30. Rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dunk tranh cãi với ai kia mệt qua liền rời phòng ra ban công hóng gió. Anh ngắm nhìn bầu trời đêm không sao, gió thiu thiu nhè nhẹ vờn mái tóc. Trăng đêm nay cũng chẳng tròn. Dunk ngẫm nghĩ lại suốt những tháng ngày vừa qua cuộc đời anh đã có quá nhiều sự thay đổi. Mọi thứ cứ dồn dập đến cùng một lúc khiến anh cũng có chút không kịp thích ứng.

Gánh nặng trên vai anh lại càng trọng trách hơn khi nghe tin hai ba bị MKUltra bắt cóc. Vốn chỉ là một đứa trẻ chưa kịp lớn thế mà giờ đây Dunk buộc phải trở thành một người anh cả đáng tin cậy, là chỗ dựa tinh thần cho các em mình khi không có hai ba ở đây. Anh lúc nào cũng cố tỏ ra mình là người mạnh mẽ, không chịu khuất phục trước bất kì ai. Nhưng thực chất mấy có người nào hiểu được sự yếu mềm trong anh.

Kể từ khi còn bé, Dunk đã luôn là một đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện. Anh chưa một lần nào vòi vĩnh hai ba mua cho mình bất cứ thứ gì, có đồ ăn ngon thì đều nhường cho em mình ăn đầu tiên. Dù cho có chịu nhiều uẩn khúc đến đâu anh vẫn chưa từng than trách một lời nào. Thật ra cái gì cũng có nguyên do của nó. Người ta thường hay nói "Đứa trẻ hiểu chuyện thường không có kẹo ăn" nhưng vốn dĩ Dunk chưa bao giờ có suy nghĩ phải cần nhận lại.

Không một ai có thể thấu hiểu hết tâm tư của một đứa nhóc thiếu thốn đi tình thương của cha mẹ từ khi mới được sinh ra đâu. Thứ mà nó mong muốn nhất chỉ đơn giản là một gia đình ấm êm nhưng lại rất ít người có thể làm cho chúng. Dunk may mắn hơn như thế. Hiện tại anh đã không còn một mình cô đơn nữa, có hai ba vẫn luôn bên cạnh yêu thương anh, có mấy đứa em luôn đồng hành cùng anh trong mọi nẻo đường. Chỉ nhiêu đó thôi Dunk cũng đã thấy quá đủ rồi. Dù cho có phải hi sinh đánh đổi tất cả để bảo vệ họ, anh cũng sẽ luôn sẵn sàng. Đó là mục đích mà Dunk cố gắng sống đến ngày hôm nay.

Chính vì vậy bằng bất cứ giá nào anh cũng phải mang hai ba trở về nhà...

"Ơ anh Dunk? Sao giờ này còn chưa ngủ mà đứng ngoài đây làm gì?"

Dunk quay người lại nhìn xem là ai. Hoá ra là cậu em Phuwin đây mà.

"À anh đứng hóng gió chút xíu cho dễ ngủ" - Dunk đáp

"Anh lại mất ngủ nữa hả? Có cần em kêu bác sĩ kê thuốc cho không?"

Phuwin từng bước tiến lại gần lo lắng hỏi thăm

"Thôi không sao đâu anh ổn. Mà sao khuya rồi em còn ra ngoài này chưa ngủ đi" - Dunk hỏi lại

"Em tính ra uống miếng nước nhưng mà thấy anh đứng một mình như này thì nên ở lại tâm sự rồi"

"Anh đang lo lắng chuyện của hai ba đúng chứ?" - Phuwin dò hỏi

"Ừm..."

"Anh đừng lo, hai người đó sẽ ổn thôi..."

Mặc dù nói thế nhưng thực chất trong lòng Phuwin cũng thấp thỏm đứng ngồi không yên.

"Phuwin..."

"Dạ anh...?"

"Anh chắc chắn sẽ mang hai ba trở về với tụi mình. Anh hứa đó!"

