di ta 123456

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chỗ này, may mà Quân Mạc Tà gần đây công lực tăng nhanh, nếu không thật sự là thúc thủ vô sách, khó khăn ứng nguyện!

Quân Mạc Tà không dám chậm trễ, tay trái tìm tòi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của công chúa Linh Mộng, một cổ linh lực hết sức tinh thuần dũng mãnh tiến vào trong cơ thể nàng, thong thả khôi phục lại thể năng của nàng.

Giờ khắc này, cố gắng bồi bổ tài nguyên mới là mấu chốt, Linh Mộng mất nhiều máu một khi nguyên khí không còn thì tính mạng quả là đáng lo. Lúc đó có muốn trị liệu thì phải tốn công tốn sức. Tay phải cũng không rảnh nên dùng niệm lực quét qua, toàn bộ tóc của Linh Mộng công chúa dính bết vào đất bị cắt hết, sau đó hắn ôm ngang lưng nàng nhấc lên.

Quân Vô Ý lúc này cũng bước tới hiện trường, kỳ thực tam gia đã đến một hồi rồi, hắn trơ mắt nhìn người bạn chơi đùa từ nhỏ Dạ Cô Hàn không quản đến bản thân tuẫn tình mà chết, nhưng không có khuyên can một câu.

Hai mươi năm trước, Quân Vô Ý từng chính mắt chứng kiến Dạ Cô Hàn cùng Mộ Dung Tú Tú cùng rơi vào bể tình, chứng kiến sự thâm tình cùng những lời thề non hẹn biển của hai người, lại càng chứng kiến cả cảnh hai người ly biệt, bất đắc dĩ, thống khổ, cuối cùng, cũng chính là cảnh tượng phân ái tình diệt của hai người, sau khi chết mới được tương tụ......

Đối mặt với việc hảo hữu của mình tìm chết, Quân Vô Ý sớm đã đoán trước được, nhưng hắn không có lên tiếng khuyên, bởi vì hắn biết, mọi khuyên giải đã không còn ý nghĩa, hôm nay Mộ Dung Tú Tú chết, Dạ Cô Hàn mất đi niềm tin sống sót, làm sao còn có thể tiếp tục sống được?!

Hoặc cũng có thể nói, trái tim của Dạ Cô Hàn, kỳ thật từ lúc mười tám năm trước đã chết! Nhưng, Mộ Dung Tú Tú còn sống ở trên đời, Dạ Cô Hàn không muốn để cho Mộ Dung Tú Tú cô đơn, cho nên hắn kiên trì sống sót cùng nàng.

Hôm nay, Mộ Dung Tú Tú vừa chết, Dạ Cô Hàn rốt cuộc cũng chính thức hết vướng bận! Cái chết, đối với hắn là giải thoát! Giải thoát chính thức! Cũng chỉ có duy nhất cái chết, mới có thể để cho phần tình ý này của bọn họ tiếp tục đi tới, sánh ngang cùng thiên địa.

Dạ Cô Hàn cả đời này, trừ lúc còn là thiếu niên có chút ngọt ngào ra, thật sự là không hề có hưởng thụ được nửa điểm sung sướng! Khi còn sống áp lực trầm trọng như thế, hôm nay theo người mình yêu rời đi, rốt cuộc cũng giải thoát!

Cho nên lúc nhìn thấy Dạ Cô Hàn tuẫn tình mà chết, Quân Vô Ý trong lòng mặc dù bi thương, mặc dù chua xót, nhưng không có khuyên bảo, thậm chí còn vì Dạ Cô Hàn cảm thấy một chút thoải mái.

Đây là một chút khiến thiên địa động dung, khiến thế nhân dễ dàng đồng thanh mà khóc! Dạ Cô Hàn, từ nay về sau sẽ vĩnh viễn băng lãnh, ngươi rốt cuộc không còn là Cô Hàn nữa...... Bởi vì ngươi đã có nàng rồi, có thể có được nàng vĩnh viễn! Đời Đời kiếp kiếp, ở dưới đất trời!

