồi trong không trung hít thở một lúc lâu, “Phù… Tên đó cuối cùng đã đi rồi…” Nói rồi, Mặc Phỉ Đặc lộ ra cả người mình trong không trung, cuối cùng, một đứa trẻ ngây ngô đáng yêu, hai mắt phát ra những quang mang chói lọi khác nhau, xuất hiện ở nơi Sở Thiên đứng vừa rồi.

Mặc Phỉ Đặc nhìn theo hướng Sở Thiên rời đi, thương tiếc nói: “Ài! Đức Khắc, ngươi đừng trách ta không cứu ngươi! Ai bảo chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác chứ!” Nói rồi, Mặc Phỉ Đặc lại sợ sệt xoa xoa ngực mình, “Không ngờ tên đó cũng xuất hiện ở đây, vì ngươi mà liều mạng với tên biến thái đó ? Xì ! Như vậy không thú vị chút nào !”

Tổng bộ binh đoàn Thổ Long, hoặc có thể nói là đống đổ nát thì sẽ hợp lý hơn, Sở Thiên đếm kỹ lại thuộc hạ, ngoài cấm quân của Bội Kỳ tổn thất mấy trăm người ra, nhưng người khác vẫn còn, Sắt Lâm Na đã được An Na đưa về đế đô để tĩnh dưỡng, mà Ba Bác Tát từ lúc bắt đầu đã trốn ra thật xa, lúc này cũng đã ở bên cạnh Sở Thiên.

Ba Bác Tát bây giờ chẳng khác bảo bối của Sở Thiên, hắn không những nghiên cứu cho Sở Thiên một lượng dược phẩm lớn, hơn nữa, sản xuất của cả xưởng chế thuốc cũng đều là Ba Bác Tát quản lý thay cho Sở Thiên, không có Ba Bác Tát, Sở Thiên thật không biết những thứ đó vận hành như thế nào! Cho nên, người quản gia có thể vừa nghiên cứu lại có thể sản xuất, còn rất đáng tin cậy, nhưng không có pháp lực như Ba Bác Tát, Sở Thiên không nỡ để hắn mạo hiểm.

“Lôi Đức Nặc, ngươi yên tâm!” Sở Thiên vỗ về Lôi Đức Nặc, đánh nhau trên địa bàn của người ta, lại còn phá dỡ hết căn cứ của người ta, điều này khiến Sở Thiên có chút áy náy, “Tiền xây dựng lại tổng bộ binh đoàn, ngày mai ta sẽ đưa cho ngươi!”

“Ra sức làm việc cho bệ hạ và ngài là vinh hạnh của ta!” Lôi Đức Nặc tuy bị tổn thất không ít, nhưng hiện tại vẻ mặt hắn tràn đầy hứng khởi, vừa rồi trong trận chiến, hắn đã biết Sở Thiên muốn làm gì, phò trợ Thánh Tế Tự diệt trừ gián điệp giấu mình hơn ba mươi năm nay của Lôi Tư, bảo vệ sự ổn định của Khải Tát, giúp bệ hạ giải quyết mối đại hoạn lâu năm, đây là công lao lớn bao nhiêu!? Nói không chừng, bản thân còn được phong làm quý tộc, còn binh đoàn của mình, cũng trở thành đệ nhất binh đoàn của đế quốc!

Tuy không có tác dụng gì to lớn, nhưng tham gia trận chiến với Vong Linh Pháp Thần, điều này cũng đủ khiến cho Lôi Đức Nặc hỉ hả trong lòng rồi, đây giống như vinh quang của một Đồ Long dũng sĩ vậy! Lôi Đức Nặc tuy rất thỏa mãn, nhưng không hề quên tình hình, hắn biết mình nên biết gì, và không nên biết điều gì, “Điện hạ, chuyện tối nay, ta đã mệnh lệnh cho tất cả binh sỹ quên hết rồi!” Lôi Đức Nặc hiểu rõ, chuyện tối nay, đã vượt qua phạm vi với thân phận của mình có thể hiểu được, nếu hắn không quên đi, vậy thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng!