Dunk trở nên cương quyết hơn bao giờ hết, Phuwin có thể nhìn thấy rõ điều đó sâu trong ánh mắt anh.

"Anh sẽ làm được thôi. Em tin điều đó!"
_____________________________

*Sáng hôm sau

Khi mọi người bên ngoài đang nhộn nhịp dùng bữa cùng nhau trước khi chuẩn bị đi làm nhiệm vụ thì có một bé út nào đó vẫn còn chìm trong giấc nồng chưa chịu dậy.

Suốt đêm hôm qua Fourth không thể nào ngủ được. Bởi cứ nhắm mắt vào là hình ảnh của tên kia lại hiện ra trong đầu. Cậu chùm chăn kín mít hết cả cơ thể, giống như sợ lộ ra một phần nào thì người kia sẽ ăn thịt vậy.

"Này Fourth..."

Cậu nghe đâu đó bên tai có tiếng gọi nhưng cả người vẫn không chịu cử động.

"Dậy đi trời sáng rồi Fourth..."

"Ưm...ư...tí nữa thôi"

Gemini thấy cậu vẫn cứ lì lợm không chịu dậy liền tung chiêu cuối. Anh tiến sát lại gần mặt cậu thì thầm vào tai nói:

"Cậu mà không dậy là tôi hôn đấy nhé!"

Nói rồi còn cắn nhẹ vào tai cậu khiến Fourth giật bắn mình mà bật dậy.

"Nè nè cậu...bị điên hả? Sao lại cắn tôi?"

Fourth ngại ngùng che tai lại hỏi

"Phải trả lời làm sao đây nhỉ?"

Gemini giả bộ đăm chiêu suy nghĩ

"Nếu như tôi nói là do cậu ngon nên muốn cắn thử một phát thì sao?"

"Ahhhhhhhh! Đồ biến thái! Đi ra khỏi phòng nhanh lên!

Fourth hét lớn ném gối vào mặt đối phương

"Thôi không chọc cậu nữa. Vệ sinh cá nhân xong thì ra ăn sáng mọi người đợi"

Anh nói rồi liền quay người rời đi bỏ lại cậu nhóc ngồi trên giường vẫn chưa hết sốc.

Cạch

Vừa bước ra khỏi phòng, Gemini nở một nụ cười gian mãnh khiến mấy người gần đó nhìn vào mà tự cảm thấy rùng mình.

"Sao nhờ đi gọi Fourth dậy thôi mà cười dữ vậy Gem?" - Dunk thắc mắc hỏi

"À không, không có gì"

"Rồi thằng nhóc ấy nó dậy chưa?" - Dunk hỏi thêm

"Rồi anh, tí ra ngay ấy mà"

Gemini vừa dứt lời người kia liền xuất hiện

"Au Fourth dậy rồi thì vô ăn sáng đi. Anh làm cho rồi đấy" - Dunk vui vẻ nói

"Dạ vâng..." - Fourth trầm mặt đáp lại rồi tiến lại bàn ăn ngồi xuống kế Phuwin

"Sao nay nhìn buồn vậy? Có chuyện gì không vui hả?" - Phuwin lo lắng hỏi

"Dạ không có gì đâu..."

Sau khi ăn uống no nê xong Dunk bắt đầu dọn dẹp, phải nói là kể từ ngày anh đến sống ở tổ chức chưa có sáng nào là không dậy sớm nấu đồ ăn cho mọi người. Anh thích được chăm sóc người khác, nhìn họ vui vẻ thưởng thức món mình nấu là một loại hạnh phúc khó tả.

Dunk loay hoay đứng trong bếp rửa bát. Đột nhiên anh cảm thấy lạnh lạnh sống lưng, giống như có ai đang đứng đằng sau vậy. Anh liền quay đầu lại nhìn xem thì ngay lập tức gương mặt của Joong đập thẳng vào mắt. Vì hoảng hốt mà anh xém xíu nữa ngã may mà có hắn đứng sau đỡ kịp. Khung cảnh hiện giờ phải nói là trông thật lãng mạn. Hai con người bốn mắt say đắm nhìn nhau. Cả hai đứng sát đến mức mà Dunk có thể nghe rõ được nhịp tim đang đập của đối phương.