“Người đâu!” Thanh âm của Quân Vô Ý không ngờ có chút nghẹn ngào, ánh mắt sát phạt quả quyết nhưng lại ẩn chứa lệ quang trong suốt: “Chiếu cố di thể Dạ huynh đệ cùng Mộ Dung tiểu thư cho thích đáng, những kẻ khác nhanh chóng chế tạo quan tài thượng thừa lớn suốt đêm, đem hai người hợp táng!”

Quân Mạc Tà hờ hững bước tới phía trước, tay bế thân thể công chúa Linh Mộng, hắn đang lo lắng, rốt cuộc phải an bài nữ tử đáng thương trong lòng này như thế nào đây? Bây giờ hôn mê thì còn tốt một chút, nhưng một khi nàng tỉnh lại, làm thế nào mà đối mặt được với sự thật tàn khốc đó đây?

Quân Vô Ý không lên tiếng theo sau, thấp giọng hỏi: “Mạc Tà, bước tiếp theo, ngươi định làm gì?”

“Đương nhiên là hoàn toàn dựa theo yêu cầu của Dạ Cô Hàn trước lúc chết mà làm” Quân Mạc Tà lãnh khốc nói: “Ta sẽ cho hai người bọn hắn được toại nguyện mộ táng cùng nhau!” Trong mắt hắn, bắn ra hai đạo hàn quang khí thế mạnh mẽ!”

“Ý tứ của ta là...... về hung thủ thì sao?” Quân Vô Ý trong mắt lộ ra sát khí.

“Ngày mai ở trước cửa hoàng cung, dựng đài cao, hiệu lệnh toàn bộ Thiên Hương thành cùng đến mà xem, vạn chúng phải đến! Đem thích khách đại nghịch bất đạo Văn Thương Vũ áp lên đài cao, xích lõa toàn thân, quấn lưới cá quanh thân, cắt thịt lấy máu, lăng trì xử tử!"

" Chín ngày chín đêm, tổng cộng chín trăm chín mươi chín đao! Nếu ít đi một canh giờ, ít đi một đao, ta coi như đao phủ đồng mưu, họa kéo đồng tội cửu tộc! Ám sát quốc mẫu của một quốc gia, cực hình này, cũng không có gì là quá đáng chứ?”

Quân Mạc Tà bình tĩnh nói, trong giọng nói lộ ra oán độc không cách nào giải được! Tình ý của Dạ Cô Hàn cùng Mộ Dung Tú Tú, khiến cho trái tim lạnh lùng của hắn cũng cảm động một cách không hiểu.

Tại một khắc đó, hắn làm ra quyết định điên cuồng đến cực điểm! Tình ý của Dạ Cô Hàn cùng Mộ Dung Tú Tú, nhất định phải thành toàn! Quân Mạc Tà muốn làm một tang lễ khiếp sợ thiên hạ, để chuyển lời an ủi đến hai người ở trên trời có linh thiên!

Cho dù là kinh hãi thế tục, chấn cổ thước kim, thậm chí là di họa thâm viễn, cũng sẽ không tiếc! Ta mặc kệ thiên hạ đại thế, cũng mặc kệ lê dân thương sinh! Nhưng mà, chỉ cần là đáng giá để cho ta phó xuất, vậy thì ta cứ việc làm! Tà Quân làm việc, chỉ theo ý mình, tục lễ thế gian, không để vào mắt!

Dạ Cô Hàn, Mộ Dung Tú Tú, đoạn tình này của các ngươi, ta sẽ thành toàn! Cừu của các ngươi, ta sẽ báo! Tiếc nuối của các ngươi, ta sẽ đền bù! Nguyện vọng các ngươi chưa đạt được, ta sẽ hoàn thành! Ta đối với Dạ Cô Hàn hảo cảm cho tới bây giờ cũng không nhiều, đối với Mộ Dung Tú Tú lại càng mơ hồ không rõ, nhưng có thể cảm động được ta, chính là tình yêu của các ngươi!

Quân Vô Ý hít một hơi: “Trước hoàng cung? Vạn người vây xem? Quấn lưới cá quanh thân? Lăng trì xử tử?!” Quyết định điên cuồng như thế, khiến cho cả vị Huyết Y Đại Tướng Quân Vô Ý cũng phải khiếp sợ đến mức rung động!