“Uhm, rất tốt!” Sở Thiên nheo mắt lại, vỗ vai Lôi Đức Nặc tán tụng, ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, hiện giờ, đoàn trưởng tiên sinh đã ném đằng chuôi về tay ta rồi, hơn nữa tổng bộ binh đoàn Thổ Long đều do mình bỏ tiền ra xây lại, vậy thì Lôi Đức Nặc và binh sĩ dưới tay hắn, còn chạy khỏi lòng bàn tay của mình sao?

Sau khi vỗ về Lôi Đức Nặc, Sở Thiên bước đến chỗ An Đức Sâm đang tê cứng trên đất, “An Đạo Nhĩ tiên sinh, lão bằng hữu của ngươi đến rồi!” Nói rồi, Sở Thiên vẫy tay về phía Hãn Mã, ném bịch Đức Khắc như một quả bóng da xuống ngay bên cạnh An Đạo Nhĩ.

“Không thể nào!” Tối nay An Đạo Nhĩ đã phải chịu quá nhiều đả kích, đầu tiên là bản thân bị một Thánh Tế Tự không thể phóng thích ma pháp dùng kim châm để áp chế, sau đó Cốt Long mà trước nay bản thân lấy làm kiêu hãnh lại bị Xích Diễm trong lúc suy yếu nhiều đả bại, cuối cùng, Kiếm Thần cấp chín lại bị một con Voi Ma Mút cấp tám biến thành một món đồ chơi! “Ngươi làm sao có thể bắt được Đức Khắc?”

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Lão tử cũng không biết! Sở Thiên đảo mắt, không để ý đến An Đạo Nhĩ nữa, hay nói là, hắn không biết nên trả lời An Đạo Nhĩ thế nào.

“Ngươi tốt nhất nên nghĩ đến mình đi!” Xích Diễm lạnh lẽo nói, nó bây giờ đã khôi phục lại hình dạng người, hơn nữa trên người toàn vết thương, có điều, sau lưng Xích Diễm, con Cốt Long vẫn đang nằm im lìm trên đất, thỉnh thoảng lại co quắp lại. “Long Hoàng bệ hạ sẽ không tha cho ngươi đâu! Cũng sẽ không tha cho Lôi Tư!”

“Ha ha, ha ha ha ha…” An Đạo Nhĩ cười phá lên một tràng dài, “Long Hoàng tại sao sẽ không tha cho ta chứ!? Ngươi có chứng cứ gì để nói ta luyện Cốt Long !?”

Không hay! Vẻ cuồng vọng của An Đạo Nhĩ đã nhắc nhở Sở Thiên, Vong Linh Pháp Thần cuối cùng cũng là cao thủ tuyệt đỉnh của đại lục, cho dù bản thân có bị tê liệt, nhưng hắn vẫn còn ma sủng của mình! Tuy Cốt Long đã bị Xích Diễm chế phục, nhưng nó vẫn có một tác dụng khác! “Mau tránh ra!”

“Tự bạo!” Ngay lúc Sở Thiên hét lớn, An Đạo Nhĩ đã hạ lệnh cho ma sủng của mình, An Đạo Nhĩ không thể dẫn ma pháp, nhưng hạ lệnh cho ma sủng thì không cần đến ma pháp!

Ầm… Cốt Long bị nổ tung, nhưng Sở Thiên đã hô hoán kịp thời, còn Xích Diễm và NMD lại phản ứng nhanh, trong chớp mắt, trên người Xích Diễm đã xuất hiện một quầng sắc đỏ lớn chụp lên người và Bội Kỳ cùng đám cấm quân, còn NMD thì bao kín Sở Thiên, Ba Bác Tát và Lôi Đức Nặc lại.

Sức mạng tự phát nổ của Cốt Long cấp chín không phải chuyện đùa, cho dù không sánh được với cấm chú cấp mười, nhưng lại mạnh hơn ma pháp cấp chín bình thường!

“Khục khục!” Xích Diễm ói ra một búng máu, rõ ràng đã bị thương nặng, hơn nữa quầng sắc đỏ cũng đã nhỏ hơn nhiều, còn NMD tuy đã chặn được sự công kích, nhưng lúc này cũng đã suy nhược nằm liệt trên đất.