"Cậu không sao chứ?" - Joong lên tiếng

"À ờ k-không sao..."

Dunk chợt thoát khỏi cơn mộng ban nãy, vội dùng tay đẩy hắn ra xa

"Cảm ơn nhiều..." - Anh thỏ thẻ đáp lại

"Cảm ơn suông như vậy thôi sao...?"

Joong từng bước ép sát người đối diện vào thành bếp

"C-cậu còn muốn gì nữa?" - Anh ngượng ngùng né tránh ánh mắt họ

"Ít ra thì cũng phải..."

Chụt

Hắn nhào tới hôn một cái chóc vào cần cổ của anh. Dunk sốc đến mức mà chỉ kịp há hốc mồm ra đứng yên nhìn không dám cử động.

"Thơm thật đấy! Mùi lavenders sao?" - Joong đắc ý hỏi

"C-cậu...cậu...đang làm cái gì vậy hả?"

Dunk bập bẹ nói

"Tôi chỉ muốn hửi thử mùi nước hoa cậu dùng thôi, để biết đường còn mua á mà"

Chết tiệt! Cái lí do quái gở gì vậy trời. Muốn biết mùi nước hoa bằng cách hôn vào cổ người ta sao? Trên đời này làm gì có loại người nào nghĩ được điều này như hắn cơ chứ.

"Đồ biến thái!" - Dunk mắng

"Sao cậu biết? Tôi vẫn chưa làm gì hết mà..." - Hắn vẫn chưa thôi trò đùa ấy

"H-hai người làm cái gì nhau vậy?"

Fourth cầm trên tay chiếc dĩa đứng trợn mắt nhìn

"Không không phải như em nghĩ đâu Fourth..."

Dunk vội vàng đẩy hắn ra biện minh

"À không, em có nghĩ gì đâu mà. Hai anh cứ tiếp tục em xin phép đi trước!"

Fourth nhanh chóng bỏ đi để lại không gian cho đôi tình nhân kia

"Không phải lỗi do tôi à nha..."

Joong tỏ vẻ mình là người vô tội

"Cậu chết chắc rồi, Joongggg!"

Ở phía chỗ ghế sofa cũng không khả quan hơn là bao. Phuwin và Pond cùng ngồi trên ghế nhưng cái điều khiến người ta buồn cười ở đây đó là "Anh đầu sông em cuối sông". Phuwin lo lắng nhéo tay của mình, toàn thân anh cứng đờ không nhúc nhích nổi. Trên tay còn đang cầm lấy bịch thuốc lúc sáng bác sĩ Jimmy có nhờ đưa cho hắn hộ tại anh phải đi làm nhiệm vụ. Nói thiệt lòng là giờ nhìn mặt Pond anh chỉ nhớ đến chuyện ngày hôm qua thôi. Không biết phải đào mấy cái lỗ để chui xuống mới hết quê.

"Ừm...Pond..." - Phuwin nhỏ giọng gọi

"Hả? Phuwin, cậu gọi tôi sao?"

Pond giương ánh mắt mong chờ nhìn đối phương

"Cái này..."

Phuwin xoè tay ra hướng về phía hắn bên trên là thuốc

"Bác sĩ có nhờ tôi đưa nó cho cậu. Ăn xong rồi thì uống đi cho nhanh khoẻ lại"

Pond có chút bất ngờ khi nghe được những lời đó, hắn vui vẻ nhận lấy thuận tiện nói: "Cảm ơn cậu, Phuwin!"

"À không có gì đâu..."

Tim Phuwin như muốn rớt ra ngoài rồi

Đôi khi chỉ cần một cử chỉ, một cái ánh nhìn, một cái chạm nhẹ của người mình thích thôi cũng đủ khiến ngày hôm đó thật tuyệt vời!
____________________________
Khởn quá trời khởn🥹


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC