Tìm Long Huyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26:

Dương Tử Mi nhìn chăm chú vào huyệt vị mà Hoa Thiều Quang tìm được, cô phát hiện trên huyệt vị có một luồng khí màu xám bay lờn vờn xung quanh chứ không phải là luồng khí trắng tượng trưng cho sự may mắn. Có lẽ đó là luồng khí thái cực hòa trộn giữa khí âm và khí dương nên mới có màu xám như thế. 

Dương Tử Mi tiến lại gần hơn một chút, cô cảm thấy có âm sát khí tỏa ra liền vội vàng lùi lại. 

Nơi này nếu chỉ nhìn địa hình bên ngoài thì quả đúng là một huyệt vị tốt nhưng tại sao lại có âm sát khí lởn vởn như vậy được? 

Cô nhìn xung quanh và phát hiện ngọn núi đối diện có một chóp núi nhỏ nhô lên, tạo thành hình cung tên đâm thẳng vào huyệt vị. 

Sa có nghĩa là núi xung quanh huyệt vị. 

Quan niệm phong thủy cho rằng: sơn hậu nhân phì, sơn sấu nhân cơ, sơn thanh nhân quý, sơn phá nhân bi, sơn quy nhân tụ, sơn tẩu nhân ly, sơn trường nhân dũng, sơn thúc nhân đê, sơn minh nhân đạt, sơn ám nhân mê, sơn thuận nhân hiếu, sơn nghịch nhân tư. Dáng núi thay đổi khôn lường, nhìn từ các góc độ khác nhau sẽ có những hình dáng khác nhau. Dáng núi thế nào, đẹp hay xấu, sáng hay tối đều tùy thuộc vào huyệt điểm. Huyệt điểm chọn tốt sẽ khiến núi xa thành gần, núi cao thành thấp, núi xấu thành núi đẹp, núi dữ hóa núi lành... Dáng núi muôn hình vạn trạng, chỉ cần đứng ở những vị trí khác nhau một chút thôi sẽ thấy núi khác ngay. Núi và nước tương liên với nhau, hỗ trợ, bổ sung cho nhau. Bao huyệt sơn có liên quan đến nguyên thìn thủy, long hổ sơn có liên quan đến hoài trung thủy, cận án sơn liên quan đến trung đường thủy, ngoại triều sơn liên quan đến ngoại long thủy. Hai bên huyệt là thị sơn, có tác dụng chắn những luồng gió xấu. Còn các núi bao quanh phía sau là vệ sơn, bên ngoài chắn gió, bên trong tụ khí. Núi bao quanh trước huyệt vị là nghênh sơn, còn núi ngay đối diện huyệt vị gọi là triều sơn. Nước đến từ bên trái thì núi phải bên phải và ngược lại. 

Chóp núi nhỏ như vậy quả nhiên không dễ dàng phát hiện. Nếu như Dương Tử Mi không có mắt phong thủy mà chỉ dựa vào những kiến thức phong thủy thông thường kia thì chắc chắn cô cũng sẽ cho đây là một huyệt vị tốt. 

- Cô bé, thấy nơi này thế nào? 

Hoa Thiều Quang đắc ý hỏi. 

Hoa Thiều Quang cảm thấy mình rất may mắn vì không cần tốn nhiều công sức là đã có thể tìm ra được một huyệt vị tốt như thế này. Cho dù là từ góc độ nào đi nữa cũng có thể nói là hoàn mỹ. 

- Hoa đại sư, không biết ông có để ý đến chóp núi nhỏ kia không? 

Dương Tử Mi cười cười và giơ tay chỉ vào chóp núi đối diện. 

Hoa Thiều Quang nhìn theo hướng tay cô chỉ và phát hiện một chóp núi hơi nghiêng ở phía xa, mặt ông biến sắc, sau đó vội vã dùng la bàn đi quanh huyệt vị rất lâu, cuối cùng ông xụ mặt xuống, ngại ngùng nói với Hoắc Văn Hoa: 

- Ông Hoắc, suýt nữa là tôi sai rồi! 

Hoắc Văn Hoa vẫn không hiểu chuyện gì, nhưng sau khi hỏi lại thì mặt ông cũng biến sắc. 

- Cô bé, ông... phục rồi! 