“Phải! Không truy cứu sư môn của thích khách là ta đã rất rộng rãi rồi!” Quân Mạc Tà ngẩng đầu lên, gương mặt góc cạnh rõ ràng, dứt khoát: “Cứ quyết định vậy đi!”

“Được rồi...... Chỉ là hung phạm đứng đằng sau màn này thì sao?” Quân Vô Ý thở dài, thấy khuyên bảo cũng vô dụng, thất thố hồi lâu, rốt cuộc cẩn thận hỏi một câu.

Mộ Dung Tú Tú chết, cho đến lúc chết cũng không nói rõ ràng người hại nàng rốt cuộc là ai, nhưng nàng sớm đã không cần nói, tại Thiên Hương thành, người nào có thể sai sử Văn Thương Vũ đây chứ?

Đáp án chỉ có một! Cũng chỉ có một mà thôi!

“Hắn? Hắn chưa thể chết! Ít nhất bây giờ còn chưa thể chết được, cho dù tự hắn muốn chết cũng đều không được!” Quân Mạc Tà cười cười, độc ác nói.

“Cho dù không tính món nợ của Dạ Cô Hàn cùng Mộ Dung Tú Tú, thì còn có cừu của Quân gia ta, hận của nhị thúc và phụ thân, nợ máu của hai vị ca ca! Nếu như chỉ như vậy mà để hắn chết...... thì thật sự quá tiện nghi rồi! Ngay cả là lăng trì xử tử, chém hắn chín ngàn chín trăm chín mươi chín đao, thì cũng quá tiện nghi cho hắn rồi! Ta nhất định phải khiến cho hắn sống không bằng chết!”

Quân Vô Ý thở dài một hơi thật sâu.

Vào lúc ban đêm, sau khi Quân Mạc Tà an bài thỏa đáng cho công chúa Linh Mộng, toàn bộ đều không có chút do dự, lập tức điều binh khiển tướng!

Quân Mạc Tà, Quân Vô Tình, Quân Chiến Thiên, Ưng Bác Không, Phong Quyển Vân, Hải Trầm Phong, Tống Thương, Bách Lý Lạc Vân, Lãnh Ngạo, ba trăm quân Tàn Thiên Phệ Hồn, thậm chí, Quản Thanh Hàn cùng Đông Phương Vấn Tâm cũng tới, đều tập thể đi theo, lặng lẽ ra khỏi Quân phủ!

Huyết Kiếm Đường!

Có thể nói chính là thế lực quan hệ trực tiếp đến cái chết của Quân Vô Hối, nằm ngay tại ba đại doanh của Ngự Tiền Thị Vệ!

Có thể nói là cùng cấp với Tiêu gia, đều là đại cừu nhân của Quân gia!

Bao vây tiêu diệt Huyết Kiếm Đường, Đông Phương Vấn Tâm há có thể không có mặt sao?

Cừu sát phu bất cộng *** thiên!

Đông Phương Vấn Tâm nhất định phải tận mắt chứng kiến cừu nhân hại chết trượng phu mình mất mạng.

Cho dù tràng cảnh có máu tanh tàn khốc cách mấy đi nữa, thì cũng phải xem!

Vì trượng phu mình báo thù, hết thảy đều không tiếc! Đây chính là sự kiên trì của Đông Phương Vấn Tâm!

Đại cừu của Quân gia, người nhà của Quân gia phải có mặt!

Anh linh bất viễn, địa hạ hữu tri, dã khả cáo úy! (Hồn thiêng ở phương xa, dưới đất có biết, thì cũng được an ủi)

Giao thừa năm nay, nửa đêm trước thì vui vẻ qua năm, sau nửa đêm, lại bắt đầu trở thành một trận máu tanh vô tận, mà cũng là kẻ địch đầu tiên Quân gia tự tay trả nợ máu! Quân Mạc Tà quyết không cho phép bất kì con cá nào lọt lưới!