“Con mẹ nó! An Đạo Nhĩ ngươi muốn chết!” Sở Thiên cuồng nộ, rút ngay Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp ra! Nếu không phải mình phản ứng kịp thời, vậy tối này sẽ không có ai sống ra khỏi đây được! Nhưng rất nhanh, Sở Thiên lại thu đao lại, hắn hiểu rõ, An Đạo Nhĩ đang tìm cái chết!

Đức Khắc không thẹn là Kiếm Thần cấp chín, dù đang hôn mê, nhưng đấu khí hộ thể của hắn vẫn tự động ngăn chặn được phần lớn thương tích! Nhưng An Đạo Nhĩ thì không may mắn như vậy, cơ thể của ma pháp sư vốn đã suy nhược, huống hồ lại không thể phóng thích ma pháp phòng ngự, “Ha ha, giết…giết ta đi!” Cơ thể của An Đạo Như như nát thành tương, tuy nhưng cây kim ma pháp bị trận nổ làm cho văng đi mất, nhưng hắn hiện giờ đã không còn chút sức lực nào để phản kích nữa rồi.

Tuy Sở Thiên rất muốn, nhưng hắn không thể giết An Đạo Nhĩ, hiện giờ Cốt Long đã không còn, vậy cũng tức là không còn bất cứ chứng cứ nào, để nói với Long Hoàng rằng An Đạo Nhĩ phạm cấm kỵ của Long tộc, tuy Xích Diễm có thể nói, nhưng thân phận ma thú hộ quốc Khải Tát của nó lại khiến lời của nó không lấy được lòng tin của Long Hoàng, cho nên, An Đạo Nhĩ bắt buộc phải sống tiếp!

Sở Thiên tin rằng, chỉ cần An Đạo Nhĩ sống, thì dựa vào cách làm của Ba Lý cục trưởng cục tình báo, Long Hoàng sẽ biết tất cả, vậy thì Lôi Tư sẽ phải đối mặt với đại quân Long tộc! Và An Đạo Nhĩ cũng biết điểm này, cho nên hắn đang cầu được chết!

“Á!” Tiếng kêu thảm thiết ấy là của An Đức Sâm, từ ban đầu mọi người đã bỏ sót An Đức Sâm, dưới trận tự phát nổ của Cốt Long, tuy hắn cách ở xa, nhưng sức mạnh dữ dội kinh hồn ấy vẫn phá hủy cơ thể hắn, khiến hắn tỉnh lại trong cơn hôn mê.

Run rẩy chống cây kiếm kỵ sĩ của mình đứng dậy, An Đức Sâm mơ màng nhìn tất cả, sau đó cúi đầu xuống, nhìn thấy cơ thể mình cơ hồ còn sót lại bộ xương…

“Á…” An Đức Sâm phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, vì hắn nhìn thấy đôi tay cầm kiếm của mình! Máu thịt đã không còn đủ trên đôi tay An Đức Sâm, chỉ thấy bộ xương trắng ngoét, máu tươi lênh láng, những cơ thịt không ngừng co giật, hai tay An Đức Sâm, cơ hồ chỉ còn lại bộ xương trắng.

Nhìn xuống dưới theo hai tay mình, tình trạng cả người không khác gì so với bàn tay, tất cả đã nói cho An Đức Sâm biết, mình không còn sống được bao lâu nữa, “Không! Đột nhiên, hắn nhìn thấy Sở Thiên, thế là vội vàng lồm cồm bò nhanh tới trước mặt Sở Thiên, “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi là Thượng Cổ Thánh Tế Tự, ngươi nhất định phải cứu ta!”

Phịch…An Đức Sâm quỳ xuống, “Ta cầu xin ngươi, hãy cứu ta với…” Không những than khóc sợ hãi, phần thịt máu trên mặt An Đức Sâm còn bị rơi xuống theo tiếng khóc thảm của hắn, “Ta…Ta không muốn chết…”

“Phế vật!” An Đạo Nhĩ bị ngọn lửa thiêu đốt, tuy tình cảnh của hắn không khác gì con trai mình, nhưng kiên cường hơn rất nhiều! “Cùng lắm là chết! Ngươi sợ gì chứ! Phế vật!”