Hoa Thiều Quang khó khăn lắm mới nói với Dương Tử Mi: 

- Ông đường đường là một đại sư Dịch Học và tự hào là đã sống nhờ vào Dịch Học mấy chục năm nay, nhưng cuối cùng lại không tỉ mỉ, kỹ càng, cẩn thận như một cô bé như con. Sau này, ông sẽ không xem phong thủy dùm ai nữa cả, để tránh làm hại người ta. 

Là một vị đại sư danh tiếng, biết sai nhận sai, quả là rất hiếm thấy. 

Dương Tử Mi thấy vậy, cũng không tỏ vẻ đắc ý gì, cô chỉ nhẹ nhàng nói: 

- Ai cũng có lúc sai sót mà, Hoa đại sư không cần phải tự trách mình như vậy. Nhưng mà, sau này mong ông đừng tùy tiện nói người khác là thầy bói gian dối nữa. 

Hoa Thiều Quang nghe xong vô cùng bối rối và ngượng ngùng, chỉ biết gật đầu đồng ý. 

Dương Tử Mi có thể nhìn thấy được nhược điểm của huyệt vị mà Hoa Thiều Quang tìm được khiến Hoắc Văn Hoa hoàn toàn tin là cô có mắt phong thủy bẩm sinh. Thế nên, Hoắc Văn Hoa nhìn Dương Tử Mi, kỳ vọng hỏi: 

- Đại sư nhỏ, không biết đại sư có giúp ta tìm được huyệt vị tốt chưa? 

Hoắc Văn Hoa đột nhiên chuyển sang gọi Dương Tử Mi là đại sư nhỏ, khiến cô cảm thấy rất buồn cười, nhưng cô cũng thấy vui vì mình đã có chút thành tựu. 

Ha ha, thật không ngờ cũng có ngày cô được gọi là đại sư chứ không phải là thầy bói gian dối!
________________________________________________
Chương 27:

Lúc Dương Tử Mi quan sát các dãy núi xung quanh thì phát hiện phía bên phải có một mảnh đất được một luồng khí màu vàng nhạt như sương sớm bao quanh. Cô nhìn kỹ một lần nữa thì phát hiện phía sau mảnh đất đó là một dãy núi trùng điệp với hình dáng vuông vức, đó chính là Thương Khố Sơn, rất tốt cho những người làm ăn và kinh doanh, buôn bán. 

Hoắc gia là nhà kinh doanh nên huyệt vị kia rất thích hợp với họ. Huyệt vị đó có thể giúp cho việc kinh doanh của họ được thuận lợi, hanh thông hơn, giúp Hoắc Văn Hoa trở thành tỷ phú nổi tiếng sau này, ngoài ra còn có thể che chở cho các thế hệ sau. 

Dương Tử Mi dẫn Hắc Văn Hoa và Hoa Thiều Quang đến nơi đó. 

Hoa Thiều Quang cầm la bàn đi vòng quanh nơi đó mười mấy vòng, cuối cùng mới bái phục nhìn Dương Tử Mi nói: 

- Nơi này, quả nhiên thích hợp nhất! 

Hoắc Văn Hoa nghe xong vô cùng vui mừng hỏi: 

- Có thật không? 

Hoa Thiều Quang gật đầu đáp: 

- Nơi này là Thương Khố Sơn, có lợi cho người làm ăn, cô bé nói rất đúng. 

- Tốt quá rồi, cám ơn đại sư nhỏ, cám ơn đại sư nhỏ! 

Hoắc Văn Hoa xúc động đến nỗi bế Dương Tử Mi lên xoay liền mấy vòng. 

Cha của Hoắc Văn Hoa đã từ trần, nếu như không tìm được huyệt vị thích hợp thì chắc chắn Hoắc Văn Hoa sẽ rất lo lắng. 

Bây giờ, Dương Tử Mi đã giúp Hoắc Văn Hoa giải quyết vấn đề nan giải trước mắt nên ông đã có thể quay về Hong Kong để chu toàn hậu sự cho cha mình. 

- Lôi Chinh, chút nữa hãy về chung với đại sư nhỏ và gửi một trăm ngàn cho gia đình họ để cám ơn. 

Hoắc Văn Hoa dặn dò Lôi Chinh. 

Một trăm ngàn? 