Cho nên Quân Mạc Tà tập hợp tất cả lực lượng tinh nhuệ nhất của Quân gia. Trên con phố dài, huyết vụ còn chưa tán, thì ba đại doanh của Ngự Tiền Thị Vệ, đã xuất hiện trong tầm nhìn của Quân Mạc Tà. Đang gắt gao tựa vào hoàng cung, đại doanh đề phòng sâm nghiêm, Quân Mạc Tà cười một cách lãnh khốc.

Sau một khắc, Quân Mạc Tà, Ưng Bác Không, Phong Quyển Vân, Hải Trầm Phong, Quân Vô Ý, Bách Lý Lạc Vân, Lãnh Ngạo, Tống Thương, cùng nhau đồng thời xuất động!

Mọi người vô thanh vô tức tán vào đêm tối, cơ hồ không phát ra bất cứ tiếng động nào, cảnh vệ bên ngoài ba đại doanh, cơ hồ ngay lập tức đều bị giết một cách vô thanh vô tức! Lấy mấy người thực lực đều trên chí tôn, chí tôn của người có thực lực thấp nhất cũng là thần huyền toàn lực tập kích! Mà đó chỉnh là những quân sĩ bình thường, căn bản là không tồn tại bất cứ đường sống nào chu toàn cả!

Quân Chiến Thiên mang theo đại đội nhân mã vẫn như cũ chờ đợi, trong ánh mắt của lão gia tử, lóe ra khoái ý vì báo thù cùng thương tâm vô hạn! Từng gặp qua những biến cố kinh thiên trước đó, tâm tính của lão gia tử tức thì duệ biến(thay đổi một cách sắc bén).

Nếu Huyết Kiếm Đường đã biến hóa nhanh chóng, tập thể biến thành người của hoàng gia, như vậy hết thảy không cần nói cũng biết, lại càng không cần phải có chứng cớ gì, hoàng tộc Thiên Hương đối với Quân gia ta bất nghĩa, ta vì sao còn phải tận trung, đúng là hoang đường nhất thiên hạ!

Chuyện Huyết Kiếm Đường nhanh chóng biến hóa trở thành Ngự Tiền Thị Vệ, đả kích đối với lão gia tử, lớn nến mức dị thường.

Đông Phương Vấn Tâm cùng Quản Thanh Hàn một thân bạch y, trầm tĩnh nhìn doanh trướng đen kịt trước mắt, trong mắt cũng lộ ra một vẻ lạnh lẽo.

Quân Mạc Tà áo bào màu trắng chợt lóe giữa đêm tối, hiện thân bước ra, vung tay lên, ba trăm thành viên Tàn Thiên Phệ Hồn giống như một đám báo tử linh mẫn đến cực điểm, toàn bộ không một tiếng động lao đi, đầu tiên là phân ra vài người chiếm lĩnh vị trí thủ vệ ban đầu, sau đó ba người một đội, gác ở các lộ khẩu, nhân mã còn thừa lại, thì liền giống như ong vỡ tổ ồ ạt đi vào...... 

Ưng Bác Không giải quyết gọn gàng vài tên Huyết Kiếm Đường trong một doanh trướng, vừa mới đi ra ngoài, lại nhào vào doanh trướng thứ hai, vừa hay nhìn thấy Quân Mạc Tà hai tay đẫm máu tươi từ trong một doanh trướng lướt ra, trong đêm tối lưu lại một đạo huyết sắc màu cầu vồng.

Trong một doanh trướng cách đó không xa truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt, đồng thời một thanh âm rống to vang lên: "Các ngươi là ai? Có biết nơi này là địa phương nào hay không? Lại dám ngông cuồng như thế? Không sợ bị tai họa diệt tộc hay sao?"

Sau đó lại là thanh âm lạnh buốt của Quân Vô Ý : "Như thế nào? Lại không nhận ra Quân Vô Ý ta sao? Nhưng ta lại nhận ra ngươi! Cho dù ngươi hóa thành tro, ta cũng sẽ không nhận lầm ngươi!"

"A? Quân Vô Ý... Ngươi ngươi..." Một tiếng thét kinh hãi, tựa hồ tràn đầy sự bất ngờ và ngoài ý muốn...

Thân thể Quân Mạc Tà ở giữa không trung quỷ dị gập lại, giống như du ngư linh hoạt trượt vào bên trong. Chỉ thấy Quân Vô Ý đang chuẩn bị xuất thủ cùng một tên mặt đỏ, bên cạnh tên mặt đỏ còn có hai tên hộ vệ, dưới mặt đất đã có ba thân thể bất động, không rõ sống chết.

Tu vị của Quân Vô Ý đã tiến gần đến Chí tôn, tên mặt đỏ này chỉ tới cảnh giới Thiên Huyền đỉnh, dưới thế công cuồng mãnh của Quân Vô Ý đương nhiên không chống cự nổi, chật vật liên tục lui về phía sau.

Quân Mạc Tà vừa đi vào lại phát giác có cái gì đó không đúng. Bởi vì, Quân Vô Ý vẫn luôn luôn bình tĩnh, giờ khắc này trên mặt lại tràn đầy vẻ phẫn hận, dường như không còn được tỉnh táo lắm, nếu không lấy thực lực của Quân Vô Ý hiện giờ, sớm đã có thể bắt được đối thủ rồi!

Quân Mạc Tà tâm niệm vừa động, hai tay vung lên, ngón trỏ bắn ra, một thanh đao một thanh kiếm đồng thời phân tả hữu vọt tới, trong nháy mắt đã cắm trên cổ hai gã hộ vệ, bịch một tiếng, hai tên này lập tức lăn ra đất, không còn sinh cơ.

Nhìn tên mặt đỏ cùng với Quân Vô Ý trên mặt đang tràn ngập phẫn hận, Quân Mạc Tà tựa hồ hiểu cái gì, hỏi: "Tam thúc, là tên này năm đó xông vào đại quân của người sao?"

Quân Vô Ý rầm rầm đánh ra hai chưởng, cắn răng nói: "Không sai! Ban đầu chính là tên này cầm quân lệnh trong tay, mang theo người Tiêu gia xông vào đại doanh, thế cho nên mười vạn đại quân, thùng rỗng kêu to! Hắn chính là đầu sỏ gây nên tất cả mọi việc! Khuôn mặt của hắn ta vĩnh viễn cũng không quên!"

Quân Mạc Tà lạnh lùng cười, nói: "Nếu như thế, ngàn vạn chớ để cho hắn chết thống khoái!"

Quân Vô Ý một tiếng cười lạnh: "Đương nhiên sẽ không để cho hắn chết một cách tiện nghi như vậy!"

Tên mặt đỏ vẻ mặt tuyệt vọng, rống to lên, hình dáng như điên cuồng, rút cuộc muốn lấy mạng đổi mạng, hòng tìm may mắn có thể liều mạng đồng quy vu tận.

Nhưng Quân Mạc Tà đến, Quân Vô Ý rốt cục tỉnh táo lại, cũng không để cho hắn được như ý, phát huy ra thực lực của bản thân, gã mặt đỏ tài nghệ không bằng người, lực không bằng người, trong nháy mắt đã bị quản chế, ngay cả miễn cưỡng chống đỡ cũng chống đỡ không nổi rồi!

Quân Vô Ý tàn khốc cười lạnh một tiếng, đột nhiên hung hăng cắn răng xông tới "Phanh" một tiếng, bốn chưởng chạm nhau, người nọ điên cuồng hét lên một tiếng, trong miệng phun ra huyết vụ, hai cổ tay "Tạp" một tiếng, đồng thời trật khớp, chiến lực hoàn toàn biến mất.

Quân Vô Ý vẫn không chịu bỏ qua cho hắn, thân hình gọn gàng linh hoạt xoay người lên, một cước đá vào ngực hắn.

Đưa hắn ngã xuống đất, sau đó một cước nặng nề dẫm trên cổ họng của hắn! Gã mặt đỏ chết đi sống lại kêu thảm một tiếng, hai chân đạp một cái, hôn mê bất tỉnh.