“Ngươi muốn chết thì chết đi, đừng liên lụy tới ta!” An Đức Sâm lảo đảo bò tới trước mặt An Đạo Nhĩ, chống vào trường kiếm, dốc tàn lực để lên tiếng: “Nếu không phải ngươi, ta đã không có ngày hôm nay!”

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên lạnh lùng nhìn phụ tử An Đạo Nhĩ, tuy An Đạo Nhĩ là kẻ địch của mình, nhưng Sở Thiên không thể không thừa nhận, là một người Lôi Tư, An Đạo Nhĩ xứng đáng với tổ quốc của mình! Là một đối thủ xứng đáng được kính trọng! Còn về An Đức Sâm, hắn đích thị là một phế vật!

“Xin lỗi An Đạo Nhĩ tiên sinh, ngươi tạm thời chưa được chết.” Nói rồi, Sở Thiên lấy một bình Kim sang dược cấp chín từ trong nhẫn ma pháp ra, “Để cho An Đạo Nhĩ uống đi.” Vết thương do vụ nổ gây ra cho An Đạo Nhĩ tương đương với ma pháp cấp chín thượng thừa, đối với vết thương này, thuốc được chế từ Ngưu Hoàng cùa Khố Á Tháp không thể mau chóng giúp nó lành lại, vì thực lực của Khố Á Tháp vẫn chưa đạt đến mức cấp chín thượng thừa. Nhưng chuyện duy trì lại mạng sống cho An Đạo Nhĩ thì không có vấn đề gì.

Lôi Đức Nặc nhận lấy thuốc, đi đến trước An Đạo Nhĩ, ngồi xổm xuống, bóp chiếc miệng loang lổ đang mím chặt của hắn ra, rồi nhét một viên thuốc vào.

Phụt…Lôi Đức Nặc vừa đứng dậy, An Đạo Nhĩ đã phun viên thuốc trong mồm ra, “Ta không uống thuốc của ngươi! Thoải mái một chút, giết ta đi!” Hơi thở của An Đạo Nhĩ đã không còn bình thường nữa. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần không được chữa trị, vậy hắn không thể sống qua đêm nay!

“Ngươi không ăn ta ăn!” An Đức Sâm thấy viên thuốc được phun ra, lập tức vui mừng nhìn, hai mắt đầy máu của hắn trợn tròn lên, thò một bàn tay lộ xương trắng ngoét ra nhặt viên thuốc đó lên, “Ha ha, ta không phải chết nữa rồi !”

“Hỗn trướng!” An Đạo Nhĩ gắng gượng sức lực cuối cùng, chợt vung tay lên, đánh văng viên thuốc trong tay An Đức Sâm, “Ngươi không xứng đáng làm con của ta!” An Đạo Nhĩ cả đời anh hùng, hắn nằm mơ cũng không ngờ, con trai của một Vong Linh Pháp Thần như mình, lại tham sống sợ chết đến mức này!

“Ngươi làm gì thế!” An Đức Sâm đại nộ, đẩy An Đạo Nhĩ ra, “Ta không muốn chết cùng ngươi!”

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Nhìn phụ tử An Đạo Nhĩ vì một viên thuốc mà tranh đấu, Sở Thiên trong lòng rầu rĩ, có điều, cho dù không nhẫn tâm, hắn vẫn phải làm tiếp!

“Phất Lạp Địch Nặc, bọn chúng…” Xích Diễm cũng không thể nhìn tiếp được, lết cơ thể đầy thương tích của mình tới hỏi Sở Thiên, “Hiện giờ làm thế nào?”

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên trề môi, lại cầm ra một bình thuốc, đưa đến trước mặt Xích Diễm, “Ngươi vẫn nên chữa trị cho mình đi!” Đầu tiên là liều mạng đấu với Cốt Long, sau đó lại ngăn chặn đợt tấn công tự sát, chỉ với hai việc này, cho dù thực lực của Cự Long cấp chín cũng không thể chịu được. Khuôn mặt kiều diễm của Xích Diễm đã không còn sắc máu, vết thương đáng sợ đằng sau lưng không ngừng chảy máu. Điều này khiến Sở Thiên nhìn mà chửi thầm trong lòng, con mẹ nó, nếu là lúc khác, sống chết của ngươi lão tử không thèm lo, nhưng hiện giờ nếu ngươi cứ thế này, vậy thì Lô Địch Tam Thế lại không lột da của ta sao?

Quyển 3 Cuộc sống hạnh phúc của thú y

Chương 97: Đế Đô không chiến sự 10

Nhóm dịch: Địa Ngục Môn

Nguồn: Sưu tầm

Xích Diễm quay đầu đi, cơ hồ không thấy hảo ý của Sở Thiên, “Chuyện của ta không cần ngươi lo!”

“Tạp Nạp Tư đại ca cũng không muốn nhìn thấy ngươi bị thương như vậy đúng không?” Sở Thiên vô cùng phiền muộn, nếu không phải sợ liên lụy, Sở đại thiếu gia lại không tiếc cho Xích Diễm uống thuốc sao chứ? Từ khi phát hiện Long Hoàng ngược đãi NMD, Sở đại thiếu gia đã sớm đưa lũ rắn mối ở A Cổ Lạp sơn vào trong danh sách kẻ địch của mình!

“Hừ!” Nhắc tới Tạp Nạp Tư, Xích Diễm lập tức thật thà hơn, quệt tay đón lấy bình thuốc, mở nắp lọ, một hơi uống hết thuốc vào người.

“Á! Ngươi…ngươi…” An Đạo Nhĩ bỗng nhìn An Đức Sâm không nói được lời nào, vừa rồi, Sở Thiên và Xích Diễm phân tâm, còn Lôi Đức Nặc ở gần nhất lại không thể ngờ được, vì một viên thuốc, An Đức Sâm lại dùng trường kiếm trong tay mình đâm thẳng vào ngực An Đạo Nhĩ…

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên kinh hãi hô lên, giương Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp bổ thẳng vào An Đức Sâm, có điều, tất cả đã quá muộn, “Khục khục, Phất…Phất Lạp Địch Nặc, cuối cùng…cuối cùng người thắng vẫn là ta…” An Đạo Nhĩ mỉm cười khẽ nấc một tiếng cuối cùng, hắn đã hoàn toàn yên tâm, rất nhiều chuyện sẽ được biến mất, còn về Đức Khắc? Hắn chẳng qua chỉ là một tên đánh đấm chém giết thôi, có thể biết được bao nhiêu bí mật?

Cuộc chiến thanh trừ An Đạo Nhĩ đã kết thúc, Sở Thiên mang Đức Khắc, thi thể của An Đạo Nhĩ cùng đoàn người ngựa đầy thương tích trở về đế đô, chỉ còn lại một đống đổ nát điêu tàn hắt hiu trong gió lạnh để binh sĩ quân đoàn Thổ Long đi thu dọn.

“Phó đoàn trưởng, vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Trong tổng bộ binh đoàn đã trở thành hoang phế, một binh sĩ tò mò hỏi phó đoàn trưởng Đan Ni Nhĩ Tư, tối nay, tất cả các binh sĩ đều nhận được một mệnh lệnh vô cùng khó hiểu ---- Toàn bộ đi ra sơn cốc cách tổng bộ mười dặm để huấn luyện!

“Ha ha, đoàn trưởng thấy tổng bộ đã cũ rồi, cho nên kêu ngươi đập để xây lại!” Đan Nĩ Nhĩ Tư cười ha hả nói, là một trong số ít người được biết chuyện tối nay, hắn rất rõ, một tổng bộ đã bị phá bỏ, nhưng sẽ được bồi thường vô số tổng bộ mới!

“Khứa! Phó đoàn trưởng đừng lừa gạt chúng tôi. Ngài coi ta là đồ ngốc à!” Quan hệ giữa các dong binh đều rất tùy tiện ôn hòa, chỉ cần không phải chấp hành mệnh lệnh, vậy giữa một dong binh bình thường và phó đoàn trưởng cũng có thể nói bỡn cợt hay những lời thô tục, “Huynh đệ ta đã trong quân mười năm rồi, ngươi không lừa được ta đâu…” Giữa các binh sĩ, điều chú ý nhất chính là tư lịch, kinh nghiệm mười năm đủ để nói khoác trước nhiều người mới rồi.

“Mười năm rồi.” Đan Ni Nhĩ Tư mỉm cười, “Nếu ngươi đã mười năm làm dong binh, vậy ngươi cũng nên biết, có những chuyện không phải chúng ta có thể biết được…”

“Ồ, thì ra Lôi Đức Nặc đoàn trưởng muốn xây lại tổng bộ à, hắc hắc, sau này có nhà mới rồi.” Lời Đan Ni Nhĩ Tư nói không sai, kinh nghiệm mười năm của tên dong binh đó không phải là nói cho có, rất nhanh hắn đã hiểu được ý của phó đoàn trưởng, sau đó chạy vào đám đang xây dựng tổng bộ mới, “con mẹ nó, chỗ gạch đá ngày cũng nặng thật…”

Gió đêm giá lạnh, nhưng trong lòng Đan Ni Nhĩ Tư lại thấy ấm áp, Đan Ni Nhĩ Tư thân là một ma đạo sư cấp bảy, có thể cảm nhận được những tàn dư ma pháp ba động rất rõ ràng trong không khí, trận chiến vừa rồi kịch liệt thế nào! Ha ha, nhưng trận chiến càng kịch liệt, vậy công lao của đoàn trưởng lại càng lớn.

Đan Ni Nhĩ Tư cũng đang mơ mộng đến cuộc sống sung sướng sau này, lập đại công cho đế quốc, lại có sự chiếu cố của Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, vậy thì tương lai của binh đoàn này sẽ vô cùng xán lạn!

“Phó đoàn trưởng, cái này giải quyết thế nào?” Một tiếng hỏi khiến Đan Ni Nhĩ Tư tỉnh lại từ trong cơn mơ mộng, nhìn theo hướng giọng nói đó, một binh sĩ chỉ vào một thi thể lộ hết xương trắng ra trộn lẫn với máu thịt đang đợi mình trả lời.

“Thi thể?” Đan Nĩ Nhĩ Tư cau mày, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ném đại ra ngoài là xong!” Nếu thi thể đó là thủ hạ của Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, điện hạ nhân từ sẽ không thể nào không thu lại thi thể của hắn, nếu điện hạ ngay cả việc thu lại thi thể này cũng không có hứng thú, vậy nó chắc chắn là kẻ địch rồi, cho nên vứt thẳng đi là xong! Đan Ni Nhĩ Tư đã đoán đúng, thi thể đó chính là An Đức Sâm!

Hành động An Đức Sâm giết cha, đã hoàn toàn kích nộ Sở Thiên, Sở Thiên tuy bản thân rất vô sỉ, cũng không được cho là người tốt, nhưng hắn cũng không thể chấp nhận chuyện này! Không đập nát thi thể của An Đức Sâm đã là một sự nhân từ của Sở đại thiếu gia rồi, thu lại thi thể? Đó là chuyện không thể nào!

Sở Thiên với người mình thì không có gì để nói, các cấm quân trận tử vong vừa rồi được hắn ra lệnh cho người thu lại, chuẩn bị mai táng long trọng. Còn thi thể thủ hạ của An Đạo Nhĩ cũng được Sở Thiên kêu người tiện tay vác về, ai biết trong chúng có thể có được manh mối gì? Cho nên, chết rồi cũng không được yên thân chỉ có mình An Đức Sâm mà thôi.

Mấy binh sĩ bịt mũi lại, ném thi thể của An Đức Sâm ra một nơi thật xa, cho dù là những binh sĩ đã quen nhìn thấy cảnh đao quang kiếm ảnh, cũng bị thảm trạng của An Đức Sâm dọa suýt ngất, sau khi ném thi thể không thành hình người ấy đi rồi, đám binh sĩ chạy nhanh như bay khỏi đó, tốc độ của họ đủ để các Phong hệ ma pháp sư phải hổ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net