Dương Tử Mi không ngờ là Hoắc Văn Hoa hào phóng như thế, cho cô cả một trăm ngàn. Cô vốn nghĩ Hoắc Văn Hoa nhiều nhất cũng chỉ cho cô một ngàn thôi. 

Cô không biết, Hoắc Văn Hoa đã bỏ ra hai trăm ngàn để mời Hoa Thiều Quang đến giúp, thế nên ông cho cô một trăm ngàn so ra cũng không đáng là bao. 

Lôi Chinh đưa túi tiền cho Dương Bách, Dương Bách run run đưa tay nhận lấy, suýt chút nữa là ngã xuống ghế. 

- Đây là... tiền thật? 

Hơn sáu mươi năm qua, Dương Bách chưa từng thấy qua nhiều tiền như thế. 

- Dương lão gia, đây là tiền vừa mới rút ra từ ngân hàng, nên chắc chắn là tiền thật rồi. 

Lôi Chinh cười nói. 

- Sao lại cho tôi nhiều tiền thế? 

- Bé Tử Mi đã giúp ông Hoắc một việc rất quan trọng, đây là tiền công ông Hoắc trả cho cô bé, ông hãy nhận lấy. 

Lôi Chinh quay sang nhìn Dương Tử Mi đang chơi đùa cùng em gái mình bên cạnh nói. 

- Giúp... gì chứ? Các người không phải muốn mua cháu nội của tôi chứ? 

Dương Bá vừa nói vừa đưa túi tiền ra, sau đó lắc đầu nói tiếp: 

- Tôi tuy nghèo nhưng không phải hạng người đem con cháu mình ra bán. 

- Ha ha, không phải đâu, bé Tử Mi đã giúp ông Hoắc tìm được một huyệt vị tốt, ông Hoắc muốn cám ơn cô bé nên mới cho tiền thôi. 

Lôi Chinh cười nói tiếp: 

- Dương lão gia, ông có một đứa cháu rất giỏi đấy, hãy thương yêu cô bé hơn! 

Dương Bách vô cùng kinh ngạc, sau đó quay sang nhìn đứa cháu gái mà trước giờ ông đều nghĩ là đồ vô dụng kia của mình. 

Trước đó, Dương Hà cũng đem đến đưa cho ông một ngàn, nói là để cám ơn Dương Tử Mi đã giúp bán được cây Nam Mộc với giá cao. Lúc đó ông đã kinh ngạc lắm rồi, giờ lại có thêm một trăm ngàn nữa, một số tiền lớn đến kinh ngạc! 

Đứa cháu này sao đột nhiên lại trở thành phúc tinh vậy? 

- Cha ơi, bé con ơi, không xong rồi! 

Dương Hà hớt hải chạy vào nhà nói: 

- Đại Lý Đầu vừa nhận được điện thoại từ huyện thành nói là anh hai bị xe tông, hiện đang trong bệnh viện. 

Dương Tử Mi nghe xong, cô giật bắn người, tim đập thình thịch! 

Không phải là cô đã để bùa hộ thân vào túi quần của cha rồi sao? Sao cha cô vẫn không tránh khỏi tai nạn đó? 

Dương Bách vẫn chưa hết kinh ngạc vì nhận được quá nhiều tiền thì lại bị tin đó làm chấn động. 

Hoàng Tú Lệ đang múc nước ngoài giếng nghe xong giật mình, lảo đảo, nếu như Lôi Chinh không đỡ kịp thì có lẽ đã rơi xuống giếng rồi. 

- Ông nội, bà nội, mẹ, mọi người đừng lo lắng quá, cha chỉ bị xe tông gãy chân thôi. 

Dương Tử Mi nhớ đến chuyện xảy ra kiếp trước nên vội an ủi mọi người. 

- Đúng, đúng, đúng, lúc nãy Đại Lý Đầu cũng nói anh hai chỉ bị tông gãy chân, không nguy hiểm đến tính mạng. 

Dương Hà nhìn Dương Tử Mi vẻ sùng bái nói: 

- Bé con giỏi quá, chuyện vậy cũng có thể đoán ra được! 

Tuy chỉ bị gãy chân nhưng người thân cũng vô cùng đau lòng.
__________________________________________________

Tui đã trở lại rồi nè ~(>.<)~
Cảm ơn vì đã đọc truyện =3=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net