Quân Mạc Tà hô một tiếng, lập tức có hai đại hán phá lều đi vào, cầm dâu thừng gân bò trong tay, động tác thuần thục đem ba người này trói gô, trói thành bánh chưng."Đem bọn chúng về thẩm vấn kỹ càng một hồi!" Quân Vô Ý hừ một tiếng, tức giận nói: "Trong đó nhất định sẽ có âm mưu!"

"Tam thúc, còn cần thẩm vấn nữa sao? Âm mưu? Âm mưu gì chứ?" Quân Mạc Tà cười hắc hắc một tiếng, thâm trầm tàn nhẫn nói

"Đây là nơi nào? Những người này làm sao tới được? Tại sao Huyết Kiếm Đường trở thành ngự tiền thị vệ? Trong chuyện này đã sớm rất rõ ràng! Còn phải mất công thẩm vấn nữa sao?”

“ Gia gia đã cho phép thậm chí là tham gia cùng hành động của chúng ta, cũng có nghĩa lão nhân gia đã bỏ qua hai chữ trung thành mà bấy lâu người vẫn không chịu buông lỏng, cũng đồng ý cách làm của chúng ta, những người này cùng Văn Thương Vũ trực tiếp lăng trì xử tử là được!"

Quân Vô Ý nghe vậy ánh mắt sáng lên, hung hăng nói: "Không sai!"

Lúc này, phía ngoài khắp nơi đều là tiếng kêu thảm thiết, ánh lửa ngất trời! Mấy quân doanh lân cận lục tục thổi kèn lệnh, hò hét loạn lên tập hợp, chuẩn bị đến đây cứu viện.
Lúc thúc cháu Quân Mạc Tà bước ra khỏi lều, tràng chiến đấu nơi đây đã chuẩn bị kết thúc!

Một trăm tên "Tàn Thiên Phệ Hồn" đội viên cầm trong tay Huyền thú cân cường nỗ ở trận địa sẵn sàng đón quân địch, một khi có cá lọt lưới xông tới, như vậy lập tức sẽ biến thành một con nhím!

Ưng Bác Không, Phong Quyển Vân hai cường giả có tu vị cao nhất đang đứng tại một ngọn doanh trướng chính giữa gác tay quan sát, mà đám người Hải Trầm Phong cùng Bách Lý Lạc Vân vẫn ở bên trong trận chiến mà chém giết!

Nơi này chính là đầu não của Huyết Kiếm Đường đầu não, doanh trướng cũng hoa lệ hơn bình thường rất nhiều.

"Tình hình chiến đấu trước mắt như thế nào?" Quân Mạc Tà bước chậm tới đây, hỏi.

"Cơ bản đã dẹp yên! Chỉ còn lại có nơi này. Định để cho Hải Trầm Phong bọn họ trui luyện, gần đây bọn họ tiến cảnh không thể nghi ngờ là thần tốc, nhưng tâm cảnh thì chưa hẳn là có thể tiến bộ được."

Ưng Bác Không hai mắt lòe lòe, nhìn tràng chiến đấu kịch liệt, nói: "Cơ hội hữu kinh vô hiểm bực này cũng là hiếm có." Quân Mạc Tà gật đầu tán thành.

Có Ưng Bác Không cùng Phong Quyển Vân hai đại chí tôn lược trận, bảo đảm vạn vô nhất thất, dưới tình huống chiến đấu thế này để cho đám tiểu tử chân ướt chân ráo rèn luyện một chút, gia tăng một chút kinh nghiệm thực chiến, không thể nghi ngờ là một hảo sự thật lớn!

"Người trước mặt kia thực lực cũng tương đối không kém a." Quân Mạc Tà lãnh mắt thấy trong tràng chiến, ngươi tới ta đi đối chiến lẫn nhau, hắc hắc cười cười. Đột nhiên hai thân ảnh nho nhỏ hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Chỉ thấy trong tràng chiến đấu kịch liệt, hai thân ảnh thấp bé linh hoạt chạy tới chạy lui, đột nhiên hai người đồng thời bạo khởi, trong tay nắm một thanh đoản kiếm tinh mang bắn ra bốn phía, lựa chọn chính xác thơi cơ, một kích tuyệt sát, một kích phải chết!

Hải Trầm Phong đang dùng kiếm của mình làm cho tên Thiên Huyền cao thủ trước mặt luống cuống tay chân tự lo không xong, mà hai bóng người nhỏ gầy đột nhiên từ hai bên, hai góc độ vô cùng quỷ dị nhào tới, một người dùng tay trái, một người dùng tay phải, cơ hồ thế như chẻ tre, hai thanh đoản kiếm cùng nhau cắm vào sườn tên cao thủ này! Sau đó buông tay, phóng thoát đoản kiếm, nhào lộn ra ngoài.

Vị Thiên Huyền cao thủ sắp chết này tuyệt vọng hống lên một tiếng, không để ý tới Hải Trầm Phong đang công kích trước mặt, hai chưởng dùng hết Huyền lực toàn thân đánh ra, hy vọng có thể kéo theo hai người, nhưng hai thân ảnh thấp bé đó lại cực kỳ khôn ngoan, đắc thủ một khắc tuyệt không tham công, đã từ xa xa né tránh, Thiên Huyền cao thủ đó trong miệng toát ra bọt máu, lay động rồi hai cái, rốt cục té xuống.

Sưu một tiếng, hai người đó đồng thời nhào tới trước, phi thân một cái, đoản kiếm đã được rút ra từ trên thân Thiên Huyền cao thủ kia, cầm ở trong tay, linh xảo xê dịch thân mình, lại tiếp tục tìm mục tiêu kế tiếp.

Mặc dù chỉ là hai tiểu hài tử, nhưng lúc chiến đấu lại nắm chắc được thời cơ, hạ thủ tàn nhẫn vô tình làm người ta xem chỉ có thể khen ngợi không thôi! Thậm chí, sau khi giết người, trên hai khuôn mặt nhỏ nhắn thế nhưng không khỏi xuất hiện một cổ cuồng nhiệt, không có một chút ý tứ sợ hãi nào!

Phong Quyển Vân thở dài một tiếng, hai mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào hai thân thể nho nhỏ này, tự đáy lòng nói: "Hai tiểu tử này cũng là đao phủ trời sanh a! Đợi một thời gian nữa, chỉ cần có thể còn sống mà lớn lên, tin tưởng chúng sẽ không kém hơn Sở Khấp Hồn, trở thành hai vị cái thế sát thủ!"

"Là đao phủ cố nhiên không sai, chỉ tiếc bọn họ cũng không phải là trời sanh như thế."

Quân Mạc Tà thản nhiên nói: "Nếu ngươi biết bọn họ đã từng phải trải qua chuyện gì, vậy ngươi đối với biểu hiện hiện tại của bọn hắn cũng không cảm thấy có nửa điểm kỳ quái!"

Đã trải qua sự hành hạ cực kỳ tàn ác của Hoàng Hoa đường kia, Thiên Tàn Địa Khuyết hai người đã không còn chút lòng thương hại nào! Chỉ cần nhận định kẻ nào là địch nhân, vậy thì kẻ đó đáng chết!

Tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, từng đợt vó ngựa to rõ từ bốn phương tám hướng truyền đến, nhân mã trợ giúp từ mấy đại doanh khác rốt cục đã chạy tới!

Ba tên đại hán giống như là ba pho tượng thiết tháp ngăn ở lộ khẩu. Sắc mặt lạnh lùng, không chút biểu tình nhìn binh mã đang chạy đến như điên trước mặt, không chút nào lui về phía sau!

"Phía trước là người phương nào? Mau mau tránh ra! Nếu không, giết không tha!" Một vị thống lĩnh dẫn đầu, thấy ba người khí độ trầm ngưng, đối với thiên quân vạn mã lại không thèm để ý chút nào, không khỏi trong lòng thầm nhủ, lên tiếng hỏi.

"Quân gia ở chỗ này giải quyết sự vụ! Nhàn tạp nhân đẳng (Người không có nghĩa vụ) lập tức tránh ra! Dám can đảm quấy rầy, giết không tha!" Trong đó một gã đại hán tiến lên một bước, lạnh lùng đáp lễ nói.

Nơi này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net